Khí Trùng Tinh Hà


Luận về sức sát thương thì Tử Điện Phần Diệm Thú hung tàn bạo ngược, bị ức chế nghìn năm, quả thực mạnh hơn Bao Bao không biết bao nhiêu lần, nhưng Tử Điện Phần Diệm Thú lại không có được sự nhanh nhạy, linh hoạt của Bao Bao.
Các đội quân của bốn vị Tông chủ mai phục trên các con đường, khi được lệnh của Cao Nhạc mới rút lui, tập hợp lại rồi về tông môn Thiên Cơ Tông.
Bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bỗng có lệnh rút lui thì nghĩ cũng không phải chuyện gì tốt lành.
Tứ Tông chủ Trình Thanh Tùng không kìm được hỏi:
- Đại Tông chủ, Cửu Cung Phái có phải quá nực cười rồi không? Vừa bảo chúng ta mai phục rồi lại bảo chúng ta rút lui, rốt cuộc là có ý gì?
Cao Nhạc lúc này cũng đang tức anh ách, trong đầu đầy nghi vấn. Dựa vào trực giác cường giả của hắn thì đây chẳng phải chuyện gì tốt.Nhưng Cửu Cung Phái không hề phái ai đến gặp họ mà ở tít tắp đằng xa phát tín hiệu rút lui, bảo Thiên Cơ Tông trở về tông môn chờ tin tức của Cửu Cung Phái.
Hành động này của Cửu Cung Phái đương nhiên khiến Cao Nhạc rất bức bối. Nhưng ngoài việc phục tùng ra thì hắn cũng chẳng còn cách nào khác. Thiên Cơ Tông nay đã gắn liền với Cửu Cung Phái. Dù hắn có cảm thấy thế nào đi nữa thì con đường này đã là sự lựa chọn duy nhất của Thiên Cơ Tông rồi.
Nhị Tông chủ Bạch Cốt Kinh vẫn chưa quên cái chết của đệ tử yêu, Quỷ Đồng Tử, nghiến răng nói:
- Có thể Cửu Cung Phái đã đánh sập Tinh La Điện rồi. Với thực lực của Cửu Cung Phái đánh hạ Tinh La Điện chẳng có gì khó khăn! Sáu con linh thú của Cửu Cung Phái có sức sát thương vô cùng cường hãn, đương nhiên sẽ không để lọt lưới bất cứ con cá nào. Như thế thì chúng ta cũng không cần phải mai phục nữa.
Trình Thanh Tùng cười khổ:
- Nhị Tông chủ, ngươi nghĩ vậy có hơi chủ quan đấy. Dù Cửu Cung Phái có mạnh nhưng không lọt một con cá nào thì hơi khó. Hơn nữa Tinh La Điện cũng chẳng phải bọn ngu, chắc chắn chúng đã có sắp xếp. Biết rõ không thể địch lại, có lẽ chúng đã tháo chạy hết khiến Cửu Cung Phái đánh hụt…
Cao Nhạc ngăn họ tiếp tục tranh luận, nói:
- Mọi người đừng có đoán bừa nữa. Theo lý thì đại quân Cửu Cung Phái đến, không thể có khả năng Tinh La Điện sẽ gặp may mắn gì. Lần rút quân này có điều kỳ lạ. Bản tọa lo liệu có phải Cửu Cung Phái gặp phải trở ngại gì không?
Bạch Cốt Kinh phủ nhận:
- Tinh La Điện thế nào người khác không biết, chúng ta không biết sao? Với thực lực của Tinh La Điện lấy gì mà đối kháng với Cửu Cung Phái?

Cao Nhạc thở dài, bỗng đột nhiên sắc mặt căng thẳng:
- Mọi người chú ý, có địch!
Tay hắn rung lên, lập tức rút vũ khí, nhìn chăm chú, hét nhỏ:
- Tất cả hãy rút ngắn khoảng cách, đứng sát vào nhau!
- Đại Tông chủ…
Bạch Cốt Kinh nói được một nửa thì bỗng cảm nhận được một luồng sát khí mạnh mẽ đang ào tới từ bốn phương tám hướng. Cả bốn vị Tông chủ nín thở chăm chú quan sát xung quanh.
Đột nhiên, từ phía trước tràn ra một đám hắc khí, bỗng nhiên đám mây biến thành màu đỏ rực, một luồng khí thế kinh thiên đang lao tới từ phía sau.
- Tất cả cẩn thận!
Cao Nhạc chưa nói xong thì đám mây đỏ như bị gió thổi vù một cái, ngưng tụ lại thành một ngọn chân hỏa bắn về phía trước.
Cao Nhạc hét lên:
- Ngọn lửa không bình thường, tất cả tránh đi!
Vừa nói hắn vừa nhảy lên cao.Đồng thời lúc đó Tử Điện Phần Diệm Thú cũng lao tới như tia chớp.
Sãi một bước, giây trước còn cách đến hơn chục trượng mà nháy mắt đã ở trước mặt. Tử Điện Phần Diệm Thú giơ vuốt tóm trúng Ngũ Tông chủ, rồi không chút do dự kéo sang hai bên.
Xoẹt! Ngũ Tông chủ Thiên Cơ Tông, một Cao Linh võ giả không có lấy một cơ hội phản kháng, đã bị xé làm hai mảnh.
Tử Điện Phần Diệm Thú như bộc phát cuồng tính. Nó cúi người xuống rống lên một tiếng rồi như hổ đói hung hăng lao vào bầy cừu non. Mỗi lần chụp xuống là Thiên Cơ Tông mất một mạng người. Mà động tác của nó mãi mãi đơn giản và tàn bạo như thế… Chỉ một chốc lát đã có năm sáu người bị Tử Điện Phần Diệm Thú xé xác.
Cao Nhạc thấy Tử Điện Phần Diệm Thú hung tàn như vậy biết nó rất lợi hại, lưng toát mồ hôi lạnh:

- Tất cả rút lui! Toàn lực rút lui!
Lần này Thiên Cơ Tông đã xuất hết chủ lực, bao gồm tất cả Tông chủ, Trưởng lão, Chấp sự và Đệ tử Trung tâm, có đến hơn trăm người.
Nhưng dưới sự công kích của Tử Điện Phần Diệm Thú, hơn một trăm cao thủ dường như những chú cừu non không có chút sức lực phản kháng, thảm hại vô cùng. :
Cao Nhạc vừa nói, tất cả đều không chậm trễ co chân chạy thục mạng, chỉ hận sao cha mẹ không sinh thêm cho hai cái chân.
Tử Điện Phần Diệm Thú thấy Thiên Cơ Tông chạy tán loạn khắp nơi thì ngửa lên trời gầm lên một tiếng, nhảy vài bước rồi lao về hướng Tam Tông chủ Trình Thanh Tùng.
Trình Thanh Tùng tốt xấu gì cũng là Cao Linh võ giả. Tuy đang tháo chạy nhưng vẫn cảm nhận được nguy hiểm sau lưng. Hắn không chần chừ, lập tức chui xuống đất.
Tử Điện Phần Diệm Thú vồ hụt, mắt đảo một vòng, nửa như cười nửa như không, hai bộ móng vuốt vung lên chém ra hai đạo kình lực như xé tan bầu trời, bổ vỡ mặt đất.
Uỳnh! Mặt đất xuất hiện hai cái rãnh sâu hoắm.Tử Điện Phần Diệm Thú nhảy vào giữa và đẩy mạnh hai chân!
Ầm! Ầm!
Mặt đất tách ra về hai hướng, cái rãnh càng ngày càng mở rộng, đất đá không ngừng vỡ ra. Nó há mồm rồi liên tiếp phun lửa.Ngọn lửa tựa như một con rồng lửa chui xuống đất, sức nóng của ngọn lửa chân hỏa này không phải lửa thường có thể so sánh.
Cả mặt đất bị thiêu cháy, đất đá tan ra thành bùn nhão, sôi sục như nồi nước nóng trên bếp.
Tốc độ của những hành động này vô cùng nhanh, Trình Thanh Tùng chưa chạy được xa, bị lửa thiêu toàn thân co giật. Nhưng hắn biết lúc này mà dừng lại chắc chắn sẽ bị thiêu chết. Vậy là toàn lực chạy về phía trước để thoát khỏi phạm vi công kích của ngọn lửa.
Tử Điện Phần Diệm Thú cảm ứng một lúc, nó nổi giận. Nó biết, dù có chútchật vật nhưng tên Trình Thanh Tùng đó vẫn đang dần thoát khỏi phạm vi của ngọn lửa. Còn nó tuy mạnh nhưng lại không biết Địa Hành Thuật, chỉ đành đứng đó nhìn hắn chạy càng ngày càng xa.
- Khốn kiếp, hắn đúng là nhanh lẹ!

Tử Điện Phần Diệm Thú tấn công không thành, hắn chốn mất đương nhiên rất bực bội, lầm bầm chửi rủa. Ngẩng lên nhìn về phía trước thì những kẻ khác đã chạy xa. Định đuổi theo thì từ phía sau có tiếng cười:
- Cô Đơn ca, xem ra ngươi gặp chút vấn đề rồi. Xem ta giúp ngươi xả giận đây!
Bao Bao nói rồi liền chui xuống đất.
Tử Điện Phần Diệm Thú không cam tâm bị tụt đằng sau, định đuổi theo thì Tần Vô Song nói:
- Cô Đơn, đừng vội. Để chúng thở đi. Lần này chúng ta tiễu trừ Thiên Cơ Tông, không những phải tiêu diệt mà còn phải làm có thanh thế, không thể chúng biến mất không tăm hơi một cách nhẹ nhàng được.
Tử Điện Phần Diệm Thú khựng lại:
- Lão Đại, ta chỉ quan tâm việc giết người thôi, nhưng tại sao lại phải cho chúng thở?
Tần Vô Song cười không nói gì. Đây chính là sách lược của hắn. Không những phải tiêu diệt Thiên Cơ Tông mà còn phải gây náo động. Như thế là để uy hiếp các nước phía Đông, thị uy với Đế quốc Xích Long, thị uy với Cửu Cung Phái.
Một khi Thiên Cơ Tông bị diệt trừ, Tinh La Điện sẽ không có bất cứ trở ngại nào trong việc xưng bá khu vực phía Đông. Long Hổ Môn cái gì chứ? Căn bản không có phần của chúng!Khi Cửu Cung Phái tấn công Tinh La Điện, Long Hổ Môn không hề chi viện, điều này đã khiến Tinh La Điện quyết định không thèm xem Long Hổ Môn như một đồng minh nữa, càng không cần phải khách khí với chúng như trước đây. Hoặc là thần phục, hoặc là sẽ giống như Thiên Cơ Tông!
Sự nổi lên của một Đế quốc Thượng phẩm đương nhiên sẽ phải có sự sụp đổ của Đế quốc khác làm bàn đạp. Mà Đế quốc Thiên Trì chính là bàn đạp thích hợp nhất. Đế quốc Đan Dương thì chỉ có thần phục mà thôi.
- Lão Đại, cứ để chúng chạy vậy sao?
Tần Vô Song cười:
- Chạy không thoát đâu. Hòa thượng chạy được chứ chùa thì vẫn còn đó.
- Ý gì vậy?
Đây là câu châm ngôn ở kiếp trước của Tần Vô Song nên đương nhiên Tử Điện Phần Diệm Thú không hiểu.
- Ý là bọn chúng chạy được nhưng sơn môn của Thiên Cơ Tông thì không. Ngoài sơn môn ra thì chúng còn chạy đi đâu được? Hơn nữa, lẽ nào ta lại để chúng dễ dàng về sơn môn thế sao?
Sắc mặt Tần Vô Song tối lại:
- Cô Đơn, ta lệnh cho người, dùng hết tốc lực đến trước sơn môn Thiên Cơ Tông. Nhất định phải đến trước chúng, ngươi tự tin chứ?

Tử Điện Phần Diệm Thú ngạo nghễ:
- Dựa vào sức của đám bất tài đó, ta đến trước chúng là quá dễ dàng! Nhưng chỉ đuổi theo vậy thôi à? Có cần giết người không?
- Đừng vội, tránh rút dây động rừng. Đợi khi chủ lực của Thiên Cơ Tông trở về ngươi giết cũng chưa muộn. Nói tóm lại, ngươi chỉ có một nhiệm vụ là không cho chúng vào sơn môn. Nhất định phải chặn chúng lại dưới con đường sơn đạo.
- Chuyện nhỏ, không vấn đề gì!
Tử Điện Phần Diệm Thú tự tin, nó hét:
- Bao Bao, ngươi có ổn không? Không ổn thì mau cút ra đây!
Chưa dứt lời thì một tràng cười thích thú vang lên từ dưới đất:
- Cô Đơn ca, ngươi tưởng ta là ngươi à? Bao Bao ta đã ra tay là phải xong!
Bao Bao chui lên khỏi mặt đất, tay nhấc một người, là Trình Thanh Tùng. Nhưng hắn lúc này ngực thủng một lỗ, đan điền thì bị Bao Bao ăn mất.
Tử Điện Phần Diệm Thú phì nhổ mấy cái:
- Bao Bao, ngươi hung tàn quá! Ăn cả đan điền của hắn!
Bao Bao cười:
- Cô Đơn ca, người khác nói còn được, chứ hình như ngươi còn hung tàn hơn ta thì phải!
Bao Bao cười hi hi:
- Ăn đan điền thật tốt. Như thế mới không ngừng đánh thức huyết thống Thái cổ Thần vượn trong ta, sớm ngày lên Hư Võ Cảnh.
- Không nói với ngươi nữa, ta đi chấp hành nhiệm vụ đây.
Tử Điện Phần Diệm Thú bến thành một đạo ánh sáng lao vút đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận