Chương 3
Đây chính là ưu thế của việc lớn tuổi hơn, tiểu tử này chỉ cao đến lông mày cô, ai bảo Nhược Hi lúc mười lăm tuổi đã cao 1m70, hoàn toàn có thể tận dụng chiều cao ưu thế cúi xuống, cục diện lập tức biến đổi lớn, đổi trắng thay đen, chỉ thấy Nhược Hi vẻ mặt đắc ý, “Tiểu tử, nhanh lớn lên, ta sẽ không chấp nhặt với ngươi!”
Sau đó nhe răng kéo cánh tay Mục Ca, hắn cau mày tức giận nói: “Cậy mình hơi ột chút thì coi thường người khác”.
Nhược Hi khí khách hiên ngang, lấy cái nút áo từ tay hắn, chẳng thèm cãi vã, khẽ hừ mũi, khinh bỉ liếc hắn một cái: “Chờ ngươi cao hơn thì có thể coi thường ta, chỉ sợ sẽ không có cơ hội đó!”
Đừng nói, giờ phút này Nhược Hi lại cảm nhận được vẻ tĩnh mịch cô độc, “Độc bộ thiên hạ” của Hách Chân Chân.
Quả nhiên, cuộc sống không có đối thủ chính là rất tàn nhẫn.
Nhất là sau khi dùng chiều cao lấn áp người khác, ha ha!
Cất nút áo vào túi xách, thẳng người ưỡn lưng bước ra ngoài, sau lưng con vịt lại lớn tiếng gọi: “Ta tên Mục Ca, lần sau đừng gọi ta là tiểu tử!”
Mục Ca? Đứa trẻ chăn trâu! Nhược Hi bĩu môi, lười không thèm tranh chấp với đứa nhóc mới học năm hai trung học.
Người khác sẽ nói cô già mà không kính đấy!
Học sinh mới nhập học rất chăm chỉ, dù là căn tin, hay phòng học, thậm chí là hội giao lưu. Từ trước tới giờ hội giao lưu luôn được các nữ sinh chào đón. Lúc các cô đi tới không khí yên lặng của hội trường rất nhanh ồn ào, tiếng huýt sáo từ khắp nơi vang lên, mỗi ánh mắt nam sinh đều phóng tới.
Cũng không phải có bao nhiêu mĩ nữ, mà đối với Đại học y mà nói, chỉ cần là con gái, cũng sẽ không còn dư lại.
Lâm Nhược Hi cảm thấy đứng bên cạnh Hách Chân Chân chính là hành động ngu ngốc, mặc kệ váy hồng của cô trông ổn, hay đôi chân dài của cô khá đẹp, dù sao cũng không có mấy nam sinh đặt ánh mắt trên người cô nửa giây. Chỉ một lát sau, cô thầm hối hận trong lòng, sớm biết như vậy mặc quần áo rét thành ra bộ dạng con gấu cũng được, ít nhất còn không bị lạnh, bây giờ bắp chân còn bị chuột rút, khiến cho cô không thể không thoát khỏi đội ngũ chạy tới chiếc ghế ở trong góc, ngồi xuống, lấy tay ma sát đùi, ma sát đỡ lạnh rồi nói.
Cũng không biết Hách Chân Chân dùng biện pháp gì, dù sao sáu đóa hoa ở trong phòng bọn họ đều đến đông đủ, lão nhị Bối Ninh đeo kính đi đằng sau Hách Chân Chân, khiến cho người ta nghi ngờ liệu có phải Hách Chân Chân nói sẽ giúp cô ấy vượt qua kì thi một cách dễ dàng nên mới có lực hấp dẫn như vậy.
Hội giao lưu này, chính là cơ hội để xem mắt. Nam sinh đủ loại, tố chất tốt, quan trọng là ngọn đèn mờ ảo, để cho những nam sinh nhút nhát có thể mượn chỗ tối che đậy ý nghĩ của mình, tìm mục tiêu.
Mắt thấy toàn bộ nam sinh đã ra nhảy, Nhược Hi nước miếng chảy ròng ròng.
Đáng tiếc, cô lúc này chỉ có thể đứng ở trong góc, tiếp tục phấn đấu chà xát đôi chân bị nổi da gà.
Không quá ba phút, có người ngồi xuống bên cạnh cô, khiến trong lòng Nhược Hi bớt khẩn trương, nghĩ trời sẽ ban cho cô một đặc ân gửi người tới chăm sóc cô. Kết quả người ngồi bên cạnh cô, như không có chuyện gì xảy ra nhìn những nam sinh đang hưng phấn nhảy, khóe miệng khẽ giơ lên, cặp mắt hơi nheo lại, trong ánh sáng mờ mờ hoàn toàn mê người, khiến trái tim nhỏ của Nhược Hi nhảy loạn.
Đột nhiên, có người kêu: “Hải Dật, Hải Dật”.
Anh ta cười phất tay, ý bảo bọn họ tiếp tục chơi, mình không muốn tham dự, vẫn ngồi bên cạnh Nhược Hi.
Nhược Hi rất muốn en anh ta, cô tự nhận mình không phải là loại hoạt bát có thể mạnh dạn kết giao với người khác phái, nên cảm thấy hơi do dự, nhưng không nhịn được liếc nhìn anh ta mấy lần, người đẹp, mặc quần áo gì cũng cảm thấy đẹp.
Áo sơ mi kẻ sọc, kết hợp với quần bò, cách ăn mặc này chính là soái ca trong ngôn tình à, Nhược Hi không tự giác tặng cho anh ta thêm hai điểm.
Cô còn muốn nhìn lâu, ai ngờ anh ta vừa ngẩng đầu bắt gặp cô đang nhìn mình, Nhược Hi mặt ửng hồng, vội vàng ngồi ngay ngắn, thẳng lưng hóp bung thu lại ba phần hơi thở.
Anh ta không lên tiếng, chỉ nhìn cô mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng sáng.
Nhược Hi giả bộ không nhìn thấy, cố làm như không biết. Kết quả anh ta đứng lên, đi tới trước mặt cô: “Ngồi lâu sẽ rất lạnh, tôi mời cô nhảy một bài được chứ?”
Nhược Hi không nói hai lời lắc đầu, giống như trống lắc, ngay cả câu từ chối cũng không dám nói.
Chắc không ngờ sẽ bị người khác cự tuyệt, nét mặt Hải Dật có chút ngạc nhiên, ngay sau đó cúi đầu mỉm cười: “Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác”.
Lâm Nhược Hi khóc không ra nước mắt. Nếu không phải bị chuột rút, nếu không phải phần eo bị thít thật chặt, cô nhất định anh dũng nhào tới, cùng bạch mã nhảy một vòng, nhưng cái eo của cô hoàn toàn phụ lòng kì vọng của nhân dân tổ quốc, giống như người bị chụp “Kim cô chú” càng lúc càng siết chặt.
Chuyện này, chẳng lẽ một lát nữa muốn anh ta sờ thấy ba tầng thịt mỡ của mình sao?
Tất nhiên, không thể!
“Á, thật ra tôi cũng biết anh không có ý gì khác. Nhưng mà tôi bây giờ không tiện để khiêu vũ.” Lâm Nhược Hi ở trong lòng ra sức trừng mắt, xấu hổ vì lí do mình nghĩ ra, trời biết trong lòng cô có biết bao mong muốn rằng anh ta có ý khác, aaaaaaaaaaaa!”
Lâm Nhược Hi cố ép mình không lộ ra vẻ mặt dữ tợn, mỉm cười từ chối bạch mã hoàng tử khiến mình chảy nước miếng.
“Không sao, tôi chờ cô”. Giọng nói của anh ta thật êm tai. Thật thấp, mê người, giống như một luồng ánh sáng đánh tới, gương mặt của anh ta ở trong bóng tối, cảnh tượng cực kì giống nam diễn viên Hollywood cùng cô bé lọ lem, mập mờ không rõ, rung động lòng người.
Cảm giác khó chịu hoàn toàn biến đi mất, Lâm Nhược Hi giống như bị người ta hạ độc cổ, ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy lông mi của anh rất dài.
Thật là dài, còn dài hơn cả cô.
Sau đó cô đưa tay ra, về sau xảy ra chuyện gì cô cũng không biết. Trong tai chỉ còn lặp đi lặp lại câu nói kia của anh ta, tôi chờ cô, trong đôi mắt cũng chỉ thấy nụ cười của anh ta, vụt sáng vụt sáng trong lòng cô.
Là ai đã nói, “Thực sắc tính dã”(*) ngay cả nữ sinh ngây thơ thuần khiết cũng khó lòng chống lại hấp dẫn của trai đẹp, nhiệt tình của các cô giống như là củi khô bốc lửa dễ dàng bùng cháy, cái gọi là vẻ mặt thục nữ cũng vứt ra sau gáy.
(*) Câu nói của Mạnh Tử, ăn uống, tình dục là bản năng của con người.
Dù sao cuộc sống không bằng heo chó, phiền muộn như vậy, nhàm chán như vậy, soái ca vẫn chính là gia vị của cuộc sống, cho dù là đang ở trong môi trường đông đảo nam sinh ở đại học, vẫn là như vậy.
Dù sao số lượng không phải là sức nặng, sức nặng không phải là chất lượng….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...