Khí Trùng Tinh Hà

- Chính là trong này! Khí tức của tiểu tử đó mãi kéo dài đến đây, quả quyết là không tìm sai chỗ. Thang Cốc mờ mịt này mặc dù không dễ tìm, nhưng lần này, tuyệt đối sẽ không sai!
- Cho dù không sai, nhưng Phù Tang Lâm này cũng không dễ tiến vào. Nhìn thấy những từ trường gió lốc xung quanh chưa? Đó là khe nứt không gian, nếu rơi vào đó, chỉ có thể là chín phần chết một phần sống.
Những Thần đạo này, đều ồn ào nghị luận, do dự không tiến lên.
- Muốn động thủ, phải gấp rút một chút. Đã nói nơi này là sào huyệt của Kim Ô Thú, vạn nhất Kim Ô Thú thật sự sống lại, chúng ta có thể chịu không nổi.
- Đúng, đêm dài lắm mộng, cùng nhau tiến vào. Tiêu diệt tiểu tử đó trước rồi hãy nói!

Trong Phù Tang Lâm, Tần Vô Song tận tình hấp thu tinh lực Thần Mộc của Phù Tang Thần Thụ. Còn việc cô đọng Thần Mộc Tinh Phách đó, cũng dần dần tiến tới trạng thái hoàn thành viên mãn.
- Ân, cái Tinh Phách màu xanh này, đã vô cùng tinh nhuận. Có thể nếm thử một chút, xem có thể điều khiển những Phù Tang Thụ này không.
Tần Vô Song dung nhập từng tia thần thức, thử nghiệm câu thông với những Phù Tang Thụ đó.
- Ồ?
Trong biểu tình của Tần Vô Song hiện ra một nụ cười nhàn nhạt. Vừa câu thông, hắn liền phát hiện Thần Mộc Tinh Phách hình thành trong cơ thể, quả nhiên nhanh chóng vận chuyển, từng đạo tinh hoa Thần Mộc và Phù Tang Thần Thụ, hình thành một tia trao đổi. Và sự trói buộc trên người hắn, cũng bất giác buông lỏng ra.
- Nhân loại… nhiều năm như vậy, ngươi là người đầu tiên!
Một đạo thanh âm cổ xưa trong thần thức Tần Vô Song chậm rãi vang lên:
- Nhân loại đầu tiên có thể dung nạp tinh hoa Thần Mộc chúng ta, cũng là nhân loại đầu tiên có thể hình thành trao đổi với Thần Thụ Tộc chúng ta!
- Thần Thụ Tộc, quả nhiên…
Tần Vô Song trong lòng hơi có chút ngạc nhiên thú vị, thần thức nhanh chóng trao đổi, nói:
- Phù Tang Lâm này, chính là sào huyệt của Kim Ô Thú sao?
- Đúng vậy!
- Tin đồn Kim Ô Thú sống lại, có phải là thật không?

- Có thể không giả!
Thanh âm của Thần Thụ Tộc đó có vẻ có chút tang thương:
- Kim Ô Thú sống lại, đối với Phù Tang Thần Thụ Tộc chúng ta cũng không phải chuyện tốt!
- Tại sao lại nói như vậy?
Tần Vô Song trong lòng khẽ động.
- Nhiệt độ bên ngoài cơ thể của Kim Ô Thú vô cùng đáng sợ. Trong Phù Tang Lâm Thần Mộc ta tàn sát bừa bãi, uy hiếp nghiêm trọng đến sinh tồn của Phù Tang Thần Thụ Tộc ta. Trên thực tế, Kim Ô Thú trong thời đại Thái cổ trở thành kẻ thù chung của cả đại lục, không phải không có nguyên nhân.
Tần Vô Song cẩn thận nghiền ngẫm những lời này, có chút suy nghĩ. Nhưng mà, mục đích của hắn là lấy được Phù Tang Chi Mộc, tin đồn về Kim Ô Thú, chí ít hắn hiện tại cũng không phải vô cùng quan tâm.
Đang muốn mở miệng, thanh âm của Thần Thụ Tộc lại vang lên:
- Nhân loại, ngươi rút cuộc dẫn theo bao nhiêu người đến đây?
Thanh âm mang theo một chút phẫn nộ.
Tần Vô Song một tia nghi hoặc lóe lên, lập tức lĩnh ngộ được gì đó:
- Ta dẫn người đến? Nếu không phải đội quân chủ lực của Long Tộc, thì đó chính là thù nhân của ta đến!
- Thù nhân?
Thanh âm của Thần Thụ Tộc có chút nghi hoặc.
- Lần này thật sự mạo phạm rồi!
Tần Vô Song nói:
- Ta lập tức rời khỏi đây, dẫn dắt bọn chúng rời đi, để tránh chiến hỏa lan đến bảo địa các ngươi!
- Không kịp đâu, đã tiến vào rồi!

Thanh âm của Thần Thụ Tộc ít nhiều có chút bất đắc dĩ:
- Mặc dù Phù Tang Thần Thụ Tộc đối với nhân loại tương đối bài xích, nhưng mà, cuối cùng thì ngươi cũng là nhân loại hiếm có mà chúng ta nhìn thuận mắt. Những tên gia hỏa xông vào trong này, cứ để chúng ta đối phó đi!
Chính vào lúc này, cả Phù Tang Lâm phảng phất giống như cũng run rẩy lên. Tất cả cây Phù Tang, giống như những binh lính bày trận trên chiến trường, cước bộ không ngừng di động, những cành cây vung vẩy liên tục, giống như những lợi khí trong tay các binh lính nhân loại vậy.
- Đứng yên tại chỗ, đừng cử động. Đợi chúng ta khống chế được bọn chúng, muốn chém muốn giết, ngươi quyết định sau!
Thanh âm của Thần Thụ Tộc lại vang lên.
Tần Vô Song biết đây là lời khuyên bảo chân thành, cũng cảm nhận sâu sắc được sự cường đại của Thần Thụ Tộc. Trong Phù Tang Lâm rộng lớn này, Thần Thụ Tộc cường đại không biết có bao nhiêu. Vừa rồi trong một khu vực nhỏ bé, đã đáng sợ như vậy, cả Phù Tang Lâm toàn bộ hành động, trình độ đáng sợ không cần nghĩ cũng biết.
Nhóm đầu tiên xông vào, đương nhiên không phải là những Hóa Thần Đạo cường giả. Hóa Thần Đạo cường giả, đều là hùng bá một phương, tâm trí, bụng dạ đều không hề tầm thường. Tên tuổi của Phù Tang Lâm, bọn họ cũng không thể chưa nghe qua. Vì vậy, tám tu luyện giả đầu tiên xông vào, đều là những Ngưng Thần Đạo cường giả bình thường không kìm được sự kiên nhẫn.
Tần Vô Song thông qua trao đổi thần thức với Thần Thụ Tộc, liền xác định được số lượng của những tu luyện giả này.
- Tám người, thật là giống như châu chấu, không muốn sống mà!
Trong lòng Tần Vô Song cảm khái, nhưng cũng theo lời dặn dò của Thần Thụ Tộc, bất động tại chỗ.
Tám đạo thân ảnh xông thẳng vào Phù Tang Lâm, đều là hưng phấn móc vũ khí ra, bắt đầu tản ra lục soát, đồng thời báo cho đồng bạn bên ngoài biết tạm thời an toàn. Khi bọn họ còn chưa đắc ý được bao lâu, chuyện khiến bọn họ không thể ngờ được liền phát sinh.
Vù, vù, vù!
Tất cả Phù Tang Thụ tại nơi đó, đột nhiên giống như có mọc chân vậy, toàn bộ nhất thời di chuyển lên. Tốc độ di chuyển cực nhanh, quả thực là vượt qua sự hiểu biết thường thức của bọn chúng.
Dưới chân bọn chúng chợt dâng lên từng đợt cảm giác lâng lâng, ngay sau đó, mặt đất cũng cấp tốc lay động mãnh liệt.
- Thế này là thế nào?
- Mọi người cẩn thận!
Từng tiếng kêu kinh hãi truyền ra, còn chưa kịp phản ứng, từ bốn phương tám hướng, vô số sợi dây leo đã giống như những xúc tu khủng khiếp bắn ra, điên cuồng quấn quanh lấy cơ thể bọn chúng.

Loại tình hình này, thật giống như đụng phải tổ ong vò vẽ vậy, những sợi dây leo rậm rạp chằng chịt, hình thành một chiếc lưới lập thể cực lớn kín không kẽ hở, nhất thời chụp xuống.
- A!
- Không hay rồi, đây là cái gì?
Cánh tay, hai chân, cổ, ngực, phần eo, mỗi một bộ phận của bọn chúng cũng đã quấn đầy dây leo. Những sợi dây leo này cũng không xem là to, lớn nhất cũng chỉ có đường kính ba đốt ngón tay. Nếu là một mình một hai cái, giãy đứt bọn chúng, sợ rằng cũng không phí sức. Nhưng mà đáng sợ ở chỗ, số lượng của những sợi dây leo này, căn bản không cách nào thống kê được. Cho dù là giãy đứt một hai sợi, theo sát mà đến sẽ có càng nhiều dây leo trước sau kéo đến quấn quanh người.
Những sợi dây leo này vô cùng mềm dai, một khi bị hơn mười sợi dây leo quấn lấy, vô cùng khó thoát thân. Huống hồ, trên người mỗi người, đâu chỉ dừng lại mười sợi? Thậm chí ngay cả trăm sợi cũng chưa dừng lại.
Thanh âm giãy dụa, kêu rên, la hét, không dứt bên tai.
Tần Vô Song cảm nhận được một màn này, trong lòng vẫn còn nỗi khiếp sợ, lại có thêm mấy phần nhận thức đối với sự cường đại của Thần Thụ Tộc, trong lòng âm thầm nói:
- Thế giới rộng lớn, quả nhiên không có gì không có. Đơn giản tưởng rằng nhân loại và tu luyện giả của Thú Tộc cường đại là cường đại nhất, không ngờ, thực vật một khi đắc đạo thành tinh, cũng cường đại như vậy. Thần Thụ Tộc đơn thể công kích, có lẽ chẳng có gì lạ, nhưng là năng lực hợp chiến, thậm chí vượt qua phần lớn trận pháp của các tu luyện giả nhân loại. Phối hợp ăn ý như vậy, chỉnh tề như vậy, sợ rằng chỉ có những trận pháp nghịch thiên mới đủ để tranh đua với chiến thuật tấn công bầy đàn hoàn mỹ của Thần Thụ Tộc?
Thanh âm của Thần Thụ Tộc lại một lần nữa vang lên:
- Nhân loại, kẻ địch của ngươi thật là nhiều. Ở đây trói chặt tám tên, bên ngoài còn có mấy chục tên mạnh hơn. Những người này nếu cùng nhau xông vào, Thần Thụ Tộc chúng ta cho dù có thể thắng, cũng phải trả cái giá không nhỏ.
- Yên tâm đi, những tên gia hỏa này là đám ích kỷ nhất, nếu nhóm đầu tiên xảy ra chuyện, bọn chúng tuyệt đối không dám tiến vào đâu.
Tần Vô Song đối với những tên gia hỏa này trái lại rất quen thuộc. Nguồn: https://truyenfull.vn
Lúc trước ở bên ngoài Húc Nhật Thành, Hạ Tử Ngưu và Thúc Nha của Nhai Tí Tộc bao vây tấn công mình, những tu luyện giả đó mặc dù trong lòng mang ý định xấu, nhưng cuối cùng cũng không dám tùy tiện ra tay ngăn cản.
Còn lần này, lập tức bảy tám Ngưng Thần Đạo cường giả gặp chuyện không may, những tu luyện giả bên ngoài không bị dọa đến vỡ gan mới lạ, há còn dám tùy tiện xông vào sao?
Cho dù trong số những người đó có người xông vào, cũng chưa chắc sẽ làm người dẫn đầu.
- Chỉ mong là như vậy!
Thanh âm cổ xưa của Thần Thụ Tộc thở dài:
- Tu luyện giả nhân loại các ngươi cũng vậy, tu luyện giả Thú Tộc cũng vậy, khuyết điểm lớn nhất chính là lòng tham.
So sánh với sự lãnh đạm bình thản của Thần Thụ Tộc, nhân loại cũng vậy, Thú Tộc cũng vậy, xác thực không đủ bình tĩnh.
Tần Vô Song bất đắc dĩ cười khổ, trái lại không phản bác.
- Được rồi, những người đó, ngươi phụ trách xử lý đi!

Tần Vô Song hưng phấn nói:
- Chuyện này tuyệt đối không có vấn đề, cứ giao cho ta!
Có thể bắt sống bảy tám Thần đạo cường giả, chuyện này đối với Tần Vô Song mà nói, tuyệt đối là một trận yến tiệc thịnh soạn. Nhất là vừa nghĩ đến những tên gia hỏa này xông đến chỗ hắn, là đến để giết người cướp của, Tần Vô Song càng cảm thấy có một loại cảm giác báo thù ngoài dự liệu.
Thân ảnh nhoáng lên, đã tới trước mặt bảy tám tu luyện giả đó.
Có thể nói, ngoài Hiên Viên Khâu ra, tu luyện giả Thần đạo của mấy đại Cấm địa của Thần khác, chí ít có một nửa tới Vô Tận Đông Hải.
Những tu luyện giả đó nhìn thấy dáng vẻ hoạt động tự nhiên của Tần Vô Song trong Phù Tang Lâm, trong mắt bắn ra vẻ vô cùng kinh ngạc, ánh mắt nhìn Tần Vô Song có thêm mấy phần sợ hãi trước nay chưa có.
- Chư vị, có câu danh ngôn này, chính là người chết vì tham của cải, chim chết vì tham ăn. Các ngươi ở trong các nơi Cấm địa của Thần, đều là người cao cao tại thượng, nhưng không chịu sống cuộc sống an nhàn tốt đẹp, lại chịu sự mê hoặc của Thiên Đế Môn, nhẹ dạ tin theo một lời đồn không đáng tin, liền từ chỗ xa ngàn dặm đến Vô Tận Đông Hải chịu chết.
Trong khẩu khí của Tần Vô Song tràn ngập sự trào phúng. Nhìn thấy biểu tình sợ hãi của những người này, Tần Vô Song một chút thông cảm cũng không có.
Những người này, làm gì có kẻ nào không phải lòng dạ sài lang? Làm gì có kẽ nào không phải vì Tần Vô Song hắn mà đến? Nếu như lúc này vị trí của hai phe thay đổi, làm gì có kẻ nào hạ thủ lưu tình với Tần Vô Song hắn?
Không cần nghĩ cũng biết, nếu người bị trói buộc là Tần Vô Song hắn, những kẻ này nhất định sẽ không khách khí, cướp đoạt Thần Tú Cung. Có thể sau đó…
Tin đồn của trận pháp Thái cổ được Thiên Đế Môn tung ra, có thể đủ khiến những người này trở nên điên cuồng. Một khi bản thân rơi vào trong tay bọn chúng, sợ rằng sẽ dùng mọi biện pháp, bức cung bản thân mình…
Nghĩ đến đây, lệ khí trong lòng Tần Vô Song nhất thời tăng lên.
Thân ảnh Tần Vô Song nhảy lên, liền lẻn đến phía trên một cây đại thụ, bàn tay xòe rộng ra, năm ngón tay mở rộng, Bắc Minh Thần Công thúc giục, xuyên thấu qua dây leo, điên cuồng hấp thu.
Gã tu luyện giả đó, toàn thân nhất thời giống như điện giật, trong mắt nhất thời bắn ra vẻ tuyệt vọng.
Thân ảnh Tần Vô Song liên tiếp lóe lên, giống như một con ác thú đói khát, toàn lực hấp thu. Thời gian nửa ngày, liền có ba gã tu luyện giả Thần đạo, bị hắn hút hoàn toàn thành xác khô, thần lực toàn bộ bị hấp thu mà chết, Thần hồn thì trở thành tù binh của Tần Vô Song.
- Phù Tang Thần Thụ này, quả nhiên cường đại, khống chế thân thể, ngay cả Thần hồn cũng không chạy thoát được.
Tần Vô Song vừa dung hợp những tia thần lực này, thích thú vô cùng.
Tám gã tu luyện giả Thần đạo, Tần Vô Song đương nhiên không thể một hơi hấp thu toàn bộ. Cho dù cảnh giới đan điền của hắn có mạnh, cũng không thể một hơi hấp thu tám gã. Hấp thu ba gã, chí ít cần thời gian ba bốn ngày để mà dung hợp tiêu hóa.
Còn năm gã Thần đạo cường giả khác, lại hồn phi phách tán, kêu gào không ngừng, tuyệt vọng đến cực điểm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận