"Nhờ anh, sao em đột nhiên lại chơi chiêu khuếch đại thế!" Tôi ôm ngực ngã trên mặt đất cảm giác như thể trái tim sắp nổ tung, "Em đừng có nói cái kiểu như vậy nữa, trái tim của anh sợ rằng hỏng mất rồi."
Trương Trạng cười nằm nhoài trên người tôi chế giễu: "Sao anh lại diễn thế chứ, thật đáng ghét..."
Tôi ôm Trương Trạng lăn qua lăn lại, cọ mũi rồi hôn anh ta: "Em mới là đồ đáng ghét, mà này, có nơi nào của anh đặc biệt hấp dẫn em không?"
"Em chỉ nói một lần thôi, sau này anh không được bắt em nói nữa."
"Được được được" tôi giơ bàn tay lên thề với trời: "Anh mà nói xàm thêm một câu nữa thì sẽ chịu điếc mười năm."
Tôi có thể cảm giác được một cách rõ ràng Trương Trạng cố nén không kích động đến độ trợn tròn mắt, anh ta miễn cưỡng mở miệng: "Nếu ở phương diện thân thể thì dung mạo của anh phù hợp với thẩm mỹ của em."
"Nơi nào, nơi nào của anh phù hợp với thẩm mỹ của em?"
"Ai, chính là tướng mạo đoan chính, eo nhỏ chân dài."
"Nghe không đã, ai đẹp trai mà chẳng thế?"
Trương Trạng cho tôi một cái tát, thế mà lỗ tai của mình lại đỏ: "Là do đôi mắt của anh rất đen lại sáng, lúc anh nhìn em thật giống như là trong mắt anh chỉ có một mình hình bóng của em, đôi môi của anh rất mềm hôn rất thích, cả cái dáng vẻ khi anh dùng tay gõ phím cũng rất hấp dẫn người ta, lông chân cũng mềm mại, tối ngủ cọ vào người em rất thoải mái...Thế được chưa?"
Dẫu thế nào thì em vẫn lén lút gọi anh là tên nhiều lông đó thôi.
Tôi híp mắt vung vung tay: "Ừ, tốt lắm, em tìm đúng hướng khen anh rồi đấy, còn nữa, em phát hiện ra mình thích anh từ khi nào?"
Lần này Trương Trạng im lặng một lát rồi mới dịu giọng mở miệng: "Anh có còn nhớ cái lần anh hăng hái làm việc nghĩa đến độ vào viện luôn không?"
Tôi nháy mắt mấy cái cố gắng nhớ lại, rốt cuộc cũng đào được từ trong đại não ra cái lần tôi thấy chuyện bất bình nên rút dao tương trợ đó, tôi còn nhớ hôm đó là Quốc tế lao động, hơn nữa còn là sinh nhật tôi.
Vào lúc ấy tuy rằng Trương Trạng vẫn chuyên cần đến tìm tôi nhưng xem chừng chúng tôi chưa chính thức bắt đầu giai đoạn ở chung. Sinh nhật mà, dù sao cũng có một vài người muốn hẹn tôi ra ngoài tập hợp, hôm đó Trương Trạng cứ tỏ vẻ như kiểu không muốn đến, tôi lại hệt như cái thằng bị fuck your mother trĩ mò đến quán bar chơi đến tận 12 giờ. Với thông lệ thường thường thì tôi nhất định sẽ hẹn một tiểu 0 ổn ổn đi thẳng đến khách sạn làm quà sinh nhật cho bản thân mình, nhưng lúc này đâu còn giống ngày xưa được nữa, tôi dù sao cũng là một người đã kí hợp đồng, căn cứ theo thỏa thuận thì tôi phải giữ mình trong sạch khiến cho ai biết chuyện cũng căm phẫn, thế là tôi đành phải tự phát tự giác cách ly cái phường đê tiện kiều diễm ba mét. Đồng thời những hạng mục giải trí trong sinh nhật của tôi cũng bị cắt giảm kịch liệt, tôi hết hứng tẻ nhạt chào tạm biệt lũ bạn, định bụng đón xe về nhà ngủ.
Kết quả tôi vừa mới ra khỏi cửa, còn đang cúi mắt say lờ đờ mơ hồ phân biệt trái phải thì lại thấy có một người đàn ông mặc âu phục đứng dưới ngọn đèn bên kia đường hút thuốc trông giống Trương Trạng lắm. Tôi đến gần nhìn thử, người này lớn lên đúng thật là giống Trương Trạng đến từng cọng lông! Khi đó tôi say đến độ đứng còn chẳng nổi, mãi cho đến tận khi bị Trương Trạng giả lôi tuốt về phía tường dùng lực kéo quần tôi xuống mới phản ứng được hình như Trương Trạng này chính là Trương Trạng thật.
Tôi khi đó bị Trương Trạng làm đau, bất quá do uống nhiều quá, độ cong của phản xạ có thể đo được ba vòng trái đất, tôi còn đỡ vai Trương Trạng tốt bụng nói: "Bảo bối, em cũng quá đói khát rồi đó..."
Vạn vạn không ngờ tới, Trương Trạng nghe thấy lời tôi thì quả thực con mắt sắp nứt đến nơi, anh ta nắm lấy cổ áo tôi cao giọng chất vấn: "Anh gọi ai là bảo bối?"
Tại sao đồng chí Tô Diêm sở hữu chỉ số IQ quanh năm không đủ xài nhưng vẫn tồn tại kiên cường đến tận bây giờ, nguyên nhân rất lớn là nhờ cho dù anh ta có đang say đến độ thần trí mơ hồ nhưng IQ vẫn có thể phát huy được. Khi đó tôi tuy rằng hai con mắt dính tịt vào nhau nhưng vẫn rất chi là nghiêm túc nói với Trương Trạng rằng: "Anh chỉ có một mình em là bảo bối, Trương Trạng à."
"Hừ," Trương Trạng buông cổ áo tôi ra, giận đến độ có thể khai hỏa bất cứ lúc nào: "Tại sao anh lại không ở nhà, còn không nghe điện thoại?"
Tôi ngáp một cái mò điện thoại di động của mình, thật ra lúc đó tôi có hơi thiếu kiên nhẫn, nếu muốn tìm tôi thì ít nhất cũng phải tìm trước 3 giờ chứ, tôi cũng có phải nô lệ nhỏ anh gọi cái là phải cắp đuôi chạy tới đâu, mấu chốt là lúc đó Trương Trạng siêu cấp hung ác a. Nghĩ như vậy, tôi rất tức giận mà vẫn lấy điện thoại di động ra định không thèm để ý đến anh ta một giờ, sau đó tôi nhìn thấy tin nhắn của thư ký Hoàng cộng thêm một chuỗi cuộc gọi nhỡ đỏ như máu, tôi đến giờ vẫn nhớ rõ cô ấy viết gì: "Tô Diêm, cậu tiêu rồi!! Tổng giám đốc Trương bỏ ra hai giờ đồng hồ mới chọn được bánh sinh nhật cho cậu, thế mà cậu lại mất tích, tớ chưa từng nghe thấy giọng của anh ấy lạnh đến thế đâu, anh ấy hiện giờ đang tìm đến quán bar đấy, cậu khôn hồn thì dọn dẹp một chút rồi ra mau đi, tự cầu phúc ha."
Tôi nhìn thời gian, tin nhắn này gửi đến vào 8 giờ tối, sau đó thư kí Hoàng lại rít gào thêm lần nữa: "Sao cậu còn chưa trả lời tớ? Hotboy khoa năm thứ hai đại học của tớ sợ rằng phải bỏ mạng rồi..." Cái này vào 9 giờ hơn. Tôi trừng mắt nhấn màn hình sáng lên, ừm, 00.08, hóa ra đã sang ngày thứ hai rồi, nói cách khác Trương Trạng đã đứng ngoài này không sai biệt lắm hơn 4 tiếng đồng hồ.
Trong nháy mắt đó phản ứng đầu tiên của tôi là "thể hồ quán đỉnh*" cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại để —— xin lỗi. Không biết tại sao lúc đó Trương Trạng lại trưng ra cái mặt lạnh không thèm để ý đến tôi mà cứ đi băng băng về phía trước, tôi vội vàng chân nam đá chân xiêu chạy theo phía sau kiên nhẫn giải thích: "Xin lỗi em, âm nhạc trong quán bar có thể khiến cho chó còn điếc chứ huống chi là anh, sau này chốt của nhà anh đổi thành thòng lọng móc vào cổ anh có được hay không...Mà em xem em đứng ngoài cửa làm gì a, có phải là chờ xem anh mà ôm tiểu yêu tinh nào đi ra là em sẽ chạy ra đấm cho anh một quyền hay không...Nói thật, anh rất ngoan mà, em mà không tin thì có thể đi vào mà xem, một đống người chỉ kề vai sát cánh nghiêm chỉnh, bên cạnh anh chẳng có một ai cả, từ xa nhìn lại có thể giống □□ một chút...Đúng rồi, chân em đã thấy tê chưa, anh cõng em về nhé...."
*Dội nước lên đầu
Vừa dứt lời, Trương Trạng phanh kít lại, tôi sững sờ, lập tức phản ứng lại —— đây là cho phép tôi cõng mình đây mà! Tôi hơi ngồi xổm xuống: "Đến đến đến, nhảy lên nào."
Trương Trạng cau mày giơ tay vỗ thẳng lưng tôi: "Anh có nghe thấy có tiếng kêu cứu mạng hay không?"
"Em nói cái gì?" Tôi lắc lắc cái đầu hỗn độn, hình như có người kêu cứu khi gần khi xa thật, cơ mà chung quanh hình như không có ai nha.
Một khắc sau tôi thật sự lĩnh hộ sâu sắc năng lực làm lãnh đạo của Trương Trạng, anh ta nghiêm mặt rút di động ra rồi vung tay về phía tôi một cái: "Quay lại chỗ cũ, báo cảnh sát." Sau đó chạy vào góc quẹo phía trước không còn thấy bóng.
Nội tâm của tôi lúc đó cảm thấy hết sức hiu quạnh...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...