Khí Vận Lập Thiên



Trần Vũ lắc đầu nói.


- Ta chỉ muốn đi kiểm tra các phòng giam một chút, các ngươi tiếp tục công việc đi!

- Vâng.


Vị Án Sát Sứ cấp hai kia có chút thất vọng, lui về vị trí của mình, cặm cụi làm việc, thể hiện ra mình là một nhân viên rất chuyên cần, những người khác cũng không ngoại lệ.


Hiện tại Trần Vũ không có tâm tình đi để ý những chi tiết này, bước nhanh ra ngoài, tiến vào khu vực các phòng giam.


Hành lang rộng 5m, do kim loại Siêu Thần đúng thành, có đánh dấu ký hiệu, kết nối chằng chịt bốn phương, người bình thường đi vào, sẽ có cảm giác giống như mê cung.


- Án Sát Sứ đại nhân, ta biết sai rồi, xin hãy thả ta ra, ta thề từ nay về sau sẽ trung với Nhân tộc…

- Án Sát Sứ đại nhân, có thể cho ta chút thức ăn được không, ta đã mấy ngày không được ăn, nơi đây lại bị phong bế, không có linh khí, ta đã sắp không chịu nổi…

- Nhân tộc đáng chết, các ngươi cũng sống không được bao lâu, tộc ta nhất định sẽ diệt tộc các ngươi… a…

- Chỉ cần ta thoát khỏi nơi này, nhất định sẽ ăn sạch đám Án Sát Sứ các ngươi…

Vừa đi vào hành lang, bên tai liền vang lên vô số thanh âm hỗn tạp, có cầu xin, có nguyền rủa, có hăm dọa… lại thêm hung sát khí tràn ngập, người bình thường tiến vào, chỉ sợ không bao lâu sẽ phát điên.



Nhưng những Án Sát Sứ tuần tra kia tựa hồ đã quen, thần sắc hờ hững, một khi cảm thấy khó chịu, liền sử dụng đặc quyền, khống chế niệm văn hành hạ người ồn ào một trận, có thì kéo vào phòng đặc biệt, tra tấn đến chết.


Bọn hắn có quyền lực như thế, chỉ cần không giết quá nhiều, làm số lượng phạm nhân sụt giảm nghiêm trọng, thì không có vấn đề, rất nhanh lại có phạm nhân mới bổ sung.


Trên đường đi, các Án Sát Sứ nhìn thấy Trần Vũ đều cung kính hành lễ.

Trần Vũ cũng gật đầu chào hỏi, thần sắc rất ôn hòa.


Những phạm nhân phía ngoài này, đa số là mới tới, hung tính còn đậm, trải qua vài năm sẽ ngoan hơn rất nhiều, giống như khu vực Trần Vũ đang đi qua, cả đám đều im lặng ngồi một góc, ngay cả động cũng không muốn động một cái.


Chỉ có khi nhìn thấy Án Sát Sứ đi ngang qua, sâu trong mắt bọn hắn mới không giấu được hiện ra hận ý.


Trần Vũ giống như đi dạo không có mục đích, nhưng thực chất càng ngày càng tiếp cận mục tiêu.


Phòng số 872.


Ka Thi chính là bị giam ở trong phòng này.


Thời điểm Trần Vũ đi ngang qua, bởi vì nghe được tiếng chào hỏi bên ngoài, nên mấy chục phạm nhân ở trong phòng đều bản năng ngẩng đầu, trong mắt có ngạc nhiên, tò mò, nhưng càng nhiều là oán hận…

Ka Thi cũng không ngoại lệ, bộ dáng của hắn mang tất cả đặc trưng của Tha La tộc, da đỏ, thân lùn, chỉ cao tầm một, trên da hiện đầy văn lạc tự nhiên màu đen, nhìn giống như vô số con giun nhúc nhích, cực kỳ buồn nôn.


Hắn vốn là đệ nhất thiên tài của bộ lạc, còn chưa tới 20 tuổi, đã đạt tới Võ Sư đỉnh phong, tương lai có thể phong hầu bái tướng, tiền đồ bất khả hạn lượng.


Nhưng ai nghĩ tới, trong một lần chấp hành nhiệm vụ xâm nhập nội địa Nhân tộc, lại bị Án Sát Sứ phục kích, còn bị bắt sống, giam vào trong lao ngục của Án Sát Viện.


Đây quả thực là vô cùng nhục nhã, tự do và tiền đồ của hắn hoàn toàn tàn lụi, nhiều lúc làm cho Ka Thi tuyệt vọng, chỉ muốn tự sát.


Nhưng tham sống sợ chết vốn là bản năng của sinh linh, lại thêm còn sống là còn hi vọng, Ka Thi không cam tâm chết đi như thế, vì vậy nhẫn nhục sống tiếp, chờ đợi cơ hội.


Chỉ là hận ý, lại chưa bao giờ tan.


Lúc này ánh mắt của hắn nhìn về phía Trần Vũ, sâu trong mắt không giấu được oán hận và sát ý.



Trần Vũ giống như “vô tình” liếc quá hắn.


Tính danh: Ka Thi

Chức nghiệp: Võ giả, Khí Vận Chi Tử

Tu vi: Võ Sư đỉnh phong

Điểm khí vận: 61

Trong lòng không khỏi mừng thầm.


- Quả nhiên là Khí Vận Chi Tử, chỉ là khí vận lại chỉ vừa đủ 61, không thể nào trùng hợp như thế chứ? Hay là hắn bị gian cầm, làm khí vận tán loạn, đã ở bờ biên giới mất đi thân phận Khí Vận Chi Tử?

Trần Vũ suy đoán, khả năng này rất lớn, dù sao bị giam ở nơi đây, thì xác định là chắc chắn phải chết, có người vừa mới được đưa vào một hai ngày đã bị Án Sát Sứ tra tấn chết, hoặc bị người bắt đi mổ sống nghiên cứu, hắn bị giam 10 năm còn chưa chết, đủ thấy khí vận rất nghịch thiên.


Nhưng khí vận cũng không phải thứ vĩnh hằng bất biến, nó là cần hội tụ, cần tranh đấu, bằng không sẽ xói mòn, trả trở về thiên địa.


Hôm nay hắn gặp phải Trần Vũ, là chứng minh khí vận đã đi tới cuối cùng, số mệnh trầm luân, chờ đợi hắn, chỉ có bóng tối vô tận…

Ka Thi đối diện với ánh mắt của Trần Vũ, trong lòng không khỏi rùng mình, một cảm giác bất an xâm chiếm toàn bộ tâm thần của hắn, làm tóc gáy hắn dựng đứng.


Hắn vội vàng cúi đầu, ra sức áp chế hô hấp dồn dập, nhưng ánh mắt kia lại chưa từng rời khỏi người hắn.


- Vừa rồi ngươi không phải nhìn ta đầy căm hận sao, sao hiện tại lại cúi đầu?

Thanh âm lạnh lùng của Trần Vũ vang lên.


Thân thể Ka Thi run rẩy càng lợi hại, bản năng để hắn cảm thấy ánh mắt người kia nhìn mình giống như nhìn thấy con mồi.



Ka Thi run rẩy ngẩng đầu, lộ ra nụ cười hèn mọn nói.


- Án Sát Sứ đại nhân, ngài nhìn lầm, tiểu nhân làm sao dám sinh ra ác ý với ngài, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm.


- Hiểu lầm sao, ta lại không cảm thấy như vậy, ngươi đã muốn giết ta, được, ta cho ngươi cơ hội, đưa hắn tới phòng “giao lưu”.


Phòng “giao lưu” là cách gọi vui của mấy Án Sát Sứ, nơi đây giống như một sân thi đấu, bọn hắn sẽ thường xuyên đưa mấy phạm nhân không vừa mắt tới hành hạ đến chết, dùng để giải tỏa áp lực và lệ khí trong lòng.


Đương nhiên đưa tới đều là thực lực thấp hơn bọn hắn, hoặc tương đương, bằng không rất dễ lật thuyền trong mương.


- Vâng, đại nhân!

Án Sát Sứ trông coi khu vực này là một thanh niên tầm 25 tuổi, tu vi Võ Sư hậu kỳ, nghe vậy kích động nói.


Ta cuối cùng cũng có cơ hội phục vụ trưởng quan, mấy người kia nhất định sẽ hâm mộ chết… chờ đã… trưởng quan muốn “giao lưu” với Ka Thi?

Theo hắn biết, hình như tu vi của vị đại thiếu gia này, chỉ là Võ Sĩ đỉnh phong, làm sao có thể “giao lưu” với Ka Thi, gia hỏa này là thiên tài của Tha La tộc, tu vi sớm đã đạt tới Võ Sư đỉnh phong.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận