Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ - (hp/allhar)

Voldemort trở về từ trận đấu tay đôi liền rơi vào trầm tư mà Severus cũng mang thần sắc khó coi không kém.
1

Từ trận pháp đã bày sẵn, cùng tình trạng ma lực của Grover trong lúc chiến đấu có thể đưa ra kết luận linh hồn của gã không ổn định, một dấu hiệu cho thấy gã đã thật sự chia tách linh hồn để làm Trường sinh linh giá như những gì mà Voldemort trong tương lai đã tiết lộ. Đồng thời, họ cũng phát hiện ra một điều không mấy tốt đẹp đó chính là ma lực của gã lại mạnh hơn trước kia rất nhiều. Từ trận đấu vừa qua, có thể dễ dàng nhận thấy, ngay cả Voldemort cũng phải rơi vào cảnh tiến không được, lùi cũng không xong. Và họ tin chắc rằng, sự lớn mạnh đột ngột này có liên quan tới khế ước ác ma mà Peter từng nhắc đến cũng như là lời nhắc nhở bị cắt ngang của Draco trong tương lai.

Tin tức này đến tai Dumbledore và Grindewald ngay sau đó, cả hai nhìn nhau và đều thấy được nỗi lo lắng trong đôi mắt của đối phương. Một kẻ thù cường đại đã lộ diện, tuy nhiên việc biết được gã có trường sinh linh giá càng khiến cuộc chiến này trở nên rắc rối hơn. Gã có một đường lui quá mức hoàn hảo, họ chỉ thật sự giết được gã khi trường sinh linh giá bị tiêu diệt đồng thời với đó là chủ hồn bị giết chết. Mà khế ước ác ma còn là một ẩn số không một ai có thể lý giải được.

Ở bên đây mọi người đều rơi vào không khí nặng nề thì bên phía Harry, cậu đã bắt đầu ngày thứ hai tại nhà Diggory. Sau khi kết thúc bữa sáng, ba người tiến vào phòng sách trò chuyện.

Lần này, ông Diggory lấy từ ngăn kéo một cuộn giấy cũ sờn, những nét chữ ghi tay mờ nhạt càng khiến cho cuộn giấy mang lên một tầng lịch sử lâu đời. Đây là cổ thư mà ông Diggory đã mất rất lâu mới tìm được, khi biết được Cedric đang tìm hiểu về nó ông đã dành cả tháng trời ra để đến mấy chợ đồ cổ mà săn lùng. Rất may ông đã mua được nó từ một tay buôn tranh cổ ở giới Muggle.

Ông Diggory nâng niu trải cuộc giấy ra bàn gỗ, nó rộng và dài hơn những gì Harry nghĩ và khi toàn bộ mặt giấy lộ diện, cậu đã không nén được sự ngạc nhiên của mình. Trên cổ thư này vẽ hình một bào thai nằm trong quả trứng được bao bọc bởi những tán cây xanh rậm rạp, Harry chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra đó chính là quả trứng đã nở ra Cassius mà cậu tìm được trong Rừng Cấm.

Ông Diggory nghiêm túc phiên dịch những hoa văn cổ xưa cho Harry và Cedric. Ông nói: "Trên đây viết, đó là đứa con do đất trời thai nghén thành, hay nói đúng hơn nó được tạo ra bởi thần Zeus trong một cuộc đọ sức với hai người anh em, nó có sức mạnh trong trẻo hơn bao giờ hết, có thể rột rửa cả đất trời, tuy nhiên nếu rơi vào tay kẻ xấu nó sẽ biến thành một cổ năng lượng khủng khiếp. Và có thể huỷ diệt cả đất trời khi mà nó kết hợp với Nước mắt đại dương và Đoá hoa địa ngục."


Như những gì đã biết trước, cuộn thư này xuất hiện vừa chứng thực những gì họ nghĩ. Cedric âm thầm nắm lấy tay Harry, hai người đều biết tâm phép thuật của Cassius đã hoán đổi cho Harry, chính vì vậy mà bây giờ sức mạnh của Đứa con lai đang ở trên người cậu.

Chuyện này càng ít người biết càng tốt nên Cedric không định nói cho cha mình biết, mà sự giấu giếm này còn có thể bảo vệ cha anh khỏi những nguy hiểm không đáng có.

"Cha à, đây là một thứ rất nguy hiểm. Chúng ta nghiên cứu xong hãy tiêu huỷ nó." Cedric nói với chất giọng nghiêm túc và nó khiến cho ông Diggory sửng sốt. Dù trong lòng ông cảm thấy rất nuối tiếc nhưng cũng không thể vì nó mà dẫn đến nguy hiểm cho tính mạng của bản thân và gia đình ông. Chính vì vậy mà sau khi ba người đã nghiên cứu trong cuộn giấy cổ này, ông Diggory đã dùng một mồi lửa Quỷ thiêu đốt nó.

Cứ như vậy, hoàn toàn tan thành tro bụi.

Hai người nán lại nhà Diggory đến ngày thứ ba thì tin tức mới nhất của Nhật báo tiên tri xuất hiện khiến hai người phải trở về Phủ Malfoy ngay lập tức.

Harry vừa đặt chân đến Phủ, việc đầu tiên cậu làm là đi tìm Voldemort.

Lúc này, Voldemort đang ngồi trong thư viện, mày hắn nhíu lại đầy suy tư và trong đôi mắt hắn chứa đựng nỗi khó chịu, âm u khó tả, trông hắn giờ đây cô đơn, lạc lõng vô cùng.


Khi Harry bước vào, Voldemort thậm chí còn chẳng nhận ra, hắn cứ chìm đắm trong dòng suy nghĩ của chính mình và rồi Harry vòng tay ôm lấy hắn mới khiến cho vị chúa tể giật mình hoàn hồn lại.

"Harry..." Hắn chỉ gọi ra tên cậu và dường như đang lo sợ một điều gì đó khiến hắn không thể thốt ra thêm một lời nào nữa.

Harry thở dài và đặt tay lên mái tóc Voldemort vuốt ve. "Em biết anh đang cảm thấy tồi tệ như thế nào, nhưng chúng ta đều hiểu rõ gã đã trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết và chẳng ai biết gã sẽ làm gì anh khi mà anh ở lại đó. Tom, em không muốn mất anh đâu."

Câu cuối thốt ra cũng là lúc Harry tìm lấy bờ môi của Voldemort, cậu chủ động trao cho hắn một nụ hôn. Có Merlin mới biết cậu đã hốt hoảng đến nhường nào khi chứng kiến cảnh tượng chiến đấu giữa Grover và Voldemort trên Nhật báo tiên tri, khi mà hai lời nguyền chết chóc va vào nhau, Harry tưởng như bản thân sắp ngừng thở và lời nguyền ác độc ấy có thể chấm dứt sinh mệnh người mà cậu yêu bất kì lúc nào.

"Ta đã thua, em à. Ta đã chẳng thể tạo ra một lời nguyền chết chóc hoàn hảo." Voldemort đã nở nụ cười khổ đầu tiên trong cuộc đời đầy sóng gió của mình.

"Và đó là điều khiến anh thất vọng ư?" Harry hỏi và cậu lại mỉm cười, hai bàn tay cậu ôm lấy gò má Voldemort, dịu dàng nói tiếp: "Nhưng nó lại khiến em rất vui. Anh không thể gọi ra một Lời nguyền chết chóc hoàn hảo chứng tỏ trong trái tim anh có tình yêu. Những lời nguyền không thể tha thứ chỉ có thể trở nên mạnh mẽ khi người tạo ra chúng không có tình yêu và sở hữu một trái tim vô cảm và độc ác."

"Và Grover nên biết rằng vị chúa tể Voldemort không hề suy yếu như gã tưởng mà hắn chỉ vì một Malfoy nên không thể gọi ra một Lời nguyền chết chóc hoàn hảo mà thôi. Em nói đúng chứ, anh yêu?" Harry híp mắt cười vui vẻ.


Đôi mắt Voldemort lóe lên tia sáng, như được thông suốt, hắn bỗng bật cười ôm lấy Harry không buông.

"Ôi thân ái, em khiến ta thấy phấn chấn lắm." Ánh mắt Voldemort mang đầy ý cười, rồi hắn dịu dàng nắm lấy bàn tay của Harry đặt lên trái tim mình.

"Ta sẽ không cho phép mình chết dưới tay bất kì kẻ nào. Ta chỉ chết khi em quyết định chấm dứt sinh mệnh của ta."

"Một lời thề rất đáng sợ đấy, Tom à. Tuy nhiên, em chấp nhận cái vế trước của anh còn vế sau thì anh nghĩ em sẽ nỡ sao?" Harry ngồi hẳn xuống đùi Voldemort mà chẳng nghĩ ngợi gì, dáng vẻ còn rất tự nhiên chọc cho Voldemort buồn cười không thôi. Rất may mắn là hắn không có ý nghĩa kì lạ nào khác, đôi khi Voldemort sẽ trêu chọc mèo con của hắn nhưng nó chỉ dừng ở mức lời nói mà thôi. Hắn sẽ không để dục vọng quấy rầy mình khi mà Harry còn chưa đủ tuổi để trải qua những việc khác. Về phương diện này, nhóm năm người đều chưa từng vượt qua ranh giới, họ sẽ đợi Harry chấp thuận và thực sự sẵn sàng. Đó là tình yêu mà họ dành cho thân ái của mình, là tôn trọng và yêu thương.

"Nhưng bây giờ, em chỉ muốn hỏi là các anh định giấu em đến bao giờ hửm? Kế hoạch của các anh rất thú vị đấy và em thì không hề hay biết." Nhắc đến việc này, Harry hơi giận dỗi, cậu liếc hắn một cái đầy buồn bực.

Sau đó, Voldemort chỉ có thể giơ tay đầu hàng và nói lại mọi việc cho Harry biết lẫn những kế hoạch sắp tới của họ. Chính vì vậy, cuộc họp đột ngột diễn ra vào buổi chiều giữa nhóm Voldemort và Dumbledore xuất hiện thêm một người, chính là Harry.

Dumbledore và Harry nhìu nhau, ở nơi mọi người không thấy âm thầm nháy mắt với đối phương. Sở dĩ sự có mặt của đoàn quân Hogwarts giờ phút này vẫn chưa bị phát hiện, công lao lớn nhất chính là nhờ cụ Dumbledore đã che giấu giúp họ. Nên là giữa họ có một tầng bí mật như vậy khiến mối quan hệ cũng trở nên thân thiết hơn.

Harry đảo mắt nhìn bốn người đàn ông đang nhìn mình, cậu nhướn mày và nói nhỏ với họ: "Tốt nhất là các anh nên nghĩ sẵn lý do để giải thích với em đi, các anh yêu à."


Họ trao đổi ánh mắt và đồng loạt ngậm chặt miệng, thậm chí là Xà vương Snape cũng hiếm khi lộ ra dáng vẻ hiền lành bất thường.

"Chà, hiếm thấy thật đấy. Ngoan như chim cút." Grindewald không quên nhân lúc người ta gặp nạn mà châm chọc một câu. Và gương mặt điển trai đó lộ ra biểu tình hả hê khiến người khác chỉ muốn đấm cho một cái.

Ngồi bên cạnh, Dumbledore bất đắc dĩ nhắc nhở, rồi cụ mới nói về những phát hiện của mình, đầu tiên là cụ rút một sợi ký ức ra bỏ vào Chậu tưởng ký, tiếp đó cụ kêu mọi người cùng xem qua đoạn kí ức này.

Đó chính kí ức dưới địa ngục và câu chuyện quá khứ của ba vị thần tối cao.

(Câu chuyện xuất hiện tại chương 66: Địa ngục u tối lại thắp sáng hi vọng của ta.)

Sau khi xem xong, Harry mở miệng hỏi: "Thầy đang nghi ngờ Silknus chính kẻ đã kí khế ước ác ma với Grover?"

Dumbledore có vẻ ngạc nhiên khi Harry rất nhanh đã đoán đúng ý mình, cụ gật đầu và nói: "Đúng vậy, Harry. Trước đó, ta đã bỏ qua quá nhiều chi tiết nhưng khi nghĩ lại ta chợt phát hiện, mọi sự việc dường như đang nối lại một điểm là Silknus." Sự kiện mất tích của các vị thần cùng những quyền năng mà Calla và Grover sở hữu.

(Ở đây tác giả sẽ giải thích, cụ Dumbledore không biết rằng Calla được cốt truyện ưu ái nên mới sở hữu sức mạnh có 102 như thế, tuy nhiên cốt truyện đã bị phá vỡ nên sức mạnh ấy cũng đã biến mất và Calla không hề có bất kì liên quan gì đến khế ước ác ma. Hay nói đúng hơn là Calla không biết gì về sự hiện diện của khế ước, cô ta quá tự kiêu tự đại dẫn đến một thế lực khác có cơ hội trở mình.)
3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận