Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ - (hp/allhar)

Ở một chiều không gian khác, Hanah đứng trước cửa nhà của một gia đình, cô cố chỉnh lại biểu cảm của mình cho thật thân thiện nhưng thật chất trong lòng đang âm thầm hỏi thăm chín đời tổ tông nhà người ta.

"Ding Dong."

Tiếng chuông cửa reo lên lần thứ 4 mới có người ra mở cửa, Hanah ngoan ngoãn chào thưa với người phụ nữ đứng tuổi ở trước mắt, rất nhanh đã được người ta tận tình đưa vào nhà uống trà ăn bánh.

"Con là bạn thân của con dì thế con nói cho dì biết trong trường nó có học giỏi không?" Người đàn bà cười đến híp cả mắt, vẻ mặt rất chi là mong chờ.

Hanah cũng cười, đáp: "Haha, bạn học giỏi lắm dì." Giỏi con khỉ!

"Vậy thì tốt quá rồi. Con dì nó rất hướng nội, có một cô bé như con làm bạn thân thì dì cũng mừng."

Hanah tiếp tục cười haha. Trong lòng thì kiểu: Nó hướng bà cố nội con thì có.

"Chắc con dì đi học thêm sắp về rồi con đợi nó một tí nhé."

Hanah hiền lành gật đầu, trong lòng là một mảng cay đắng. Để tìm được ngôi nhà của bạn tác giả Cuộc sống là Đóa hoa cẩm chướng hay còn có tên là Nathalie Siwgan, Hanah đã phải dọn đồ lên mạng xã hội cả tuần liền để tìm kiếm thông tin của đóa hoa nghiệp chướng này. Rất may cô đã mò vào được một Group kín trên Facebook, đó là hội Fan cuồng của đóa hoa cẩm chướng.

Móa nó! Toàn là mấy nụ hoa điên rồ.

"Ê bà già, tui về rồi."

Một giọng nói cất lên kéo sự chú ý của Hanah quay trở về, chỉ thấy trước mắt cô là một cô bé nhỏ gầy khoảng 15 tuổi. Nó nói chổng vào bếp và dùng cái chất giọng chẳng ra gì mà nói với mẹ mình. Hanah tức đến run người, cô hít sâu một hơi rồi nở nụ cười tươi tắn hướng về phía cô bé.

"Chào Nathalie, mình là fan của cậu đây." Hanah tiến tới nói với cô bé.

"Fan của tui? Là thật sao?" Cô bé há hốc miệng kinh ngạc.


Sau đó, Hanah vận dụng hết những gì mà mình còn nhớ về bộ truyện kinh điển kia và nói với Nathalie, kết quả cô bé tin ngay tấp lự, không những không nghi ngờ gì mà còn dắt Hanah vào căn phòng của mình.

Trước khi đi, cô bé còn không quên ra lệnh với mẹ mình đang nấu ăn trong bếp: "Bà nhớ chuẩn bị đồ ăn cho bạn tui, chút nữa bạn tui ở lại ăn."

Hanah nghe thấy lời lẽ khó nghe phát ra từ một cô bé cấp 2 thì vừa tức giận vừa cảm thấy thất vọng về thái độ cư xử tồi tệ của nó dành cho người đã sinh ra và nuôi dưỡng nó nên người.

"Phải nói là tui thật sự rất vui khi có bạn là fan đó. Để tui cho bạn xem các truyện mà tui viết. Mà nói nhỏ với bạn là mấy truyện này tui chưa đăng, cho bạn coi trước đó."

Nathalie cười ha ha, nói: "Thôi không cần đâu mà. Bạn cho mình xem quyển Đồng nhân Harry Potter mà mình nói là được rồi." Ai muốn xem đâu má!

"Ok bạn luôn."

Nathalie mở laptop lên và bắt đầu đăng nhập vào trang web viết truyện của mình, Hanah để ý từng thao tác và nhớ các vị trí kí hiệu mật khẩu. Khi vòng tròn trên màn hình đang xoay tròn, một ánh sáng chói mắt đột ngột loé lên bao phủ cả người cô.

Lúc Hanah mở mắt ra đã thấy mình xuất hiện ở một chiều không gian xa lạ, bên cạnh cô còn có Nathalie đang há hốc miệng nhìn mọi thứ xung quanh. Tiếp đó, cô bé nhìn xuống chân mình thì thấy mọi thứ đều trống không, nó sợ đến mức mặt mũi tái mét, chỉ kịp hét toáng lên một tiếng rồi ngã ra ngất xỉu. Cả quá trình Hanah còn chưa kịp ú ớ gì thì lúc này thình lình một cô gái từ hư không hiện ra, cô nàng nhìn thấy hai vị khách lạ mặt thì không khỏi nhíu mày.

"Các em từ đâu đến?"

"Chị là ai?"

Cả hai đồng thanh nói rồi nhìn nhau một lúc, sau đó cô gái mở lời giới thiệu trước: "Chị là Monica, người quản lý của Cục sáng tác."

Hanah nghe xong, trong đầu liền nhảy số liên tục, cô vô cùng kích động giới thiệu tên tuổi của mình.

"Có phải chị là người quản lý tất cả các cuốn sách trên Thế giới luôn đúng không?"

Tuy Monica cảm thấy hơi khó hiểu với câu hỏi này nhưng cô vẫn gật đầu thay cho câu trả lời. Lúc này, Hanah thở ra một hơi, đôi mắt cô ánh lên sự trông mong mãnh liệt, cô gấp gáp nói: "Xin chị hãy giúp em với!"


Cô nói hết ra tất thảy những việc mình đã trải qua từ lúc xuyên không đến khi trở về thế giới thực. Cô còn đặc biệt nhấn mạnh việc nữ chính có vấn đề cho Monica biết.

Monica bắt được trọng tâm liền mở bừng mắt kinh ngạc, "Em nói, nữ chính đã hắc hoá?"

"Đúng vậy đó ạ! Điều kinh khủng hơn đó chính là cô ta đã trọng sinh và nhớ hết thảy mọi ký ức. Nữ chính gì đâu như cái qu*n qu*." Hanah dậm chân một cái đầy tức giận.

Nghe đến đây, Monica hít một hơi thật sâu, cô nhanh chóng dẫn Hanah cùng cô bé đang hôn mê vào bên trong Sảnh chính. Monica đặt Nathalie lên ghế sofa và thiết lập một vòng tròn ma pháp xung quanh nó.

"Đi theo chị."

Hanah theo Monica đi vào một hành lang thông đến một căn phòng bí mật treo đầy những xích sắt, Monica phất tay một cái, xích sắt liền tan biến, cô nghiêng đầu ra dấu cho Hanah rồi cả hai cùng nhau bước vào bên trong.

Trong phòng chỉ đặt một cái bàn tròn, trên cái bàn đặt một quyển sách tối máu trông rất u ám, xung quanh nó lại xuất hiện từng dòng ký tự sáng màu đối lập hoàn toàn với nó.

"Như em đã thấy, đây chính là quyển đồng nhân mà em nói. Thông thường chị sẽ đặt nó chung với những cuốn sách khác nhưng chị không ngờ nó lại xảy ra vấn đề. Hôm đó, nó đã tự gây ra một trận rối loạn ở nơi đây, rất may là chị bắt nó kịp thời, nếu không thì rất khó nói nó sẽ phá huỷ mọi thứ thành cái dạng gì."

Monica nói xong lời này liền không nhịn được thở dài, ngay lúc cả hai đang nghiêm mặt suy nghĩ thì quyển đồng nhân bỗng lóe lên ánh sáng.

Một uy áp mạnh mẽ đột ngột phát ra, Monica ngay lập tức cảm nhận được và rồi cô nghe được những thanh âm phát ra từ ánh sáng kì lạ kia. Đấy là thanh âm của các nhân vật. Sắc mặt Monica hơi biến hoá, dần dần vẻ mặt cô trở nên vô cùng tức giận. Lúc này, ở giữa quyển đồng nhân hình thành một khe rách. Đây chính là cơ hội để xoay chuyển tình thế nên Monica liền đưa ra quyết định.

Sau đó, cô nhanh chóng đưa tay ra kết ấn, cô nhíu mày rồi bớt thì giờ ra phân phó Hanah: "Em mau vào phòng làm việc của chị, ở trên bàn đặt một lọ mực đen. Nó chính là Vật phong ấn. Em mau lấy nó lại đây cho chị."

"Được!" Hanah vội vã nhận việc, khi lấy được lọ mực đen to bằng cái bình hoa cô liền chạy về phía căn phòng bí mật nơi Monica đang đứng.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy chị?"


"Nói sao đi, trước mắt em đổ mực đen ở các lõm tròn trong bốn gốc phòng cho chị, càng nhiều càng tốt, cho đến khi nào mực ở bốn góc phòng chạy thẳng về trung tâm mắt trận thì mới được dừng lại."

"Vâng."

Hanah ngay lập tức dùng mực đen đổ xuống, ở nơi chất lỏng đen đi qua hình thành các hoa văn sáng màu đẹp mắt, khi đổ hết bốn góc, cô thấy hoa văn đang dần hình thành bỗng nhiên nhạt đi, kèm theo đó là giọng nói vội vã của Monica: "Đừng dừng lại. Em hãy tiếp tục đổ mực đi."

Sau đó, một người thì trực tiếp dùng ma lực và thần lực đối kháng với quyển đồng nhân, một người thì liên tục đổ mực, cả hai phối hợp vô cùng chặt chẽ, không chút nào lơ là. Cuối cùng Hanah tưởng như đôi bàn tay cùng đôi chân đã mất đi tri giác vì hoạt động quá nhiều thì Monica bỗng reo lên: "Thành công rồi!"

Lúc bấy giờ mực đen không còn bị hút đi nữa, nó mạnh mẽ tràn ra mặt đất, hoa văn càng đậm nét hơn, quyển đồng nhân sáng lên rực rỡ, chỉ thấy Monica biến ra một cây bút và mạnh mẽ ghi vào hư không: "Quyển đồng nhân này đã sinh ra ý thức, mọi nhân vật trong đây đều được tính là một thực thể sống, tuy nhiên vì một số phần tử có tư tưởng lệch lạc ác ý, phát động chiến tranh, gây thương vong, khiến người người than khóc, ý nghĩ lạm sát người vô tội cùng ý muốn làm chủ thế giới để thống lĩnh loài người, đây là những điều không thể chấp nhận được và đã vi phạm nghiêm trọng đến những quy tắc của Cục sáng tác. Chính vì vậy, chiếu theo nguyện vọng của số đông các nhân vật, tôi Monica Amrtis chính thức tuyên bố tiến hành thay đổi quyển đồng nhân này. Bắt đầu từ bây giờ tôi ra lệnh xoá bỏ hết tất cả các ràng buộc, quy tắc mà tác giả đã tạo nên trước đây, đồng thời những đặc quyền cùng hào quang nhân vật chính sẽ được thu hồi. Cuối cùng, để bù đắp cho các nhân vật, tôi quyết định ra thông báo chấp thuận thế giới Phép thuật trong quyển đồng nhân này là một thế giới độc lập, không bị chi phối bởi bất kì cốt truyện nào cũng như là không bị điều khiển và có sự can thiệp của một cá nhân hay tổ chức nào khác. Ngoài ra, tôi xin thông báo mọi sự việc diễn ra tiếp theo sẽ thuận theo tự nhiên."

Khi nét bút cuối cùng hạ xuống, văn bản ánh lên sắc vàng rồi từ từ dung nhập vào quyển đồng nhân. Hanah tiếp tục quan sát thì thấy một vật thể hình chữ nhật trên đó chi chít chữ bị mạnh mẽ kéo ra khỏi quyển đồng nhân, nó vùng vẫy vô cùng dữ dội nhưng cuối cùng vẫn bị hút xuống lớp mực đen mà cô đã đổ ra. Sau này, Hanah mới biết thứ kỳ lạ đó chính là cốt truyện ban đầu và trong những dòng chữ kia còn có hào quang nhân vật chính cùng những quyền phép nghịch lý mà tác giả đã ban tặng cho cô ta.

Dần dần, vật thể cùng lớp mực đen đồng thời biến mất trả lại một căn phòng sạch đẹp như mới. Hanah còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì từ quyển đồng nhân lại xuất hiện một thứ khác.

...
Thế giới phép thuật, Hogwarts.

Thế tiến công điên loạn của nhóm Chim Ưng Đỏ đột ngột giảm xuống đáng kể, số binh vài giây trước còn đông nghịt giờ đây như biến mất không thấy đâu.

Calla cũng cảm nhận được sự bất ổn, ma lực cuồn cuộn đang hấp thu từ hư không bỗng nhiên đình trệ khiến ả hơi lo lắng. Calla cảm nhận được cơ thể của mình dần trở nên yếu ớt, ma lực trong người bắt đầu phân tán. Vì vậy mà ả nhanh chóng ra lệnh rút lui. Mệnh lệnh vừa được đưa ra, bọn người kia liền nhanh chóng rời đi không để lại chút dấu vết gì.

Khi biến hóa xảy ra, nhóm Dumbledore bất ngờ phát hiện ra những người mà họ chiến đấu từ nãy giờ hoá ra chỉ là người nhân bản. Dù cho nhóm người đã rút đi ngay sau đó cũng xem như giảm bớt thương vong cho phe mình nhưng sắc mặt của các giáo sư không tốt hơn là bao.

Rốt cuộc người phải mạnh đến bao nhiêu mới tạo ra người nhân bản mạnh mẽ đáng sợ như vậy...

Lúc này, Voldemort bỗng nhiên xuất hiện, hắn thở hổn hển, chẳng nói lời gì mà lảo đảo chạy vào Hogwarts, có lẽ hắn chưa từng thất thố như vậy.

Mà những người quen biết Voldemort liền biết có chuyện không ổn, họ cũng sốt ruột chạy theo. Khi đến nơi, họ thấy bốn học trò đang bất tỉnh trên đất và Đoá hoa Địa ngục đã bị đánh cắp. Mọi người không chần chừ mà ưu tiên nhóm học trò trước, bốn người bị thương rất nặng nên được cấp tốc đưa đến St. Mungo.
...

Sau khi đã đưa nhóm Harry vào bệnh viện, mọi người bắt đầu trôi qua cảm giác chờ đợi trong lo lắng, ai cũng mang vẻ mệt mỏi, đôi mắt hằn tia máu hướng về phía phòng cấp cứu.


"Ba trò Potter, Weasley, Granger đã thoát khỏi cơn nguy kịch, tuy nhiên cần chuyển về phòng đặc biệt theo dõi tình hình. Đặc biệt là cậu Potter."

Narcissa thấy bác sĩ không nhắc đến con mình thì vội vàng hỏi: "Còn Harry nhà tôi thì sao thưa ngài?"

Bác sĩ nhìn nhóm người ở trước mắt, sau đó chỉ lắc đầu rồi nói: "... Cậu Malfoy vốn sức khoẻ đã không tốt, thêm với việc hôm nay bị tấn công bởi một trong ba lời nguyền không thể tha thứ... theo chúng tôi ước tính có lẽ cậu ấy đã bị tra tấn trong một khoảng thời gian dài... nên chúng tôi rất tiếc phải thông báo..."

Trên băng ghế bệnh viện phù thuỷ, Severus ngẩn người nhìn vào bàn tay mình, bỗng anh thấy hốt hoảng, sự sợ hãi xâm chiếm lấy Severus khiến anh không thể nghĩ được gì khác, ngay cả Bế quan bí mật cũng quên thi hành. Bác sĩ vừa nói gì anh dường như chẳng nghe được rõ nữa.

Ở bên cạnh, Draco tức giận đấm vào tường, hốc mắt nó đỏ hoe, cả người không ít vết thương nhưng nó lại như không có cảm giác, giờ phút này nó chỉ hận bản thân tại sao lại không bảo vệ cậu thật tốt.

"Harry của anh..."

Cedric im lặng nãy giờ đột nhiên đứng dậy đến trước mặt bác sĩ và nhẹ giọng hỏi: "Chúng tôi có thể vào thăm em ấy không?"

"Được."

Nghe vậy, Cedric hơi mỉm cười nói với mọi người: "Vào thăm Harry thôi. Chúng ta đều rất muốn gặp em ấy."

Nụ cười của Cedric lúc này vô cùng khó coi, đôi bàn tay giấu sau áo trùng đang không ngừng run lên bán đứng vẻ bên ngoài bình tĩnh do anh tạo nên. Mà giờ phút này chẳng ai có tâm tình vạch trần.

Trong phòng bệnh, Harry nằm an tĩnh trên giường, nhịp tim yếu ớt hơi nảy lên rồi hạ xuống, cứ như vậy lặp đi lặp lại khiến cho trái tim mỗi người trong phòng như bị bàn tay vô hình nào đó bóp chặt.

Narcissa chẳng thể ngăn được tiếng nức nở, cô ôm lấy Lucius, úp mặt vào lồng ngực anh, khóc thành tiếng.

Mọi người đều chìm vào bi thương, không ai để ý rằng Voldemort đã biến mất chẳng thấy đâu.

Voldemort đã bỏ chạy, hình ảnh Harry nằm đó như ám vào đầu óc hắn không cách nào phai đi và hắn đã cảm nhận được cơn đau thắt từ trái tim, thật khó thở, hô hấp như chẳng còn thuộc về chính hắn nữa. Voldemort nghĩ mình đang sợ hãi mà sự thật có lẽ còn tồi tệ hơn, cảm xúc trong hắn đã bắt đầu rơi vào khủng hoảng.

"Em thất hứa, Harry..."

Em đã hứa sẽ luôn ở bên ta...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận