Khi Vật Hy Sinh Trở Thành Nữ Ch...

Bảy chữ, chỉ bảy chữ đơn giản lại tựa như sấm sét, hung hăng đánh thẳng vào Phượng Tử Thịnh.
Tại sao lại có thể như vậy?
Sở dĩ anh đưa cô đến chỗ Bạch Dật Thủy chính là chắc chắn rằng hắn sẽ không thích cô. Anh ngàn tính vạn tính, lại không tính được rằng Phượng Khuynh Ca sẽ thích Bạch Dật Thủy.
Anh nghĩ rằng cô vẫn thích Mạnh Lâm Phong, dù sao từ nhỏ tới lớn cô chỉ thích một người là hắn. Mà tối hôm trước cô cố tình biểu hiện không để ý đến hắn bất quá là tiểu nữ nhân đang hờn dỗi mà thôi.
Chẳng lẽ ngay từ đầu anh đã sai lầm rồi sao?
Phượng Tử Thịnh chỉ cảm thấy ngực rất đau rất đau, giống như mất đi thứ gì đó vô cùng trọng yếu. Anh buồn bực lấy ly rượu đỏ bên cạnh, ngửa đầu một hơi uống cạn.

Hô! Anh thở nhẹ một hơi.
Bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu, có lẽ còn ngăn cản kịp.
"Em không thể thích hắn." Phượng Tử Thịnh thản nhiên nói.
"Vì sao?" Phượng Khuynh Ca chu môi, vẻ mặt lên án. "Anh ấy không tốt sao? So với tên Mạnh Lâm Phong kia tốt gấp trăm lần, em rể như vậy cũng không làm mất mặt mũi của anh mà."
"Dật Thủy thực ưu tú, điểm này anh biết. Hắn là học trưởng của anh, quan hệ của bọn anh cũng rất thân thiết, so với em, anh càng rõ hắn có bao nhiêu hoàn mỹ." Phượng Tử Thịnh cầm tay Phượng Khuynh Ca, kéo cô ngồi xuống cạnh mình.
"Vậy vì sao anh không đồng ý?" Phượng Khuynh Ca biết Phượng Tử Thịnh nói như vậy khẳng định có nguyên nhân, cô bình tĩnh trở lại, cẩn thận lắng nghe anh nói.
"Bởi vì hắn sẽ không thích em." Phượng Tử Thịnh lấy ra điếu thuốc, buồn bực châm lửa. Phượng Khuynh Ca im lặng, chờ anh tiếp tục.
Phượng Tử Thịnh hít sâu một ngụm thuốc, phun ra vài vòng khói. Anh tiếp: " Dật Thủy là một nam nhân ôn nhu, đối với mọi người rất tốt, kỳ thực chính là đối xử với ai cũng đều như nhau. Vài năm trước, hắn học năm tư, anh học năm hai, hắn có thích một cô gái. Cô ta không phải là rất đẹp, nhưng lại rất thích những động vật nhỏ, tâm tính thiện lương đáng yêu. Bọn anh ai cũng chúc phúc hắn, mặc dù bọn anh không thích cô gái kia."
Phượng Khuynh Ca nghe đến đây nếu còn không hiểu thì chính là đã ngu ngốc càng thêm ngu ngốc. Thì ra đây chính là từng bị tình yêu tổn thương.
Nam nhân như vậy rất khó để tin tưởng tình yêu cùng lần nữa yêu thương một người phụ nữ. Nếu đã yêu liền sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa, tuyệt đối không chấp nhận được sự tổn thương cùng phản bội.
Cô thật sự rất thích anh. Nhưng cô không thể cho anh một tình yêu hoàn mỹ. Không được. Cô không thể lại làm tổn thương anh.

Vốn tưởng rằng sẽ đem lần đầu tiên giao cho người đàn ông mình thích. Cho dù sau này không thể ở cùng với nhau, ít nhất cũng sẽ lưu lại một phần hồi ức tốt đẹp.
Xem ra bây giờ đã không thể. Nam nhân từng chịu qua tổn thương trong tình yêu thông thường sẽ phân ra làm hai loại.
Loại thứ nhất là rất khó tin tưởng vào tình yêu.
Loại thứ hai chính là đem phụ nữ trở thành món đồ chơi.
Bạch Dật Thủy ánh mắt tinh thuần như vậy, anh lại vô cùng thích bạch hạc. Đủ loại biểu hiện đều cho thấy anh là người đàn ông thiện lương tốt đẹp. Người đàn ông như vậy tuyệt không phải đối tượng cô có thể tùy ý vui đùa.
"Anh sẽ đổi cho em một thầy dạy khác." Phượng Tử Thịnh nói: Em không nên tiếp tục đến đó."
"Không cần." Phượng Khuynh Ca đột nhiên đứng lên.

Cô chưa từng thích một người đàn ông nào như vậy. Cho dù không thể ở cùng một chỗ. Cô cũng muốn thường xuyên được nhìn thấy anh ấy.
Cô biết anh trai lo lắng cho mình. Cô tuyệt đối sẽ suy nghĩ cẩn thận, sẽ không trêu chọc Bạch Dật Thủy, bởi vì, người đàn ông đó cô không thể trêu vào.
Thích một người sẽ vì người đó mà suy nghĩ, cô không phải người phụ nữ chỉ biết tư lợi vì bản thân. Cô sẽ đem cái cảm giác yêu thích này chôn giấu ở trong lòng.
Dù sao sau này cô cũng sẽ trở thành một dục nữ, nếu đã không giữ được thân thể sạch sẽ, cô cũng muốn tâm linh của mình giữ lại một vùng trời trong sạch, không pha nhiễm chút tạp chất nào.
"Anh yên tâm, em sẽ không có loại ý nghĩ này nữa. Từ nay về sau, Bạch ca ca chỉ là thầy giáo dạy mỹ thuật của em mà thôi." Phượng Khuynh Ca khổ sở chạy ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận