Sung sướng, thoải mái, thích thú!
Tần Vô Song chậm rãi thu thế, bình ổn cước bộ, chậm rãi hít thở, điều hòa chân khí trong cơ thể. Điểm này luôn được Tần Vô Song chú ý. Kiếp trước hắn động võ rất ít khi chú ý điều hòa chân khí nên chân khí trong người mới tích tụ, dẫn đến chân khí phản phệ, tẩu hỏa nhập ma.
Bây giờ tái thế trùng sinh, Tần Vô Song vô cùng cẩn thận vấn đề này, tuyệt đối không cho phép có bất cứ sai lầm nào.
Chậm rãi mở mắt, Tần Vô Song chỉ cảm thấy toàn thân ung dung, thoải mái vô cùng. Đang định hoạt động một chút gân cốt, chuẩn bị xuống núi thì ánh mắt đột nhiên dừng lại chỗ vách núi. Hắn dụi dụi mắt, không tin vào những gì đang hiện ra trước mắt mình.
Thêm ba bước chân nữa chính là vực sâu vạn trượng, nhưng bên trong vực sâu vạn trượng này dường như có một kho báu cực lớn vừa được mở ra. Ánh sáng hoa lệ rực rỡ từ bên trong chiếu thẳng lên trời, chói lòa một khoảng. Như cầu vồng bảy sắc trên trời vừa bị người ta kéo rơi xuống vực này vậy, chói sáng rực rỡ.
Quang hoa đó chia thành năm màu, năm đường quang hoa đều tăm tắp như năm con rồng chậm chạp đang cố giãy giụa đòi bay lên trời. Và vực sâu vạn trượng này chính là nơi giam giữ chúng.
- Đây là cái gì?
Cả kiếp trước Tần Vô Song cũng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ đến vậy. E rằng ngay cả kỹ xảo trong phim cũng không kỳ lạ bằng cảnh tượng trước mắt.
- Không lẽ dưới vực này có bảo bối thật?
Những suy nghĩ chuyển động không ngừng trong đầu Tần Vô Song, quang hoa này hình như có một sức hút rất lớn đối với hắn, như một đống kho báu khổng lồ đang chờ hắn thám hiểm vậy. Khiến bước chân Tần Vô Song không ngừng di chuyển.
Ba bước, đã tới trên miệng vực. Thêm một bước nữa sẽ là vực sâu vạn trượng. Có câu nói lùi một bước là biển rộng trời cao.
Nhưng giờ phút này Tần Vô Song lại có một cảm giác rất kỳ lạ, một loại xung động năng lượng nguyên thủy cứ thôi thúc hắn bước tiếp. Tiến thêm một bước nữa mới là biển rộng trời cao.
Nghĩ đến đây, không chút so dự, Tần Vô Song quyết định sẽ xuống dưới đó xem xét. Thế giới này có quá nhiều thứ mà hắn không thể lý giải nổi. Vì vậy, hắn quyết định phải xuống xem xét. - .
Lần trước xuống cứu Đạt Hề Minh nên Tần Vô Song cũng khá quen với cấu tạo của vách núi này. Một lần còn lạ, hai lần sẽ quen, nếu như cứ xuống tiếp thì một lát nữa sẽ tới chỗ cứu được Đạt Hề Minh.
Ngước lên trên, chỉ thấy sương khói mờ mịt nhưng năm vệt quang hoa ấy thì vẫn tiếp tục nhảy nhót như chỉ cần giơ tay là đã có thể nắm bắt được. Nhưng lúc giơ tay ra thì lại phát hiện vẫn còn cách rất xa.
Tần Vô Song tiếp tục tụt xuống không chút do dự. Xuống chừng bốn năm ngàn thước Tần Vô Song đã có thể thấy được vị trí cụ thể của năm vệt quang hoa đó.
Ngang vị trí hắn chừng ba bốn trăm thước bỗng xuất hiện phiến đá kỳ lạ với một cửa động như vết khuyết của trời đất. Năm vệt ngũ quang chính là phát ra từ cửa động đó.
- Ồ?
Tần Vô Song vội vàng di chuyển ngang tới sát cửa động.
Hắn nhất định phải vào trong xem xét, nếu không đêm nay sẽ không ngủ được mất.
Di chuyển ngang dễ hơn tụt xuống rất nhiều. Hơn nữa chỗ này cũng đã gần tới đáy vực, quái thạch rất nhiều, vách đá không ngừng xuất hiện những viên đá nhọn cắm vào lòng bàn tay hắn.
Trong chớp mắt, Tần Vô Song đã đứng cạnh cửa động.
Năm vệt quang hoa thẳng tắp như tồn tại từ lúc khai thiên lập địa. Mang lại cho người ta cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Lá gan của Tần Vô Song dù có to cỡ nào hắn cũng không dám giơ tay ra sờ. Nguyên lý của những vệt sáng này là gì đến bây giờ hắn vẫn chưa biết rõ.
Chậm rãi áp sát, Tần Vô Song bẻ một cành cây nhỏ, tung chưởng lực đánh về phía vệt sáng. Ngay lập tức, xảy ra một chuyện vô cùng kỳ lạ.
Vệt sáng đó như có sẵn trình tự, đột nhiên bị ngắt quãng, hào quang phụt tắt rồi hoàn toàn biến mất. Biến mất rất nhanh như người ta nhắm mở mắt vậy.
Hào quang vừa tắt, Tần Vô Song chăm chú nhìn, cửa động không còn điều gì kỳ lạ nữa hắn mới lách người chui vào. Lối vào động không rộng nhưng bên trong thì vô cùng lớn. Càng đi thêm, càng thấy sâu.
Tần Vô Song ngạc nhiên vô cùng, đi được một lát, bên trong đột nhiên trở nên sáng sủa. Trước mắt Tần Vô Song hiện ra một tòa nhà nguy nga chẳng khác gì cung điện trong lòng đất.
Nơi này rõ ràng là đã từng có người sống, bên trong có rất nhiều thứ do bàn tay con người tạo ra, cung điện này mang lại cho người ta một cảm giác hùng vĩ, to lớn.
Tần Vô Song tiến sâu vào thêm chút nữa, địa thế lúc lên lúc xuống, khúc khủy vô thường, bên trong bên ngoài có tất cả mười mấy tầng. Cách tạo hình và bài trí ở mỗi tầng lại khác nhau, nhưng tầng nào cũng rộng rãi, đại khí vô cùng. Quả đúng là biệt hữu động thiên.
- Chậc chậc, cái động này không biết do ai mở mà lại có thể đại khí xung thiên đến vậy. Ngẫm lại thì Đại Thương Sơn quả nhiên có một vài truyền thuyết.
Suy nghĩ cứ xoay chuyển liên tiếp trong đầu Tần Vô Song. Hắn luôn cảm thấy Đại Thương Sơn thật vi diệu, cũng luôn xuất hiện một loại trực giác kỳ lạ, cho rằng Đại Thương Sơn chính là tài phúc lớn nhất của trấn Đông Lâm, là một kho báu chưa mở. Bên trong nhất định còn đang cất giấu bí mật gì chưa được khám phá. Nhưng cụ thể Đại Thương Sơn huyền diệu ở chỗ nào thì Tần Vô Song cũng không thể nói ra được.
Lòng vòng mãi trong động, trong trong ngoài ngoài đi khắp một vòng mất chừng một canh giờ mới quay trở lại cửa động ban đầu.
- Dựa vào địa thế mà phán đoán, vị trí cửa động bên kia chỉ có thể ở gần con sông lớn, nước chảy róc rách ngày đêm dưới chân Đại Thương Sơn. Quả nhiên thông tới chỗ này, nếu không có nước sông làm sao có thể lưu động được? Nhưng không biết con sông đó thông đi đâu? Địa thế này, nếu như Tần gia ta sử dụng kết nối với Tần gia Vương phủ thì những Vương phủ khác trong Bách Việt Quốc khó lòng bì được.
Suy nghĩ trong đầu Tần Vô Song bắt đầu trở nên phong phú. Hắn nghĩ, nơi này đã có dấu vết mở ra, hẳn phải là lịch sử xa xưa rồi. Chỉ cần nhìn những vật phẩm cổ xưa trong động sắp bị phong hóa thành bụi là có thể thấy đây tuyệt đối không chỉ đơn giản có vài trăm năm, mà phải lên tới hàng ngàn hàng vạn năm.
Trở lại cửa động ban đầu, Tần Vô Song đang định trèo lên trở về theo đường cũ thì đột nhiên thấy chân hơi năng nặng như vị vật gì níu lại vậy.
Giật mình, hắn vội cúi xuống nhìn nhưng nhìn mãi mà chẳng thấy gì. Trên những phiến đá xếp ngay ngắn, không hề có vật gì dính vào chân hắn. Nhưng hai chân Tần Vô Song lại như vừa mọc rễ, bất luận hắn túm hắn kéo thế nào cũng không mảy may nhúc nhích.
Lần này thì Tần Vô Song hoảng thực sự. Chuyện quái lạ như vậy hắn chưa từng gặp bao giờ. Rõ ràng không có gì tại sao hai chân lại bị giữ lại?
Xưa nay chỉ có đầm lầy, hố cát mới có thể bị lún, đá rắn thì làm sao lún được?
Chuyện này đã hoàn toàn nằm ngoài tầm nhận thức của Tần Vô Song.
- Không lẽ, thế giới này có yêu ma quỷ quái thật?
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song đột nhiên thấy toát mồ hôi lạnh.
Rồi đột nhiên, từ dưới chân Tần Vô Song xuất hiện lên một luồng sức mạnh vô cùng kỳ diệu kéo mạnh hắn xuống, mạnh như có một cục nam châm khổng lồ đang chuẩn bị hút cả cơ thể hắn vào bên trong hư không. Sức mạnh này vô cùng bá đạo, không để cho Tần Vô Song có bất cứ phản kháng nào.
Tần Vô Song bị sức mạnh này hút, thuận thế khoanh chân ngồi xuống.
Đột nhiên, hắn cảm thấy có một nguồn năng lượng cực mạnh từ dưới chân đang thâm nhập vào bên trong cơ thể hắn, truyền khắp các huyệt đạo.
Sau khi truyền hết một vòng các huyệt đạo, lại kéo đến kinh mạch, bao phủ toàn bộ lục phủ ngũ tạng, thể biểu bì mao.
Huyệt đạo là điểm, kinh mạch là tuyến, còn toàn thân là một diện. Từ điểm tới tuyến, từ tuyến tới diện, sức mạnh này chỉ trong chớp mắt đã ngao du khắp phạm vi nhục thân. Nhưng dường như vẫn chưa có ý định dừng lại, tiếp tục xuyên thấu.
Giống như một vị khách càn rỡ không thèm hỏi chủ nhân có đồng ý hay không đã tùy tiện đi lại trong nhà, ngó Đông ngó Tây, chẳng quan tâm đến cảm giác của chủ nhà.
Lúc nãy hai chân bị giữ chặt, Tần Vô Song còn thầm than khổ trong lòng. Nhưng bây giờ tâm trạng hắn lại trở nên khác lạ vô cùng, hình như có một chút cảm giác hưởng thụ rất tuyệt vời. Đúng vậy, là cảm giác hưởng thụ!
Luồng năng lượng này mạng và thần kỳ ở chỗ không chỉ thâm nhập được vào cơ thể Tần Vô Song mà ngay cả thần thức hồn phách của Tần Vô Song hình như cũng bị nó chiếm lĩnh.
Nhưng đây là một lễ rửa tội rất vui vẻ, như một tín đồ đang được tôn giáo rửa tội vậy, trang nghiêm mà tuyệt diệu, tâm trạng tường hòa, không còn lo lắng như đang bước trên con đường vào cõi vĩnh hằng.
Một loại ám ảnh kỳ lạ cực mạnh, như tiếng gọi đến từ viễn cổ. Cứ như vậy, cứ tiếp tục như vậy. Trước mắt sẽ là đỉnh cao của sự hạnh phúc.
Tần Vô Song bị tiếng gọi ấy hấp dẫn, trong đầu chẳng còn suy nghĩ gì. Cảm giác tuyệt diệu như ngồi cạnh đống lửa trong mùa đông giá rét, như được uống một bát nước mát trong mùa hè khô hạn.
Ngũ quan, thất khiếu, lỗ chân lông, khí khiếu của Tần Vô Song như vô số những cánh cửa lớn lớn nhỏ nhỏ vừa bị một năng lượng thần kỳ mở tung và đang nhiệt liệt chào đón năng lượng ấy tràn vào.
Lúc này bản thân Tần Vô Song không hề biết rằng toàn thân hắn đang bị những vệt sắc ngũ sắc ấy bao phủ như một vầng sáng, như một cái trứng hỗn độn chi sơ, trong suốt, bóng loáng. Năm vệt sáng ấy phát ra từ lòng đất, từ dưới chân chạy khắp cơ thể, bọc chặt Tần Vô Song bên trong, như đưa Tần Vô Song quay trở về bụng mẹ, trở lại làm một sinh mệnh vẫn còn đang được dựng dục.
Chỉ có điều, cơ thể mẹ không còn là cơ thể trên ý nghĩa sinh lý nữa mà là cơ thể trên phương diện vĩ mô vũ trụ.
Cả một vầng hào quang giống như một chiếc bụng đang hoài thai mười tháng, trang nghiêm mà vĩ đại.
Tần Vô Song lúc này bình tĩnh vô cùng, từ linh hồn đến mỗi tấc thịt da, từng lỗ chân lông đều không có chút kháng cự mà đón nhận tất cả hiện thực tuân theo quy luật tự nhiên. Như mọi thứ vốn thế, không cần phải suy nghĩ điều gì.
Tình hình này không biết đã kéo dài bao lâu, như một cái búng tay, hay như một khoảnh khắc vĩnh hằng. Ngàn vạn tang thương dường như chỉ còn là chuyện lúc trước và bây giờ hắn luân hồi tới một kỷ nguyên khác. Nhưng lúc mở mắt, khe núi vẫn là khe núi đó, sơn động vẫn là sơn động đó.
Quang mang trên người Tần Vô Song như một bông hoa ngũ sắc đang bung xòe năm cánh rồi từ từ rụng xuống, năm vệt quang mang cũng mờ dần rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...