Khi Vật Hy Sinh Trở Thành Nữ Ch...

Edit: Khuynh Khuynh
_____________________________________

Biệt thự Phượng gia.

Phượng Tử Thịnh nằm trong vũng máu, ngực cắm một cây dao găm dài, máu đen thẫm làm ướt quần áo của anh, tuấn nhan phủ một tầng màu đen. Phượng Khuynh Ca cầm lấy tay anh, vẻ mặt kinh hoảng, tay của cô thỉnh thoảng lại chạm nhẹ vào miệng vết thương của anh, muốn rút cây dao găm đó ra nhưng lại không có can đảm.
1

Con dao đâm vào giữa trái tim, nếu lúc này rút ra, Phượng Tử Thịnh chỉ chết càng nhanh hơn. Huống chi trên dao còn có kịch độc, nếu không tìm được thuốc giải, thì chỉ một mình độc dược cũng đủ khiến anh mất mạng.

“Anh hai, anh không có chuyện gì. Em sẽ nghĩ ra cách! Đúng, em nhất định có thể nghĩ ra cách cứu anh.” Phượng Khuynh Ca tâm hoảng ý loạn, hoàn toàn không biết mình đang nói gì.


Cô nhớ lại những viên thuốc trong không gian, phát hiện đại đa số đều là dùng để chỉnh người hoặc kích thích tình dục, căn bản không có thuốc chữa thương tốt. Thuốc điều dưỡng nội thương còn lại mấy viên, nhưng là thuốc trị ngoại thương hay cầm máu linh tinh hoàn toàn không có.

Phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ông trời ban cho cô không gian cùng bàn tay vàng tiểu thuyết lại không thể cứu được người mình yêu nhất sao? Như vậy còn có ích gì?

Trừ bỏ thuốc, ma thụ, cùng đồ dùng tình thú cũng chỉ còn lại một mảnh dược điền cùng giếng nước.
Giếng nước? Không gian ma nữ làm sao có giếng nước bình thường?

Giếng nước đó chính là hy vọng duy nhất còn sót lại. Cô kích động nắm lấy tay Phượng Tử Thịnh, nói: “Anh hai, anh chờ em, em lập tức quay lại.”

Phượng Tử Thịnh thâm tình nhìn Phượng Khuynh Ca, trong mắt một mảnh tuyệt vọng. Anh biết chính mình không sống được bao lâu nữa, thân thể càng ngày càng lạnh, đầu óc cũng ngày càng mơ hồ.

Anh chính là luyến tiếc Tiểu Ca. Hy vọng cô sau này sẽ gặp được người thật tình yêu thương mình!

Phượng Khuynh Ca biến mất tại chỗ, mấy người trong phòng đều biết cô đi nơi nào.

Phong Thất Hiên cùng Mạnh Lâm Phong áp chế một thiếu niên diện mạo thanh tú, thiếu niên kia ác độc trừng Phượng Tử Thịnh, nét mặt biểu lộ nụ cười đắc ý.


“Tao muốn giết chúng mày! Hai tên hỗn đản chúng mày hại Tiểu Xuyến thống khổ như vậy. Tao muốn chúng mày sống không bằng chết.”
Thiếu niên cười dữ tợn.

Bọn họ mới từ Mạnh gia trở về, Phượng Khuynh Ca lên lầu tắm rửa, đột nhiên lao tới một thiếu niên muốn giết Phượng Tử Thịnh.

Thân thủ Phượng Tử Thịnh không tệ, Mạnh Lâm Phong cùng Phong Thất Hiên cũng đều học qua mấy chiêu phòng thân, nhưng ba người liên thủ lại bất quá cũng chỉ đỡ được hắn năm chiêu.

Lúc Phượng Khuynh Ca chạy xuống lầu cũng đã chậm. Cô ra tay thu phục thiếu niên nọ, giao cho Mạnh Lâm Phong cùng Phong Thất Hiên khống chế hắn.

“Mày là sát thủ Tư Mã Xuyến thuê tới đây?” Trừ bỏ sát thủ, bọn họ cũng không tin người bình thường lại có thân thủ lưu loát hung tàn như vậy.

Thiếu niên hừ lạnh, vẻ mặt chê cười nhìn bọn họ: “Chúng mày dám đụng người của Cửu Ưng hội, cứ chờ chịu chết đi.”


Cửu Ưng hội không giống như những tổ chức sát thủ khác, bọn họ đem anh em giống như sinh mệnh, còn quan trọng hơn cả nhiệm vụ. Dám chọc sát thủ của Cửu Ung hội, phải vĩnh viễn tiếp nhận sự trả thù vô chừng mực.

Phượng Khuynh Ca bưng nước giếng đi ra, vừa vặn nghe được thiếu niên trả lời. Cô không ngờ Mạnh lão gia sắp xếp để bọn họ đi tìm người của Cửu Ưng hội, mà Cửu Ưng hội lại dùng Phương Thức này tặng bọn họ một phần đại lễ.
Vốn không muốn nhận ý tốt này của Mạnh lão gia, xem ra bây giờ phải tìm họ thanh toán rõ ràng một chút. Không quan tâm nguy hiểm hay sống chết, cô cũng muốn thay anh hai trả lại nhát dao này.







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận