Thanh Khung Thánh Hoàng chính mắt nhìn thấy Huyết Vân Thánh Hoàng bị Xích Dương Kim Thân Tháp nuốt chửng, giật mình kinh hãi, kim quang kia đã công kích đến bên cạnh hắn.
Nhưng chỉ dựa vào kim quang này thì không thể gây tổn hại cho Thánh Hoàng cường giả được!
Thanh Khung Thánh Hoàng phản ứng nhanh hơn Huyết Vân Thánh Hoàng rất nhiều, hóa thành lưu quang màu xanh bắn lên trời xanh. Tới lúc này hắn biết rằng ở thêm một giây có nghĩa là gần thần chết thêm một bước.
Trước khi xuất phát, hắn đã tự nghĩ ra rất nhiều khả năng, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng lại mình lại yếu ớt như vậy. Chiến thuật không phát huy được, lại còn bị chiến thuật của đối phương khắc chế.
Thanh quang lao đi, đã chạy ra ngoài mười vạn dặm.
Chỉ là, hắn có thể chạy ra mười vạn dặm, nhưng vẫn không thoát khỏi cái bẫy này. Thần hồn của Tu La Vương đã sớm phục kích trong chỗ tối, mạnh mẽ lao tới.
Tu La Vương Thánh Hoàng rất thành thạo món ma đạo thần thông này, cú lao này là sát chiêu của hắn. Thanh Khung chỉ cảm thấy có một cỗ ma khí đột nhiên trùm lên đầu, thân mình trong một khắc này đột nhiên tê dại, suýt nữa đã ngã khỏi quầng mây.
Tần Vô Song liền giết tới, phối hợp rất thành thục, Thần kiếm Đạo Nhất mạnh mẽ chém xuống.
Thanh Khung có khổ không thể nói ra, mạnh mẽ tránh khỏi một kiếm này, thanh quang lao lên, nhằm thẳng mây xanh phóng chạy.
Lúc này không được phép do dự!
Một kiếm này của Tần Vô Song lập tức chém ra một vòng xoáy trong hư không, hiện ra ký hiệu âm dương thái cực, vừa thôi động đã bắn về phía Thanh Khung.
Tu La Vương ha ha cười lớn:
- Xem tiễn!
Thần Tú Cung lại thôi động, chín đạo Xạ Nhật Tiễn lại với uy thế không thể ngăn chặn ầm ầm lao tới. Thanh Khung bị hai Thánh Hoàng truy sát gắt gao, muốn tránh cũng còn khó, đừng nói tới việc đánh trả!
Tần Vô Song nhìn thấy cơ hội, Xích Dương Kim Thân Tháp tung lên, ầm ầm ép xuống.
Thanh Khung kêu khổ không ngừng, biết rằng nếu bị Xích Dương Kim Thân Tháp này đè xuống chắc chắn phải chết. Cắn răng một cái, thân hình lách qua muốn tránh một đòn công kích cuồng dã này.
Chỉ là làm như vậy, tốc độ của hắn đã bị ảnh hưởng rất nhiều, Xạ Nhật Tiễn sau lưng đã gắt gao bao vây lấy hắn.
Trừ phi có thể đánh bay chín mũi Xạ Nhật Tiễn này, nếu không muốn chạy thoát là không thể nào.
Thanh Khung Thánh Hoàng là một người ngoan độc, song quyền mở đường, một đạo cuồng phong lao đi, không ngờ đánh văng hai mũi Xạ Nhật Tiễn.
Mấy đạo khác cũng bị cỗ khí lưu này ngăn lại một chút. Tuy nhiên, Thần Tú Cung vô cùng lợi hại, vẫn phá nát tầng phòng ngự này, ầm ầm bắn trúng.
Kim quang trên người Thanh Khung Thánh Hoàng bị phá nát!
Chỉ là, Thánh Hoàng chung quy vẫn là Thánh Hoàng, một đòn này hiển nhiên không thể đánh tan nhục thân của Thanh Khung Thánh Hoàng, không thể xuất hiện hiệu quả vừa đánh đã tan nát như trước kia.
Chỉ là, lúc này đã không còn quan trọng nữa. Thần hồn của Tu La Vương lại lao xuống, giống như một thanh trường kiếm lao vào trong pháp thân của Thanh Khung Thánh Hoàng.
Ầm!
Thần hồn của hai đại Thánh Hoàng bắt đầu giao chiến trong nhục thân.
Tần Vô Song lúc này cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp khởi động Xích Dương Kim Thân Tháp đè xuống. Kim quang vừa đè xuống, cả hư không như bị khí thế cường hãn bao trùm lấy.
Tu La Vương cũng vậy, Thanh Khung Thánh Hoàng cũng vậy đều bị đè xuống.
Kim quang dần biến mất, Tần Vô Song đem Xích Dương Kim Thân Tháp cầm trên tay, ra tay phong ấn, Huyết Vân Thánh Hoàng cũng vậy, Thanh Khung Thánh Hoàng cũng vậy đều bị Xích Dương Kim Thân Tháp này bắt giữ!
Phong ấn giải khai, Thần hồn của Tu La Vương liền phóng ra, vô cùng mệt mỏi cười mắng:
- Tiểu tử, ngươi cũng xuống độc thủ với ta sao? Ta còn nghĩ ngươi ngay cả ta cũng muốn diệt!
Tần Vô Song cười:
- Ta giống loại vong ân phụ nghĩa như vậy sao? Không như thế, e rằng không chế áp được gã Thánh Hoàng kia!
- Hà hà, đúng vậy. Tên này quả thực lợi hại, so với Huyết Vân Thánh Hoàng còn lợi hại hơn một chút. May mà ngươi nhanh trí, nếu không muốn áp chế được hắn cũng quả là khó!
Tần Vô Song cười hì hì:
- Lần này đúng tâm nguyện rồi nhé, hai bộ nhục thân, ngươi muốn chọn cái nào?
Tu La Vương cười nói:
- Cái này thật khó, phong cách của Huyết Vân Thánh Hoàng có chút giống ta, tuy nhiên kẻ phía sau tư chất lại khá hơn một chút.
- Vậy ngươi chọn đi, một trong hai tên này thôi!
Tần Vô Song cười sảng khoái.
- Được, vậy chọn tên ở sau vậy. Tuy nhiên ta cần bế quan trăm năm mới có thể dung hợp được. Trong thời gian này ngươi không được đuổi ta đi. Điều kiện là hai kiện Thánh Hoàng Thần Khí thuộc về ngươi, Thần Tú Cung thuộc về ta, thế nào?
- Ha ha, được!
Tu La Vương đang định bế quan, đột nhiên nhớ tới một chuyện:
- Đúng rồi, ngươi không phải nói Bách Chiến Thiên Tôn cũng tới sao? Sao lại không thấy?
- Bách Chiến Thiên Tôn này không xuất hiện trong phạm vi mục tiêu của ta, không biết đã trốn đi góc nào rồi.
- Vô Song, ta nói cho ngươi biết, ngươi vẫn phải cẩn thận một chút. Ngươi nghĩ xem, hai tên này tới chỗ ngươi là vì cái gì? Còn nữa, Âm Ma Thiên Tôn vẫn còn trong tay bọn chúng, ngươi đã nghĩ tới chưa? Sau khi Âm Ma Thiên Tôn bị bọn chúng lục lọi Thần hồn, tất cả mọi thông tin của ngươi đều đã lộ trước mắt bọn chúng. Hỗn Độn Chi Khí kia một khi lan truyền ra ngoài, ngươi ở trong cả Vũ trụ Đại La đều trở thành mục tiêu của kẻ khác. Tới lúc đó sẽ không chỉ tới một hai tên như thế này. Ngươi có đủ tự tin có thể đối phó với nhiều Thánh Hoàng cường giả như vậy sao?
Tần Vô Song hít vào một ngụm lãnh khí, trăm suy ngàn nghĩ, cuối cùng vẫn có sơ suất một chi tiết này.
Nếu để Bách Chiến Thiên Tôn tháo chạy, lan truyền ra bốn phương, phiền toái sẽ rất lớn. Không nói gì khác, thập đại Thánh Hoàng cường giả chỉ cần tới một người, cho dù không thua cũng sẽ không có lợi lộc gì!
Nhưng người ta sao có thể chỉ tới một người? Một khi người khác biết được hắn có Hỗn Độn Chi Khí, e rằng cả Vũ trụ Đại La này hắn đi tới đâu cũng sẽ không tránh khỏi số phận bị kẻ khác truy sát.
Tần Vô Song nghĩ tới vấn đề này, thực sự có chút lạnh cả tóc gáy, truyền lệnh:
- Bao Bao, đi theo ta, nhất định phải tìm được Bách Chiến Thiên Tôn!
- Vâng!
Bách Chiến Thiên Tôn lúc này ở trong Thánh Hoàng Thiên Thuyền vô cùng sợ hãi. Vẫn chưa có tin tức gì. Thời hạn mười ngày đã sắp tới gần.
Hôm nay, Bách Chiến Thiên Tôn cảm giác trong lòng có chút bất an. Mấy ngày này hắn cũng đã có chút dự định, thông qua truyền thức phân phó cho mấy tên tâm phúc của hắn nhớ kỹ, một khi hắn có chuyện bọn chúng sẽ có nghĩa vụ đem tin tức này truyền khắp thiên hạ!
Bách Chiến Thiên Tôn đi lại trong Thiên Thuyền của Thanh Khung Thánh Hoàng, Âm Ma Thiên Tôn kia bị giam mấy nghìn năm, mỗi ngày đều phải chịu một chút ít hành hạ, lúc này thấy Bách Chiến Thiên Tôn nôn nóng như vậy, cố ý khích tướng:
- Ta nói ngươi nhanh chóng trốn chạy đi, bọn chúng không quay về được rồi, hà hà…
- Ngươi câm miệng cho ta!
Một quyền của Bách Chiến Thiên Tôn đánh lên mặt Âm Ma Thiên Tôn.
Âm Ma Thiên Tôn trong thời gian này đã quen bị hành hạ, biểu tình không biến hóa nói:
- Ngươi muốn đánh chết ta thì làm sớm đi, ta không phản đối!
- Hừ, ngươi bị Thanh Khung đại ca phong ấn, ta muốn giết ngươi giống như giết một con chó mà thôi.
- Hà hà, thật sao? Vậy ngươi giết xem nào?
Âm Ma Thiên Tôn không hề sợ hãi.
Tần Vô Song đã tìm sáu ngày mà vẫn không có kết quả gì. Ngày hôm nay, thần thức của hắn tiếp tục mở rộng, không ngừng mở rộng phạm vi truy tìm. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Đột nhiên một đạo truyền âm của Thần Chiếu vang lên:
- Chưởng môn Sư huynh, ở khu vực Tây Bắc có giấu một Thánh Hoàng Thiên Thuyền, xin người đi xem!
Thần thức Tần Vô Song vừa động:
- Được!
Phương hướng Tây Bắc, Tần Vô Song nhớ kỹ phương hướng này đi tới, nhìn chằm chằm vào Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn. Đột nhiên sắc mặt vui mừng, trên Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn không ngờ xuất hiện thần thức ba động của Bách Chiến Thiên Tôn.
- Ở phía Tây Bắc, chúng ta đi xem sao!
- Hà hà, Lão Đại, lần này phát rồi, còn có một chiếc Thánh Hoàng Thiên Thuyền, chi bằng cho ta…
Bao Bao đã quan tâm đến chiến lợi phẩm.
Tần Vô Song đột nhiên nảy ra một kế, sư phụ trong trận cuối cùng của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận có lưu lại một món thần thông, Thiên Cương Địa Sát Huyễn Hình Thần Thông, cho tới nay vẫn chưa thi triển qua. Lúc này sao không dùng một chút?
Nghĩ vậy Tần Vô Song đột nhiên dừng bước, đắc ý cười nói:
- Bao Bao, chúng ta diễn một vở kịch, không những có thể giết được Bách Chiến Thiên Tôn kia mà còn không cho hắn chó dùng dứt dậu gây ra điều bất lợi cho Âm Ma Thiên Tôn!
Nói xong, căn cứ theo ngoại hình của Thanh Khung Thánh Hoàng, liên tục biến ra ba lần, cuối cùng không ngờ biến ra hình dạng của Thanh Khung!
- Oa, Lão Đại, giỏi thật! Đây là thủ đoạn gì, ta muốn học!
Bao Bao kinh ngạc thốt lên.
- Đi!
Tần Vô Song ra khỏi đám mây đã nhìn thấy Thánh Hoàng Thiên Thuyền kia đang trốn trong tinh hà, xung quanh có không ít vũng xoáy khí lưu tiện cho việc ẩn giấu.
Bách Chiến Thiên Tôn đang theo dõi sát sao tình hình bên ngoài, đột nhiên nhìn thấy một đạo thân ảnh hạ xuống, không ngờ là Thanh Khung Lão Đại, chỉ là nhìn bộ dạng của hắn có chút mệt mỏi, không nghĩ gì nhanh chóng đi lên:
- Đại ca, sao rồi, Huyết Vân Thánh Hoàng đâu?
- Vào trong rồi nói!
Tần Vô Song khoát tay, bắt chước thanh âm của Thanh Khung nói.
Bách Chiến Thiên Tôn căn bản không nghi ngờ hắn, đi vào theo. Nhìn thấy Âm Ma Thiên Tôn bị vứt trong một góc, bộ dạng rất thê thảm.
- Đại ca, Huyết Vân Thánh Hoàng đâu? Cướp được Hỗn Độn Chi Khí chưa?
Bách Chiến Thiên Tôn có vẻ rất nôn nóng.
- Hỗn Độn Chi Khí đang ở chỗ ta!
Tần Vô Song cười tủm tỉm đáp.
- Còn Thánh Hoàng Thần Khí đâu, đã cướp được chưa? Huyết Vân Thánh Hoàng phải chăng chết rồi? Ha ha…
- Ừ, Thánh Hoàng Thần Khí đều ở đây, ngươi cần kiện nào?
- Ta muốn có bộ cung tiễn đó, tuy nhiên đại ca chẳng phải nói…
Bách Chiến Thiên Tôn đột nhiên ngây ngốc, bởi vị hắn nhìn thấy Thanh Khung đại ca đang giải khai phong ấn cho Âm Ma Thiên Tôn.
- Thế này là thế nào?
Bách Chiến Thiên Tôn cũng không phải kẻ ngốc, lập tức liền hiểu ra, nhanh chóng bỏ chạy.
Ngoài cửa chợt có một đạo thân ảnh lóe lên, cười tủm tỉm đứng chặn ở đó:
- Bách Chiến Thiên Tôn, ngươi chạy đi đâu?
- Các ngươi…
Bách Chiến Thiên Tôn âm thanh tắc nghẹn, đồng tử do sợ hãi không ngừng mở to.
- Bách Chiến Thiên Tôn, ngươi bội ước không giữ lời thề!
Tần Vô Song vừa nói đã xuất hiện trước mặt hắn.
Bách Chiến Thiên Tôn đột nhiên mềm nhũn ra mặt đất:
- Đại ca của ta đâu?
- Hà hà, đại ca ngươi, để ta tiễn ngươi xuống đoàn tụ với hắn!
Bao Bao cười xấu xa.
Bách Chiến Thiên Tôn kêu lớn:
- Không, các ngươi không thể giết ta, giết ta rồi nhất định sẽ phải hối hận!
Tần Vô Song lạnh lùng nói:
- Cho dù hối hận, loại người bội tín như ngươi không thể không giết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...