Khi Trái Tim Dẫn Lối

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Nhóm thanh niên dừng xe trước biệt thự gia đình Dương khiến tôi ngỡ ngàng, tôi lúng túng, có chút hốt hoảng quay sang hỏi họ:

– Sao các anh lại dừng xe ở đây? Tôi… tôi không cần đến gặp bà Tuyến nữa mà. Ban nãy tôi đã nghi oan cho bà ấy…

– Anh Dương bảo chúng em như thế. Chị với bác xuống xe đi!

Tôi lần chần, nghe họ nói vậy cũng chẳng còn cách nào khác đành đỡ mẹ tôi xuống. Cổng biệt thự từ từ mở ra. Tôi sẽ gặp Dương sao? Tôi không biết mình đang ngại ngần hay đang hạnh phúc, lại cả nỗi lo lắng trước những gì sắp đối mặt.

Cánh cửa đại sảnh mở ra, Dương kia rồi. Thấy Dương, tự dưng chân tôi cứ muốn bước nhanh lại gần anh nhưng tôi cố giữ cho mình không di chuyển. Tim tôi đập dồn như trống trận. Anh vẫn còn giận tôi thì phải, thế nhưng anh bước nhanh lại gần tôi.

Dương chỉ liếc qua tôi một giây, ngay sau đó anh ân cần hỏi mẹ tôi:

– Cô Hoa, cô đi xa vậy có mệt không ạ?

– Không… xe êm lắm, cô không sao cả… Cảm ơn cháu!

– Mẹ cháu muốn mời cô uống nước, cô vào nhà đi ạ.

Dương nhìn tôi thêm một lần như dò ý, ngay khi tôi nhìn lại anh liền đánh ánh mắt sang nơi khác. Anh muốn… chúng tôi gặp mẹ anh sao? Tôi vẫn còn giận vì việc Dương giấu tôi đưa mẹ tôi đi làm tôi hết hồn, nhưng nghĩ đi rồi lại nghĩ lại, anh làm vậy chỉ vì… anh muốn hiểu mọi chuyện, cũng là vì… anh vẫn còn muốn đến với tôi sau những gì xảy ra. Tôi bỗng thương anh đến thắt lòng, yên lặng bước theo anh và mẹ tôi.

Bà Tuyến đúng là đang ngồi ở phòng khách, có điều thái độ của bà ta không khó để tôi nhìn ra vẻ ấm ức cũng như bực bội. Tôi hiểu rồi, Dương hẳn đã nói gì đó khiến bà ấy phải chịu nhượng bộ như vậy.

Tôi ngài ngại nép sau lưng Dương khi anh nói với mẹ:

– Mẹ, con đưa mẹ con Hạnh đến đây rồi!

– Mời chị ngồi!


Bà Tuyến đỏng đảnh nói, che giấu một cái bĩu môi. Dương lập tức có phản ứng:

– Mẹ, con mong mẹ nhớ những gì con đã nói với mẹ!

Bà ta bĩu nhẹ môi thêm một lần nữa, sau đó khuôn mặt xinh đẹp bỗng nặn một nụ cười mà đứng dậy:

– Em là Tuyến. Chị tên là gì ấy nhỉ?

– Ôi… em không dám… chắc chị hơn tuổi em. Em là Hoa chị ạ.

Mẹ tôi chân phương đáp lời mà chẳng hiểu tâm ý của người phụ nữ giàu có xinh đẹp trước mặt. Tôi ngạc nhiên vô cùng trước nụ cười của bà Tuyến, cảm thấy… hình như bà ấy thực sự chịu nhượng bộ Dương. Cảm giác này rõ ràng là không thực chút nào, vậy mà khi bàn tay Dương phủ lên đôi tay lạnh giá của tôi, bỗng chốc tôi vững tin hơn vào sự thật mà có trong mơ tôi cũng không dám nghĩ đến.

– Thế mình cứ xưng hô chị em cho thân mật nhé. Cô Đào, cô rót cho bà Hoa cốc trà nóng giúp tôi!

Chị giúp việc nhanh tay rót trà nhài vào cốc cho mọi người, không khí trong phòng khách dần ấm lên theo mùi trà nhài thơm thoang thoảng. Dương xiết tay tôi, anh quay sang nhìn tôi trìu mến. Tôi không biết tôi có đang mơ hay không nữa…

– Thế này Hoa ạ, chị có nghe cháu Dương nói hai đứa muốn nên vợ nên chồng, không biết ý em thế nào?

Mẹ tôi vui vẻ, thành thật đáp lời:

– Em chỉ lo hai bác chê chúng em chứ… em vui mà không hết ấy chị!

– Thế thì tốt rồi. Kế hoạch đám cưới hôm trước anh chị với hai cháu cũng bàn rồi, do ông cháu Dương mới mất nên chúng ta không tổ chức đám cưới lớn được, chỉ làm mấy mâm trong nhà chung vui thôi, chị thấy có được không?

Mẹ tôi xúc động rơm rớm nước mắt trước những lời bàn tính của người phụ nữ này. Dù ít dù nhiều tôi tin mẹ tôi hiểu gia đình Dương khó lòng chấp nhận tôi, đêm đến bà trằn trọc thở dài, có lần tôi còn nghe thấy tiếng mẹ sụt sịt. Lúc này, đôi mắt rạng ngời mẹ tôi gật đầu với bà Tuyến:

– Anh chị tính thế nào thì chúng em nghe thế ạ…


– Vậy cứ quyết định thế nhé!

Bà Tuyến quay sang Dương nhẹ giọng, quả thực lúc này tôi chẳng còn thấy vẻ ác nghiệt của bà ấy nữa.

– Dương này, mẹ cũng muốn sắm sửa cho cô Hoa một chút, thông gia của nhà mình phải rực rỡ mới được con ạ!

Tôi há hốc miệng ngạc nhiên. Tôi không biết Dương đã nói gì với bà ấy nhưng tôi tin người như bà ấy không việc gì phải nói dối những lời này. Tôi từng nghe ai đó nói “nước mắt chảy xuôi”… chẳng lẽ…

– Vâng, vậy con nhờ cả ở mẹ. Mẹ cũng giúp vợ con làm cô dâu xinh đẹp nhất mẹ nhé!

Tôi vẫn cứ không tin vào tai mình mà ngây ngây. Mẹ tôi thì ngài ngại đáp lời:

– Mẹ con em đúng là không biết ăn mặc… nếu nhờ được chị thì tốt quá!

– Ừ có gì mà ngại, chốc lên phòng chị thử ít đồ, chị mua mấy bộ váy hôm trước mà nhìn trẻ quá mặc không hợp… em mà mặc lên chắc đẹp lắm!

Tôi sốc suýt thì ngã ngửa ra sau. Có điều bà Tuyến đã nhìn tôi rồi nói:

– Cái Hạnh phải ăn thêm chứ mẹ thấy mày gầy đi nhiều đấy!

– Con biết mà mẹ, mẹ yên tâm con sẽ vỗ béo cho vợ con.

Bà Tuyến với Dương kẻ tung người hứng khiến đầu óc tôi ong ong. Bà ấy đứng dậy, còn kéo cả mẹ tôi dậy theo. Tôi lo lắng không muốn mẹ tôi đi theo bà ấy, tôi vẫn sợ hãi vô cùng…

– Đừng lo, mẹ rất thương anh.

Dương nở một nụ cười có chút ranh mãnh trấn an tôi. Tôi điên mất, tôi đúng là điên mất trước những gì vừa xảy ra. Mặt mũi tôi đỏ lên, bộ vi xử lý trong não tôi chưa tiếp nhận kịp thông tin, dường như nó có ý không nhận những điều này khiến tôi muốn nổ đầu.


– Cô Hoa, cô cứ lên trên nhà với mẹ cháu đi ạ.

Dương giục mẹ tôi. Mẹ tôi gật đầu, bước theo bà Tuyến lên gác, chị giúp việc cũng đi theo hai người họ. Còn tôi và Dương ở lại, tôi như quả bóng xì hơi, vỗ vỗ ngực để nuốt trôi cảm giác nghèn nghẹn ở cổ họng, nhìn Dương nói không liền mạch:

– Anh… tại sao…?

– Anh mới là người phải hỏi em tại sao. Tại sao em không nói rõ mọi chuyện với anh?

Dương ngả người ra ghế sofa, thái độ giận dỗi. Tôi cảm thấy mình không sao thanh minh nổi, chỉ biết cay xè sống mũi. Tôi lau nước mắt giải thích với Dương:

– Anh… mẹ anh không muốn em làm con dâu của bà… bà ngăn cấm em, đe dọa em… hơn hết… em… em thấy mình không xứng với anh… em rất sợ…

Dương có vẻ dịu lại, anh thở một hơi, lau nước mắt trên má tôi, nhìn vào mắt tôi anh nói:

– Chỉ cần em không chê anh.

Tôi ngẩn ngơ nhìn Dương. Dương đã nghĩ tôi chê anh. Tôi không sao diễn tả nỗi xót xa trong tôi lúc này. Những ngày qua Dương đã nghĩ tôi chê anh. Nước mắt tôi lại chảy, những giọt nước mắt của đau đớn và cả niềm hạnh phúc vô bờ bến. Dương yêu tôi, trên cuộc đời này, nếu có điều gì là hạnh phúc nhất, thì chắc chắn là việc Dương yêu tôi. Tôi gật đầu, cảm thấy mình chẳng còn gì phải suy nghĩ nữa. Tôi vuốt má Dương, anh đón lấy tay tôi, hôn lên bàn tay tôi như lời tỏ tình sâu nặng nhất.

– Em có thể chê anh sao? Không… được anh yêu là diễm phúc lớn nhất của em… Em xin lỗi… xin lỗi vì khiến anh nghĩ vậy.

Tôi nhắm mắt lại, để mặc những giọt nước mắt lăn dài trên má. Dương ôm lấy tôi vào lòng, cảm giác ấm áp, mùi hương quen thuộc của anh lại bao bọc lấy tôi, đưa tôi đến nơi bình yên hạnh phúc nhất.

Dương thì thầm bên tai tôi:

– Không sao… chỉ cần em không chê anh là đủ.

Tôi nuốt nghẹn, gật nhẹ đầu với Dương. Có Dương bên cạnh, con đường tôi đi sẽ chẳng còn cô độc nữa, tôi cũng sẽ không phải gồng mình nữa rồi…

– Mẹ anh… anh đã thuyết phục mẹ anh thế nào vậy?

Dương phì cười, anh lấy giấy ăn trên bàn cho tôi, nhấp ngụm trà rồi tủm tỉm.


– Em còn nhớ lần anh kể anh bị ngã từ cây hồng xuống chứ?

Tôi gật đầu, Dương bĩu nhẹ môi cười, anh nói tiếp:

– Anh xây xát có thế mà từ đó mẹ đặc biệt cử người trông coi không cho anh trèo cây. Em biết không, hôm ấy mẹ cũng khóc rất nhiều, đến mức anh không thể ngờ phụ nữ có thể khóc nhiều như vậy. Việc mẹ ngăn cấm cũng chỉ vì mẹ muốn tốt cho anh theo cách nghĩ của bà ấy. Em cứ nghĩ theo hướng đó sẽ biết anh làm thế nào!

Chẳng lẽ Dương đe dọa ngược lại mẹ anh? Haha… cũng có thể lắm chứ! Sao chuyện gì vào tay anh cũng đều nhẹ như lông hồng thế nhỉ, ông trời thật là bất công! Nhưng mà… có được người chồng như Dương… nghĩ thôi tôi đã mừng muốn hét lên rồi. Ông trời rõ ràng ưu ái tôi vô cùng khi ban cho tôi may mắn quá lớn, lớn đến nỗi có đang ở trong vòng tay anh tôi vẫn còn phải tự cấu mình một cái.

—–

Ngày cưới bao mong đợi cuối cùng cũng đến…

Trước những người thân thiết nhất của gia đình Dương và mẹ con tôi, chúng tôi đã chính thức trở thành vợ chồng. Giây phút được anh trao nhẫn, tôi run đến mức anh phải nắm lấy tay tôi mới xỏ nhẫn được. Nụ hôn nhẹ nhàng kèm nụ cười mê đắm có tính sát thương cao cũng được anh trao đến tôi trong phút giây lắng đọng ấy.

Kể từ ngày hôm nay, tôi và Dương là vợ chồng. “Vợ chồng”… hai tiếng thiêng liêng, may mắn của cuộc đời tôi là được gọi cùng anh.

Ông Hân là người thân duy nhất đại diện cho họ nhà gái. Chỉ cần mình ông có mặt là đủ, không chỉ là ý nghĩa với tôi mà còn ý nghĩa với đại gia đình Dương. Tôi chỉ tiếc ông Hòa không có mặt trong ngày vui của chúng tôi, thế nhưng tôi và Dương đều tin ở trên cao ông vẫn đang mỉm cười dõi theo…

Lại nói về bà Diệu, sau ngày bà ta bị bắt, công an có triệu tập tôi lên để lấy lời khai. Tôi đương nhiên rất ghét bà ta, có điều suy cho cùng tôi cũng chẳng muốn gây thù chuốc oán thêm với bà ta làm gì, tôi cho bà ta một đường lui mà không kiện bà ta ra tòa. Tôi không biết bà ta có trân trọng điều này hay không, dù sao tôi cũng không quan tâm đến mẹ con bà ta nữa.

Tôi nghe nói không lâu sau đám cưới của tôi và Dương, Đức và Linh cũng kết hôn. Khi công ty của Đức phá sản, Linh vẫn bên cạnh Đức gây dựng lại từ đầu. Tôi tin bất kỳ người đàn ông nào cũng chỉ cần một người phụ nữ như vậy ở bên. Tôi chân thành mong hạnh phúc đến với họ.

Về trung tâm SJT, một ngày đẹp trời tôi thấy bản mặt đáng ghét của Hoàng Tiến Thành trên mặt báo, nguyên nhân vì gã ta biến một phần trung tâm chăm sóc sức khỏe bề thế ấy trở thành nơi mát xa tẩm quất tệ nạn trá hình để kiếm lợi nhuận khổng lồ. Sao mà tội danh lại hợp với gã như thế không biết nữa!

Giang cũng đã trở thành một nhân viên năng nổ của Phượng Hoàng. Con bạn tốt của tôi còn gặp được định mệnh của đời mình tại đây, không ai khác chính là anh Quang – “sư phụ” vui tính của tôi.

Dương vẫn nhớ mong muốn học lên của tôi, ngay sau ngày cưới, anh quyết định chúng tôi có hẳn… hai năm “trăng mật” ở Pháp để tôi học cao học tại đó. Anh cũng mở một văn phòng đại diện của công ty Công nghệ Phượng Hoàng tại thành phố Paris thơ mộng nơi chúng tôi sống. Mẹ tôi ở lại căn hộ chung cư nơi bà rất thích, bà còn sống cùng Giang một thời gian tại đó trước khi con bé theo chồng.

Cuộc sống của tôi có lẽ đã sang trang không phải sau khi đeo trên tay chiếc nhẫn cưới, mà chính xác là từ lúc số phận cho tôi được gặp Dương. Anh là bạn, là chồng, là ân nhân, là người đưa tôi từ nơi vực sâu tăm tối ra ngoài ánh sáng, nắm tay tôi bước cùng anh trên con đường tràn ngập nắng. Tôi không biết số phận hay trái tim đã đem anh đến bên tôi cũng như đưa tôi đến bên anh, tôi chỉ biết một điều, chỉ một tiếng “yêu” là không đủ để nói hết tình cảm tôi dành cho anh.

KẾT THÚC.

Cảm ơn các chị em đã dành thời gian theo dõi câu chuyện ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận