Khi Tổng Tài Không Yêu Nữ Chính

Hơn ba tiếng sau, hai người cuối cùng cũng đến được bãi biển mà Hiên Viên Ngạo Thiên nhắc tới.

Hiên Viên Ngạo Thiên lái xe đi đến bãi đỗ của một khách sạn ven biển.

Sở Ca rất khó hiểu, làm một hàng nghìn tỷ, Tổng tài đại nhân ngài chẳng lẽ ngay cả một biệt thự ven biển cũng không có sao?

Hiên Viên Ngạo Thiên lần đầu tiên kết nối đồng bộ được với tư duy của Sở Ca, anh vừa dẫn Sở Ca đi vào khách sạn vừa giải thích: “Anh cũng ít khi tới nơi này, dù sao không ai đi cùng, đi một mình cũng không có ý nghĩa, cho nên sẽ không mua đất ở đây.”

Sở Ca nghĩ lời giải thích này vẫn khá xuôi tai, đồng thời châm một ngọn nến cho anh bạn Hiên Viên Ngạo Thiên ‘chỗ cao không thắng hàn’ của mình.

Hiên Viên Ngạo Thiên thấy Sở Ca chấp nhận lời giải thích này thì yên lặng like cho mình một cái. Sở Ca em còn non lắm, thân làm một tổng tài hàng nghìn tỷ làm sao lại không có một biệt thự ven biển thành phố D được! Anh chẳng những có mà còn là một biệt thự hơn 6000 m² cơ!

Bất quá những lời này có thể nói cho Sở Ca sao? Tổng tài đại nhân cười lớn, đương nhiên không thể nói. Biệt thự lớn thoải mái thì thoải mái thật, thế nhưng sẽ xuất hiện phòng khách! Lẽ nào để anh nói với Sở Ca biệt thự 6000 m² chỉ có phòng ngủ của anh là cho người ở hả?

Ha ha.

Hiên Viên Ngạo Thiên tỏ vẻ, theo đuổi người ta phải chú trọng chiến lược. Nhất là theo đuổi người có chỉ số IQ không được tốt lắm, tư duy còn thẳng đuột không ngoằn ngoèo vặn vẹo chút nào thì càng cần phải tìm ra một hình thức chuẩn chỉ thì mới được xuống tay, tranh thủ chỉ cần một lần là thành công, ổn – chuẩn – ngoan!

Hai người đi đến khách sạn, chủ khách sạn rất ngượng ngùng nói cho họ biết chỉ còn lại một phòng hai người chưa có người đặt.

Hiên Viên Ngạo Thiên nhíu mày không chút vui vẻ, hỏi Sở Ca: “Buổi tối cùng ở một phòng có được không?”

Giọng điệu nghe như vô cùng kiêng dè Sở Ca.

Sở Ca suy nghĩ một chút, người ta lúc trước cũng nói rõ ràng rồi, hơn nữa bên khách sạn cũng bảo là phòng đôi hai giường, nếu như hiện giờ còn nói không muốn, không thích này nọ thì có vẻ quá già mồm cãi láo rồi.

Vì vậy cậu gật đầu ý bảo mình có thể ở được phòng đôi.

Vẻ mặt của Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn có chút mất hứng, giống như đang nghĩ làm vậy rất có lỗi với Sở Ca.


Sở Ca nhìn biểu tình của anh, nghĩ rằng thật ra lão xử nam Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn là một người khá thân sĩ.

Đợi hai người bước lên tầng rồi, lại có mấy người khách bước vào.

Ông chủ nhiệt tình chiêu đãi: “Mời các vị vào, khách sạn chúng tôi vẫn còn vài phòng trống đấy.”

Đương nhiên những lời này Sở Ca không nghe được.

Hiện giờ cậu đang cùng Hiên Viên Ngạo Thiên nhìn căn phòng hai người còn lại duy nhất ở khách sạn này.

Phòng chỉ có một buồng ngủ và một nhà vệ sinh. Trong nhà vệ sinh dùng một tấm kính mờ để ngăn ra một nơi tắm rửa, trong phòng ngủ thì có hai giường lớn, một cái bàn và hai chiếc ghế dựa.

Giữa hai giường là một chiếc tủ nho nhỏ rộng khoảng một cánh tay.

Hiên Viên Ngạo Thiên đối với căn phòng này quả thực không thể hài lòng hơn được nữa.

Quả nhiên ông chủ khách sạn này mới đúng là trợ thủ đắc lực. Không phí công dùng giá cao đặt trước.

Sở Ca vĩnh viễn cũng sẽ không biết, chỗ mà hai người họ ở là một trong những khách sạn lớn nhất ở đây, loại gian phòng nhỏ xinh như vậy là hoàn toàn không tồn tại. Tổng tài đại nhân để thổ lộ thành công quả thực đã phí hết tâm huyết.

Hai người sắp xếp đồ đạc xong, Hiên Viên Ngạo Thiên vẻ mặt không vui nói với Sở Ca: “Lúc trước anh cũng không ngờ rằng mọi chuyện sẽ như thế này. Thật ngại quá.”

Sở Ca cười cười: “Không sao, đây cũng không phải chuyện anh có thể kiểm soát được. Hơn nữa lúc trước không phải anh nói sẽ không làm gì à. Lẽ nào anh định nuốt lời?”

Hiên Viên Ngạo Thiên cũng giật giật khóe môi, lắc đầu nói: “Sao thế được.”

Kỳ thực Hiên Viên Ngạo Thiên rất muốn gật đầu nói đúng rồi đúng rồi anh chính là muốn nuốt lời đó, hơn nữa chuyện này quả thực là do anh kiểm soát.

Bất quá vẫn câu nói kia – theo đuổi người ta phải chú trọng chiến lược.


Hiên Viên Ngạo Thiên lướt lướt dự báo thời tiết trên điện thoạt, đột nhiên nhíu mày thốt lên một tiếng.

Sở Ca hỏi: “Sao vậy?”

Hiên Viên Ngạo Thiên lắc đầu: “Dự báo thời tiết bảo hôm nay có mưa, có ra ngoài nữa không?”

Sở Ca: “…” Cho nên nói mục dự báo thời tiết này anh thực sự không thể xem sớm hơn một chút được à?

Lúc trước cậu nghĩ nếu là do Hiên Viên Ngạo Thiên chọn ngày thì khẳng định sẽ không có vấn đề gì, hoàn toàn không ngờ được Hiên Viên tổng tài cũng không đáng tin như vậy.

Hiên Viên Ngạo Thiên có chút bất đắc dĩ nhìn Sở Ca. Đây mới chính là ngày hoàng đạo. Vừa đến được khách sạn thì mưa, bọn họ suốt một ngày đêm không thể ra ngoài chơi được, đã không có cách ra ngoài chơi, trong khách sạn cũng không có máy tính, vậy cũng chỉ có thể nói chuyện phiếm để giao lưu tình cảm.

Giao lưu cảm tình thích hợp, thấu hiểu về nhau nhiều hơn lại thêm vài ngày làm bạn vui vẻ.

Tổng tài đại nhân cảm thấy kế hoạch theo đuổi này của mình quả thực không thể hoàn hảo hơn được nữa!

Sở Ca nhìn vào điện thoại Hiên Viên Ngạo Thiên đưa tới, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là chúng ta ra ngoài xem một lát, dự báo thời tiết luôn không chuẩn mà.”

Quan trọng hơn là vừa mới được thổ lộ xong, hiện giờ cậu còn không biết nên đối mặt với Hiên Viên Ngạo Thiên như nào cả.

Hiên Viên Ngạo Thiên gật đầu, Sở Ca còn chưa kịp đi thay quần áo thì đã nghe thấy tiếng sấm “Đùng đùng” từ bên ngoài truyền tới.

Hiên Viên Ngạo Thiên buông tay: “Không đi được.”

Đây mới là như được thần linh phù hộ, phải like ngay!


Sở Ca nhìn bầu trời nhanh chóng xám xịt qua cửa sổ rồi bĩu môi. Trừ thêm một điểm cho lần du ngoạn này.

Hiên Viên Ngạo Thiên ngồi trên giường cùng với Sở Ca mặt đối mặt, mắt lớn trừng mắt nhỏ. Một lúc sau thì nói: “Không bằng tâm sự một chút được không?”

Sở Ca nói: “Tâm sự chuyện gì?”

“Tùy tiện nói gì cũng được, ví dụ như em thích gì, ghét gì đều được hết.” Hiên Viên Ngạo Thiên lần đầu tiên cười dịu dàng đến vậy, cả khuôn mặt núi băng hoàn toàn tuyết tan. Sở Ca thấy cũng choáng váng trong nháy mắt.

Kỳ thực bộ dạng của Hiên Viên Ngạo Thiên cũng không khó xem, bỏ qua những thành kiến về tiểu thuyết lúc trước, Hiên Viên Ngạo Thiên cũng coi như là một mỹ nam tử. Thậm chí so với một số ngôi sao đang nổi trong thế giới này còn đẹp trai hơn, hơn nữa trên người anh còn có một loại khí phách mà diễn viên không có.

Sở Ca vẫn không rõ vì sao mình trước kia lại nghĩ bộ dạng Hiên Viên Ngạo Thiên không đẹp, vào giờ khắc này đột nhiên cậu lại hiểu được, cậu nói: “Hiên Viên đại ca, kỳ thực anh nên cười nhiều hơn, cứ dùng mặt than để nói thì hiệu quả cũng không được tốt.”

Hiên Viên Ngạo Thiên không để ý đến việc Sở Ca bẻ cong chủ đề công chuyện, chỉ thầm nhếch khóe miệng lên một chút. Anh hỏi Sở Ca: “Em thích anh cười?”

Sở Ca rất hào phóng gật đầu: “Lòng thích cái đẹp mọi người đều có, em chỉ đơn thuần đánh giá anh cười lên trông đẹp hơn thôi, anh đừng suy nghĩ nhiều.”

Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn duy trì nụ cười trên mặt: “Anh sẽ không nhanh suy nghĩ nhiềunhư vậy đâu.”

Sở Ca: “…”

Lại chán ngắt.

Hiên Viên Ngạo Thiên thấy Sở Ca không định tiếp tục đề tài câu chuyện liền chủ động mở miệng: “Kỳ thực lúc mới đầu ấn tượng của anh về em cũng không tốt cho lắm, khi đó nghĩ em có thể mang mục đích mới tiếp cận Tiểu Hàn. Sau đó lại phát hiện ra em khá … đơn thuần, cũng khá thú vị.”

Tổng tài đại nhân lau mồ hôi cho mình, vừa rồi ba chữ khá ngu xuẩn suýt nữa thì thốt ra.

Sở Ca gật đầu, chờ Hiên Viên Ngạo Thiên tiếp tục nói.

“Lúc trước cho em số điện thoại, vốn nghĩ là có thời gian thì nói chuyện tâm sự các loại để đỡ buồn, kết quả bận rộn quá cũng quên chuyện này luôn. Cho đến lần ở dưới vách núi nói muốn phụ trách với em, anh mới tính là thật sự đem em nhớ kỹ trong lòng.”

Sở Ca: “…” Cho nên nói ngọn nguồn của những việc hãm hại nhau là này do cậu trước đây giúp Ngạo Thiên huynh thủ *** và quên không nói cho anh ta biết là không cần phụ trách hả?

Ha ha, Tổng tài đại nhân sao ngài lại đơn thuần như vậy.


Sở Ca có phần muốn quỳ lăn khóc lóc.

Hiên Viên Ngạo Thiên thấy được biểu tình co giật trong nháy mắt của Sở Ca. Anh yên lặng an ủi mình không sao cả, nhất định sẽ tán được đến tay, rồi lại nói tiếp: “Sau đó anh ngẫm nghĩ hồi lâu, nếu như quyết định phụ trách với em thì phải chu toàn một chút. Anh biết em không thích anh, thế nhưng lại lo lắng đưa em tiền em sẽ tức giận, nên nghĩ muốn cùng em chính thức hẹn hò một lần.”

Ngu xuẩn như Sở Ca lúc này cũng đã ý thức được, hóa ra Hiên Viên Ngạo Thiên lúc được nhắc đến em trai chính là một loại ngụy trang.

Nhưng mà giờ có nói những câu như “Anh dám lừa tôi” v.v. thì hoàn toàn không còn ý nghĩa nữa rồi. Sở Ca thầm lặng rơi lệ cho chính mình. Bản thân ngu xuẩn không thể trách Thượng Đế, người ta mơ ước đã bao lâu, nếu như không có lần thổ lộ này thì chưa chắc mình đã phát hiện. Sở Ca lần đầu tiên có thể nhận thức rõ ràng được chỉ số IQ và EQ của mình đã dắt tay nhau bỏ trốn rồi.

Sở Ca nói: “Anh sẽ không nghĩ đến chúng ta không thích hợp chút nào sao?”

“Có thích hợp hay không thì phải cùng một chỗ mới biết được, hiện giờ nói đến vấn đề hợp hay không hợp em không thấy rất qua loa đại khái sao?”

Sở Ca: “…” Vì một câu phụ trách mà hẹn hò với người ta, anh không cảm thấy rất qua loa đại khái sao!

“Sau đó anh phát hiện ra kỳ thực cho em tiền em cũng rất vui vẻ thì anh hoàn toàn thấy hứng thú với em, cho nên cũng không muốn dùng đến phương pháp tiền này. Hơn nữa em nói thật xem, hình thức giao lưu giữa chúng ta trong một năm qua, em cũng đã quen rồi không phải sao?”

Mỗi ngày chào buổi sáng chúc ngủ ngon, thường thường cùng đi ra ngoài ăn cơm tâm sự, sẽ không nói những câu chuyện quá chính thức, chỉ là trò chuyện giữa bạn bè với nhau thôi, Sở Ca bỗng nhiên phát hiện thực ra mình đã “bị” quen sự tồn tại của Hiên Viên Ngạo Thiên từ rất lâu rồi.

“Anh là Hiên Viên Ngạo Thiên, năm nay 28, thân thể khỏe mạnh, không có tình sử.”

Sở Ca gật đầu. Luôn cảm thấy loại đề tài này có chút không thích hợp, nhưng hình như quyền chọn chủ đề câu chuyện không do cậu nắm giữ, hoàn toàn không thể khống chế được là thế nào đây!

“Anh biết em mất trí nhớ, anh cũng tin tưởng Sở Ca anh thích là em của hiện tại. Mặc kệ trước đây em như thế nào, bây giờ đối với anh mà nói em chỉ là một trạch nam thích máy tính mà thôi. Con gái không thích trạch nam, thử tiếp nhận anh được không?”

Sở Ca đang định trả lời phủ định thì đã bị một ngón tay của Hiên Viên Ngạo Thiên chạm nhẹ lên môi, cho dù vừa chạm vào đã rời đi nhưng độ ấm trên đầu ngón tay vẫn làm Sở Ca sửng sốt một chút, những lời đến bên mép rồi cũng quên không nói ra khỏi miệng.

“Đừng nói, anh chỉ đùa một chút thôi.” Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn lộ dáng tươi cười rạng ngời như trước, anh nói: “Chúng ta đã nói là sau khi về thì mới cho anh biết câu trả lời.”

Sở Ca mờ mịt nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên.

Không ghét, vậy có phải có thể thử thích không?

Sở Ca mạnh lắc đầu, sao mình lại nghĩ vậy chứ. Nhất định là Hiên Viên Ngạo Thiên ma chướng rồi. Đúng, nhất định là vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận