Chiếc xe dừng trước một quán bar có cách bài trí bên ngoài nhìn như một mặt trời rực rỡ. Lần đầu tiên tôi vào quán bar, cảm giác vừa tò mò lại vừa hơi sờ sợ. Có Dương ở đây, tôi vững tâm hơn mà theo anh ta vào trong.
Đoàn mấy người chúng tôi vào một phòng VIP bên trong, nhạc nổi lên, nhóm người Trường Sơn hú hét nhảy nhót như cá gặp nước. Đức ngồi một góc, anh ta trầm lặng nhìn, chai rượu mạnh nhanh chóng đặt trước mặt. Con bé Linh ngồi cạnh Đức, thái độ chăm sóc như bạn gái, cứ ngăn không cho Đức uống, có điều chẳng thể ngăn được. Tôi chẳng cần phải chọn chỗ, bởi Dương kéo tôi ngồi ở phía trên của phòng. Căn phòng khá tối, chỉ có ánh sáng xanh đỏ lướt ngang lướt dọc, thế nhưng tôi vẫn cảm nhận được đôi mắt Đức đang hướng về phía tôi. Dương ngả lưng ra ghế, anh ta đưa tay về phía tôi. Dù tôi rất muốn tựa người vào anh ta nhưng mà… tôi cứ cảm thấy như vậy thì mình quá xuồng xã, quá chủ động, thế nên cứ ngồi yên như tượng, đến thở cũng không dám thở mạnh. Tôi không rõ Dương nghĩ gì, anh ta nhắm hờ đôi mắt, cơ thể thanh nhã thả lỏng ngay bên cạnh tôi.
Ôi trời đất ơi, cơ hội đây rồi, hơn lúc nào hết tôi có thể tha hồ nhìn ngắm khuôn mặt đẹp như tượng tạc đang lim dim trong một trạng thái khá là thoải mái. Ban nãy Dương có nhận lời chúc rượu của ông Sang, thế nên lúc này mặt mũi ửng hồng, nước da trắng như được phủ một tầng mây hồng nhạt. Ực. Tôi nuốt một ngụm nước bọt. Đẹp, đẹp hết nước chấm là đây! Á… tôi háo sắc quá rồi, lại còn thừa nhận mình trở thành thành viên chính thức trong fanclub mà chẳng ngại ngần gì nữa. Hạnh ơi, có thật mày muốn trở thành một cái đuôi của người đàn ông này, kể cả anh ta không yêu mày? Không… chỉ cần có cơ hội ở bên cạnh Dương, tôi sẽ hướng về anh ta, nhưng nếu anh ta không cho phép, tôi sẽ rời đi, không lưu luyến, không đau khổ. Nhất định là như vậy!
Gã Thành nhún nhảy theo nhạc cùng với nhóm người Trường Sơn một hồi, có vẻ mệt hắn cầm chai nước ngọt mát lạnh có ga đến trước mặt Dương và tôi.
– Cô nhân viên Phượng Hoàng xinh đẹp, mời cô uống thứ này, chắc là cô không từ chối thiện ý của tôi.
Dương nghe tiếng động, anh ta đưa hai tay bóp trán, mở mắt ra thấy Thành, đôi mắt Dương nheo lại.
Thành vẫn còn chờ đợi câu trả lời của tôi. Dương bấu eo tôi một cái khi tôi giơ tay định nhận chai nước ngọt từ tay Thành. Ái! Tôi nhăn nhó, hiểu ý Dương tôi cười cười:
– Anh Thành có thiện ý như vậy tôi rất cảm kích, có điều tôi không khát. Hay anh mời hai cô gái của công ty Trường Sơn kia đi, tôi thấy các cô ấy đổ mồ hôi rồi!
– Các cô đó không phải gu của tôi!
Thành hừ nhạt, anh ta nâng chai nước ngọt lên miệng nốc ừng ực, ý chừng muốn thể hiện anh ta hoàn toàn trong sáng khi mời tôi uống nước. Dương thở hắt ra, anh ta kéo tôi đứng dậy.
– Ơ… sếp…?
Tôi giật mình, chẳng hiểu Dương định làm gì liền bước vội theo Dương. Trời đất ơi, tin được không? Giám đốc Trần Nhật Dương lạnh lùng điềm đạm cầm mic bắt đầu hát, chính xác là hát một bài hát tiếng Anh theo màn hình hiện lên! Tiếng hò reo cổ vũ vang lên ầm ĩ. Tôi bất đắc dĩ trở thành kẻ song ca cùng Dương. Dương hát dở ẹc, nhưng chẳng sao cả, ai cũng vui vẻ hò reo chẳng cần quan tâm chất lượng giọng hát của người cầm mic thế nào. Có lẽ lần đầu tiên họ thấy một người lạnh lùng nghiêm túc có thể cất chất giọng khủng long đến vậy. Haha… tôi buồn cười quá, phải cố gắng lắm mới không cười phá lên. Vui thật đấy! Tôi không ngờ mình có thể vui như thế. Tôi cũng góp giọng vào phần giọng nữ, dù chẳng hay cho lắm nhưng vẫn hơn quả giọng vịt đực của Dương. Cứ vậy bài hát trôi qua trong sự hò reo của nhóm người công ty Trường Sơn. Thành cũng vỗ tay hưởng ứng. Phía xa, Đức chăm chăm nhìn. Nếu nói người ngồi kia là anh trai tôi, có lẽ nghe cứ không được thuận tai, bởi lẽ… tôi và Đức không có được mối quan hệ anh em khăng khít như bao người, lúc này chúng tôi còn đang là đối thủ, nên lại càng không. Tôi thấy Đức đứng dậy bỏ ra ngoài, Linh cũng nhanh chóng bước theo anh ta.
– Giám đốc Dương, không ngờ hôm nay được nghe anh hát, rất ấn tượng đấy!
– Anh Sơn quá khen. Tôi chỉ đơn giản muốn vui vẻ một chút thôi!
– Haha… người đẹp song ca, không vui cũng phải vui!
– Cô Hạnh hát rất hay. Tiếc là… hahaha.
Thành đệm một câu khen tôi nhưng lại hàm ý nói đểu. Anh ta có ý đồ gì thì cũng hiện hết lên qua ánh mắt dê xồm kia rồi, ánh mắt cùng con người anh ta hiện ra trước mắt khiến tôi cảm thấy lờm lợm trong cổ họng.
Bàn tay Dương kéo tôi sát lại. Tôi mở to mắt. Rượu có thể làm con người trở nên phóng túng như vậy sao? Tôi không biết nữa, chỉ biết hơi thở phảng mùi rượu của Dương ập lên mũi mình, còn môi tôi… được đôi môi mềm mại tinh xảo như tranh vẽ của Dương áp lên. Không chỉ như vậy, môi Dương còn dừng lại ở môi tôi năm giây… đó… đó là một nụ hôn! Nụ hôn đầu của tôi!
– Người đẹp này… là vợ tôi.
Dương kéo đầu tôi sát lại ngực anh ta, tuyên bố cho Thành cũng như những người kia một tin không lấy gì làm bất ngờ với họ, nhưng rõ ràng thái độ của họ lại hết sức ngạc nhiên.
Dương ơi, đúng là anh say thật rồi! Nhưng mà… những điều anh nói, tôi có thể tin được không?
Sắc mặt Thành chuyển sang vẻ bực bội. Gã thẳng thắn thừa nhận hứng thú với tôi nhưng khi nghe Dương khẳng định “chủ quyền”, hắn không còn lý do gì để có thể bày tỏ ý đồ đen tối thêm nữa. Tôi thấy mừng khi gã gật nhẹ, hai hàm răng nghiến lại nhưng cuối cùng quay đi. Tiếng nhạc nhảy rộn lên trở lại, nhóm người Trường Sơn hú hét, mở thêm bia chúc tụng nhau, không quên đưa cho Dương và tôi mỗi người một chai.
– Cô uống được chứ?
Dương ngửa cổ nốc bia. Tôi tin anh ta đã để ý thấy họ mở chai nguyên, thế nên gật đầu uống thứ chất lỏng mát mẻ này. Bia tôi uống được, ngày sinh viên thi thoảng lũ bạn có đi nhậu rủ tôi theo nhân mấy buổi thi xong, còn mời cả thầy giáo ra chung vui cùng, cũng như là lời cảm ơn tới thầy.
Ông chú Trường Sơn cười hà hà, ông ta nhìn tôi chép miệng:
– Thế mà còn chối, cô Hạnh coi thường bọn này quá!
– Cháu… cháu…
Tôi ấp úng. Dương chẳng quan tâm đến thái độ của tôi, anh ta tiếp tục uống bia. Tôi cảm thấy hơi lo lắng nên kéo áo Dương nói nhỏ:
– Anh uống thế đủ rồi…
Dương nhếch miệng cười.
– Ừm. Không uống nữa.
Tôi mím môi cười, cảm thấy lời nói của mình có trọng lượng với Dương, thế nên lòng không khỏi vui vẻ. . ngôn tình tổng tài
– Muộn rồi, xin phép anh Thành cùng các anh chị, chúng tôi về trước.
Thành lạnh lùng nhìn Dương, gã ta muốn nói gì đó nhưng rất nhanh chuyển sang thái độ cười cười giả lả làm tôi nổi da gà:
– Không dám giữ hai người. Hẹn ngày mai gặp lại.
Tôi nín thở bước ra khỏi phòng VIP theo cái nắm chặt tay của Dương. Tôi phải công nhận một điều, Dương tuy say nhưng vẫn còn tỉnh táo, chẳng hề lúng túng hay lảo đảo như những người say khác.
Tôi ngạc nhiên khi từ xa có chiếc xe hơi tiến lại. Thì ra nhóm vệ sĩ đã theo Dương sang đây từ lúc nào, thậm chí có khi không chỉ bọn họ là vệ sĩ bảo vệ Dương mà còn có những vệ sĩ của các ông chủ kia nữa. Dù sao thì lên được xe của “người mình” vẫn là yên tâm nhất.
Tôi nói nhỏ với cậu thanh niên ngồi trên ghế lái:
– Anh Dương say rồi, nếu được cậu mở giúp tôi cửa kính cho thoáng khí.
Dương không phản đối lời của tôi, tựa người vào thành ghế, thái độ không mấy say xỉn. Tôi không biết phải nghĩ sao nếu những lời Dương nói, cả những hành động vượt mức mối quan hệ hiện tại không phải là do rượu… Có lẽ nào Dương thực sự muốn… chiều lòng ông Hòa?
Dương nhắm mắt, tôi không rõ Dương có ngủ hay không, nhưng tôi cảm thấy không khí trong xe thật là gượng gạo. Dù rõ ràng là tôi thích Dương, thế nhưng những gì xảy ra bất ngờ thế này tôi chưa chuẩn bị được tâm lý. Không… nhất định là do rượu mà Dương mới cư xử bộc phát như vậy. Biết đâu khi tỉnh táo lại, Dương không nhớ gì nữa!
Dù tôi rất mệt sau một ngày dài di chuyển, thế nhưng ngồi trên xe, bên cạnh Dương, đầu óc tôi cứ căng cứng như dây đàn. Dương chẳng có biểu hiện gì khác, ban nãy nhất định chỉ là do rượu mà thôi.
Về đến khách sạn, Dương bước đi trước, tôi theo sau, chẳng dám đi ngang Dương, mà Dương cũng không còn nắm lấy tay tôi nữa.
Dương ngoảnh mặt lại hỏi:
– Sao đi chậm thế?
– À… tôi hơi mệt sếp ạ.
Không chỉ mệt thân, mà còn mệt óc, rất rất mệt đấy sếp ạ. Anh đối xử với tôi là thế nào, là thế nào hả Dương kia?
– Vậy ngủ sớm đi!
– Tôi biết rồi.
Tôi ỉu xìu bước vào thang máy theo Dương. Thế đấy, đàn ông lại còn là sếp thì có quyền muốn làm gì thì làm phải không? Tôi chẳng biết tâm trạng của mình lúc này chính xác là thế nào, chỉ cảm thấy rất điên rồ, rất muốn mắng người, rất ấm ức, ấm ức muốn khóc mà lại chẳng có cớ để khóc. Người đứng bên cạnh tôi là ai chứ, là sếp của tôi cơ mà. Không lẽ… tôi bắt đền nụ hôn đầu do rượu sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...