Chương có nội dung bằng hình ảnh
19
Tôi nghe nói mẹ nuôi tôi Từ Xuân Anh gần đây sống khá tốt, tiêu sài hoang phí.
Gần sáu mươi tuổi, bà ta dường như đã bắt đầu hồi xuân, lấy số tiền khổng lồ từ Phó gia và bắt đầu điên cuồng phóng túng.
Trong quán bar, các em trai trẻ đẹp tranh nhau xếp hàng gọi bà ta là "chị Xuân".
Nam sinh viên đại học, bà ta bao nuôi một lúc bảy người.
Bà ta cũng thực hiện phẫu thuật thẩm mỹ để hồi xuân.
Hút mỡ, nâng cơ mặt và cắt mắt hai mí.
Quả nhiên, thế giới trong tiểu thuyết cũng có bug, phụ nữ trong này gì cũng có thể làm được.
Khi chúng tôi gặp lại, bà ta đang ở trên giường của Phó Chí Hành.
Đã lâu rồi tôi không về biệt thự của Phó Chí Hành, Phó Ngạn giao cho tôi một căn hộ có hai phòng ngủ và một phòng khách, ở chung cư cạnh công ty.
Hơn nữa--
Phó Ngạn sống ở căn hộ ngay đối diện nhà tôi.
Tôi vẫn giữ liên lạc với Phó Chí Hành để báo cáo hành tung của Phó Ngạn như đã hứa, nhưng toàn báo cáo những chi tiết phụ vô dụng.
Phó Chí Hành rất điên tiết nhưng anh ta chẳng dám động tới tôi, chỉ đành bất lực gào lên qua điện thoại.
Tình cờ tôi quay lại lấy đồ nhưng tầng một vắng như chùa bà đanh,bảo mẫu cũng không thấy đâu.
Cũng không nghe thấy tiếng đứa trẻ.
Tôi chậm rãi bước lên lầu, định lấy đồ rồi rời đi, nhưng tôi lại ngạc nhiên khi nghe thấy trong phòng ngủ của Phó Chí Hành truyền đến những âm thanh khiến người ta phải xấu hổ đỏ mặt——
Nghe có chút quen tai.
Sau khi do dự, cuối cùng lòng hiếu kỳ cũng thôi thúc tôi qua đó ngó thử.
Vừa nhìn vào
Tôi liền tê liệt.
Trong phòng đầy những chai rượu rỗng, mùi rượu nồng nặc, Phó Chí Hành đang bận ân ái với bà mẹ nuôi trẻ trung năm mươi tám tuổi của tôi.
Đứa bé con nằm trên chiếc nôi bên cạnh giường bọn họ, yên bình ngủ thiếp đi trong tiếng rên rỉ nũng nịu "Anh Hành, anh làm nhẹ thôi nhé...á~".
(tui nghe mà tui mắc ói quá mn
cíu tui trời ơi cíu tui)
Tôi che mắt lại và lùi lại.
Ai mà chịu nổi bọn cẩu này chứ?
Quả nhiên là truyện tổng tài, cứ ai là na9 thì làm gì cũng đều hợp lý hết.
20
Trong bữa tiệc mừng trăm ngày tuổi của tiểu thiếu gia, không có ai mời nhưng tôi vẫn tới.
Tuy nhiên.
Sau khi tới sảnh đại tiệc, tôi mới biết Phó Chí Hành đã đưa mẹ tôi đi cùng.
Thế giới trong cuốn sách đơn giản là hai chữ: phi lý.
Bất cứ ai ở độ tuổi sáu mươi sau khi chi hàng triệu USD cho việc phẫu thuật thẩm mỹ đều trẻ hóa được.
Nhìn dung mạo hiện tại của bà ta, người không biết chắc chắn sẽ khen ba mươi tám tuổi mà đẹp như đôi mươi.
Trưởng lão Phó gia tức tới mức râu ria cứng đờ.
Phó Chí Hành và mẹ tôi đứng cạnh nhau, khoác tay nhau, ánh mắt ân ái như đôi vợ chồng son.
Phó Khương được bảo mẫu ôm, đứng bên cạnh.
Một khung cảnh gia đình ba người hòa hảo hạnh phúc đánh bại được mọi định kiến về thời gian.
Tôi ngược lại thành kì đà cản mũi bọn họ.
Tuy nhiên, tôi cũng vui vẻ nhàn rỗi, ngồi bên cạnh ăn hạt phỉ cho đến khi...
Có người gọi tôi--
"Tô Thư."
Ngay cả gọi họ tên, giọng điệu đều trầm thấp.
Tôi đang cắn một miếng sườn rán, ngước lên, người gọi tôi chính là Phó trưởng lão.
Khó khăn nuốt miếng sườn, tôi trợn mắt nhìn lão ta: “Gọi gọi cái rắm!”
Tôi chưa bao giờ có ấn tượng tốt về Phó gia.
Trong nguyên tác, Phó trưởng lão ở ngoài rất được kính trọng nhưng trong nhà lại coi khinh cô cháu dâu Tô Thư ra mặt, đôi khi còn có hành động quá phận.
Vì xuất thân khiêm tốn, nữ chính bị chèn ép về mọi mặt——
Ăn cơm không được ngồi trên bàn, phải xuống đất dùng bữa với chó.
Chỉ cần Tô Thư có mặt thì bảo mẫu không cần làm việc nhà, bắt nữ chính phải quỳ xuống lau sàn.
Có rất nhiều hành động chà đạp lên nhân cách nu9 như này, tới độc giả là tôi còn nhớ không hết.
Và không phải chỉ từ lão Phó, còn từ nhiều thế lực khác nữa.
Nhưng--
Cô ấy chịu được còn tôi thì không.
Bị tôi chửi một câu, sắc mặt lão Phó lập tức trầm xuống.
"Rầm--"
Sau khi dùng sức đập mạnh vào bàn, lão Phó hét lên: “Ai cho phép mày ăn tại bàn?”
Ánh mắt sắc bén, có người lập tức hiểu ra, bước tới giật lấy bát đũa của tôi, quay người lại đặt cạnh bát ăn cho chó.
Tôi mím môi và bị đẩy vào chuồng chó.
Có người ép tôi quỳ xuống cạnh chuồng chó, mỉm cười đưa bát đũa vào tay tôi: “Cô Tô, ăn đi.”
“ĂN CMM ĐI!”
Tôi ghè bát đựng canh vào đầu thằng đó.
Tôi đứng bật dậy, trước khi mọi người kịp phản ứng, tôi đã lao tới chỗ lão Phó.
Chộp lấy cổ lão già đó bằng một tay.
Lão ta lập tức hoảng sợ, mở miệng mắng tôi: "Mày định làm cái gì?”
"Mày... ực..."
Vừa há mồm liền bị tôi nhét vào một nắm cơm chó.
Để bày tỏ sự kính trọng, trong nắm thức ăn còn đặc biệt nhồi thêm lông chó.