Khi Vật Hy Sinh Trở Thành Nữ Ch...

Edit: Khuynh Khuynh
_____________________

Phượng Khuynh Ca vẻ mặt khó xử, cô nhìn về phía Mạnh Lâm Phong, từ lúc hắn bước vào cửa đến giờ vẫn chưa được quan sát kĩ, giờ mới phát hiện  ánh mắt hắn vô cùng trong sáng, tựa như một đứa nhỏ, vô tư hồn nhiên.

Đối mặt với ánh mắt cầu khẩn của Mạnh Thiên Hoa cùng Chu Ngọc Mộng, Phượng Khuynh Ca thật không biết phải làm sao. Cô cùng người Mạnh gia không hề liên quan, nhưng Mạnh lão thái gia vô cùng thích Phượng Tử Thịnh, thời điểm anh trai vừa tiếp quản công ty đã nhận không ít ân huệ từ ông ấy. Nhưng cô cũng không phải là bác sỹ, nếu không giúp Mạnh Lâm Phong khỏi bệnh sẽ khiến người nhà Mạnh gia càng thêm thất vọng. Cự tuyệt không được mà nhận cũng không xong, tình huống này nếu anh hai ở nhà thì tốt rồi.

"Mạnh thúc thúc, bá mẫu, Khuynh Ca thật sự lo lắng không thể chăm sóc tốt cho Mạnh thiếu gia. Hay là cứ như vậy đi, trước tiên hãy để anh ấy ở lại đây vài ngày đã. Tuy rằng Khuynh Ca vụng về nhưng người hầu trong nhà rất được việc, có thể lo cho Mạnh thiếu. Nếu ba ngày sau không có dấu hiệu chuyển biến tốt, thì hãy đưa anh ấy đến bệnh viện kiểm tra. Anh hai cháu cùng Mạnh thiếu là bạn tốt, anh ấy chắc chắn sẽ hết lòng giúp đỡ, hai bác xem sắp xếp như vậy có được hay không?"


Mạnh Thiên Hoa cùng Chu Mộng Ngọc cũng biết như cây là làm khó Phượng Khuynh Ca. Bọn họ quả là vô kế khả thi mới phải đưa ra hạ sách này. Kỳ thực trong lòng mọi người đều chẳng có bất kỳ hy vọng gì.

"Lâm Phong, đây là Khuynh Ca muội muội, người mà con vẫn hay nhắc tới, con còn nhớ không?" Mạnh Thiên Hoa nhẹ giọng hỏi.

"Con nhớ rõ cô ấy." Mạnh Lâm Phong lập tức tươi cười sáng lạn. Nụ cười xinh đẹp tinh thuần không pha nhiễm tạp chất, khiến người luôn chán ghét hắn như Phượng Khuynh Ca cũng phải mềm lòng.

"Vây anh nói xem tên em là gì, để coi có phải anh đã nhớ lầm rồi hay không?" Phượng Khuynh Ca mỉm cười nhìn hắn.

"Em chính là Khuynh Ca, là cô dâu của anh." Mạnh Lâm Phong vẻ mặt chắc chắn nói: "Chúng ta khi nào thì kết hôn?"

"Khuynh Ca, cháu xem, nó ngay cả tên của chúng ta còn không nhớ, vậy mà lại nhớ cháu. Nếu không phải tình cảm vô cùng sâu đậm thì làm sao có thể nhớ rõ như vậy đây?" Chu Mộng Ngọc lau nước mắt nói.

Phượng Khuynh Ca âm thầm xem thường một cái. Nếu không phải cô vô tình trọng sinh đến đây, thì dựa theo nguyên tác, Phượng Khuynh Ca chính là nữ phụ chết thảm nhất, loại tình cảm này đương nhiên sâu đậm rồi.


Mạnh Thiên Hoa là tổng tài điều hành của Mạnh thị, Chu Mộng Ngọc lại là tổng giám đốc, cả hai người đều là nhân vật lớn. Nếu không phải chuyện này có liên quan đến con trai bảo bối của mình, thì chỉ có thể nhìn thấy trên ti vi hoặc tạp chí. Bây giờ Phượng Khuynh Ca chịu tiếp nhận cái đại phiền toái Mạnh Lâm Phong, hai người họ liền lấy cớ công ty có việc, sau đó liền rời đi.

Một tiếng sau, người hầu Mạnh gia liền chuyển tất cả đồ dùng của Mạnh Lâm Phong sang. Phượng Khuynh Ca ngồi trên sô pha xem ti vi, Mạnh Lâm Phong lại không chớp mắt nhìn cô.

Khóe miệng cô co rút vài cái, buông điều khiển ti vi xuống, thản nhiên nhìn hắn: "Mạnh Lâm Phong, có phải anh đang giả vờ không. Tôi cũng không phải người yêu của anh, anh làm sao có thể nhớ rõ tôi?"

"Khuynh Ca, anh không hề giả vờ, đầu của anh trống rỗng, thật sự chỉ có thể nhớ rõ một mình em." Mạnh Lâm Phong kích động trả lời, mặt nhăn lại, tựa như một đứa nhỏ bị ức hiếp.

Phượng Khuynh Ca cảm nhận có vô số oán khí hướng mình bay đến, ngẩng đầu nhìn bốn phía có mười mấy người hầu đang cầm khăn cầm chổi vờ quét dọn phòng khách, kỳ thực là đang nghe lén bọn họ nói chuyện với nhau. Sau khi Mạnh Lâm Phong nói ra câu kia, trên mặt bọn họ kém chút nữa đã viết lên mấy chữ: "Tiểu thư là người xấu, khi dễ trẻ nhỏ.", hoặc cũng đại loại như vậy.


Phượng Khuynh Ca chịu không nổi. Nếu người hầu đã thích Mạnh Lâm Phong như vậy, thì cứ đem cái đại phiền toái này ném cho bọn họ đi. Cô sẽ tiếp tục sống những ngày tiêu dao tự tại của mình.

Thời gian giữa trưa, Phượng Khuynh Ca sau khi cơm nước xong xuôi chuẩn bị đi ngủ. Cô có thói quen trước khi ngủ phải tắm rửa, người hầu trong nhà đều biết thói quen này của cô, nên Phượng Khuynh Ca chưa bao giờ khoá trái cửa phòng.

"Khuynh Ca, em đang chơi nước sao?" Mạnh Lâm Phong mở cửa phòng tắm ra, tò mò nhìn cô: "Anh cũng muốn chơi cùng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận