Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ - (hp/allhar)


"Này các cậu..." Harry nhìn cả nhóm đang say mê nghiên cứu huy hiệu thì có chút buồn cười, cậu tằng hắng một tiếng để thu hút sự chú ý của mọi người.

"Kế hoạch luyện tập tiếp theo chúng ta sẽ chuyển sang thực chiến linh hoạt."

"Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ chiến đấu với nhau hả Harry?"

"Gần đúng như vậy, Neville. Nhưng mà thay vì đối đầu với nhau thì chúng ta sẽ hợp tác với nhau." Harry dừng lại một chút để mọi người tiêu hoá được thông tin bản thân vừa truyền đạt.

"Bắt đầu từ buổi tập tiếp theo, mọi người sẽ chuyển sang chiến đấu ngoài trời. Chính vì vậy, chúng ta đều phải tự trang bị cho mình những thần chú bảo hộ lẫn tấn công mà bản thân biết. Đến lúc đó, các cậu sẽ biết mình cần phải làm gì."

"Còn bây giờ thì về nghỉ ngơi một giấc thôi nào các cậu."

Theo tiếng hô này mọi người đồng thanh nói: "Giải tán."

Khi cả nhóm lục tục rời khỏi phòng thì Harry nghe thấy có người gọi mình: "Anh Harry."

Harry quay người lại và thấy đó là Luna.

Harry mỉm cười, hỏi: "Có việc gì sao em?"

"Vâng, có một vài việc em muốn nói, về chị Cho Chang." Luna nghiêng đầu khẽ nhíu mày và vẻ mặt này rơi vào mắt Harry khiến cậu không khỏi kinh ngạc. Phải có một chuyện gì đó rất kinh hãi mới khiến cho một cô bé luôn vui vẻ và chẳng mấy để tâm đến sự việc xung quanh này biểu lộ ra thần sắc nghiêm nghị như vậy.

"Em cứ nói đi, Luna."


"Cứ mỗi lần muốn vào nhà chung, chị Cho đều không thể bước qua được. Cô chủ nhiệm nói đó là do chị Cho đã tiếp xúc với lời nguyền rủa hắc ám quá lâu và hiện tại sự ám thị của nó vẫn còn trong cơ thể chị ấy dẫn đến cơ chế phòng ngự nhà Ravenclaw nghĩ chị ấy có ý đồ xấu."

"Chuyện này không ai nói cho anh biết cả. Và chị Cho làm sao vào nhà chung trong suốt khoảng thời gian vừa qua?" Harry hỏi trong giọng điệu chứa đầy sự lo lắng.

"Nếu chị ấy đi cùng những học trò Ravenclaw khác thì sẽ bình thường ạ." Luna hít sâu một hơi khi cô bé nhìn Harry rồi mới nói tiếp: "Có gì đó kì lạ lắm. Helena nói với em là phòng ngự của Ravenclaw soi xét tâm tính của con người chứ không phải là phép thuật."

Một câu này của Luna khiến Harry rơi vào trầm tư, cậu bất giác nhớ về những cảm giác không thoải mái mỗi khi đến gần Cho, cậu cứ nghĩ đó là do cậu đã được tiếp nhận ma lực của Cassius nên sinh ra bài xích với lời nguyền rủa nhưng có lẽ sự việc không đơn gian như cậu vẫn tưởng.

Cho Chang mong rằng chị không xảy ra việc gì... Nếu không em làm sao có thể nhìn mặt Hanah nữa...

Harry nghĩ về Hanah khó nén được tiếng thở dài đầy phiền muộn. Cậu nhất định phải tìm hiểu kỹ về sự bất thường của Cho Chang.

"Cảm ơn em đã nói cho anh biết. Anh sẽ điều tra việc này, em cứ yên tâm."

...

Vài ngày tiếp theo, Harry vờ như không có việc gì và gặp gỡ Cho Chang. Cho đến một ngày, Harry lén tráo Chân dược với bình dược trị bệnh và đưa nó đến chỗ Cho Chang, cô không hề phòng bị mà uống hết.

Harry thầm nói xin lỗi rồi bắt đầu hỏi: "Hãy nói cho em biết chị là ai?"

"Tôi là Cho Chang."

Chân mày của Harry khẽ nhíu lại, cậu hỏi tiếp: "Chị có phải kẻ giả mạo không?"

"Tôi là Cho Chang, không phải kẻ giả mạo."


"Hãy cho em biết chị đã nhớ những gì?"

"Tôi không nhớ bất kì điều gì..." Cho Chang nói tới đây thì ôm đầu rầm rì, "Tôi đau đầu quá..."

Thấy Cho Chang quỳ xuống ôm đầu  kêu đau, Harry không khỏi lo lắng, cậu nhanh chóng đến bên cạnh cô, tuy nhiên vừa đưa tay ra thì: "ĐỪNG LẠI ĐÂY!!!"

Cho Chang hét lên một tiếng liền ngất liệm đi. Diễn biến quá nhanh khiến Harry vội vã đỡ lấy Cho Chang và bắt đầu dẫn ma lực truyền vào tâm phép thuật của cô hòng xoa dịu sự cuồng nộ của nó.

Rất may sau đó, Cho Chang đã tỉnh lại nhưng cô không nhớ gì hết về những gì đã xảy ra. Harry đưa cô về giường nghỉ ngơi, cậu nán lại thêm một lúc lâu cho đến khi Cho Chang chìm vào giấc ngủ.

"Em xin lỗi chị, Cho à." Harry thở dài, cậu tém chăn lại cho Cho Chang rồi mới rời đi.

Harry không hề hay biết rằng sau lưng cậu, Cho Chang ở trên giường vốn dĩ đã nhắm mắt bỗng nở một nụ cười đắc ý đầy quỷ dị.

Đợi cho Harry hoàn toàn rời đi, Cho Chang hay nói đúng hơn là Calla đã ngồi dậy và đột nhiên tự thì thầm: "Malachite, lần này ta đã cứu ngươi một mạng đấy."

Kết thúc lời này, Calla rùng mình một cái rồi nhìn quanh, ả nhíu mày bước xuống giường rồi không nhịn được cáu gắt: "Tại sao ta lại nằm trên giường nhỉ? Chết tiệt, khó chịu quá."

Calla phát tiết nỗi uất hận bằng cách đập phá đồ đạc trong phòng, cho đến khi mọi thứ bừa bộn không ra hình dạng gì, Calla mới ngồi xuống và cố gắng nhớ lại những gì mình đã làm nửa tiếng trước. Nhưng quái lạ là ả chẳng thể nhớ gì.

Ả nghiến răng, vẻ mặt đầy âm u, ả ghét cảm giác lúc này kinh khủng, ả vốn dĩ không nên bị rơi vào tình cảnh lúc bấy giờ. Tất cả là tại đám người kia.

...


Bên Harry tiếp tục trôi qua những buổi luyện tập cùng Đoàn quân Dumbledore còn bên phía Voldemort thì đang quyết liệt truy tìm tung tích Grover. Và hơn một tháng tìm kiếm, nhà Malfoy đã nhận được một lá thư bí ẩn, trong thư người nọ nói sẽ cho họ biết mọi chuyện về Grover.

Không thể xác minh được tính thật giả trong đó, Voldemort cuối cùng vẫn quyết định đích thân đến gặp người trong thư. Đi cùng hắn còn có những bầy tôi của mình. Đến Hẻm Knockturn, đi sâu vào bên trong, lướt qua những căn nhà xập xệ khó coi, Voldemort dừng lại trước cửa một căn nhà.

Hắn cong ngón tay giơ lên gõ cửa và cánh cửa liền mở ra ngay khi cái thứ nhất gõ xuống. Hắn nhíu mày đi vào trong nhà, chẳng quá vài phút hắn lạnh mặt bước ra.

Người gửi thư đã chết.

Vợ chồng Lestrange phụ trách lục soát nhà cửa nhưng kết quả như đã dự đoán trước, mọi thứ hữu ích đã bị lấy đi hết.

"Đi thôi." Voldemort hạ lệnh một câu liền biến mất. Những người khác cũng lục tục rời đi, chỉ riêng Bellatrix và Rodolphus là ở lại, họ khẽ sang hướng khác thẳng đường đến tiệm Borgin và Burkes. 

"Ta đến lấy đồ."

Người chủ tiệm nhìn Bellatrix và cúi đầu cung kính, ông ta đi vào bên trong rồi lấy một cái hộp gỗ cũ kỹ.

Bellatrix chẳng chút ghét bỏ mà cầm lấy hộp, trên gương mặt còn biểu lộ sự vui mừng.

"Nhiêu đây có đủ không?" Rodolphus khẽ liếc mắt nhìn sang Bellatrix, sau đó anh lấy từ trong túi không gian ra một túi tiền và đưa cho ông chủ tiệm.

Nào ngờ ông ta còn chưa kịp mở túi tiền ra thì một bàn tay khác đã nhanh tay đoạt lại, Bellatrix liếc Rodolphus một cái đầy ghét bỏ, "Hừ, một Black không có nghèo đến mức ngươi phải trả tiền cho thứ ta muốn. Còn nữa, đây là đồ ta sẽ tặng cho Regulus. Ta muốn đích thân trả tiền."

Rodolphus khẽ cười, anh nhận lại túi tiền và cúi người nói: "Như ý em muốn."

Một câu này rơi vào tai Bellatrix khiến cô nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn quay đi thanh toán tiền bạc với chủ tiệm.

Lúc cả hai đi khỏi tiệm, vừa chuẩn bị rời Hẻm Knockturn thì một sự việc diễn ra. Chỉ thấy hai phù thuỷ áo đen rượt theo một con chuột mập mạp xấu xí.


Khẩu âm cùng ngôn ngữ phát ra từ họ dễ dàng nhận ra hai người đến từ Đức.

Người thứ nhất hét lên ầm ĩ: "Markin, đừng có để con chuột đó thoát! Nó là hoá thú sư!"

"Mẹ nó! Vừa đến nước Anh đã gặp phải chuột tặc!" Người tên Markin để lại một câu rồi tăng tốc rượt theo hướng con chuột chạy đi.

Rõ ràng trận huyên náo này đã phá tan sự im lặng vốn có của hẻm Knockturn, thu hút sự chú ý của vài ba người đang đi dọc bên đường, trong đó có hai vợ chồng Lestrange.

Bellatrix cười khẩy: "Chà, một con chuột."

Rodolphus cũng cười, anh chỉnh lại tay áo và đi theo bước chân Bellatrix rẽ vào một con đường.

Peter Pettigrew chạy thục mạng, ở sau lưng cứ truyền đến tiếng hét của hai tên đàn ông người Đức khiến gã không dám quay đầu hay dừng chân lại. Gã cứ chạy và chạy, nỗi sợ cứ dâng lên trong lòng khiến cho gã lạc đường lúc nào không hay.

Đến khi nhận thấy sự bất thường thì xung quanh đã không còn một bóng người, ngay cả âm thanh cũng không có, hai tên đàn ông cũng chẳng thấy đâu. Peter run lẩy bẩy lùi dần về một góc, tuy nhiên thân hình của gã lại đụng trúng một cái chân người.

Ngước mắt lên nhìn thì thấy nụ cười của Rodolphus cùng ánh mắt đầy tàn nhẫn của anh.

"Xem ta tìm thấy gì nào?"

"Một kẻ phản bội Lord."

Peter sợ sệt nhích nhích thân chuột, tính nhân cơ hội trốn thoát thì một Crucio đã lao đến và chạy dọc vào cơ thể khiến gã đau điếng.

Gã chẳng thể nghĩ gì nữa, ý thức dần rã rồi ngất đi.

Bellatrix chán ghét đá con chuột nằm bẹp dí dưới chân, cô khinh bỉ nói: "Chỉ một Crucio mà nó đã không chịu được. Hừ, chúng ta mang nó về cho Lord."
3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận