Khí Trùng Tinh Hà

Năm đó Tần Vô Song giải phong ấn cho Thiên Tu Truy Vân Thú, nó đã nợ Tần Vô Song một món nợ ân tình. Nó đưa cho Tần Vô Song một sợi râu dài và một lời hứa. Chỉ cần không phải đối kháng với Đồ Đằng Tộc, nó sẽ giúp đỡ vô điều kiện.
Khi đó Thiên Tu Truy Vân Thú bảo Tần Vô Song trong vòng mười năm đừng tìm nó. Tính ra nay đã qua mười mấy hai mươi năm rồi, luyện hóa sợi râu dài lập tức liên hệ với Thiên Tu Truy Vân Thú.
Thiên Tu Truy Vân Thú rất thích thú, giao lưu thần thức với Tần Vô Song tỏ ra rất thân thiết. Nghe Tần Vô Song nói lại ngọn ngành xong thì vô cùng phấn khích, kêu lên liên hồi:
- Vô Song tiểu tử, ngươi được lắm a! Mười mấy năm không gặp mà đã ngồi lên ghế Đại Chưởng môn Tần gia rồi. Trận này ta phải tham gia, ngươi đợi đấy ta sẽ đến ngay. Hắc hắc, mười mấy năm nay tuy không đột phá Chân Thần Đạo nhưng cũng sắp rồi. Hồi đó Kim Thiền phong ấn ta đã để lại cho ta một chút lợi ích để ta có thể đột phá nhanh. Vô Song tiểu tử, thực lực Hóa Thần Đạo chín kiếp có đủ dùng không? Không đủ thì ta mất mặt lắm!
- Truy Vân tiền bối, chỉ là đối phó với một tên Hóa Thần Đạo ba, bốn kiếp thôi, nếu không phải hắn có Phong ấn Thú hồn thì ta cũng không cần mời ngài đại giá!
Thiên Tu Truy Vân Thú nghe thế cười:
- Vậy thì quá nhẹ nhàng. Ta hắt hơi một cái là xong. Cái gì mà Phong ấn Thú hồn, đó là làm nhục đến Thần thú của Thú Tộc bọn ta. Cái thứ đồ chơi đó chỉ để nhìn chứ dùng được gì? Cũng chỉ là thủ đoạn cường giả nhân loại dùng để giam cầm, nô dịch Thú Tộc bọn ta. Muốn thật sự sai khiến cao thủ Thú Tộc, dùng phong ấn có tỷ lệ thấp nhất, chỉ có quan hệ khế ước đối tác mới đáng tin nhất, sức chiến đấu mạnh nhất!
- Ha ha, tiền bối tự tin như vậy thì Vô Song yên tâm rồi. Vậy ta ở Vấn Đỉnh Sơn đợi ngài đại giá!
Tần Vô Song giờ đã yên tâm hơn nhiều.
Tần Khiếu Thiên gật gù:
- Thiên Tu Truy Vân Thú là Thần thú đã thành danh từ lâu ở Mộng Huyễn Thiên Trì, hồi đó là thiên tài cùng cấp bậc như Kim Thiền. Đáng tiếc bị phong ấn nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tu luyện. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì nay nó ít nhất cũng là Chân Thần Đạo hai, ba kiếp rồi, thậm chí còn cao hơn.
- Chúng ta cần là cần Hóa Thần Đạo chín kiếp. Nếu cao nữa thì nó đã bị liệt vào hạng một hạng hai rồi. Bảo nó đối phó với Tân Thiên Vấn hay Kiếm Nhiêm ta không yên tâm.
Tần Vô Song mỉm cười nói.
Tần Khiếu Thiên cười:

- Đại Chưởng môn, Thiên Tu Truy Vân Thú thắng một trận, ta thua một trận, vậy trận thứ ba quyết định phải xem ngài rồi!
- Có phải Trưởng lão muốn hỏi ta chắc bao nhiêu phần thắng không?
Tần Khiếu Thiên mỉm cười gật đầu:
- Tần gia hưng hay suy trông hết vào trận này. Thật sự là ta không đủ điềm tĩnh!
- Thái thượng Trưởng lão hãy cứ đợi xem ta xử lý Tân Thiên Vấn thế nào, khiến hắn phải mất mạng trên lôi đài. Tân gia không những phải thua mà còn phải khiến chúng mãi mãi không ngóc đầu lên được. Tân Thiên Vấn mà chết, Tân Thiên Thần một mình khó chống đỡ. Đến lúc đó ta sẽ bảo Thiên Tu Truy Vân Thú hạ thủ bất ngờ. Không đánh chết được Tân Thiên Thần cũng phải khiến hắn trọng thương. Như vậy, Tần gia không còn ai nữa, sau khi chúng ta ngồi lên vị trí Thiên Đế là có thể thay thế chúng bằng một thế lực khác.
Mọi người nghe Tần Vô Song sắp xếp như vậy, đặc biệt là khi nói đến việc giết Tân Thiên Vấn, tiêu diệt Tân gia, khí huyết của họ càng sôi sục.
Bị Tân gia đả kích lâu như vậy, nếu có thể kết thúc bằng kết quả như vậy thì còn gì bằng?
Chỉ là, Đại Chưởng môn tự tin như vậy, thật sự là Tân Thiên Vấn không là gì hết sao? Tuy Đại Chưởng môn Tần Vô Song trước nay vẫn luôn tạo được kỳ tích, nhưng uy danh mà Tân Thiên Vấn gây dựng nghìn năm nay vẫn khiến họ cảm thấy Tân Thiên Vấn là miếng xương vô cùng khó nhằn.
Họ đều không lạc quan được như Tần Vô Song.
Đương nhiên Tần Vô Song biết những điều nghi vấn trong lòng họ nhưng không nói gì. Dù sao thì số vũ khí của hắn đã quá khiến người ta kinh hãi rồi.
Nhiều người biết thì phức tạp, cho dù là trong nội bộ Tần gia nhưng hắn vẫn phải cảnh giác cao độ. - .
Chậm rãi lướt mắt qua mọi người, Tần Vô Song trịnh trọng nói:
- Chư vị, có lẽ trong lòng các vị có rất nhiều điều lo lắng. Từ khi xuất đạo đến nay, ta cũng từng thất bại, từng gặp trắc trở. Nhưng điều ta chưa bao giờ thiếu đó là tự tin. Ta đã dám nói vậy thì chắc chắn có lý của ta. Thiên hạ lớn như vậy, dù là Đồ Đằng cường giả cũng không phải không thể chiến thắng. Huống chi một cường giả như Tân Thiên Vấn? Núi cao thì có núi khác cao hơn. Chắc chắn mọi người sẽ được chứng kiến ngày đó, ngày mà Tần gia đứng trên đỉnh cao của Đại lục Thiên Huyền, ngày mà Tần Vô Song ta có thể vượt lên trên khiến tất cả phải ngưỡng mộ!

Đây không phải là nói khoác. Giờ ai cũng biết Tần Vô Song kế thừa truyền thừa trận pháp Thái cổ, người thừa kế trận pháp đó nghe nói có thể vượt lên trên tất cả.
Mắt Tần Vân Nhiên lóe lên ánh lửa:
- Đúng vậy, mọi người đừng quên, Đại Chưởng môn là một kỳ tài, là người kế thừa trận pháp Thái cổ. Chỉ một Tân Thiên Vấn chẳng là cái gì hết. Từ xưa đến nay nhiều thiên tài kiệt xuất như vậy, cuối cùng cả Đồ Đằng cường giả cũng không ràng buộc được họ, huống chi là Tân Thiên Vấn?
Tần Khiếu Thiên cười, gừng càng già càng cay, hắn không dễ kích động như Tần Vân Nhiên, chỉ khẽ gật đầu cảm thán:
- Nếu nói Tần gia chúng ta giành được vị trí Thiên Đế, nhân vật then chốt chắc chắn là Đại Chưởng môn Vô Song. Chư vị cũng đừng lo lắng nghi ngờ gì nữa. Bất luận thắng thua thế nào, khí thế của Tần gia ta đã lên, lần này bất thành, năm trăm năm sau vị trí Thiên Đế chắc chắn thuộc về Tần gia chúng ta.
- Đúng, sự quật khởi của Tần gia ta không thể ngăn cản!
- Tần gia, quật khởi!
Khí thế bừng bừng, ánh mắt mọi người cũng kiên định hơn, tất cả cùng nhìn về phía Tần Vô Song.
Những ánh mắt ấy cùng tràn đầy sự tôn kính, tràn đầy sự kỳ vọng, cũng đầy tràn sự sùng bái, ký thác vô hạn.
Tần Vô Song cảm thấy toàn hân nóng rực, đây chính là niềm vinh dự chí cao vô thượng. Giây phút này, trong đầu hắn hiện lên vô số hình ảnh.
Trong Thiên Tứ Vương Phủ, ánh mắt mong chờ của phụ thân…
Trước Tinh La Điện, trong đống phế tích, tình cảm nồng hậu và kỳ vọng của đồng môn…
Trong Xá Thân Cốc, dưới những tấm bia đá, vô số thi thể của tổ tiên Tần gia, ngóng về Chính Khí Đường…

Hàng nghìn hàng vạn phân chi của Tần gia ngóng trông Tần gia quật khởi…
Cảm giác sứ mệnh chưa từng có khiến Tần Vô Song tìm được cảm giác phấn đấu vì sứ mệnh đến chết không hối hận.
- Chư vị, thắng thua hãy chờ vào ta!
Tần Vô Song không nói nhiều nữa, tuyên bố:
- Vân Nhiên, Trọng Dương nhị vị Chưởng môn, có lẽ hai vị cũng cần cho bên ngoài mượn, cũng cần tham chiến, nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng.
- Đại Chưởng môn, ta cho rằng Vân Nhiên và Trọng Dương không tiện cho mượn cho lắm.
Tần Khiếu Thiên bỗng nói.
- Ồ, Thái thượng Trưởng lão có cao kiến gì?
Tần Vô Song tò mò hỏi.
- Ngài thấy đấy, danh sách tham chiến được bảo mật đến trước khi khai chiến. Sau khi thông qua, Hiên Viên Tộc sẽ không công bố. Bên ngoài chắc chắn ai cũng nghĩ Vân Nhiên sẽ tham chiến. Nếu cho thế lực khác mượn Vân Nhiên thì không phải là nói cho Tân gia và Vân gia biết Vân Nhiên sẽ không tham chiến sao? Như thế thì có lẽ sẽ bị lộ vũ khí bí mật khiến đối thủ có cơ hội chuẩn bị.
Một lời làm bừng tỉnh người trong mơ. Đúng là vấn đề này Tần Vô Song chưa nghĩ đến.
Tần Vô Song trầm ngâm nói:
- Thái thượng Trưởng lão nói có lý. Ta vốn định giúp Phiêu Tuyết Lâu và Kiếm Lam Tông. Nay xem ra chỉ có thể phái Thần thú đi rồi. Bên Phiêu Tuyết Lâu có hai đầu Thần thú, cộng với Mộ Dung Lâu chủ, ba trận thắng hai, vấn đề không lớn. Thiên Phạt Sơn Trang nay chỉ có Yến Bắc Phi là Thần đạo cường giả. Cường giả cấp Kỳ Diệu Huyền Cảnh của chúng đã bị ta tiêu diệt một lượng lớn. Ta nghĩ chúng tìm đủ ba người ra trận cũng khó. Nhiều nhất chỉ có thể gọi Phong ấn Thú hồn ra trận.
- Tình hình của Lôi Đình Tông cũng tương tự thế.
Tần Vân Nhiên cười:
- Lôi Đình Tông cũng chỉ có Lôi Việt làm tư lệnh không lính. Ta thấy chúng cũng đủ thảm. Kiếm Lam Tông thì phải đề phòng Lưu Âm Cốc một chút, chúng rất trung thành với Vân gia!

Tần Vô Song cười:
- Tân Thiên Vấn lần này tính toán rất hay. Ta muốn hắn thua một chiêu, thua luôn cả bàn. Chư vị, cũng không lâu nữa là bắt đầu đại hội rồi. Ta định đến Phiêu Tuyết Lâu một chuyến. Ba ngày cuối cùng Phiêu Tuyết Lâu và Kiếm Lam Tông sẽ đến tập hợp ở đây cùng chúng ta. Bách Lý Thế Gia và Thiên Vũ Tông cũng đầu hàng Tần gia, nhưng sẽ không để lộ ra. Ta sẽ sắp xếp ngầm cho chúng lợi ích. Bốn suất này nhất định phải nắm chắc trong tay. Nếu có một thế lực thách thức thất bại, đợi khi Tần gia ngồi lên vị trí Thiên Đế còn có một cơ hội loại bỏ một suất, vẫn có cơ hội.
Nói đi nói lại thì Tần Vô Song vô cùng tự tin sẽ giành được vị trí Thiên Đế.

Lần này đến Phiêu Tuyết Lâu, một là để thăm Mộ Dung Nhạn, hai đương nhiên là để đốc chiến Phiêu Tuyết Lâu. Phiêu Tuyết Lâu thách thức Thiên Phạt Sơn Trang, đây có thể nói là trận chiến quan trọng nhất ngoại vi. Ít nhất thì với Tần gia mà nói, nay Phiêu Tuyết Lâu đã là đồng minh gần gũi, chặt chẽ nhất.
Bên Phiêu Tuyết Lâu cũng không phải chắc chắn sẽ thắng. Tuy có ba đại Thần đạo nhưng đều có một đặc điểm, cơ sở Thần đạo cường giả không đủ. Bao gồm Mộ Dung Thiên Cực, còn có hai huyết mạch Thái cổ Yêu long là Ái Ty Mạt và Niếp Niếp, khuyết điểm duy nhất chính là thời gian đột phá Thần đạo không dài.
Đến Phiêu Tuyết Lâu, Mộ Dung Thiên Cực dẫn theo Mộ Dung Nhạn đích thân ra nghênh tiếp, nhưng không thấy hai đầu Thần thú.
Mộ Dung Nhạn thấy Tần Vô Song nghi hoặc, cười nói:
- Mạt nhi và Niếp Niếp đi Hắc Tử Hải tìm di chỉ Thái cổ Yêu long, đến Bàn Long Điện rồi!
Mộ Dung Thiên Cực cũng nói:
- Bàn Long Điện đã là địa bàn của Thái cổ Yêu long thì nhất định sẽ để lại một vài thứ cho con cháu. Hai tỷ muội chúng đến đó cũng là muốn tìm chút cơ duyên.
Tần Vô Song đương nhiên hiểu, nếu trước khi chiến đấu mà hai đầu Thần thú này đột phát được thì sức chiến đấu sẽ khả quan hơn nhiều.
- Mộ Dung Lâu chủ, phân cấp thực lực lần này thế nào, có cần chi viện không?
Quan hệ của Tần gia và Phiêu Tuyết Lâu bây giờ chính là đồng minh thân thiết, lại cộng thêm quan hệ nhạc phụ chàng rể nên không cần phải giấu giấu giếm giếm điều gì, cứ hỏi thẳng thắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận