Khi Vật Hy Sinh Trở Thành Nữ Ch...

Edit: Khuynh Khuynh
______________________________

Nước lạnh như băng bao bọc lấy hai cơ thể gắt gao ôm nhau, Phượng Khuynh Ca kiên định nhìn sắc mắt tái nhợt của Phượng Tử Thịnh, mang quyết tâm ăn cả ngã về không đợi vận mệnh tuyên án.


“Cầm máu!” Phượng Khuynh Ca tận mắt nhìn miệng vết thương dữ tợn nhanh chóng khép lại, trong chớp mắt liền trở về trạng thái ban đầu, giống như chưa từng bị thương bao giờ.

Phượng Tử Thịnh thoải mái cầm tay Phượng Khuynh Ca. Anh có thể tiếp tục cùng Tiểu Ca bên nhau, đây mới là chuyện mà anh để ý nhất. Chỉ cần có thể ở bên cạnh cô, anh nguyện ý trả giá tất cả .


Nhưng mà tươi cười của Phượng Tử Thịnh lập tức cương lại trên mặt.

Anh cảm thấy thân thể của mình không chịu khống chế chìm vào trong nước, giống như có bàn tay to ở phía dưới nắm chặt lấy anh. Phượng Khuynh Ca hoảng sợ nắm chặt tay anh, tâm lý khủng hoảng ảnh hưởng đến âm thanh của cô, khiến nó nghe qua thật bén nhọn chói tai: “Anh hai, không cần.”

“Tiểu Ca...”Phượng Tử Thịnh ra sức dãy dụa vẫn không thoát khỏi nguồn lực đó, còn tiếp tục giằng co như vậy chỉ khiến Tiểu Ca cùng anh chìm xuống dưới: “Buông anh ra!”

“Em không! Anh không được buông, nếu muốn chết phải cùng nhau chết!” Phượng Khuynh Ca kiên định nói.

Phượng Khuynh Ca không chịu buông tay, nguồn lực đó chẳng những cắn nuốt sinh mạng Phượng Tử Thịnh mà còn có thể nguy hại tới an nguy Phượng Khuynh Ca.
Phượng Tử Thịnh dùng sức gỡ tay mình ra, Phượng Khuynh Ca phát hiện hành động này của anh, trong lòng đau xót, theo bản năng buông tay ra. Kế tiếp liền xuất hiện một màn khiến Phượng Khuynh Ca thống khổ, cả người Phượng Tử Thịnh đã bị nước giếng bao phủ.

“Anh hai! Anh hai!” Phượng Khuynh Ca muốn xuống giếng, miệng giếng lại bài xích cô tới gần, đem cả người cô đẩy ra ngoài.

Cả người Phượng Khuynh Ca bị đẩy ra, nặng nề rơi xuống kế miệng giếng. Cô như nổi điên muốn nhảy xuống, lại lần nữa bị bắn trở về.

“Tại sao lại như vậy? Tôi không phải chủ nhân nơi này sao? Tại sao lại cãi lại mệnh lệnh của tôi.” Phượng Khuynh Ca phẫn nộ quát: “Ma thụ, đây là chuyện gì? Không cần giả ngu, ta biết ngươi hiểu mà. Người phải cho ta một lời giải thích, nếu không ta liền đem chỗ này thiêu rụi, khiến không gian này biến mất.”


Âm thanh cứng nhắc của ma thụ truyền vào đầu cô: “Ma tỉnh* có tác dụng bài trừ hết độc tố trong cơ thể, toàn thân Phượng Tử Thịnh đều là độc, nó đang giúp hắn ma luyện thân thể.”

Phượng Khuynh Ca nghe ma thụ trả lời xong, cảm xúc bình phục rất nhiều, vội vàng nói: “Anh hai không chết đúng không? Anh sẽ lại xuất hiện đúng không?”

“Thân thể người phàm không giống như ma tộc, hắn hút vào lượng lớn ma nguyên, có thể chịu đựng được ma nguyên cải tạo thân thể hay không phải xem tạo hoá của hắn, trước mắt không rõ.”

Phượng Khuynh Ca hừ lạnh, ánh mắt đông lạnh nhìn chằm chằm ma thụ: “Nếu anh có chuyện gì không may, cái cây ma thụ sống mấy ngàn năm như ngươi cứ chờ chôn cùng anh em bọn ta đi!”

Ma thụ không thèm nhắc lại, Phượng Khuynh Ca phát hiện ra thân thể nó động đậy hai cái. Cô lạnh nhạt nói: “Cần cải tạo bao lâu.”

“Chậm thì ba ngày, lâu hơn là một tháng.” Âm thanh ma thụ nhỏ xuống một chút, giống như bị doạ.



Phượng Khuynh Ca biết lo lắng vô dụng, bên ngoài còn có người chờ hai người họ đi ra, cô phải thông báo với họ một tiếng. Mới ra khỏi không gian, nhưng lại không nhìn thấy Phong Thất Hiên cùng Mạnh Lâm Phong.

Trong phòng  có dấu vết dánh nhau, không khí truyền đến mùi máu tươi. Trên tường viết ba chữ to rõ ràng: “Cửu Ưng hội.”







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận