Sau một đêm, bệnh tình của Đàm Áo trở nên tồi
tệ hơn. Gia Ưu và Tiểu Đóa đang ăn
trưa ở ngoài thì nhận dược điện thoại của ba Đàm Áo nói muốn cô đến ngay bệnh
viện.
Gia Ưu cầm lấy túi xách lao
ra ngoài. Tiểu Đóa nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện nên không ngăn lại. Cô
gọi nhân viên phục vụ ra thanh toán, sau đó gọi xe đến sau.
Đàm Áo đang trong cơn hôn mê. Mẹ
anh ngất lên ngất xuống, nước mắt giàn giụa, còn ba anh mặt mày ủ rũ, ngày
thường luôn đứng thẳng hiên ngang giờ thì còng xuống như sắp quỵ ngã.
Lòng cô rối bời, muốn lại gần đỡ ba Đàm Áo, muốn an
ủimẹ anh vài câu. Nhưng rồi cô không làm gì cả. Cô biết họ không đón
nhận, mà sự tồn tại của cô chẳng khác gì muối xát vào vết thương đang tê tái
trong lòng họ.
Bác sĩ chính tên là Trần Anh Kiệt, là học sinh của ba
Gia Ưu. Thoạt đầu cô không nhận ra, mãi đến khi bác sĩ thấy cô quen quen hỏi ra
mới biết.
Bác sĩ rất khó chịu khi chứng kiến Gia Ưu phải
chịu bao nhiêu tủi nhục bởi gia đình Đàm Áo. Bác
sĩ đã nói nhỏ với cô:“Thực sự không thể trì hoãn
thêm được đâu. Thêm một ngày là bớt đi một
phần hy vọng phẫu thuật thành công. Nếu cô không quyết định
được thay họ thì đừng nhúng tay vào làm gì”.
Đôi môi cô giật giật, mỉm cười yếu ớt.
Bác sĩ và Quan Thiếu Hàng đều khuyên cô như vậy, nhung
quả thực cô không làm được điều ấy.
Từ nhỏ tới lớn, ngoài những sách vở trên lớp thì cô
đọc nhiều nhất là tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung. Thư viện ở trong trường
trung học cơ sở không có loại truyện này. Ba mẹ cô quản lý rất chặt, ngoài mua
sắm sách vở đầy đủ ra cho các con thì không bao giờ cho tiền tiêu vặt. Gia Ưu
thường chạy qua hiệu sách gần trường học đứng đó ngắm bộ tiểu thuyết kiếm hiệp
của Kim Dung. Mà đã đứng là đứng luôn cả buổi chiều. Biết được điều đó Đàm Áo
đã mua tặng cô cả bộ. Cô không chịu nhận, nhưng rồi anh nói cho mượn nên cô vui
vẻ ôm về nhà. Mấy hôm sau thấy Đàm Áo đến trường với dáng vẻ khó khăn, hỏi mãi
mới biết Đàm Áo lén lấy tiền trong ngăn kéo đi mua truyện nên bị ba cầm chổi
đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.
Những chuyện vặt vãnh như thế nhiều không kể xiết.
Những câu chuyện ấy đã rải đường cho quá trình lớn khôn của cô và Đàm Áo, cũng
tích tụ lại một khoản nợ ân tình sâu nặng khiến cô không tài nào quên nổi.
Đúng lúc này, công an phường gọi điện thoại mời cô lên
nhận diện đối tượng vì họ vừa bắt được hai kẻ tình nghi.
Tuy ánh sáng ở bãi đỗ xe lờ mờ, hai kẻ lưu manh ấy lại
đeo khẩu trang che gần kín mặt, nhưng cô vẫn nhớ như in hình dáng và giọng nói
của chúng. Cô cảm thấy một tên có giọng nói quen quen, mãi đến khi nhìn thấy
mặt cô mới sực nhớ ra đó chính là tên béo mua lại chó của trung tâm hỗ trợ chó
mèo ngày nào.
Vì Gia Ưu báo
công an nên mấy chiếc ô tô điều chỉnh quá mức của hắn đã bị tịch thu. Hắn hận
cô lắm. Một hôm hắn nhìn thấy cô trên truyền hình và rồi lần mò biết được cô
làm việc ở tờ tạp chí. Hắn rủ người đến phục sẵn trong bãi đỗ xe nuôi ý định
dạy cho cô bài học. Không ngờ đang hành động thì bị Đàm Áo ngăn lại. Và rồi hắn
đã quá tay nên gây ra thương tích nặng cho Đàm Áo.
Chuyện còn lại không liên quan gì tới cô. Ra khỏi công
an phường cô thấy lòng mình trĩu nặng. Họa này do cô gây ra. Tuy cô không sai
nhưng lại làm liên lụy đến Đàm Áo, cô không thể nào thoải mái được.
Chủ nhật, Gia Ưu hẹn Thiếu Hàng đi leo núi.
Ngọn núi này cô thường xuyên đi leo cùng Bò sữa. Vì
Thiếu Hàng mải mê bận rộn với công việc nên số lần anh đến đây chỉ đếm trên đầu
ngón tay.
Họ dừng xe ở dưới chân núi, rồi cùng đi bộ lên trên.
Thời tiết đang ở tháng 11 nên sớm tối trời hơi se se
lạnh, ban ngày có ánh nắng mặt trời, nhiệt độ lên cao một chút. Chật vật mãi họ
mới leo lên đỉnh núi, hai người thở phì phò, ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi.
Gia Ưu chỉ vào con đường mòn nhỏ mọc đầy cỏ hỏi Thiếu
Hàng: “Anh có biết con đường này đi đến đâu không?”.
Thiếu Hàng xem xét lại phương hướng rồi đoán: “Đến
Động Vu Khê thì phải”.
Động Vu Khê nằm ở trên một ngọn núi khác, hai ngọn núi
liền kề nhau, nhấp nhô, trập trùng.
“Vâng”. Gia Ưu khẽ kéo tay anh: “Chúng ta trèo qua đó
đi, em muốn đi thắp hương ở ngôi chùa bên ấy”.
“Em chẳng phải là người vô thần vô thánh đấy sao?”.
Cô thẳng thắn: “Vốn là vậy, nhưng giờ khác rồi”.
Thiếu Hàng nhìn cô đăm đắm không nói gì.
Trèo đèo lội suối vất vả hơn tưởng tượng nhiều, Gia Ưu đãđánh
giá quá cao đôi chân của mình. Hai vợ chồng leo khoảng tầm hơn hai giờ dồng hồ mà vẫn
chưa thấy bóng dáng ngôi chùa đâu, cũng chẳng thấy chỗ nào có thể dừng chân
nghỉ ngời. Đường đi toàn sâu bọ và
kiến, cô cắn răng chịu dựng nhưng khuôn mặt vẫn để lộ ra sự chán chường, mệt
mỏi.
Thiếu Hàng nhận ra ngay. Anh dừng bước lại, đưa cho cô
chai nước khoáng.
“Hả?”, cô thấy khó hiểu nhưng vẫn giơ tay ra cầm.
Thiếu Hàng khom lưng xuống, quay đầu nhìn cô: “Em lên
đi!”.
Gia Ưu hoàn hồn, xua xua tay: “Em tự đi cũng được mà,
đường đi khúc khuỷu lắm, đừng để cả hai ngã lăn ra đấy”.
“Đừng có coi thường anh!”. Anh không để cô nói nhiều,
kéo tay cô đặt lên vai mình: “Đây là quyền lợi của phụ nữ sao em lại không nhận
nhỉ?. Không nhận thì uổng quá!”.
Gia Ưu cười cười không từ chối nữa, ngoan ngoãn trèo
lên lưng anh, tay vòng qua cổ ôm chặt.
Lưng anh rộng, vững chãi, bước đi rất cẩn thận. Cô cúi
đầu, ghì cằm vào vai anh, hơi thở gần trong gang tấc.
Cô mơ mơ màng màng nghĩ, con đường này nếu cứ đi mãi
như vậy có phải là tốt biết bao nhiêu.
Ngôi chùa trên núi này quanh năm hương khói nghi ngút,
người thành phố rất hay lên đây thắp hương khẩn cầu.
Gia Ưu quyên góp chút tiền công đức, xin bà vãi trông
chùa mấy thẻ hương châm lên đưa cho Thiếu Hàng một nửa.
Hai vợ chồng quỳ trước bức tượng Phật, khuôn mặt của
họ đều thoáng lên những nỗi lo lắng giống nhau.
Thiếu Hàng quay đầu sang nhìn cô: “Hình như phải khấn
bái gì đó nhỉ?”.
Gia Ưu ngẫm nghĩ, lẩm nhẩm nói một tràng gì đó. Xong
xuôi nói với Thiếu Hàng: “Xong rồi, em đã khấn thay anh rồi đấy. Anh cắm hương
vào lư đi”.
Quan Thiếu Hàng nhíu mày, ra
khỏi đó tò mò quá cứ hỏi cô khấn gì.
Mới đầu cô không chịu nói, nhưng bị hỏi nhiều quá mệt
mỏi ngồi xuống chiếc ghế đá. Anh tươi
cười sán đến.
Cái cây bên cạnh ghế đá to lắm, tán lá xum xuê, um
tùm. Cô ngẩng đầu lên nhìn và mừng rỡ nói: “Ôi, là cây
ngọc lan này!”.
“Ừ, là cây ngọc lan đấy!” Anh phụ họa theo cô.
“Anh có còn nhớ trước cổng trường mình cũng có một cây
ngọc lan không? Ở bên cạnh sân khấu có cột cờ ấy? Học sinh toàn ngồi dưới gốc
cây làm bài trong lúc chờ ba mẹ đến đón”.
“Anh nhớ...” Thiếu Hàng cúi đầu không biết đang làm
gì, bỗng bất ngờ gọi cô một tiếng: “Trì Gia Ưu!”
“Gì ạ?”, cô mở miệng nói.
Thiếu Hàng lập tức nhét cái gì đó vào miệng cô.
Định thần lại được thì đó là một cái kẹo đường đen. Là
loại kẹo của Đài Loan cô rất thích ăn, ở giữa còn có một miếng ômai,
ngọt mà không ngấy.
“Sao anh lại có kẹo này?” Cô tò mò hỏi.
“Lúc nãy ra khỏi nhà anh gặp cô bé kẹo bông nhà chị
vương. Thấy bé đang ăn anh xin luôn”.
Kẹo bông là con gái của chị vương, hàng xóm của hai
người, năm nay bốn tuổi, xinh và đáng yêu lắm. Lần nào gặp Thiếu Hàng cũng trêu
ghẹo cô bé.
Gia Ưu mắng yêu: “Anh đúng là già không buông, trẻ
không tha. Có người lớn nào đi tranh kẹo của trẻ con không hả?”.
“Có sao đâu dù gì chị Vương
lúc nào chẳng bảo anh là đồquái dị”.
Trong chùa có đặt phật Di Lặc, Quan Thiếu Hàng đi đến
bên hàng rào nhìn, còn cô thì chăm chú ăn hết cái kẹo. Thực sự cô cảm thấy
không đành lòng.
Cảnh chiều tà đẹp lăm, nhưng mỗi tội trời tối nhanh.
Thời gian như ngừng trôi khiến người ta cảm thấy buồn
buồn vô cớ.
“Chúng ta ly dị đi”.
Câu này khiến cả hai chùng xuống, xung quanh cũng im
lặng như tờ.
Qua xế chiều, bóng đêm dần dần ụp xuống, bao trùm lên
hai người.
Mãi sau, Thiếu Hàng mới quay đầu lại nhếch mép nói:
“Cuối cùng em cũng đã nói ra”.
Nhìn tưởng anh đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng
vô cùng.
Gia Ưu cúi đầu nói: “Em xin lỗi...!”
“Không cần đâu”, Thiếu Hàng hờ hững đáp: “Anh đồng ý
nếu đây là quyết định của em sau nhiều ngày suy nghĩ kỹ”.
Rõ ràng vừa ăn kẹo xong mà sao Gia Ưu cảm thấy miệng
đắng ngắt. Suy nghĩ kỹ ư?, không cô làm gì có sự lựa chọn nào khác. Khi mẹ Đàm
Áo yêu cầu cô lấy anh, cô há hốc mồm ra chẳng thốt ra lời.
Đàm Áo nằm trên giường ngay sau lưng cô. Cô biết anh
đang tỉnh, quay đầu lại nhìn, anh đã nghiêng mặt đi lẩn tránh ánh mắt cô.
Giây phút ấy, cô không thể tả nổi nỗi lòng của mình ra
sao nữa, thất vọng? hay là phẫn nộ?.
Không, tất cả đều không phải.
Cô thấy mệt lắm, trong phút chốc mọi ham muốn, mơ ước
đều tan biến.
Thiếu Hàng thấy cô cúi đầu ủ rũ, ánh mắt đờ đẫn liền
cố kiềm chế cơn giận dữ. Rồi anh bật cười nhạt: “Trì Gia Ưu, em không có trái
tim à?”.
Mấy giây sau Gia Ưu mới phảng phất nghe thấy anh nói
gì đó: “Anh nói gì cơ?”.
“Từ khi lấy nhau đến giờ em luôn tìm cách bỏ anh đúng
không?”.
“Đâu có”. Trước lời lên án này trực giác mách bảo cô
phản pháo lại.
“Thế tại sao em không chịu cho mọi người ở Đài truyền
hình biết mình là gái đã có chồng?”. Quan
Thiếu Hàng không nể nang gì nói
tiếp: “Đừng có lôi hình ảnh, công việc vào đây. Bản thân em đâu có quan tâm đến
những điều đó. Từ ngày chúng ta lấy nhau đến giờ em luôn chuẩn bị tâm lý sẵn
sàng rút lui. Anh nói đúng không hả?”.
Gia Ưu lặng im.
Nhìn ánh mắt của cô ánh lên sự áy náy, có lỗi, Thiếu
Hàng cảm thấy như tim mình đang bị đao đâm từng nhát. Gió lạnh thổi ào đến,
khiến cho tim gan anh đau nhói lên từng hồi.
Bao năm nay, anh một lòng một dạ, thậm chí còn hy sinh
cả tính mạng mình để bảo vệ cô. Vậy mà cô lại đền đáp tình cảm của anh như thế.
Anh nghiến chặt răng, cố nén máu nóng đang bốc lên
đầu, mắt nhìn xuống ngón tay áp út. Anh nở nụ cười chế giễu và tháo chiếc nhẫn
cưới ra khỏi tay mình.
Đeo nhẫn đã lâu nên ngón tay vẫn hằn lên vết mờ mờ.
Nghe nói là mạch máu ở ngón tay áp út nối liền với tim nên lúc nào anh cũng đeo
nó. Anh can tâm tình nguyện được trói buộc. Nhưng giờ đây xem ra đấy chỉ là câu
chuyện cười vớ vẩn của riêng anh.
“Em có biết tại sao anh rất trân trọng chiếc nhẫn này
không?”, anh vẫn cười, “vì trên đó có khắc tên em, Trì Gia Ưu.
Hơn năm năm qua anh có tháo nhẫn ra vài lần đặt trong hộp cùng nhẫn của em. Anh
biết em chưa bao giờ chịu đeo nhẫn cưới, nhưng
nếu em chịu để ý em sẽ không nghĩ mình là Gia Hảo, mình là thế
chân người khác”.
“Bao năm qua, em vừa xoáy lấy vấn đề này,
lại vừa không dám nói thật lòng mình. Dù anh có cố gắng đến đâu em cũng ngoảnh
mặt làm ngơ”.
Gia Ưu đau khổ ôm lấy đầu. Cô thực sự không chịu nổi
những lời lên án mạnh mẽ như vậy. Cô muốn thanh minh, muốn nói rằng mình yêu
anh. Những suy tính cá nhân của cô trong
vòng năm năm qua đều là vì yêu anh. Chính
vì thế cô mới
trói buộc tình cảm của mình, vì sợ
mất anh.
Nhưng lúc này nói những điều ấy quá nực cười. Bạn đã
gặp ai câu trước thì đòi ly hôn còn câu sau
lại nói em yêu anh chưa?
Thế này có khác gì vừa đòi làm đĩ lại vừa đòi lập bảng
trinh tiết?
Cô lăn tăn nhất là mình đã
mắc nợ anh. Nếu kết thúc mọi chuyên bằng cách phụ lòng anh, có lẽ anh mới chịu
buông cỏ.
Nghĩ vậy, cô đã bỏ
qua quyền lợi nói của mình.
Thiếu Hàng như nhìn thấu tâm tư cô, lạnh lùng nói: “Em
dễ dàng vứt bỏ tình cảm của anh như thế, dù em có nói yêu anh, anh cũng không
tin”.
Anh đứng lên, bực tức lấy hết
sức ném chiếc nhẫn xuống bể phóng sinh. Sau đó quay người đi
thẳng, không buồn nhìn cô thêm lần nào nữa.
“Keng” một tiếng, trái tim cô
run lẩy bẩy, cô ngồi yên trên ghế, tay nắm chặt lại.
Nhìn bóng Thiếu Hàng xa khuất, mắt cô nhòe đi. Bỗng
đâu đó có tiếng chuông diện thoại của ai vang lên lời bài hát: “Anhđang băng
qua đường. Em đang đứng ở
đâu? Con đường này anh mong được em đi đến cuối cùng...”.
Cô suy sụp hoàn toàn, nước mắt giàn giụa, nhoài người
trên chiếc bàn đá khóc nức nở.
Cuộc phẫu thuật của Đàm Áo đã được xác định thời gian
vào thứ tư.
Mấy ngày này, Gia Ưu dành phần lớn thời gian ở gần Đàm
Áo. Anh ngủ thiếp đi, cô ngồi tư lự. Anh tỉnh dậy, cô ngồi trò chuyện với anh.
Tối thứ ba, Gia Ưu hẹn Tiểu Đóa đi ăn tối. Cô lén rời
bệnh viện ra một cửa hàng vàng bạc gần đấy chọn mua một cặp nhẫn cưới.
Mẫu mã cầu kỳ hơn cặp nhẫn Thiếu Hàng chọn hồi xưa.
Gia Ưu cho Tiểu Đóa xem lúc hai người ăn tối.
Tiểu Đóa quan sát thần sắc của cô, lo lắng nói: “Ưu à,
cậu làm thế thật à?”.
“Ừ”.
“Thế Thiếu Hàng thì sao?”.
Tay cô ngừng lại, nói khẽ: “Hôm qua chúng tớ đã làm
thủ tục ly dị rồi”.
Tiểu Đóa sửng sốt nhìn cô: “Hai người yêu nhau cơ mà?
Tại sao lại phải đi đến nước này chứ... Đàm Áo
có biết chuyện không?”.
“Biết chứ”. Gia Ưu gập
hộp trang sức lại, nhét vào trong túi xách.
“Anh ấy định làm gì thế
nhỉ? Tớ cứ nghĩ ba mẹ anh ta vô lối, ai ngờ anh ta cũng...”.
“Đừng nói nữa Đóa ạ. Tớ không trách anh ấy”. Gia Ưu khe
khẽ cản Đóa.
Chiều qua hẹn Thiếu Hàng ra Cục Dân chính hoàn tất thủ
tục. Anh im lặng từ đầu chí cuối. Thủ tục ly dị đơn giản hơn thủ tục kết hôn
nhiều. Cô nhân viên thụ lý hết nhìn anh lại quay sang nhìn cô hỏi: “Anh chị đã
suy nghĩ kỹ chưa ạ?” mà ánh mắt cứ thoáng lên sự tiếc nuối.
Cô gật gật đầu, hình như còn nghe thấy tiếng cười của
Thiếu Hàng. Quay về bệnh viện cô đưa giấy chứng nhận ly hôn cho mẹ Đàm Áo xem.
Xem xong bà yêu cầu cô phải đăng ký kết hôn với Đàm Áo ngay. Bà còn bảo chồng
mình liên hệ ngay với người quen ở Cục Dân chính nhờ đến bệnh viện làm thủ tục
kết hôn cho con trai, nhưng rồi bị Đàm Áo cản lại.
Anh trả lại giấy chứng nhận ly hôn cho cô và nói: “Để
phẫu thuật thành công rồi chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn. Ngộ nhỡ anh có mệnh
hệ gì, em muốn làm gì thì làm, không phải chịu
gánh nặng nào cả”.
Chính vì điều
này mà cô không hề oán hận gì anh.
Trước khi Đàm Áo được đẩy vào phòng phẫu thuật cô
đãđeo nhẫn cưới vào tay anh.
Sau đó Đàm Áo được đưa vào phòng phẫu thuật họ ở ngoài chờ
đợi.
Ba mẹ Đàm Áo lo lắng đến độ mặt trắng bệch, chân mềm
nhũn. Gia Ưu đi rót hai cốc trà nóng đưa cho hai bác sau dó ngồi thừ người ở
trên chiếc ghế băng ngoài hành lang.
Trên thảm có đang có hai cô bé chơi đùa, khoảng ba bốn
tuổi gì đó, đều mặc váy liền mầu
hồng, đi giày màu trắng và tết tóc hai bên. Bên cạnh hai cô bé là một cậu bé
lớn hơn một chút đang chăm chú đọc sách. Cậu bé đeo khăn quàng đỏ, áo sơ mi
trắng được sơ vin trong chiếc quần đen, chân đi đôi giày thể thao màu trắng.
Đôi mắt cậu bé long lanh, sống động, dáng người cao ráo, dù đứng hay ngồi trông
cũng rất đẹp.
Gia Ưu nhìn chăm chú cậu bé ấy, môi thấp thoáng nụ
cười.
Mọi giày vò trong lòng nguôi hẳn đi khi bác sĩ tuyên
bố phẫu thuật rất thuận lợi. Nhưng thành công đến đâu lại phụ thuộc vào tình
hình hồi phục của Đàm Áo.
Gia Ưu thở phào
nhẹ nhõm, rồi cô thấy đầu mình nặng trịch, chân nhẹ bỗng và không biết gì nữa.
Bác sĩ Kiệt nhanh tay đỡ lấy cô, đưa vào trong phòng
nghỉ ngơi cho lại sức.
“Sắc mặt cô kém lắm. Để tôi gọi bác sĩ kiểm tra cho cô
xem sao?” Bác sĩ Kiệt quan tâm.
Gia Ưu lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi không sao, có lẽ là
mấy hôm nay không được nghỉ ngơi cẩn thận đấy mà. Về nhà
ngủ một giấc sẽ khỏe thôi”.
Đã lâu rồi cô không quay về khu biệt thự “Ấn tượng ban
mai”.
Cô ngần ngừ ở cửa rồi lôi chùm chìa khóa trong túi ra.
Mọi thứ đều bình thường, nhà cửa sạch sẽ, không một hạt bụi.
Cô thay dép lê ở giá để giày. Cô cảm thấy như thiếu
điều gì đó và rồi phát hiện ra giá giày thiếu giày.
Vào trong phòng ngủ, cô thấy tủ quần áo trống một nửa.
Trong lòng thấy trống rỗng làm sao.
Ngôi nhà này do Thiếu Hàng mua nên tính về vật chất
hay tinh thần cô đều không có quyền chiếm dụng. Hôm ấy vội vã đi làm thủ tục ly
dị nên chưa ai đề cập đến
chuyện phân chia tài sản. Cô biết, anh không quan tâm đến chuyện này, còn cô
lại càng không muốn nói. Hình như không nói ra, cô cảm thấy mình vẫn còn gì liên
quan tới anh thì phải.
Ba mẹ biết chuyện cô ly dị cũng chỉ nói được
vài câu an ủi. Ba cô giục cô về nhà ở, nhưng cô không đồng ý.
Không nói đến chuyện ngày nào cũng phải ngang qua nhà
ba mẹ chồng cũ, chỉ riêng việc ở với ba mẹ mình thôi cô cũng không chịu nổi
rồi.
Bao nhiêu lần cô muốn gọi điện cho Thiếu Hàng, nhưng
rồi lại bấy nhiêu lần tắt ngay khi chuông chưa kịp đổ tiếng đầu tiên.
Trên chiếc giường đôi lớn, chăn gối của cô được xếp
gọn ghẽ chẳng khác gì nấm mồ cô đơn. Cô nhớ đến Bò sữa vội gọi điện cho Tiểu
Đóa để báo tối đến đón.
“Thiếu Hàng đưa Bò sữa đi rồi mà cậu không biết sao?”.
Cô ngẩn người ra: “Anh ấy có nói gì không?”.
“Không”. Tiểu Đóa buồn bực nói: “Anh ấy trông gầy sọm
đi, ánh mắt nhìn Bò sữa trông chẳng giống nhìn súc vật đâu, mà như nhìn con
trai mình ấy. Cậu ác với anh ấy quá”.
Gia Ưu lặng lẽ ngắt điện thoại, ngồi ra giữa giường,
não vận động ì ạch không nghĩ ra nổi điều gì.
Ngay cả Bò sữa, anh ấy cũng không để lại cho cô.
Bỗng như nhớ ra điều gì cô vội lao xuống giường, chạy
vào trong phòng đọc sách, kéo ngăn kéo bàn máy tính ra và thở phào nhẹ nhõm.
Hộp nhạc quay vẫn còn nằm nguyên trong ấy. Cô vặn dây
cót mấy vòng rồi áp lên má mình, chẳng khác gì đang lắng nghe tiếng hát êm dịu
của anh.
I will be your shelter.
Lời thề nay còn
đâu.
Cô ôm hộp nhạc ngựa quay nghe cả đêm. Sáng sớm hôm sau
bị mẹ Đàm Áo gọi điện giục đến bệnh viện, Đàm Áo tỉnh lại muốn
gặp cô.
Đầu óc đang mê muội nhưng cô lao ngay vào trong nhà
vệsinh tắm rửa qua loa và thay quần áo đi đến bệnh viện.
Đàm Áo không chờ cô được đã thiêm thiếp ngủ.
Mẹ anh lại đang
khóc, còn ba anh thở dài buồn bã. Bác sĩ quay sang cô lắc đầu khe khẽ.
Cô ý thức được có điều đó không ổn, bèn chạy ra ngoài
tìm bác sĩ Kiệt.
Bác sĩ Kiệt đang nghe điện thoại trong phòng làm việc.
Thấy cô bước vào nói qua loa rồi gác máy, ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế.
“Có phải là có tin xấu không ạ?” Cô lo lắng hỏi.
“Không phải là tin tốt”, bác sĩ Kiệt giở bệnh án
của Đàm Áo ra xem: “Tôi vừa kiểm tra cho Đàm Áo xong, phát hiện thân dưới của
cậu ấy không có cảm giác”.
Cô nghe như sét đánh ngang tai, lẩy bẩy hỏi: “Thế có
nghĩa là sao ạ?’’.
Bác sĩ đắn đo mãi rồi cũng quyết định nói thật: “Cậu
ấy bị liệt nửa người”.
Mặt cô trắng bệch: “Có hy vọng hồi phục không ạ?”.
“Không phải không có, nhưng quá ít”.
Bác sĩ Kiệt không đành lòng nhìn thấy cô lúc này. Anh ngừng một lát nói tiếp:
“Cô phải tin rằng trên thế giới này vẫn xảy ra rất nhiều kỳ tích trong y học”.
Gia Ưu đi ra ngoài vườn hoa trong bệnh viện cho dễ
thở. Cô không dám nghĩ đến phản ứng của Đàm Áo khi biết mình không thể đứng dậy
đi lại bình thường. Cô càng sợ phải đối mặt với ánh mắt tuyệt vọng và oán hận
của ba mẹ Đàm Áo. Giây phút này cô chỉ muốn tìm một nơi nào đó không người,
trốn tránh tất cả.
Hàng loạt việc xảy ra trong mấy ngày nay đã vượt quá
khảnăng chịu đựng của cô.
Ba mẹ không thông cảm, nỗi thù hận của gia đình Đàm
Áo, sự ra đi của Thiếu Hàng, Đàm Áo bị liệt... thời
điểm này cô gần như quay về ngày tỉnh lại sau vụ tai nạn xe hơi cách đây năm
năm. Sợ hãi, hoang mang bao trùm
lên cô.
Thảm cỏ xanh mướt bỗng chao nghiêng, mắt cô tối sầm
lại, cô lảo đảo bổ nhào về phía trước. Mãi sau, cô nghe văng vẳng tiếng hỏi han
của mọi người. Cô mở mắt ra thấy mìnhđang nằm gọn trong lòng một người đàn ông.
Là đạo diễn Chu Tân Di.
Cô giãy ra muốn đứng dậy, bị đạo diễn ngăn lại: “Em
vừa ngất đấy, lại còn đang sốt hầm hập này. Để anh đưa em đi khám bác sĩ’.
“Thôi, không cần đâu ạ”. Gia Ưu cố kháng cự và van
nài: “Em không muốn vào đó”.
Đạo diễn Di chưa bao giờ thấy cô hoang mang, yếu đuối
như thế này. Ông thấy lòng mình
trào dâng nỗi buồn da diết. Đối diện bệnh viện có một quán cà phê nho nhỏ, ông
đưa cô đến đó và gọi cho cô một tách cà phê Latte.
Cô run rẩy đỡ lấy cốc cà phê, uống một hơi gần hết.
Càphê nóng chảy qua cổ họng trôi tuột xuống dạ dày. Nóng đến nỗi phỏng hết cả
lưỡi của cô, nhưng cô thấy cơ thể cứng đơ vì lạnh đã được
thư giãn nhiều.
Lúc này nhân viên phục vụ mang đĩa bánh Tiramisu. đạo
diễn Di đẩy đĩa bánh Tiramisu đến trước mặt cô: “Sáng em chưa ăn gì đúng không? Ăn ít
bánh ngọt đi, tinh thần sẽ thấy đỡ hơn đấy”.
Gia Ưu nhìn nhìn đĩa bánh ngọt xinh xinh ở trên mặt
bàn, khẽ cười: “Anh có biết ý nghĩa của
Tiramisu là gì không? Là hãy đưa em đi cùng và luôn nhớ đến em. Mấy hôm trước
đi du lịch, em đã đọc được điều này ở một
cuốn tạp chí trong sân bay. Nếu yêu ai bạn hãy nói với
người ấy rằng đừng che giấu tình cảm. Vì bạn
sẽ không bao giờ biết được lúc nào mình sẽ bị mất đi cơ hội
được nói lên điều ấy. Nếu bạn không nói dược thành lời thì hãy làm
một đĩa bánh Tiramisu, người ấy sẽ cảm nhận được tình cảm của bạn”.
Đạo diễn Di im lặng, nhìn cô mãi không thôi.
“Tối hôm đi du lịch về, em đã lên mạng đặt cả bộ dụng
cụ cũng như nguyên liệu làm bánh, nhưng chưa kịp làm bánh Tira- misu này thì
mọi thứ đã chấm dứt”.
“Vì Đàm Áo nên hai người chia tay nhau?”. Đạo diễn Di
cũng nghe qua chuyện giữa cô và Đàm Áo, ông không ngờ côrời Đài truyền hình
trong một thời gian ngắn như vậy đã xảy
ra bao nhiêu chuyện. Hôm nay ông đến bệnh viện thăm
Đàm Áo, từ xa đã nhìn thấy cô đứng cô đơn
trong vườn hoa, vẻ mặtđau buồn, người chao đảo nhu sắp đổ xuống.
Gia Ưu ngẩng đầu lên
mỉm cười: “Anh ấy nói rằng em sợ cho người khác biết sự tồn tại của anh ấy. Em
lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng để kết thúc cuộc tình ấy.
Em đang bảo vệ mình không để bị tổn thương.. nhưng
giờ anh ấy đi rồi, em đã hiểu
thế nào là đau khổ khôn nguôi. Em đã bị
báo ứng phải không?”.
“Xem ra em rất yêu người ấy”. Đạo diễn Di cười chua
xót, hóa ra ông vẫn luôn đánh giá cao tính dửng dưng, hờ hững của cô và cũng đã đánh
giá quá thấp đối tượng ấy của cô. Giờ
nghe cô nói chuyện với dáng vẻ
như thế, ông biết rằng cô cũng như bao người phụ nữ khác, đang đắm chìm trong
bể khổ của tình yêu.
“Anh có muốn nghe em kể chuyện không?”.
Đạo diễn Di gật
đầu nói: “Ừ, em kể đi”.
“Có hai chị em gái song sinh giống nhau như hai giọt
nước. Hai chị em sống hòa thuận, yêu thương lẫn nhau. Hồi nhỏ, hai chị em ngủ
chung trên chiếc giường đôi, ăn chung cùng bàn. Cô em gái tính tình ngoan
ngoãn, thông minh lanh lợi, được mọi người
quý mến hơn cô chị. Ở khu đấy
hai chị em có một cậu hàng xóm hơn chừng vài tuổi. Cậu ấy rất quý hai chị em.
Lớn lên cô em thầm yêu trộm nhớ anh
hàng xóm. Thoạt đầu, cô chị cũng thấy mến
mến chàng trai nhưng rồi nghĩ rằng hai người ấy yêu nhau nên lặng lẽ rút lui.
Sau đó, vì nhiều nguyên nhân xô đẩy, cô
chị đã lấy chàng trai ấy chứ không phải
cô em. Và rồi cô luôn sống trong đau khổ vì nghĩ người chàng trai ấy yêu không
phải là mình. Cô âm thầm sống và rồi bị dồn ép nhiều quá cô quyết định nói ra
sự thật. Mọi thứ đã được sáng tỏ. Cô chị vừa vui vừa ấm ức khi anh nói rằng,
anh yêu cô chứ không phải em gái cô”. Nói đến đây Gia Ưu dừng lại.
Đạo diễn Di không kìm được trí tò mò
hỏi luôn: “Sau đó thì sao?”.
“Anh thấy câu chuyện như vậy sẽ kết thúc tốt đẹp
sao?”.
“Ừ, kết thúc phải có hậu chứ”.
“Tiếc là không. Cuộc đời có nhiều chuyện không được
như ý lắm”. Cô lấy từ trong túi áo ra một chiếc nhẫn. “Nếu sớm hiểu lòng nhau, đâu cần
phải vòng vo tam quốc mãi thế này?. Lãng phí bao nhiêu thời gian còn gì? Cuộc
đời liệu có mấy lần năm năm để phí hoài như vậy? Em thường nghe mọi người nói
rằng, không quan tâm đến trời đất dài lâu, chỉ chú ý đến những gì mình có.
Nhưng quen những ngày mình đã có, tại sao lại dũng cảm đánh mất những năm tháng
còn lại của cuộc đời?”.
“Gia Hảo à thời gian sẽ khiến cho con người quên đi
mọi thứ”. Tâm trạng của đạo diễn Di cũng phức tạp
vô cùng.
“Nhưng em không muốn quên”. Gia Ưu mỉm cười, nói xong
cô uống hết tách cà phê Latte, tâm trạng đã bình tĩnh hơn nhiều.
“Cảm ơn anh Di. Tách cà phê này của anh đã cứu sống em
đấy”.
Hai hôm sau, Gia Ưu tiếp tục đi làm lại.
Cô mặc bộ đồ công sở
đơn giản, tóc búi cao sau gáy, mặt trang điểm nhẹ nhàng.
Trông sắc mặt đỡ tồi tệ hơn nhiều.
Đóa đi ngay sau cô vào trong văn phòng, đóng cửa lại
khẽhỏi: “Cậu không sao chứ? Mọi việc ở chỗ Đàm Áo giải quyết ổn thỏa rồi hả?”.
“Không sao, mà có chuyện gì được nhỉ?”, cô nhấc máy
tính xách tay đặt lên trên bàn: “Thuê một cô y tá riêng, ba anh ấy quay về Hồng
Kông, ngày nào mẹ anh ấy cũng đến bệnh viện chăm nom”.
“Đàm Áo... có khỏe không?”.
“Tâm trạng không ổn định cho lắm. Đập vỡ mấy cái bát.
Cũng may là có mẹ anh ở đấy nên
không to chuyện. Anh ấy chỉ suốt ngày cau có thôi”. Gia Ưu nói như không có
chuyện gì xảy ra.
“Ưu này...”, Tiểu Đóa lo lắng nhìn khuôn mặt quá đỗi
bình thản của Gia Ưu: “Thực ra cậu không cần phải vội đi làm làm gì. Ông
Niên cũng nói cứ để cho cậu yên tâm giải quyết xong xuôi việc riêng, rồi quay
lại làm việc cũng được mà”.
Cô không buồn nói một càu, mắt dán vào màn hình máy
tính, mãi sau mới nhếch mép nói: “Đóa này, thế nào gọi là giải quyết xong
xuôi?. Trừ khi có điều kỳ diệu xảy ra, Đàm Áo đứng dậy đi lại bình thường được.
Nếu không ngày nào cũng phải nhìn thấy khuôn mặt ủ rũ, hận
thù của mẹ anh ấy. Cứ đà này sớm muộn mình cũng phát điên”.
“Đúng là sự đời khó
lường”.
“À này cậu có bám sát mọi việc bên chỗ Tiêu Lợi
không?”, cô dẹp tình cảm sang một bên, mở cửa sổ
ra xem.
“Bám chứ. Bản thảo viết xong xuôi rồi, lát nữa gửi vào
hòm thư, cậu xem qua nhé”.
Tiểu Đóa muốn làm cho Gia Ưu vui hơn liền đề nghị:
“Tối đi ăn thịt nướng đi, đến cái quán lần trước ấy, tớ sẽ đưa Bò sữa đi cùng”
Gia Ưu nhìn cô một cái rồi đáp: “Ừ”.
Quán thịt nướng Tiểu Đóa nói ấy nằm ở ngoài trời trên
phố Hải Lâm gần hồ Linh Nguyên. Tối đến có rất nhiều người đi bộ ở đấy.
Tan làm cô đến đấy trước, tìm chỗ ngồi ngay sát hồ.
Đã cuối tháng 11, cây cối vẫn xanh tươi đến lạ. Cô
không vội gì gọi món ăn, ngồi dựa mình
vào lan can ngắm nhìn cảnh hồ ban tối lấp lánh ánh
trăng.
Điện thoại đổ chuông, cô mở ra xem ai gọi đến. Cặp
lông mày của cô chợt nhíu lại, số của mẹ
Đàm Áo. Từ sau khi bác sĩ báo Đàm Áo bị liệt, tinh thần bà suy sụp hẳn, động tí
là mắng chửi cô không thương tiếc. Lúc nào cũng chỉ muốn trói ghì cô vào người
Đàm Áo để tiện bề theo dõi. Hễ thấy cô không có mặt ở bệnh viện là gọi điện
truy hỏi. Như hôm nay đi làm cũng thế, đến giờ
bà đã gọi mười mấy cuộc cho cô.
Cô không muốn nghe máy, vội tắt chuông và cất máy vào
trong túi xách.
Tiểu Đóa bước ra từ chiếc xe tắc xi. Bò sữa mừng rỡ
thè lưỡi nhảy phốc theo sau.
Gần tới nơi, Tiểu Đóa thả dây ra và Bò sữa nhảy bổ vào
người Gia Ưu.
Gia Ưu ôm chặt lấy nó cười nói: “Nhớ mẹ không?”.
Bò sữa ra sức ngoáy đuôi, thè lưỡi
liếm cô liên hồi.
“Ngoan nào, ngoan nào”. Gia Ưu vuốt ve bộ lông dày dặn,
sạch sẽ mượt mà của nó. Cô ngửi thấy mùi hoa nhài thoang thoảng, đấy
chính là loại sữa tắm cô hay mua để tắm cho nó.
Nghĩ đến đây cô bất giác hỏi
Tiểu Đóa: “Cậu có gặp anh ấy không?”.
“Không. Tớ gọi
điện anh ấy vẫn đang ở công ty”. Tiểu Đóa biết ngay ý của Gia Ưu “anh ấy” là
ai. “Tớ đến đón nó ở nhà anh ấy thuê, có mỗi
người giúp việc .
Gia Ưu ngần ngừ, nhưng rồi
không hỏi nữa.
Tiểu Đóa liếc nhìn cô, lẩm bẩm nói: “Khung cảnh ở khu
chung cư Tử Kinh Garden khá đẹp, rất gần chỗ làm của anh ấy”.
“Thế càng tốt”. Cô cười gượng gạo: “Mỗi
ngày sẽ được ngủ nướng thêm một ít”.
“Tớ nghĩ, nếu không có Bò sữa chắc anh ấy cũng không
buồn về nhà”.
Gia Ưu nhìn Tiểu Đóa với ánh mắt ngờ vực.
“Tớ nghe cô giúp việc nói, tối nào anh ấy cũng về và tranhthủ
dắt Bò sữa đi dạo nửa tiếng rồi quay lại công ty”.
Nguyên lời của cô giúp việc là: “Tôi gặp nhiều người
nuôi chó rồi, nhưng chưa bao giờ thấy ai yêu chó như cậu Hàng. Ngày nào cũng
hai buổi sáng tối dắt chó đi dạo. Cậu ấy chăm sóc chó cẩn thận lắm, mưa gió cũng
không quản ngại khó khăn”.
Gia Ưu vùi đầu vào cổ Bò sữa, im lặng hồi lâu.
Tiểu Đóa vuốt ve đuôi Bò sữa buồn bã nói: “Hai người
đúng là...”.
Hai người ăn đến 9 giờ tối, thanh toán tiền xong cô
lôi điện thoại ra xem, có đến mười mấy
cuộc gọi nhỡ. Tất cả đều là cuộc gọi của mẹ Đàm Áo.
“Sao thế?” Tiểu Đóa nhận thấy sắc mặt cô thay đổi.
“Không có gì. Tớ đến bệnh viện thăm Đàm Áo đây,
tiệnđường đưa cậu về luôn nhé”.
“Ừ”.
Đến cổng khu Tử Kinh Garden, cô dừng xe lại nói:
“Cậuđưa Bò sữa vào đi, tớ ở ngoài
này đợi cậu”.
Tiểu Đóa đi được một lát gọi điện lại báo: “Nhà anh ấy
đi vắng hết. Hình như cô giúp việc về rồi, muộn thế mà”.
“Làm sao bây giờ?’’.
“Tớ gọi điện anh ấy nói chờ mấy phút sẽ về ngay”.
“Ừ”, Gia Ưu ngần ngừ: “Thế tớ đi trước nhé”.
“Đừng mà, cậu đợi tớ đi. Bên này là khu chung cư cao
cấp, ra vào toàn xe riêng, tớ không thể vẫy được tắc xi vềnhà”.
Gia Ưu đành phải đợi. Đang rảnh rỗi liền bật nhạc
nghe, cô ngồi dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại. Tiếng nhạc dìu dịu lan tỏa trong
không gian nhỏ bé, cô thấy thư giãn đi nhiều và người bắt đầu ngoẹo cổ về một
bên.
“Cộc... Cộc”.
Có ai đó gõ vào cửa kính xe.
Cô mở mắt nhìn ra bên ngoài, có người đàn ông đang hua
tay múa chân như đang nói gì đó. Cô kéo cửa kính xuống
mới nghe rõ cô đã chiếm mất chỗ của anh ta.
Cô nhìn trước nhìn sau rồi nói lời xin lỗi. Cô cài số
xe, chuẩn bị di chuyển thì bỗng nhìn thấy chiếc xe Volvo của Thiếu Hàng ở phía
sau. Trong lúc bấn loạn cô thốc ga mạnh lên và “sầm” một tiếng, xe cô húc đầu
lao vào đống hàng trước cửa siêu thi.
May là không ai bị làm sao.
Mặt cô cắt không còn giọt máu, đúng là lợn lành thành
lợn què. Sợ anh ấy nhìn thấy, ai ngờ lại khiến anh ấy chú ý hơn.
Quả nhiên, Thiếu Hàng đã nhận ra cô.
Gia Ưu nghe điện thoại của Thiếu Hàng, giọng anh dửng
dưng: “Có cần giúp gì không?”.
Cô nhìn anh qua tấm kính ô tô rồi nói: “Không cần đâu
ạ”.
“Ừ thế thì thôi”. Anh tắt
máy, rồi lái xe lướt qua đi vào trong khu nhà mình ở.
Cô đền tiền, quay về xe chờ Tiểu Đóa. Hơn mười phút
sau thấy Đóa đi ra hỏi: “Cậu có gặp anh ấy không?”.
Gia Ưu hờ hững đáp: “Ừ, gặp rồi”.
“Có nói chuyện gì không?”, Tiểu Đóa vui mừng hỏi tiếp.
Gia Ưu cười gượng gạo: “Có, nói dăm ba câu”.
Tiểu Đóa định nói nữa thì điện thoại của Gia Ưu rung
lên. Cô ấn nút nghe, tiếng nói sắc lẹm của mẹ Đàm Áo vang lên bên tai cô như
muốn chọc thủng màng nhĩ: “Rốt cuộc cô đang ở đâu hả?
Áo chờ cô cả tối nay rồi đấy, giờ vẫn chưa chịu ngủ đây này. Ai đã hại con tôi
ra nông nỗi này hả trời? Tại sao cô lại đối xử với con trai tôi như vậy? Lương
tâm của cô bị chó tha đi rồi à?”
Cô cầm điện thoại đờ
người ra, không nói không rằng TiểuĐóa ngồi bên nghe loáng thoáng bực mình giật
lấy điện thoạingắt luôn cuộc gọi.
“Bà ấy luôn đối xử với cậu như vậy sao?” Đóa thấy
thương cho bọn mình: “Thật kinh khủng!, Gia Ưu
à, sao cậu chịu được hả?”.
Gia Ưu cười khiên cưỡng: “Không phải lúc nào cũng thế,
thỉnh thoảng mất kiềm chế mới thế thôi. Giờ cũng muộn rồi, tớ phải về đây”.
Tiểu Đóa ôm choàng lấy cô bạn: “Gia Ưu à, cậu tránh xa
Đàm Áo đi! Cậu đâu có yêu anh ấy, việc gì phải buộc mình làm vậy? Hồi ấy cậu
nhận lời với ba mẹ anh ấy cũng vì mong muốn giúp anh ấy có thêm ý chí vượt qua
cuộc phẫu thuật. Giờ phẫu thuật xong xuôi rồi còn gì”.
Gia Ưu xúc động vỗ vỗ vai bạn: “Cảm ơn cậu!, tớ biết
cậu rất quan tâm tới tớ, nhưng thôi, việc của tớ hãy để tớ tự giải quyết”.
“Tớ chỉ lo cậu đối xử quá cay nghiệt với bản thân
thôi! Cậu ngốc lắm Gia Ưu ạ”. Tiểu Đóa vừa giận vừa lo nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...