Khí Vận Lập Thiên



Sau khi nghe xong, Trần Trọng Huân trầm mặc mấy hơi, sau đó mới nói.


- Lần này là ta sơ xuất, không có tính toán chu toàn, để cho kỳ thủ lợi dụng…

Dừng một chút hắn nói tiếp.


- Lần này con lập được công lớn, gia tộc nhất định sẽ trọng thưởng, 10 vạn linh thạch thượng phẩm kia, cũng nhất định trả lại cho con, chỉ là số tiền này quá lớn, gia tộc trong lúc nhất thời không cách nào lấy ra được, nên tạm thời sẽ trả từng phần…

- Trả góp?

Trần Vũ cũng biết, muốn Bình Thiện Trần gia một lần đưa ra nhiều tiền như vậy, là chuyện không cách nào làm được, cũng không phải không có, mà là một khi lấy ra, cả gia tộc sẽ không còn tài chính vận hành.


Thần sắc của Trần Trọng Huân có chút ngượng ngùng nói.


- Lần trước tru diệt một vài loạn đảng, tịch thu được không ít gia sản, gia tộc sẽ chuyển vào tài khoản của con 10 vạn linh thạch trung phẩm, số còn lại hàng tháng sẽ chuyển 1 vạn.


Trần Vũ gật đầu, hắn vốn không lo lắng vấn đề linh thạch, cho nên không quan trọng.


Thấy Trần Vũ gật đầu, Trần Trọng Huân khá hài lòng, thần sắc giãn ra, lại nói.


- Nhiệm vụ lần này hoàn thành, gia tộc quyết định để con đến Án Sát Viện rèn luyện một thời gian, sau khi thăm hỏi ông ngoại xong, thì tới báo danh đi.


- Án Sát Viện?

Bình thường mà nói, trưởng tử của các chư hầu, sau khi thành nhân sẽ được đưa vào Quân Cơ Viện, hoặc Hành Chính Viện, tập làm quen với quân sự và chính trị, tạo nhân mạch của mình, trải đường cho tương lai kế thừa tước vị.



Hiện tại hắn lại bị đưa vào Án Sát Viện, đây là có ý gì?

Thấy sắc mặt của Trần Vũ hơi khó coi, Trần Trọng Huân nói.


- Sự tình quân lương lần này, tuy đã bị ta xử lý, nhưng khó tránh khỏi vẫn còn chút sơ hở, sau khi con tới Án Sát Viện, liền tiếp quản toàn bộ hồ sơ của vụ án này, còn làm như thế nào, chắc hẳn không cần ta dạy chứ?

Trần Vũ giật mình, thì ra là muốn xóa sạch dấu vết, tuy trong lòng còn hơi nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu nói.


- Hài nhi đã hiểu!

- Ân, đi đi, chắc hẳn ông ngoại của con cũng đang rất mong.


Trần Vũ thi lễ, sau đó cung kính lui ra.


Chờ cửa phòng đóng lại, Trần Trọng Huân mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.


- Sợ bóng sợ gió một hồi, còn may…

Hắn lẩm bẩm, cũng không biết là tự cảm khái, hay nói cho ai đó nghe.


Lúc này bên ngoài lại có tiếng thông báo.


- Tỉnh Trưởng, bên ngoài có một người tự xưng cố nhân, muốn gặp ngài một lần!

- Cố nhân?

Trần Trọng Huân phất tay, trong phòng có màn hình điện tử ảo sáng lên, hình ảnh trong đó chính là tình huống ở ngoài đại môn.


Chỉ thấy trong hình là một thiếu nữ mặc váy dài màu hồng nhạt, thân thể đường cong hoàn mỹ, chỉ nhìn hình dáng, đã để người sinh ra cảm giác kinh diễm tuyệt luân.


Có điều khuôn mặt của nàng rất mông lung, giống như ánh sáng xung quanh đều bị khúc xạ, khiến người nhìn không rõ.


- Trang Nhã Hầu Tước?

Trần Trọng Huân giật mình, ánh mắt giống như ngộ ra rất nhiều điều, mỉm cười nói.


- Mời vào đi!

- Vâng!



Trần Vũ đi ra cổng, cái mũi hơi động, hít hít mấy hơi, thần sắc nghi hoặc.


- Mùi thơm thật đặc biệt, có chút giống hương sen, lại như mùi thơm cơ thể của thiếu nữ.


Hắn có chút lưu luyến hít thêm mấy hơi, sau đó mới sảng khoái đi đến Nguyễn gia.


Bình Thiện Nguyễn gia cũng là đại tộc, môn nhân trải rộng ở tất cả ngành nghề, Nguyễn lão gia tử Nguyễn Văn Linh, tức ông ngoại của Trần Vũ giữ chức Nội Các Viện Trưởng, quyền lực và địa vị rất lớn, chỉ đứng sau Trần Trọng Huân và Lê Hoài Viễn.



Tuy đại trạch của bọn hắn không bằng Trần gia, nhưng chiếm diện tích cũng cực lớn, nằm ở khu vực hạch tâm Thiên Trường, cách Phủ Tỉnh Trưởng không xa.


Không bao lâu, Trần Vũ đã tới Nguyễn gia, không cần thông báo, trực tiếp đi vào, thủ vệ tự nhiên không ai dám ngăn cản ông trời con của Bình Thiện này.


- Ông ngoại, lại đang trồng cây sao? Nay ngài lại trồng cây gì, có ăn quả được không?

Nơi này là một vườn cây diện tích khá lớn, bên trong trồng đủ loại linh thụ xanh um tươi tốt, rất nhiều cây trên cành đã kết quả, óng ánh long lanh, hương khí ngào ngạt.


Trong vườn có một lão giả tóc bạc trắng, dáng người nhỏ gầy, đang lom khom vun đất cho một cây con.


Bên cạnh hắn còn có một tiểu hài tử tầm 7 8 tuổi, đang học theo bộ dáng của hắn vun đất, nghe được thanh âm liền ngẩng đầu lên, sau đó vun xẻng, hân hoan chạy tới.


- Ca ca, huynh tới rồi, có mang quà cho đệ không?

Đứa bé này rất đáng yêu, nhìn khuôn mặt có bảy phần giống Nguyễn Văn Toản, chính là nhi tử của hắn Nguyễn Văn Huy.


Trần Vũ cười ha hả xoa đầu nó, từ trong ngực lấy ra một cái bọc, đưa qua nói.


- Bánh rán nóng hổi, nhớ rửa tay trước khi ăn.


- Cảm ơn ca ca, ca ca tốt nhất!

Nói xong cũng không thèm chào hỏi ông nội, ôm lấy bọc giấy chạy mất.


Nguyễn Văn Linh nhìn thấy, chỉ hiền từ lắc đầu, Trần Vũ đi tới, cầm lấy xẻng trong tay đối phương, giúp hắn hoàn thành công việc còn lại.


Nguyễn Văn Linh nhìn đứa cháu ngoại này, bất tri bất giác nhớ tới đứa con gái xấu số kia của mình, trong đôi mắt già nua nhịn không được hiện lên vẻ ảm đạm.


Bất quá cảm xúc này nhanh chóng bị hắn áp chế xuống, mỉm cười nói.


- Ân, nhìn tiểu tử ngươi thần thanh khí sảng, tựa hồ tu vi tinh tiếng không ít?

Trần Vũ vừa xúc đất vừa cười nói.



- Trải qua nguy cơ sinh tử, kích phát tiềm năng nha.


Nguyễn Văn Linh gật đầu.


- Không tệ!

Sau khi trồng xong, Nguyễn Văn Linh phất tay, từng đạo niệm văn xuất hiện, khắc ở xung quanh, lập tức linh khí trong thiên địa hội tụ, tạo thành vòng xoáy ở trên không cây nhỏ.


Linh thụ không giống cây cối bình thường, cần rất nhiều điều kiện hà khắc, hơi không cẩn thận sẽ chết.


Tính danh: Nguyễn Văn Linh

Chức nghiệp: Ma pháp giả

Tu vi: Võ Tông đỉnh phong

Điểm khí vận: 54

Trần Vũ thử dò xét ông ngoại, tu vi tương đương Lê Hoài Viễn, nhưng khí vận lại không bằng.


Cộng thêm tuổi của ông ngoại lớn hơn Lê Hoài Viễn rất nhiều, nếu không đột phá, chỉ sợ không sống được mấy năm nữa.


Hai người đi vào đình nghỉ mát ở bên cạnh, sau khi ngồi xuống, Nguyễn Văn Linh rót cho Trần Vũ một chén trà, sau đó mới hỏi những sự tình đã trải qua.


Trần Vũ cũng kể lại giống như nói với Trần Trọng Huân, kể cả chuyện được phái đến Án Sát Viện.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận