Nhìn bên ngoài trời quang mây đãng, lại quay đầu nhìn Hắc Ám Sâm Lâm sương mù dày đặc, thần lực nồng đậm đến xua không tan, bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng Hung thú gầm thét, tiếng tà dị cười khùng khục, tiếng oan hồn gào thét thê lương… để Trần Vũ cảm giác như từ Địa Ngục vãng sinh Cực Lạc.
- May mắn lúc trước chạy trốn không sâu, còn ở khu vực ngoại vi, nếu xâm nhập khu hạch tâm, chỉ sợ đã sớm chết…
Trần Vũ thở dài một hơi, nghĩ đến kiếp nạn mà “mình” gặp phải, sắc mặt hắn không khỏi trầm xuống, bắt đầu suy tư đối sách.
Trần Vũ ở Địa Cầu đã chết, hiện tại hắn xem như sinh lại một lần, muốn sinh tồn ở thế giới nhược nhục cường thực này, hắn nhất định phải càng cường đại, bằng không cho dù thân phận lại tôn quý, không có thực lực, cuối cùng vẫn sẽ bị người chơi đùa đến chết.
Giống như “Bản Ngã” ở thế giới này, thân là con trai của Tỉnh Trưởng, nhưng lại bị người tính kế, trên đường áp giải quân lương đến tiền tuyến, tin tức tiết lộ, dẫn đến Dị tộc tập kích, quân lương hủy hết, bản thân hắn được thân tín yểm trợ, mới thành công trốn vào Hắc Ám Sâm Lâm, nhưng bị thương quá nặng, thần lực xâm nhập, thân thể dị hóa, thời điểm gặp Trần Vũ đã là hồi quang phản chiếu.
- Người biết thời gian cùng tuyến đường vận lương không nhiều, hơn nữa tuân theo nguyên tắc ai được lợi nhiều nhất, thì kẻ đó hiềm nghi lớn nhất…
Trong đầu Trần Vũ bất tri bất giác hiện ra một thân ảnh trẻ tuổi, trên mặt luôn mang theo nụ cười thân thiện, tính tình hòa nhã, lại thông minh lanh lợi, thiên phú siêu quần, được rất nhiều quan lại trong tỉnh khen ngợi.
Nơi “Bản Ngã” sinh hoạt là tỉnh Bình Thiện, thuộc Thái Bình Vực.
Thái Bình Vực có 7 tỉnh và 1 thành phố trung tâm bao gồm Bình Thiện, Bình Thành, Bình Trí, Bình Tín, Bình Đắc, Bình Nhân, Bình Tâm cùng thành phố trung tâm Bình Định.
(*tất cả địa danh, tên riêng nếu giống nhau chỉ là trùng hợp, không có dụng ý ám chỉ hay xuyên tạc bất kỳ ai, đây là sự tình không cách nào tránh khỏi, mong các đọc giả thông cảm)
- Trần Thanh, là ngươi sao?
Trần Thanh, đệ đệ cùng cha khác mẹ với Trần Vũ, nói là đệ đệ, nhưng hai người lại sinh cùng ngày cùng giờ, chỉ đầu thai sau Trần Vũ một chút xíu.
Bất quá Trần Thanh chỉ là con của người hầu, còn chưa được vào gia phả, theo quy củ ở Ta Bà đại lục, đừng nói sinh cùng giờ, cho dù sinh trước chục năm, cũng phải làm đệ đệ.
Đoạn thời gian trước trong tộc có đồn đãi, nói trong lễ thành nhân sắp tới, sẽ được ghi tên vào gia phả, chính thức trở thành Nhị thiếu gia của Bình Thiện Trần gia.
Mà Trần Vũ, thân là trưởng tử của Tỉnh Trưởng, tuy chưa thành nhân, nhưng đã sớm tiếp xúc với quan trường, được các tộc lão và Tỉnh Trưởng cố ý bồi dưỡng kinh nghiệm, cho nên lần giao lương này, mới do hắn phụ trách áp tải.
Nói là hắn phụ trách áp tải, nhưng thực tế cũng chỉ đi theo xoát quân công mà thôi, chân chính phụ trách là hai vị Tứ phẩm Vệ Úy, một người tên Nguyễn Văn Toản, cậu cả của Trần Vũ, một người tên Trần Cương, thuộc chủ mạch Bình Thiện Trần gia, trước giờ một mực ủng hộ Trần Vũ.
Trong âm thầm còn có mấy vị cường giả Võ Tông, Ma Pháp Tông Sư đi theo hộ tống.
Quân lương bị mất, nếu có người thao tác, tội thất trách giáng xuống, nặng thì mất đầu, nhẹ thì cũng giáng chức tống giam, sự nghiệp chính trị xem như kết thúc.
Trần Vũ hẳn không bị trừng phạt gì quá nhiều, nhưng xảy ra sự tình như vậy, uy tín của hắn sẽ suy giảm trầm trọng, tạo thành vết nhơ để ngày sau cản trở hắn kế thừa tước vị, lại thêm lực lượng trung kiên bị gạt bỏ, tổn thất có thể nói cực kỳ to lớn.
Như vậy người được lợi nhất sẽ là ai đây?
Trừ đứa em trai ngoài gia phả, cả ngày hiền hòa đối nhân xử thế kia, thì có thể là ai?
- Tuy còn chưa đủ chứng cứ xác định là Trần Thanh làm, nhưng nếu thật là hắn, như vậy bước kế tiếp đối phương sẽ hạ cờ như thế nào?
Trần Vũ vừa nhíu mày suy tư, vừa chạy nhanh về phía Giả Âm Sơn, nơi mấy giờ trước xảy ra phục kích hủy lương.
Giả Âm Sơn là vùng núi nằm sâu trong nội địa của tỉnh Bình Thiện, cách tiền tuyến chống cự Dị tộc gần 10 ngàn km, lấy tốc độ cao nhất ngày đi gần 2 ngàn km của Giao Long Mã, cũng phải mất năm ngày mới đến.
Vị trí sâu trong nội địa như vậy, lại xuất hiện lượng lớn tử sĩ của Dị tộc, còn biết tuyến đường vận chuyển quân lương, nói nội bộ quan lại của Bình Thiên không có quỷ, ai tin?
Đây cũng là một trong mấy nguyên nhân chính dẫn đến Trần Cương và Nguyễn Văn Toản bất ngờ không đề phòng, khiến toàn bộ quân lương bị hủy.
Lúc này đã là giữa trưa.
Một vầng thái dương treo trên bầu trời, ánh sáng xuyên qua mây mù chiếu rọi xuống đại địa, nhìn âm trầm mà quỷ dị.
Trên đường phố không có một ai, an tĩnh đến đáng sợ.
Tường thành bảo vệ bên ngoài sớm đã đổ nát, từng tòa nhà cao tầng bò đầy quái đằng, từng cửa hàng, máy móc sớm đã vết rỉ loang lổ, từng bộ thi cốt chồng chất thành núi, trong không khí khắp nơi tràn ngập mùi tử khí, thỉnh thoảng còn có vài bóng dáng tà dị cấp thấp như ẩn như hiện.
Trận trận hắc phong gào thét thổi qua, túi giấy tán loạn ở trên mặt đất, hộp ny lon, lá cây khô… các loại rác rưởi lộn xộn bay đầy trời, một tờ báo chí cũ nát như một chiếc thuyền con trong biển rộng, lung la lung lay ở giữa không trung, sau đó rơi trên mặt đất, dòng chữ lớn bắt mắt ở trang đầu lờ mờ có thể thấy được.
Thái Tử bị phục kích ở Đồng Khánh!
Dị tộc toàn tuyến xâm phạm!
Thái Tử vẫn lạc, thiên địa đồng bi!
Lệnh tổng động viên toàn Vực!
…
Trần Vũ đi vào trong thị trấn tàn phá này, đưa mắt nhìn quanh, cũng nhìn thấy mấy tiêu đề trên tờ báo đã cũ nát nhàu nhò.
Thị trấn này tên Tuy An, thuộc quận Quý Dương, ở trong trận kinh biến mười mấy năm trước bị Dị tộc đồ diệt, tuy về sau bị Nhân tộc chiếm lại, nhưng nơi đây đã tan hoang, lại thêm tử khí nồng đậm, phàm nhân không còn ai dám tới ở, vì vậy mới có bộ dáng như hiện tại.
Nhưng nơi này dù sao cũng nằm trong phạm vi của quận Quý Dương, lại không phải nơi đặc thù như Hắc Ám Sâm Lâm, hẳn có thể sử dụng vũ khí Siêu Thần, bắt liên lạc với hai vị Vệ Úy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...