Khi Vật Hy Sinh Trở Thành Nữ Ch...

Edit: Khuynh Khuynh

________________________________

Tiểu Thất đánh nhau cùng Phong Thất Hiên cũng đã kết thúc. Phong Thất Hiên đè chân bị thương của Tiểu Thất, khiến hắn không thể giãy dụa.



Cả người Tiểu Thất đầy máu tươi, quần áo cùng khuôn mặt đều đầy huyết sắc. Sắc mặt hắn tái nhợt, chật vật không chịu nổi, rõ ràng mất máu quá nhiều.



Phượng Khuynh Ca bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Mã Xuyến, đạm nói: "Quả nhiên là khiến tôi thương tâm mà! Cô có phải dùng vẻ mặt này đi mê hoặc đàn ông hay không? Thuật thôi miên dùng có tốt không? Sau mỗi lần dùng, chẳng lẽ cô không thấy trái tim co rút đau đớn? Tôi không thể không bội phục cô, vì thoả mãn tư dục bản thân, cô ngay cả cái mạng nhỏ của mình đều sẵn sàng trả giá."




Lúc bắt đầu Tư Mã Xuyến còn duy trì biểu tình lạnh nhạt, sau khi nghe xong câu nói cuối cùng của Phượng Khuynh Ca liền sụp đổ: "Cô nói bậy! Cơ thể tôi không có vấn đề!"



Phượng Khuynh Ca đồng tình nhìn cô ta. Làm sao có thể không có vấn đề? Trên đời này không có cơm trưa nào miễn phí, làm người có được một năng lực nghịch thiên nào đó, cũng sẽ phải trả giá rất đắc. Tư Mã Xuyến chiếm được lực lượng, cải biến vận mệnh, nhưng lại không chịu dùng chúng làm việc thiện, khẳng định phải trả đại giới. Mất đi thân thể khoẻ mạnh chính là trừng phạt đối với cô ta.*



*: ý chị Khuynh Ca là Tư Mã Xuyến có được năng lực nghịch thiên nhưng lại đem dùng vào việc ác, không biết giúp người nên sẽ bị quả báo.



Tư Mã Xuyến vuốt ngực, nơi đó truyền ra đau đớn rất nhỏ. Cô ta thất hồn lạc phách lầm bầm lầu bầu: "Sẽ không! Cơ thể của tôi không có vấn đề gì"



Sau mỗi lần cô ta sử dụng lực lượng, trái tim liền thống khổ giống như có người dùng dao xẻ đi một miếng. Cô ta vẫn tưởng đây là do mình vẫn chưa biết cách khống chế lực lượng một cách hoàn mỹ nhất.



Thì ra không phải sao? Chỉ cần sử dụng lực lượng, sẽ tổn thương thân thể một lần? Đại giới như vậy, chẳng phải quá lớn sao...?



"Tiểu Xuyến." Tiểu Thất muốn đi qua an ủi cô ta, nhưng Phong Thất Hiên lại không cho hắn cơ hội đó: "Buông tao ra! Mày muốn chết sao?"




"Câm miệng" Phong Thất Hiên vỗ đầu hắn một cái, khiến cho trán của hắn đập vào cạnh bàn bên cạnh: "Gấp cái gì? Cô ta còn chưa chết!"



"Đáng chết! Tao phải giết tụi mày! Lão đại sẽ báo thù cho tao!" Tiểu Thất biểu tình dữ tợn quát.



Cả trán của hắn cũng bắt đầu đổ máu, trên người không có một khối thịt nào hoàn hảo, đó là kiệt tác vừa rồi của Phong Thất Hiên. Nghĩ đến vừa nãy thiếu chút nữa bị bạo cúc hoa, Phong Thất Hiên liền xuống tay phi thường tàn nhẫn.



"Nếu anh muốn mượn danh Cửu Ưng hội! Ngượng ngùng, tôi vừa mới từ chỗ lão đại các người đi ra, vừa vặn lấy được một cái lệnh bài của Cửu Ưng hội." Phượng Khuynh Ca phất phất lệnh bài trong tay, nhếch miệng cười: "Chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, anh cùng tiểu bảo bối của anh sẽ phải chịu sự đuổi giết của toàn bộ Cửu Ưng hội. Ngay bây giờ...anh bị trục xuất khỏi Cửu Ưng hội."



"Tại sao có thể như vậy? Sẽ không! Cô gạt tôi." Địa vị của Tiểu Thất ở Cửu Ưng hội không phải nhỏ: "Cửu Ưng hội chưa bao giờ vứt bỏ anh em."




"Đó là bởi vì trước kia anh không động đến người của tôi. Động người của tôi, đừng nói trên dưới Cửu Ưng hội không dung anh, ngay cả ông trời cũng không dám chứa chấp anh đâu." Phượng Khuynh Ca vỗ mạnh vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Mã Xuyến: "Tư Mã Xuyến, lần này cô còn có thể giở trò gì đây?"



"Vấn đề nay tôi trả lời giúp cô ấy." Vài người đàn ông mặc áo đen xông tới, cầm đầu chính là Tần Ngũ đã từng gặp mặt một lần, mà đàn em của Tần Ngũ đang khống chế một người đàn ông.



"Bach ca ca." Sắc mặt Phượng Khuynh Ca trầm xuống, lạnh lùng nhìn Tần Ngũ: "Có bản lĩnh thì tự mình ra tay, đường đường lão đại hắc bang chỉ biết một chiêu uy hiếp này à?"






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận