biệt thự Bạch gia
Trong phòng vẽ tranh, Bạch Dật Thuỷ đang cầm lấy bàn tay nhỏ xinh của Phương
Khuynh Ca hướng trên bản vẽ một con chim nhỏ. người khác khi nhìn vào
con chim nhỏ trong rất sẽ rất ngạc nhiên, vì trong tranh cứ như thật,
rất sống động, cứ ngỡ như giây tiếp theo con chim sẽ bay đi.
Phượng Khuynh Ca ngốc ngốc nhìn bức tranh, tay nhịn không được liền làm loạn,
bức tranh hoàn mỹ phút chóc hoàn toàn bị phá huỷ. Cô hé miệng khẽ mân
môi, ánh mắt hiện lên vẻ mất mát.
Bạch Dật Thủy rất nhanh thêm
vài nét bút, bức tranh nhanh chóng biến thành một kiệt tác rực rỡ, nhưng có thể nhìn thấy, trên khuôn mặt hiện lên sự không vui.
Phượng
Khuynh Ca phốc xích cười, cầm lấy bức tranh yêu thích không buông tay,
cận thận cất giữ, đối với người sau lưng nói: “tặng cho muội”
"Rốt cục cũng chịu cười." Bạch Dật Thủy ôn hòa nói: "muội hôm nay không vui sao, "
"có sao?" Phượng Khuynh Ca trong lòng mất mát.
"Ngay cả hạc trắng bên ngoài đều nhìn thấy, chẳng lẽ, em không thấy, xung
quanh có rất nhiều hạc trắng sao?” Bạch Dật Thủy sờ sờ đầu cô nói.
"nha~~ không được làm loạn trên đầu em, Anh thật là, sao lại giống Anh trai
của em, thích loạn trên đầu người ta. Em là người lớn không còn bé nữa”. Phượng Khuynh Ca làm mặt quỷ với Bạch Dật Thuỷ .
"Ha ha..." Bạch Dật Thủy cười khẽ: "được rồi, nghĩ thôi, có lẽ em cũng mệt
Bạch Dật Thủy cầm lấy điện thoại trong nhà, cho người mang điểm tâm cùng
trà. Hai người ngồi bên cạnh cửa sổ vừa ăn bánh ngọt vừa dõi mắt nhìn
từng đàn hạc trắng vươn cánh tựa như một vũ công ballet chuyên nghiệp
đang biểu diễn trên sân khấu.
Phượng Khuynh Ca ăn xong điểm tâm,
ngã người về phía trước, vừa vận, một con hạc trắng bay về phía cô,
Phương Khuynh Ca giật mình thân hình hơi nghiêng, mắt trong thấy sắp rơi xuống hồ.
"Cẩn thận." Bạch Dật Thủy vòng tay qua eo cô, hơi
dùng sức kéo cô vào trong lòng mình. Phương Khuynh Ca bị hoảng hốt, theo bản năng ôm lấy hai tay của Bạch Dật Thuỷ.
Bùm! Bùm! Tim hai người đập thật nhanh.
từ trên người Bạch Dật Thuỷ Phượng Khuynh Ca có thể cảm nhận được một mùi
hương thản nhiên. Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, mắt nhắm lại, trên
mặt toát ra một nụ cười hạnh phúc. Nam nhân này, vòng tay hữu lực, khuôn ngực rắn chắn, cơ thể thật ấm…….
"Nha đầu, ngươi thật thơm."
Không biết có phải ảo giác của cô, khiến cho cô có cảm giác, giọng nói của
Bạch Dật Thuỷ có phần đè nén, âm thanh so với bình thường khàn khàn,
trầm thấp.
Phượng Khuynh Ca đỏ mặt đẩy Anh ra, làm bộ tự nhiên nói: "Bạch hạc thật xấu, cư nhiên dám khi dễ ta.."
Bạch Dật Thủy nắm chặt tay, khiến cho mình bình tĩnh, cưỡng chế cảm giác kỳ
lạ trong lòng. Vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Hắn như thế nào đối một tiểu nha đầu sinh ra phản ứng? hiện tại không thể tiếp tục hướng dẫn, nếu
không nhất định sẽ bị “nha đầu” (này) phát hiện.
Bạch Dật Thuỷ
thần sắc ảo não, ngẩng đầu muốn nói gì đó, lại trông thấy trên môi của
cô hãy còn dính một ít bơ. Theo bản năng suy nghĩ, vươn tay đem mẫu bơ
trên môi cô gạt bỏ, sau đó lại tiếp tục bỏ vào miệng.
Ách!
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Phương Khuynh Ca, Bạch Dật Thuỷ mới phát
giác hành vi không đúng vừa rồi của mình. Theo bản năng, nhìn đến bàn
tay của mình, hắn xấu hổ, buông tay xấu, từ lỗ tai có thể thấy rõ một
mản ửng đỏ.
"Ta không thích lãng phí." Bạch Dật Thủy nói.
"Lãng phí quả thật không tốt, sau này, em nhất định chú ý ." Phượng Khuynh Ca mặt ngoài nghiêm túc, kỳ thực trong lòng đã sớm cười ngã nghiêng.
Giấu đầu hở đuôi! biểu tình thực đáng yêu đúng hay không? Thì ra nam nhân
này cũng có một mặt đáng yêu này! Cô thật sự rất thích vị Anh trai này!
Chính là... Không có thể đem hắn ra ăn, hảo đáng tiếc a!
Bạch Dật Thủy hiểu rõ, lời vừa rồi của mính có bao nhiêu ngốc, nói xong hắn cảm thấy thật xấu hổ.
Tiểu nha đầu này tính tình thuần khiết, ánh mắt vô tội (ca bị lừa rồi. sói
đội lớp cừu í) làm cho hắn càng thêm nhiệt huyết sôi trào. Hắn không dám lại nhìn thẳng vào mắt của cô, nếu không lại không biết mình sẽ làm ra
chuyện gì.
Tên Phượng Tử Thịnh đó, giao cho hắn một đứa nhỏ xinh đẹp đến đây làm cái gì chứ? chẳng lẽ cho rằng Anh là Liễu hạ Hiệu sao?
Trước kia không muốn kết giao với nữ nhân vì Anh cảm họ không đáng yêu bằng
bạch hạc, bao gồm người mà hắn xem là bạn gái duy nhất. tình huống thật
sự của hắn năm xưa ai có thể biết cụ thể. nữ nhân kia tiếp cận Anh, cũng chỉ vì tài sản cũng như thế lực của Bạch gia.
Sau đó, tất cả mọi người hiểu lầm . Anh cũng không thích phải lý giải, khiến cho người khác hiểu lầm lại càng theo hiểu lầm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...