Khi Vật Hy Sinh Trở Thành Nữ Ch...

Sau khi cúp điện thoại, Phượng Tử Thịnh liền ngồi chuyến máy bay gần nhất, sau hơn bốn giờ liền đuổi tới Vọng Sa đảo, đi theo anh còn có một cô gái xinh đẹp mỹ lệ.
Thời điểm Phượng Khuynh Ca nhìn thấy Phượng Tử Thịnh vô cùng cao hứng, bất quá phần cao hứng ấy không duy trì được bao lâu, khi quay đầu nhìn thấy cô gái kia, gương mặt Phượng Khuynh Ca liền ảm đạm vài phần.
Cô cũng không rõ đây là cảm giác gì, chỉ cần nghĩ tới mình không phải là người con gái mà anh hai thích nhất liền vô cùng mất mát.
"Em chính là Khuynh Ca đi. Trước kia chúng ta đã từng gặp qua nhau rồi." Nữ nhân quyến rũ vén tóc hai bên tai, tươi cười sáng lạn nói: "Chỉ mới không bao lâu em đã lớn như vậy rồi!"
"Chị San Hô." Phượng Khuynh Ca nhớ rõ, cô ta là Lâm San Hô, bạn gái đầu tiên của Phượng Tử Thịnh. Là thiên kim của một tập đoàn tài chính, có tới ba học vị bác sĩ, không những xinh đẹp, còn rất có năng lực nữa.
Phượng Tử Thịnh dẫn đầu bước vào, Lâm San Hô theo sau bọn họ. Cả hai người đều là bộ dạng phong trần mệt mỏi, xem ra sau nhận điện thoại của cô liền lập tức đến đây, ngay cả quần áo cũng không kịp thay đổi.

Mạnh Lâm Phong đang ăn sáng, nhìn thấy Phượng Tử Thịnh cùng Lâm San Hô bước vào liền kinh ngạc đứng lên: "Hai người sao lại đến đây. Ha ha, không phải là cãi nhau đi?"
Lâm San Hô hé miệng mỉm cười. Trên đường đi Phượng Tử Thịnh đã nói chi cô biết đại khái tình huống của Mạnh Lâm Phong, xem ra đối với hắn bọn họ bây giờ vẫn đang vây trong tình yêu cuồng nhiệt của chín năm trước.
"San Hô, làm phiền cô." Phượng Tử Thịnh nhìn Lâm San Hô, thản nhiên nói.
"Yên tâm, Lâm Phong cũng là bạn em, em sẽ cố gắng hết sức mà." Lâm San Hô mở hòm thuốc tùy thân ra, vì người đang nghi hoặc Mạnh Lâm Phong chẩn đoán bệnh.
"Các cậu làm gì vậy, tôi không có bệnh mà." Mạnh Lâm Phong buồn bực nói.
Thời điểm Lâm San Hô giúp Mạnh Lâm Phong kiểm tra toàn thân, Phượng Tử Thịnh liền lôi kéo tay Phượng Khuynh Ca đến bên cạnh cửa sổ.
"Hắn ta có làm gì em không?" Khi nói những lời này, trong mắt Phượng Tử Thịnh hiện lên thần sắc lo lắng.
"Làm ơn đi anh hai. Em gái của anh cũng không phải là người gặp người thích. Vả lại hắn cũng không thích em, có thể làm gì em chứ. Nhưng mà anh hai, hình như trí nhớ của Mạnh Lâm Phong bây giờ vô cùng hỗn loạn." Phượng Khuynh Ca nghĩ nghĩ, lại mới tiếp: "Lúc nãy em sáng căn phòng bên cạnh nghỉ ngơi, sau khi tỉnh lại hắn liền nói. Khuynh Ca, em không cần lo lắng chuyện thi trung khảo, anh sẽ nói với Tử Thịnh việc này."
"Trung khảo, ý của em là trí nhớ hắn đang dừng lại lúc mười tám tuổi sao?" Phượng Tử Thịnh rốt cuộc nghe ra được điểm quái dị trong lời nói của cô.

"Đúng vậy, em cũng muốn biết là có chuyện gì đã xảy ra." Lúc tỉnh lại còn nói cô mười lăm tuổi, bây giờ lại chỉ còn có mười bốn tuổi.
"Trí nhớ tiếp tục giảm đi, nếu không tìm ra nguyên nhân, chẳng lẽ hắn sẽ quên hết mọi chuyện sao?" Phượng Tử Thịnh nhíu mày nói.
Lâm San Hô sau khi kiểm tra xong đi tới, Phượng Tử Thịnh nghi hoặc nhìn cô ta.
"Tình huống có chút không ổn, em chưa từng gặp qua triệu chứng này." Lâm San Hô nói: "Em trở về sẽ cùng các bác sĩ khác tìm hiểu một chút, mọi người trước tiên cứ đưa cậu ta về nhà đi."
"Vậy giao cho cô, San Hô." Phượng Tử Thịnh nhìn Lâm San Hô, khẽ gật đầu.
"Chúng ta có quan hệ gì chứ, sao anh còn khách sáo với em." Lâm San Hô hơi có thâm ý liếc nhìn Phượng Khuynh Ca bên cạnh. Hướng đến bên tai anh phun ra khí nóng: "Cảm ơn anh mấy hôm nay đã ở bên cạnh em, khiến em có cảm giác trở về như lúc trước."
Phượng Tử Thịnh xấu hổ đẩy Lâm San Hô ra, cô ta cũng không ngượng ngùng, tự nhiên bước đi, trước khi ra khỏi cửa còn nhìn Phượng Khuynh Ca cười cười.

"Hừ, thì ra anh đi công tác chính là như vậy." Phượng Khuynh Ca hờn giận bĩu môi. "Cho dù anh có hẹn với bạn gái cũ em cũng sẽ không ngăn cản. Em ghét nhất chính là bị người khác lừa gạt."
"Tiểu Ca, mọi chuyện không phải như vậy, San Hô chỉ là nói giỡn mà thôi." Phượng Tử Thịnh hiểu rõ dụng ý của cô ta, vội vàng giải thích.
Hôm đó anh uống say, đối với Lâm San Hô nói rất nhiều chuyện, cũng thiếu chút nữa đem cô ta trở thành Phượng Khuynh Ca. Kỳ thực anh đi công tác chỉ là lấy cớ, mà anh đi chuyến này chỉ muốn làm rõ cảm giác của mình đối với em gái mà thôi.
Nhưng không ngờ rằng, càng rời xa cô anh càng nhớ đến, thậm chí... ngay cả trong mơ cũng thấy mình cùng cô làm chuyện kia.
Tuy rằng anh không coi trọng chuyện tình cảm, nhưng không có nghĩa là anh ngu ngốc. Anh đương nhiên hiểu rõ, bản thân đã yêu thương em gái ruột của chính mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận