Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ - (hp/allhar)

Ở một nơi khác, Calla không ngừng điều chế Thuốc Đa Dịch bản nâng cao, cho đến khi cô ta điều chế ra thành quả cũng đã là một tháng sau. Calla nhìn Cho Chang đang nằm trên giường, hô hấp nhẹ tênh như người sắp chết, cô ta không những không sót thương mà còn thầm vui mừng.
2

Thật may vì khi ấy cô ta quyết định giữ Cho Chang lại.

Calla cố nín thở uống hết Thuốc Đa Dịch, trong tích tắc cô ta biến thành bộ dáng của Cho Chang, cô ta sung sướng nhìn bản thân trong gương một lúc, sau đó mới đi tìm Grover.

Grover có vẻ khá kinh ngạc khi thấy Cho Chang xuất hiện trước mặt mình, nhưng khi nhận ra đó là Calla, gã chuyển sang hứng thú đánh giá cô ta.

"Thuốc Đa Dịch này là..."

"Hừ! Bản nâng cao, có thể che đậy mùi hương, ngụy trang phép thuật." Calla hơi hếch cằm đắc ý.

Grover thấy vậy không khỏi thầm mỉa mai, bộ dạng này có thể ngụy trang thành ai cơ chứ, với tính cách kiêu căng của cô ta không sớm thì muộn cũng sẽ lộ tẩy. Nhưng rồi gã lại nghĩ đến một ý định khác, đôi mắt gã lóe lên sát khí khó phát hiện.

"Vậy tôi cần làm gì cho cô?" Grover trong bụng là thế nhưng ngoài mặt vẫn giữ thái độ tôn kính đối với Calla.

"Kế hoạch là thế này..."

...

Cuộc tìm kiếm trong Rừng Cấm diễn ra khá suôn sẻ, Voldemort và Severus rất nhanh đã tìm được nhóm Bạch kì mã, tuy nhiên quá trình thì rất khó nói nên lời, không may còn trở thành ký ức khó phai của hai 'phù thủy tà ác'

"AAAA! Là phù thủy Hắc ám." Một con bạch kì mã đột nhiên lên tiếng khi thấy hai người.

Severus và Voldemort đồng loạt giật mình khi biết bạch kì mã cũng có thể nói chuyện.

Sau đó, họ thấy cả nhóm bạch kì mã đang nghỉ ngơi, uống nước bên bờ sông đều không hẹn mà cùng nhìn hai người một rắn. Bầu không khí rơi vào thinh lặng, một phút sau lại nháo nhào lên. Voldemort xin thề là hắn đã nghe thấy chúng cùng nhau hét lên: "Phù thủy Hắc ám! Là kẻ kế vị Slytherin xấu xa cùng tên Xà vương khó tính."

Tuyệt! Chúng còn biết cả ta!


Voldemort và Severus thậm chí còn chưa kịp nghĩ xem bản thân nên làm gì tiếp theo thì một dòng nước mát lạnh đã đổ xuống người cả hai, rào rào.

Severus: "..."

Voldemort: "..."

"YAYAA! Dòng nước này sẽ rửa trôi tội ác của các ngươi!"

Severus và Voldemort tiếp tục đứng hình tập 2.
1

Nagini kế bên sợ đến mức chui tọt vào một bụi cây tránh cho bản thân cô nàng sẽ trở nên ướt sũng.

"Được rồi, các con của ta." Lúc này, một con bạch kì mã lớn tuổi xuất hiện, nó chỉ vừa nói một câu thì các con bạch kì mã khác nhanh chóng lui đi, trước khi đi còn khá tiếc nuối nhìn hai tên phù thủy.

"Xin lỗi vì sự thất lễ của chúng ta." Bạch kì mã vừa dứt lời, cả hai cảm thấy thân thể rất nhanh đã khô ráo, ngoài ra tâm phép thuật cũng trở nên ấm áp lên.

Lời chúc phúc của Bạch kì mã.

Severus ngạc nhiên nhìn tia sáng màu lam đi vào cơ thể cả hai, trong phút chốc anh đã cảm nhận được mọi độc tố trong cơ thể gần như biến mất hết.

"Ta biết các con đến đây là để làm gì. Ta đã cho người kêu Lasia đến, các con phải chờ đợi một chút nhé."

Voldemort nghe vậy thì gật đầu, rồi hỏi: "Bà có biết chuyện của tương lai không?"

Bạch kì mã có vẻ như đang cười, nó nói: "Ta biết chuyện quá khứ, nghe được hiện tại và nhìn thấy tương lai. Con muốn biết chuyện gì?"

Voldemort mỉm cười, hỏi: "Trong tương lai, Harry của ta như thế nào?"

Severus cũng nghiêng đầu sang chăm chú lắng nghe.


Thấy thế, Bạch kì mã biến ra một tấm gương, bên trong thật sự phản chiếu hình ảnh tương lai. Voldemort và Severus kinh ngạc nhìn thân ảnh người con trai trong gương. Chỉ thấy Harry đang bế một đứa trẻ sơ sinh dỗ dành nó, bên cạnh là hai đứa trẻ sinh đôi tầm 5 tuổi đang chơi đùa cùng nhau. Như cảm nhận được gì đó, Harry trong tương lai nghi hoặc nhìn về phía hư không.

"Tom, Dray."

"Chuyện gì vậy, Harry?" Draco trưởng thành ngay tức thì xuất hiện trong phạm vi tấm gương.

"Em thấy hình như có ai đó đang nhìn chúng ta." Harry nghiêng đầu ngờ vực.

"Là ta và Snape ở quá khứ đang nhìn em." Lúc này, Voldemort bước đến.

Hắn ở tương lai nhìn xuyên qua lá chắn thời không và nói: "Grover là một tên nham hiểm. Hãy cẩn trọng ngay cả khi ngươi đã bắt được gã. Hãy nhớ, trường sinh linh giá."

Draco gật đầu đồng tình, sau đó như nhớ đến gì đó, anh chàng vội nói: "Cẩn thận, khế ước ma quỷ..."

Lời của Draco ở tương lai còn chưa dứt thì tấm gương cũng tan biến, hình ảnh bên trong cứ vậy mà biến mất.

"Các con biết đó, ở hiện tại thì không thể biết quá nhiều thứ ở tương lai." Bạch kì mã bước đến bên Voldemort và Severus, ôn hoà nói tiếp: "Các con đã đi đúng hướng rồi. Hãy cứ thẳng đường mà đi."

"Và bây giờ thì hãy giúp ta chăm sóc Lasia nhé."

Bạch kì mã vừa dứt lời, bên trong rừng truyền đến tiếng loạt xoạt rất lớn, kèm theo đó là một thân ảnh màu trắng bay vút về phía bên đây. Nó hí lên một tiếng rồi nghiêng đầu nhìn hai người, sau đó nó vui vẻ chạy tới bên cạnh Severus, ngửi ngửi rồi kéo từ túi áo của anh ra một chiếc khăn tay.

"Này, đó là của ta!" Severus nhíu mày đuổi theo Lasia, mặc kệ cho hành động của mình có bao nhiêu ấu trĩ, "Trả cho ta ngay."

Thấy cảnh này, Voldemort có chút kinh ngạc, không khỏi lầm bầm: "Chỉ là một cái khăn tay thôi mà."

Đột nhiên, có một bàn tay nhỏ bé nắm lấy góc áo Voldemort khiến hắn giật mình quay lại, hắn nghi ngờ nhìn đứa trẻ thình lình xuất hiện trước mắt.

"Ngươi đến khi nào?"


Đứa trẻ khoảng 3 tuổi, toàn thân từ tóc đến chân đều trắng muốt như người bạch tạng, ngũ quan vô cùng tinh xảo, tuy nhiên đối với Voldemort mà nói Harry của hắn mới là đứa trẻ xinh đẹp nhất.

"Tôi muốn được đi gặp Harry." Bé không trả lời câu hỏi của Voldemort, trái lại còn đưa ra yêu cầu.

Hắn nhướn mày, hỏi lại: "Ngươi biết Harry?"

"Tôi biết cậu ấy. Muốn đi gặp!" Hai hàng mày trắng chau vào nhau, bé bướng bỉnh nhìn Voldemort.

Voldemort nghĩ nếu là trước kia có lẽ đứa trẻ này đã bị hắn đá bay từ khi nó vừa xuất hiện rồi chứ không phải như bây giờ, đứng yên cho nó trừng mắt với hắn.

Cuối cùng, hỗn loạn một lúc, trở về nhà đã là xế chiều.

Harry vừa bước ra đón Voldemort và Severus thì một ngựa một người chạy đến quấn quýt lấy cậu, bạch kì mã dụi đầu vào hông cậu vui sướng hí lên.

"Ôi. Nhột quá..." Harry bị nhột đến bật cười, phải xoa đầu bạch kì mã vài cái nó mới chịu ngừng lại. Lúc bấy giờ, Harry mới chú ý đến đứa trẻ đang rụt rè nhìn mình.

"Em là ai vậy?"

Bé ngại ngùng gãi đầu rồi nhẹ giọng đáp: "Em là quả cầu vàng đây ạ."

"Em có thể biến thành người ư?" Harry kinh ngạc nhìn đứa nhỏ đổi lại là cái gật đầu của bé.

"Là do bạch kì mã đã giúp em có thân thể ạ."

Lúc này, Severus mới tằng hắng một cái thu hút sự chú ý của Harry, anh nói với giọng không vui: "Em nên quan tâm đến chúng ta đây này. Thật đau khổ khi mà vị giáo sư già của em đã bị một con bạch kì mã cướp mất đồ vật của mình."

Bạch kì mã hí lên rồi buồn bã trả lại cho Severus khăn tay bị mình giấu đi.

Voldemort không nhịn được hỏi: "Sao Snape lại quý chiếc khăn tay này quá vậy?"

Harry không khỏi mỉm cười vui vẻ, thấy Severus bực bội lấy lại khăn tay còn không quên trừng mắt nhìn bạch kì mã, bộ dạng của anh như hận không thể bỏ luôn con bạch kì mã vào cái vạc độc dược của mình.

"Năm 8 tuổi em có tặng anh ấy một chiếc khăn tay. Có điều em không ngờ là Sev còn giữ đến tận bây giờ."

Kết quả, Harry vừa nói xong, Voldemort trở thành người không vui, hắn oán thán nói: "Ta thật là một kẻ đáng thương. Ta còn chẳng được một cái khăn tay nào."


"Anh cũng thật là, nhưng dù anh có oán đi nữa thì em cũng không cho đâu. Ai kêu anh biến mất làm chi."

Hết đường chối cãi luôn. Voldemort chỉ có thể tức giận ở trong bụng.

Sau đó, Harry đã biết được thân phận của đứa trẻ, khi cả hai ở trong phòng của Cassius, đứa trẻ đã nói hết mọi chuyện cho cậu.

Bé nói bé sinh ra đã ở bên cạnh Cassius - khi thằng bé vẫn còn là Harry Malfoy. Bé chính là đũa phép của Cassius.

Ban đầu, bé cũng như bao cây đũa phép khác, không có thứ tình cảm thuộc về con người, chỉ có sự trung thành mà thôi. Nhưng dần về sau, đồng hành cùng Cassius qua những đêm dài cô độc, những tháng ngày chiến đấu không bè bạn, người thân, ý thức trong đũa phép bắt đầu được sinh ra.

Tiếp theo đó, bé bắt đầu nghe thấy lời tâm sự giãi bày của Cassius, những giọt nước mắt âm thầm rơi xuống khiến bé vô cùng xót xa. Khi ấy, bé đã sinh ra cảm xúc thương, đau, vui, hận.

Bé nói bé đã trải qua 4 lần hồi sinh cùng Cassius.

Mỗi lần hồi sinh trở về, Cassius không còn nhớ bất kỳ điều gì, tuy vậy bản năng trong nó vẫn chống cự lại mọi việc đang diễn ra, nhưng cuối cùng nó đã không tránh khỏi được việc vị vây khốn trong chính cuộc đời của mình. Rất may mắn lần trở về thứ tư này, Cassius trở thành một đứa trẻ trong cái kén, tuy quá trình giải cứu ban đầu khá nguy hiểm nhưng vì chủ nhân, bé sẵn sàng làm tất cả. Kết quả thành công ngoài mong đợi, cuối cùng Cassius đã không còn phải chịu cảnh bị chi phối nữa. Điều đó khiến bé rất vui mừng. Cuối cùng cũng được giải thoát rồi.

"Em đã biết hết mọi chuyện từ chỗ của bà Varly, anh không cần phải cảm thấy áy náy điều gì cả, thay vào đó bọn em phải cảm ơn anh mới đúng. Vì có sự xuất hiện của anh mà em, chủ nhân và cả bọn họ đều được sống một cuộc đời đúng nghĩa, được là chính bản thân mình mà không bị chi phối bởi bất kì điều gì."

"Bọn họ là ai?" Harry hỏi.

"Là những người ở bên cạnh anh. Cha mẹ và những người anh yêu." Bé mỉm cười với Harry rồi nói ra một sự thật cậu chưa từng biết.

"Khi anh đến thế giới này, chính anh đã xóa đi hết thảy mọi trói buộc, anh đã thay đổi họ, giúp họ thật sự sống. Anh biết không, họ ở trong quá khứ đã rất khổ sở, tuy là so với chủ nhân của em thì có vẻ nhẹ nhàng hơn nhưng việc ở cùng người mình không yêu và bị trói buộc cả hành động lẫn suy nghĩ thì... nói sao nhỉ. Chính là vạn phần thống khổ."

"Vậy nên hãy yêu họ thật nhiều anh nhé. Như cái cách mà họ xem anh là tất cả vậy."

Harry nghĩ đến những người ấy bất giác mỉm cười hạnh phúc, cậu dịu giọng đáp: "Anh sẽ yêu họ nhiều hơn mỗi ngày cho đến khi sinh mệnh này chấm dứt."

Bé cười tít mắt, vui vẻ nhủ thầm trong lòng: 'Thật tuyệt khi họ tìm thấy nhau.'

Rồi bé nhìn về phía giường, nơi Cassius đang say giấc.

'Mong rằng em và anh cũng có thể ở bên nhau thật hạnh phúc. Chủ nhân của em.
Và em cũng muốn anh biết rằng, em vẫn luôn bên anh trong những đêm ngày tăm tối nhất.'
2


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận