Công nguyên năm 2xxx.
Địa Cầu, nước Nam Việt, thành phố Nghĩa Bình.
Từ lúc sáng sớm, trên đường phố đã người xe tấp nập, từng dòng người giống như thác nước đổ dồn về phía Trung tâm nghiên cứu khoa học quốc gia.
Trên đường phố, các bảng quảng cáo điện tử, áp phích… đều in hình một chiếc tàu vũ trụ khổng lồ, còn có hai trung niên phi hành gia tươi cười rực rỡ.
Nhưng nhiều nhất vẫn là một thanh niên trẻ tuổi, mặc đồng phục của Viện nghiên cứu, tướng mạo tuấn lãng, ánh mắt sáng ngời hữu thần, để cho người nhìn vào sẽ nhịn không được khen một tiếng đẹp trai.
Người đi đường ai ai cũng mặc quần áo mới, người già, thanh niên đều vui cười, vẻ kiêu ngạo tự hào trong mắt kia, là không cách nào che giấu được.
Đám trẻ con thì hân hoan nhảy nhót, đi theo bên cạnh trưởng bối, thỉnh thoảng cười hi hi, nói ra ước mơ của mình.
- Cha, ngày sau con cũng muốn làm Phi Hành Gia, lái phi thuyền thám hiểm vũ trụ…
- Ông nội, ông nội, phi thuyền nước mình thật đẹp, anh viện trưởng gì kia thật đẹp trai, con muốn cưới chồng…
- Hi hi, hôm nay cuối cùng cũng có thể nhìn phi thuyền đầu tiên của nước mình bay vào không gian rồi, thật muốn bước lên phi thuyền một lần…
- Hừ, học dốt như cậu còn muốn bước lên phi thuyền…
- Này, cậu nói ai học dốt, tớ học dốt lúc nào, chỉ là học không hiểu bài mà thôi…
Đám trưởng bối đi bên cạnh đều mỉm cười, không quá quan tâm đám trẻ con nghị luận, chỉ là bước chân càng lúc càng nhanh hơn, giống như sợ chậm một chút sẽ không còn chỗ đứng.
Bởi vì hôm nay, có thể nói là ngày trọng đại nhất của đất nước.
Trải qua 50 năm tìm hiểu nghiên cứu, đầu tư vào không biết bao nhiêu tiền của, nhân lực, tình báo… cuối cùng Viện Khoa Học quốc gia cũng thành công chế tạo ra phi thuyền du hành vũ trụ đầu tiên của Nam Việt.
Tuy đi sau những siêu cường kia mấy chục năm, nhưng cuối cùng đã có thành quả, đánh dấu Nam Việt cũng trở thành một trong các siêu cường không gian của thế giới.
Bởi vậy ngày hôm nay, nhất định sẽ là một trong những ngày quan trọng nhất trong lịch sử đất nước, sẽ được ghi vào trong sử sách, để dân Việt ngàn đời sau ghi nhớ.
…
Trần Vũ mặc vội áo vest, một tay cầm túi laptop, một tay cắn vội ổ bánh mì lấy ở trên quầy buffet của khách sạn, sau đó bước nhanh trên đường phố tấp nập.
- Thật xúi quẩy, ngày trọng đại như thế lại dậy muốn, chỉ trách hôm qua ăn mừng quá chén, lại còn được phía trên an bài cho một người mẫu đỉnh cấp để khai bao, ta dù sao cũng là lần đầu tiên nha, không nghĩ tới nam nữ hoan ái lại vui thú đến như vậy, bị yêu nữ kia dạy hư, chơi đến quên cả trời đất…
Trần Vũ vừa đi vừa lầm bầm, nghĩ đến “khóa học” tối qua, thầm mắng mình xưa nay quá chú tâm vào khoa học, lại bỏ qua nhiều chuyện lý thú như thế, thầm nghĩ về sau nhất định phải thay đổi, chẳng trách con bé Lan Tâm luôn mắng mình đầu gỗ.
Hắn miệng nhai bánh mì, mũ lưỡi trai kéo sát, che giấu đi khuôn mặt đẹp trai khiến cho nữ nhân nhìn vào sẽ lưu luyến khó quên.
Năm nay Trần Vũ 28 tuổi, nhưng đã là viện trưởng Viện Khoa Học quốc gia, cũng là một trong mấy vị khoa học tham gia chế tạo phi thuyền vũ trụ đầu tiên của Nam Việt.
Tài năng của hắn, đã được cả thế giới công nhận, là niềm tự hào của đất nước, cũng là đối tượng được vô số quốc gia khác muốn lôi kéo.
Từng có quốc gia hứa tặng mỹ nữ, tiền tài, còn có vị trí Bộ trưởng… để mời hắn thay đổi quốc tịch, trở thành công dân nước mình, nhưng đối với đất nước hình chữ S này, Trần Vũ có một loại tình cảm cực kỳ sâu sắc, bất kỳ tiền tài danh vọng mỹ nữ gì, cũng không thể đả động được hắn.
Cũng chính vì tính cách này, các nguyên lão quốc gia mới càng thêm coi trọng hắn, 28 tuổi đã thành viện trưởng Viện Khoa Học quốc gia, trẻ tuổi nhất trong lịch sử nhân loại.
Nhưng hắn ngồi lên, không có bất kỳ ai dám dị nghị.
Trần Vũ cúi thấp đầu, không muốn người xung quanh nhận ra mình chính là vị khoa học gia nổi tiếng đang liên tục xuất hiện ở trên màn hình quảng cáo kia, một khi để người nhận ra, hắn còn tới được Viện Khoa Học mới lạ.
May mắn hôm qua tuy say, không có trở về khu biệt thự ở nội thành, nhưng vẫn dặn dò lái xe chở đến khách sạn gần Viện Khoa Học nhất, bằng không hôm nay là thật đến muộn.
Đang đi, bỗng nhiên Trần Vũ ngẩng đầu nhìn trời, hơi giật mình, hắn còn nhớ khi ra cửa khách sạn, bên ngoài vẫn nắng ban mai tươi sáng, nhưng không biết từ khi nào, lại bị mây dày che đậy, trở nên u ám nặng nề…
Nhưng chỉ mấy giây, mây đen trên trời từ từ tản đi, lại lộ ra nắng sớm ám áp, gió nhẹ thổi qua, cỏ cây rung động, tràn ngập sinh cơ dào dạt.
- Thời tiếc hôm nay thật quái lạ…
Trần Vũ lẩm bẩm, sau đó tiếp tục bước nhanh tới Viện Khoa Học.
Nhưng chỉ mấy giây sau, bầu trời đang nắng ấm tươi mát, bỗng nhiên mây đen ùn ùn kéo tới, gió giông chớp giật, mưa như trút nước, làm cho người đi đường không trở tay kịp.
Trần Vũ tự nhiên cũng trốn không thoát, bị nước mưa xối cho ướt nhẹp.
Nhưng chỉ mấy giây, trời lại trong xanh nắng ấm.
- ???
Nhìn áo vest ướt nước mưa, bánh mì thì không cần phải nói, giờ cho chó ăn nó cũng chê, Trần Vũ không khỏi tức giận mắng.
- Mẹ nó, ỷ là ông trời thì muốn làm gì làm sao, ông mà gặp được ông đánh bỏ mẹ ra.
Trần Vũ hậm hực ném nửa cái bánh mì vào thùng rác tự động ở ven đường, lấy một ổ khác được mình nhét vào túi áo vest trong gặm gặm, vẻ mặt đắc ý, may mà ta lấy đến hai ổ, tiếp tục tiến về Viện Khoa Học.
Ào…
Đột nhiên, một đoàn nước đọng từ trên cao xối xuống, lần này Trần Vũ không chỉ ướt áo vest, mà toàn thân giống như chuột lột.
Thì ra vừa rồi do mưa, mái che của quán xôi vỉa hè bị đọng nước, chủ quán dùng gậy đẩy nước xuống, ai biết không chú ý, lại xối hết lên người vị viện trưởng Viện Khoa Học trẻ nhất thế giới.
Trần Vũ.
- …
Chủ hàng bán xôi.
- …
Hắn nhìn ổ bánh mì ướt nhẹp trong tay, lại nhìn lên bầu trời, bộ dạng như muốn khóc.
Con mẹ nó, ta là tạo cái nghiệt gì, ăn ổ bánh mì cũng xúc phạm thần linh sao?
Trần Vũ ném ổ bánh mì đã ướt nhẹp, không để ý tới chủ quán xôi liên tục xin lỗi, giống như ma đuổi chạy về phía Viện Khoa Học.
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...