Khi Vật Hy Sinh Trở Thành Nữ Ch...

Edit: Khuynh Khuynh
_______________________________

"Các người đang làm cái gì?" Âm thanh trầm thấp giận dữ vang lên làm giật mình đôi nam nữ đang động tình.

Phượng Khuynh Ca hướng theo tiếng nói nhìn qua, chỉ thấy Phượng Tử Thịnh tay phải cầm cửa, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ, mang theo khiếp sợ cùng phẫn nộ.

Mạnh Lâm Phong ngây ngốc nhìn Phượng Tử Thịnh, không có ý tứ buông Phượng Khuynh Ca ra. Từ góc độ của Phượng Tử Thịnh nhìn sang, có thể nhìn thấy rõ tiểu Lâm Phong đang ngo ngoe động dục.

Phượng Khuynh Ca rất xấu hổ, cô vội đẩy Mạnh Lâm Phong ra. Còn Mạnh Lâm Phong tuy rằng trở nên ngốc ngốc, nhưng vẫn hiểu đây là chuyện ngượng ngùng, cũng vội vàng đứng lên. Nhưng càng gấp càng loạn, thân mình trượt một chút, khiến Phượng Khuynh Ca ngã xuống, tiểu Lâm Phong suýt chút nữa là tiến vào tiểu huyệt, việc này mang đến cho cô một trận ngứa ngáy khó nhịn.

"Ừm...." Phượng Khuynh Ca sắc mặt hồng nhuận, hận hận liếc mắt trừng Mạnh Lâm Phong một cái.

Mạnh Lâm Phong biết mình gây chuyện xấu, vội vàng chạy tới kiểm tra thân thể của cô. "Khuynh Ca, có sao hay không? Để anh xem xem, a.... thật nhiều nước."


Phượng Khuynh Ca vội vàng che miệng Mạnh Lâm Phong, xấu hổ nhìn Phượng Tử Thịnh. Chỉ thấy anh sau khi nghe xong câu kia ánh mắt càng thêm giận dữ.

Phượng Tử Thịnh vẫn đứng ở nơi đó, không tiến về phía trước cũng chẳng lùi về sau. Nhìn Phượng Tử Thịnh một bộ dáng sợ sệt trước sau như vậy, trong lòng cô đột nhiên dâng lên một cỗ tức giận.

Phượng Khuynh Ca coi như đã suy nghĩ cẩn thận. Từ lúc xảy ra chuyện tối hôm qua, bọn họ đã mở ra cấm kỵ cho môn (cánh cửa cấm kỵ).  Quan hệ của bình họ đã không thể nào trở lại như trước đây, mà chỉ có thể bắt đầu một loại quan hệ mới.

Cô không muốn mất đi Phượng Tử Thịnh. Kiếp trước đã cô đơn suốt mười năm, bên cạnh chẳng có một ngươi thân nào. Cô thừa nhận mình chính là mê luyến cảm giác được Phượng Tử Thịnh cưng chiều yêu thương này.

Được rồi! Nếu anh đã không muốn chủ động, vậy thì cứ để cô gánh cái tội danh loạn luân này là được.

"Anh hai là người trưởng thành, cũng đâu phải chưa từng trải qua, chẳng lẽ còn cần phải hỏi sao?" Phượng Khuynh Ca buông tay Mạnh Lâm Phong ra, vẻ mặt với cùng bình tĩnh, đâu còn giống như vừa rồi luống cuống tay chân.

Trong mắt Phượng Tử Thịnh hiện lên thần sắc thống khổ. Anh cắn môi, bàn tay đang nắm cửa tăng thêm sức lực, muốn nhờ vậy mà áp chế thô bạo trong lòng.

"Cho dù em thích hắn, cũng không cần phải như vậy. Bây giờ hắn đang mất trí nhớ, sau khi hắn khôi phục lại vẫn sẽ đi tìm người phụ nữ khác." Lời nói của anh vô cùng hỗn loạn, ngay cả chính anh còn nghe ra được mùi vị ghen tuông ở trong đó.

Phượng Khuynh Ca nhún nhún vai, vẻ mặt không sao cả. Cô sờ đầu Mạnh Lâm Phong, thản nhiên nói: "Em từ lâu đã không còn thích hắn."

Mạnh Lâm Phong giống như quên mất sự tồn tại của Phượng Tử Thịnh. Hắn ôm Phượng Khuynh Ca, bộ ngực no đủ của cô thỉnh thoảng lại ma sát vào môi hắn, mang theo hương vị thản nhiên, khiến hắn càng thêm si mê.

Thực tế, lúc Phượng Khuynh Ca động tình, trên người sẽ phát ra hương vị hoa quả pha lẫn cùng một mùi hương đặc biệt khác, đó chính là mùi hương của ma quả, có tác dụng tựa như xuân dược.


Mạnh Lâm Phong ôm lấy Phượng Khuynh Ca, cúi đầu vào vành rau nhỏ nhắn của cô cắn một cái, đổi lấy người đang chuẩn bị nói chuyện khẽ phát ra tiếng rên rỉ kiều mị.

"Ừm... Tốt!.. Nhanh một chút." Phượng Khuynh Ca than nhẹ, mắt nhắm hờ.

Phượng Tử Thịnh tức giận đến mất kiềm chế, rốt cuộc không thèm bất chấp kiêng kỵ. Anh lập tức bước vào, mạnh tay hất Mạnh Lâm Phong ra, gầm lên: "Em còn nói không thích hắn. Em...."

"Anh hai, anh hung dữ gì chứ?" Phượng Khuynh Ca lúc này ánh mắt tràn ngập sương mù, cô vươn tay về phía anh, bĩu môi nói: "Kéo em đi, em không có khí lực."

Phượng Tử Thịnh si ngốc nhìn bộ dạng lười biếng mê người của Phượng Khuynh Ca.

Cô vẫn còn là em gái điêu ngoa bốc đồng của anh hay sao? Từ khi nào trở thành như vậy, cô tựa như một yêu tinh câu nhân. Anh cảm thấy mình sắp bị đứa em gái này ép điên rồi.

"Anh không kéo em, vậy để Lâm Phong ca ca kéo em vậy." Phượng Khuynh Ca ủy khuất nói.

"Em..." Phượng Tử Thịnh trừng mắt, hai tay dừng sức, lập tức đem cô từ dưới đất nhấc lên.


Phượng Khuynh Ca xoa xoa cổ tay bị đỏ lên, không hờn giận liếc anh một cái. " Thô lỗ."

"Em cũng chưa trả lời anh, nếu đã không thích hắn, sao còn cùng hắn ở trong này?" Phượng Tử Thịnh không nói nên lời, chỉ cần nghĩ đến tình huống vừa rồi, tim của anh liền đau đến không chịu nổi.

Phượng Khuynh Ca chậm rãi đi về phía trước, ôm lấy cổ Phượng Tử Thịnh, kề sát vào lỗ tai anh, nói: "Em với hắn ở trong này làm tình."

"Ầm..." Đầu óc Phượng Tử Thịnh trống rỗng. Phượng Khuynh Ca cầm lấy tay anh đặt lên ngực chính mình. Đôi tay mình đặt trước ngực cô khiến cho anh tâm vượn ý mã.

Làm tình! Làm tình! Làm tình!

Trong đầu của anh không ngừng lập lại hai chữ kia.

Bảo bối của anh cùng người đàn ông khác làm tình, thân thể tốt đẹp bị người khác chiếm giữ sao. Không! Anh làm sao có thể chấp nhận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận