Khi Vật Hy Sinh Trở Thành Nữ Ch...

Edit: Khuynh Khuynh

________________________________


Thiếu niên thấy trên tay Phượng Khuynh Ca đeo nhẫn kim cương quý giá, xác định cô gái trước mắt quả thật là kim chủ mà không phải cố tình làm ra vẻ, vui sướng dẫn cô vào trong thang máy.



Phượng Khuynh Ca nghĩ thiếu niên sẽ dẫn cô lên tầng hai, kết quả lại là tầng trệt. Nói chung đây hẳn là một bãi đỗ xe, không biết hắn dẫn cô đến đây để làm gì?


Tới tầng trệt, bọn họ lại thay đổi thang máy, không nghĩ tới lần này họ lại xuống tầng ngầm, mục tiêu lần này là tầng ngầm thứ năm. Thì ra tòa nhà này thiết kế kỳ lạ như vậy, càng đi xuống càng nhìn thấy nhiều điều thú vị.




Ra khỏi thang máy, một gian phòng khổng lồ bố trí xa hoa đập vào mắt cô, một người đàn ông tuấn mỹ đi tới, ôn nhu cầm bàn tay Phượng Khuynh Ca, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng mà hôn một chút. Người đàn ông đeo mắt kính gọng trắng, mặc áo sơ mi trắng, gây cho người ta có cảm giác vô cùng nho nhã. Phượng Khuynh Ca híp mắt lại, rút cánh tay về, thản nhiên đánh giá người đàn ông trước mặt.



"Vị này là tầng năm* Khưu Ca, cô có yêu cầu gì có thể nói với anh ấy." Thiếu niên tiếc nuối tiếc nhìn Phượng Khuynh Ca một cái, chuẩn bị giao nhiệm vụ cho người đàn ông tên Khưu Ca để trở về tầng trệt, lại nhận được chi phiếu của Phượng Khuynh Ca. Trong mắt hắn hiện lên thần sắc vui mừng, nhận lấy tấm chi phiếu vào thang máy rời đi.



*là tầng hầm thứ năm, Khuynh viết vậy để nghe cho nó gọn.



Khưu Ca nhìn thấy Phượng Khuynh Ca ra tay hào phóng chỉ là cười nhẹ, ánh mắt vẫn hờ hững như vừa rồi: "Tiểu thư mỹ lệ, không biết tài cán của tôi có thể vì cô làm cái gì?"



Phượng Khuynh Ca hé miệng cười, lần này không có cự tuyệt đụng chạm của hắn, đặt tay trong lòng bàn tay của hắn, nói: "Nơi này của các người có đàn ông đẹp sao?"




Khưu Ca hồ nghi nhìn Phượng Khuynh Ca, bỡn cợt nói: "Lấy điều kiện của tiểu thư, đàn ông nơi này của chúng tôi làm sao có thể lọt vào mắt của cô? Người sáng mắt không nói tiếng lóng tiểu thư rốt cuộc là loại người nào? Cô tới đây muốn làm cái gì?"



"Anh thật ra rất thông minh." Phượng Khuynh Ca cười lạnh: "Nghe nói Cửu Ưng hội giết người vô hình, chỉ cần người các người muốn giết, tuyệt không sống quá ba ngày. Tôi chỉ là sợ các người mệt nhọc, hôm nay tự đưa đến cửa cùng các người thanh toán nợ cũ mà thôi."



"Cửu Ưng hội." trong mắt Khưu Ca hiện lên nghi hoặc, thần sắc mờ mịt. Hắn nguỵ trang rất khá, nếu không phải tay phải của hắn lén làm một động tác bí mật, cô đúng thật là sẽ bị biểu tình vô tội kia của hắn lừa gạt: "Tiểu thư, cô nói Cửu Ưng hội gì chứ? Tôi nghĩ cô hẳn là tìm lầm chỗ rồi, chỗ của chúng tôi tên là Thiên Đường Cực Lạc Giới, là chỗ đem đến khoái hoạt cho mọi người."



Phượng Khuynh Ca liếc về phía thiếu niên phục vụ cách đó không xa. Thiếu niên kia sau khi nhìn thấy động tác của Khưu Ca liền lén lút đi vào một căn phòng.




"Vừa rồi mới nói cảm thấy anh thông minh, xem ra bây giờ đúng là đã đánh giá quá cao chỉ số IQ của anh rồi. Chỉ cần tôi chứng minh không tìm lầm chỗ là được thôi." Phượng Khuynh Ca cười lạnh, một quyền đánh về phía Khưu Ca.



Khưu Ca dùng sức lui về phía sau vài bước, tay phải luồn vào trong quần áo. Phượng Khuynh Ca ném Như Ý thảo màu đỏ ra, đem hai tay của hắn trói chặt.



Phanh! Một cây súng lục màu đen rơi xuống. Khưu Ca giống như bánh chưng nằm trên mặt đất. Lúc này, mười mấy người đàn ông khoảng từ 15-35 tuổi liền lao tới.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận