Tôi về phòng Kế hoạch dọn dẹp vài vật dụng cá nhân còn để lại. Thấy tôi như vậy chắc hẳn Quỳnh vui lắm, chị ta nhấm nháy tủm tỉm với chị Minh. Chị Minh nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm, còn Quang thì ái ngại nhìn tôi, khẽ thở dài.
Quỳnh mát mẻ, khuôn mặt trang điểm đậm hớn hở không che giấu:
– Tưởng ô to thế nào, hóa ra… Trình độ không có thì chỉ có trời mới giúp được. Sếp nhà mình công tâm lắm chứ có phải dại gái đâu! Mà có gì để đòi được sếp dại, chị Minh nhờ!
– Tôi không muốn làm việc ở đây nữa. Còn chị, chị đừng cho là mình ngồi yên được ở đây, tôi nhắc nhở chị thế thôi!
Tôi đe lại một câu, nghe xong mặt Quỳnh tái đi, chị ta im bặt. Tôi cười nhạt, không giấu vẻ khinh bỉ con người chị ta. Chẳng gì chị ta cũng nên biết mối quan hệ không bình thường của tôi với chủ nhân của Phượng Hoàng. Hơn nữa, thái độ làm việc của chị ta suốt một tháng qua, nếu tôi khui ra với Dương thì chẳng cần phải mối quan hệ gì tôi tin chị ta cũng đáng bị cút khỏi nơi này. Tôi chẳng rõ tại sao chị ta lại ở được đây lâu như vậy, nhưng tôi cũng không thèm quan tâm cho mệt.
Tôi cho hết đồ lặt vặt vào một túi nilon, còn túi xách của tôi bị cướp hôm qua, ban nãy tôi giận quá mà quên không hỏi, giờ muốn hỏi thì chẳng lẽ lại lên gặp Dương? Dẫu sao đây cũng là tài sản quan trọng, tôi đành xách túi đồ còn lại, quay lại phòng Dương. Anh ta vẫn còn ở phòng, thấy tôi lạnh lùng bước vào, thái độ anh ta chẳng lộ cảm xúc, cũng chẳng thèm nhìn tôi đến lần hai, cúi xuống làm việc như mọi lúc.
– Anh cho tôi hỏi, túi xách của tôi, cảnh sát có lấy lại được không?
Dương không ngẩng lên cũng chẳng nở một nụ cười nửa miệng, chỉ nói bằng âm giọng nhàn nhạt:
– Hắn khai đã giao hết cho anh trai cô, cô hỏi anh ta thì biết! Dễ chừng anh ta đang ở trong sở cảnh sát rồi đấy!
– Cảm ơn.
Tôi nói xong liền quay người bỏ đi. Tôi vẫn rất giận trước thái độ nghi ngờ không phải là không có cơ sở của Dương. Chẳng phải buổi trưa hôm ấy chính tôi thừa nhận muốn làm trợ lý cho Đức trước mặt anh ta sao? Nhưng… tôi nghĩ sao cũng không thể bào chữa cho sự vô tình của anh ta được.
Vừa ra khỏi công ty của Dương, tôi chưa kịp gọi cho Đức đã nghe có tiếng chuông điện thoại. Là Đức gọi tôi.
– Anh Đức, em cũng đang định tìm anh đây.
– Hạnh à, không hiểu sao chiều qua có người đem đến cho anh một túi đồ mà bận quá anh chưa mở ra xem được, sáng nay cảnh sát đến tìm anh mới biết đó là túi của em. Giờ anh mới được họ thả ra để tìm em đưa lại đồ.
Tôi chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ Đức cũng bị ai đó gài bẫy, hay anh ta nói dối? Tôi đành ậm ờ:
– Vâng… vậy anh cho em xin lại. Anh đang ở đâu để em đến.
– Thôi anh đến tiện hơn. Em ở đâu nhắn cho anh địa chỉ.
Tôi nhắn địa chỉ phòng trọ cho Đức. Tôi không rõ mình tức giận phản ứng với Dương như vậy anh ta còn cho người bảo vệ tôi từ xa nữa hay không, nhưng dù sao chuyện cũng đã là vậy, tôi khẽ thở dài một hơi, bắt xe buýt quay lại nhà trọ.
Đức bước vào căn phòng trọ của ba người chúng tôi, nhìn anh ta vẫn một vẻ đạo mạo công tử sáng láng như vậy, điều ấy chẳng hợp gì với nơi tôi đang đứng.
– Ngại quá, để anh phải cất công đến tận đây thế này!
– Có sao đâu, dạo này mẹ con em thế nào?
Đức nở một nụ cười ngọt ngào. Anh ta hoàn toàn có thể khiến bất cứ cô gái nào say mê với những gì anh ta có. Tôi đưa cho Đức cốc nước mát, mỉm cười chua xót:
– Mẹ con em vẫn khỏe, cảm ơn anh.
– …
– Anh nghe nói em rời nhà mình để đến sống… với Trần Nhật Dương. Sao bây giờ em lại ở đây thế này?
Đức đã nghĩ như vậy sao? Tôi vốn quen với những soi mói về tin đồn nhảm này, có điều nghe Đức nói, cảm thấy trong đôi mắt anh ta có gì đó như là chấp nhận. Như vậy cũng tốt. Chuyện Đức nói anh ta bị gài, tôi sẽ cho là như vậy, không nhắc đến nữa. Rất có thể có kẻ nào đó chơi xấu tôi và Đức, không loại trừ Dương. Có thể Dương muốn tìm cách tống tôi ra khỏi cuộc sống của anh ta một cách hợp lý, để tôi chủ động xa lánh anh ta, như vậy ông Hòa không thể trách anh ta được. Những gì ông Hòa đối xử tốt với tôi từ trước đến giờ vốn dĩ không có liên quan đến anh ta mà. Nhưng… cũng không phải… Dương không phải là loại người đó, hơn nữa, anh ta chẳng việc gì phải làm vậy.
Tôi cười cười trả lời Đức, tránh đôi mắt anh ta:
– Thì… như anh thấy thôi. Dạo này công việc của anh thế nào, à… chị dâu của em nữa… chẳng thấy anh giới thiệu gì cả.
– Hay hai mẹ con đến căn hộ này của anh mà ở. Anh mới mua chưa về đó.
Đức không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ gợi ý điều khiến tôi khẽ run lên. Tôi chỉ là con kiến nhỏ bé không sao đối đầu được với mụ Diệu, nhưng dù chẳng phải vì sợ bà ta thì tôi cũng không thể nhận lòng tốt của Đức được.
– Thôi… em ở đây quen rồi. À… anh thông cảm, em nấu cơm bây giờ.
Tôi có ý đuổi khéo Đức. Đã hơn năm giờ chiều, quả thực bữa tối cũng đang chờ đợi tôi.
– Từ ngày em rời khỏi nhà, anh cũng đi suốt, lâu rồi không ăn bữa cơm gia đình…
– Thế… chắc bà Diệu đang chờ anh ở nhà đấy!
– Có phiền không nếu… anh ăn tối ở đây?
Đức đề nghị khiến tôi không sao thoải mái. Tôi muốn từ chối anh ta, có điều anh ta vẫn là anh trai của tôi, chẳng lẽ không thể mời anh ta được một bữa cơm khi anh ta cất công đem trả đồ cho tôi sao? Tôi lúng túng không biết trả lời sao. Đức không chờ câu trả lời của tôi, anh ta mỉm cười:
– Anh thấy trong bếp chưa có đồ ăn, để anh đưa em ra siêu thị.
– Ơ… thôi, có đồ trong tủ lạnh rồi.
– Anh ăn khỏe lắm, đi thôi!
Đức kéo tay tôi, tôi cũng đành bước theo anh ta. Vừa ra đến cửa, không ngờ tôi đụng phải… Dương! Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây vào lúc này?
Tôi vô thức giật tay Đức khỏi người mình. Đức và Dương nhìn nhau bằng ánh mắt không thể thiếu thiện cảm hơn.
Tôi lạnh giọng, nhìn thẳng Dương mà hỏi:
– Anh đến đây có việc gì? Tôi không ăn cắp tài liệu công ty anh đâu mà đến đòi!
Dương hất hàm hỏi Đức:
– Công an Việt Nam dễ bỏ qua vậy sao?
Đức không trả lời, kéo tay tôi bước về phía đầu ngõ. Có điều, chưa bước khỏi ngõ, nhóm vệ sĩ từ đâu bỗng ngăn Đức và tôi lại. Có lẽ giờ bọn họ mới lộ mặt, cũng chính bọn họ báo tin cho Dương về việc Đức có mặt ở đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...