Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ - (hp/allhar)

Mấy ngày qua, Cornelius Fudge - Bộ trưởng Bộ pháp thuật cảm thấy cái đầu còn vài cọng tóc của mình sắp hói đến nơi rồi.
1

Ông lo lắng ta đi tới đi lui trong văn phòng của mình, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng khiến ông run sợ đến chui tọt xuống bàn. Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, ông sợ sệt ôm đầu.

"Tôi tôi tôi... không có ở đây!"

Ngoài cửa, Gellert kề tai vào cánh cửa để nghe ngóng thì một âm thanh nhỏ xíu truyền ra. Hắn cạn lời nhìn trân trân rồi không nói hai lời đá một cú vào cánh cửa khiến nó bật mở ra. Sau đó rất ung dung tìm chỗ ngồi sạch đẹp và đón Albus của hắn vào vị trí.

Dumbledore run run khoé miệng, từ từ bước vào, bấy giờ cụ mới bớt thì giờ ra tìm kiếm chủ nhân của căn phòng.

"Này Fudge, là ta, Albus Dumbledore đây."

Fudge nghe vậy thì từ sau bàn chạy đến bên cạnh Dumbledore, vừa khóc vừa ôm chân cụ, chỉ thiếu bước nhận cha.

"Ngài Dumbledore! Ngài ơi, ngài đến rồi sao. Cứu tôi với tôi xin ngài!!!"

Ngay cả kính ngữ cũng thốt ra luôn. Chắc là bị kinh hách không nhẹ.

"Ta biết những chuyện đang diễn ra. Nên ta đã quyết định sẽ đính chính với dư luận."


Một lời đã định, Dumbledore sau khi đã thông tri với Fudge liền nhanh chóng tiến hành thanh minh trong ngày.

Ngay khi bài báo được bày ra ngoài sạp vào buổi chiều cùng ngày, ai ai cũng mua ngay lập tức. Đặc biệt là nhóm dân chúng đang tiến hành bạo động vô cùng bất ngờ với phát ngôn của Dumbledore - người mà họ nghĩ rằng sẽ trở thành Đầu Tàu dẫn dắt họ.

"...Tôi muốn đính chính lại rằng Voldemort đã thật sự trở lại. Nhưng các vị yên tâm, ta lấy danh dự của mình ra đảm bảo Voldemort sẽ không thể tấn công những người vô tội. Và điều này đã được hai bên Hội kí kết trong bản Hiệp ước hoà bình cũng như dùng Ma thuật cổ xưa - Azidbels làm trung gian. Chính vì vậy ta tin tưởng tuyệt đối rằng Voldemort vô tội và hắn cùng những bầy tôi của mình không hề gây nên những cuộc tấn công kia. Và cũng tại đây ta cũng xin thông báo một tin vô cùng hệ trọng đến các vị đó chính là có một tổ chức máu lạnh đã và đang tồn tại trong chúng ta. Tổ chức ấy có thể gọi là 'Chim Ưng Đỏ' và chúng chính là nhóm người đã tàn sát người vô tội cũng như là hung thủ gây nên những thảm sát đẫm máu..."

"Không thể tin được. Cụ Dumbledore sao có thể nói giúp cho kẻ độc ác kia."

"Ôi Merlin ơi, xin hãy cứu chúng con..."

Tuy rằng lời đính chính đã kèm theo bằng chứng nhưng chỉ có thể xoa dịu một ít đi phần nào nỗi tức giận trong lòng dân chúng phù thuỷ. Đáng tiếc người nhà báo thần bí kia vẫn tiếp tục viết nên một tin tức khác và lan truyền nó ra một cách nhanh chóng.

Khi tin tức được truyền ra, Harry đã tiến vào năm học thứ 5 ở trường Hogwarts được một tuần, nhìn bài báo với nội dung tương tự trong quá khứ, lời lẽ dung tục chĩa mũi nhọn về cụ Dumbledore khiến cho suy đoán của Harry càng thêm chắc chắn.

Cậu gấp không chờ được mà vội vàng chạy đến Phòng Hiệu trưởng, lúc này bên trong phòng cụ Dumbledore đã gỡ lớp phép thuật hoá trang trên người xuống, lộ ra dáng vẻ thiếu niên.

Harry tiến vào cũng không quá ngạc nhiên vì cậu là một trong số những người được biết đến hình dáng hiện tại của cụ đã trở thành thiếu niên.

"Thưa cụ Dumbledore, con có chuyện muốn nói với thầy. Con nghĩ người viết bài báo này chính Rita Skeeter. Cô ta chính là một Hoá thú sư chưa đăng ký. Hình dáng hoá thú của Skeeter là một con bọ cách cứng và việc này giúp cô ta có thể thoải mái soi mói đời tư của người khác."

Vẻ mặt Harry đầy nghiêm túc, cậu một lần nữa hướng ánh mắt tin tưởng về phía cụ Dumbledore như cậu đã làm hàng trăm lần trong kí ức xa xôi nọ.


Dumbledore hơi sửng sốt, rất nhanh tính chất công việc cấp bách đã kéo cụ bình tĩnh trở lại, cụ nói: "Ta hiểu rồi! Ta sẽ ngay lập tức đến gặp Rita Skeeter."

Hiệu suất làm việc của Dumbledore rất nhanh, người mà cụ cho đi bắt người là Gellert, tuy nhiên ngoài dự đoán của ba người chính là khi đến nơi thì người cần tìm đã không thấy đâu ngay cả hình dạng bọ cánh cứng của ả cũng chẳng xuất hiện. Gellert không kiên dè mà bước thẳng vào nhà, bày ra trước mắt chính là vết tích đổ vỡ cùng với một số đồ đạc đã biến mất. Có thể thấy người này đã đem đống hành lý của mình chạy trốn mất rồi.

"Không thể nào! Chuyện này chỉ có con, cụ và ngài Gellert biết, làm sao cô ta có thể dự đoán được rằng chúng ta sẽ bắt cô ta vào lúc này chứ." Harry nhíu mày, nét mặt đầy vẻ lo âu.

Ở phía đối diện, nét mặt hai người Gellert và Dumbledore đều lộ ra suy tư.

...

Sau khi trở về phòng, Harry trằn trọc không ngủ được, trong lòng cậu cứ thấy nôn nao không thôi, một dự cảm chẳng lành đột ngột xuất hiện khiến cho tâm trạng cậu bồi hồi không yên. Mà ở bên cạnh, Draco cũng chưa ngủ, nó thấy Harry cứ cách vài phút lại thở dài rồi nhíu mày như có tâm sự thì không khỏi đau lòng. Nó đặt quyển sách trong tay qua bàn ngủ và nằm xuống giường, tay qua người Harry ôm lấy cậu vỗ về: "Trời đã muộn rồi, mau ngủ đi thôi, Harry."

"Em lo quá, Dray à." Harry chui vào lòng ngực Draco, cậu nhắm mắt lại, thì thào: "Em đã cảm nhận được một điều gì đó..." Như cái chết sẽ đến...

Harry chẳng thể thốt nên những từ cuối cùng, cậu thật sự không muốn những suy nghĩ tiêu cực này của mình sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của người khác. Đặc biệt là trong khoảng thời gian căng thẳng đang diễn ra lúc bấy giờ, Harry càng không muốn những người yêu thương mình phải bận lòng vì mình thêm nữa. Những suy nghĩ ấy cứ chiếm lấy Harry, mang cậu chìm vào giấc ngủ.

Cho đến ba ngày hôm sau, một tin tức chấn động đã truyền đến Hogwarts, thổi bùng lên làn sóng dư luận cùng căm phẫn trong lòng những học trò trong trường.

Cuộc thảm sát đẫm máu những dân chúng Muggle. Tựa đề to lớn đề bằng mực đỏ chót như đâm vào mắt người xem. Cuộc chiến này như một phát súng mở đầu và kéo theo rất nhiều rắc rối khác. Cụ Dumbledore và Voldemort - hai người đều bị kéo lên đầu ngọn dư luận. Dân chúng ngu muội chỉ tin vào những lời lẽ, tin tức không rõ thật giả, mặc kệ cho mọi việc có đúng sự thật hay không, bỏ ngoài tai lời giải thích của người trong cuộc, cái họ cần là có người để họ trút cơn phẫn nộ mà thôi. Chẳng quan tâm người đó có phải là hung thủ.


Tình thế hiện tại ở Hogwarts cũng không tốt hơn bên ngoài là bao, ba nhà còn lại đều chĩa mũi nhọn về phía Slytherin, dù cho một số người vẫn tin tưởng nhóm người Harry nhưng thiểu số thì rất khó có thể áp đảo đa số. Chính vì vậy, số ít người đó đã phải đối đầu trực tiếp với những người bạn của mình.

Điển hình là Ron, khi nghe những người bạn của mình nói xấu Fleamont cùng Harry, nó không thể im lặng được nữa mà đập bàn một cái thật lớn cắt đứt cuộc trò chuyện rơm rả của mọi người.

"Các cậu có thôi đi không! Cụ Dumbledore đã nhấn mạnh biết bao nhiêu lần rồi đó không phải là Voldemort! Sao các cậu cứng đầu quá vậy?" Ron tức giận chỉ vào từng người mắng, có Merlin mới biết nó đang cảm thấy thế nào. Tin tức tấn công này Ron đã biết từ sớm, khi cuộc tấn công ác liệt đó diễn ra, ba mẹ nó cũng có tham gia bảo vệ dân chúng Muggle, sau đó nó được biết tin ba mẹ mình đã bị thương rất nặng, nếu không nhờ nhóm Tử thần thực tử của Voldemort cứu giúp thì có lẽ bây giờ anh chị em bọn họ đều đã mất đi ba mẹ của mình.

Tin tức này đến tai khiến Ron rất sốc, nó đã tự cô lập mình cả tuần nay để suy nghĩ về những gì cụ Dumbledore từng nói. Nó không nghĩ rằng, Voldemort sẽ dư sức lực đến mức tạo nên một cuộc tấn công và rồi đi cứu giúp kẻ thù của mình. Nghe còn nực cười hơn cả việc Merlin mặc váy nhảy đầm trên mặt trăng.
2

Nó lại nhớ về Fleamont, Hermione, hai người đều đã chọn lựa tin tưởng cụ Dumbledore và nhóm Slytherin ngay từ khi bắt đầu có tin đồn khó nghe về cụ. Nó cảm thấy bản thân thật hèn nhát, nó đáng lẽ ra không nên bị kích động bởi ba lời lẽ nhảm nhí mới phải.

"Cậu bị điên à Ron? Sao cậu dám gọi tên hắn ra? Và sao cậu có thể tin tưởng hắn được chứ?" Parvati Patil nhíu mày, vẻ mặt cô đầy giận dữ nhìn Ron.

Sage được cho là hoàn lương cũng hướng đôi mắt đượm buồn về phía Ron, thở dài: "Cậu vẫn chưa nhìn ra được tội ác của hắn ư? Còn cả cụ Dumbledore nữa, đến giờ phút này mà cụ còn bao che cho hắn. Ron à, tôi biết cậu không thích tôi nhưng lần này mong cậu hãy nghe tôi, cậu nên tỉnh táo lại đi."

Ron nhìn thấy nhóm người vì lời nói của Sage mà dao động thì càng thêm thất vọng, nó tức đến bật cười, nó chỉ cảm thấy bản thân như một đứa thần kinh khi mà từng có lúc tin tưởng lời nói của một thằng ngu.

"Hay hay hay!" Ron đột ngột vỗ tay sau khi kết thúc tràng cười vô cớ của mình, nó nhướn mày, nói tiếp: "Mình chẳng muốn nói thêm bất kì lời gì với các cậu nữa. Các cậu có mắt để thấy, có tai để nghe, có tâm để nghĩ, thì làm ơn hãy vận dụng nó một cách thông minh đi. Và hãy nhớ là rác thải độc hại thì mãi là rác thải độc hại. Cho dù có xịt nước hoa thì cũng không thể nào che giấu đi bản chất hôi thối của mình." Nói lời này, Ron lạnh lùng nhìn Sage như thể nhìn một thứ gì đó thật đáng ghét.

Sau đó, Ron quay mặt đi, nhún vai một cái, "Các cậu cứ tự nhiên đi nhé, mình tự cút đây."

Nói xong, Ron lướt qua đám người rồi đi ra cửa, khi nhóm người bắt đầu nhốn nhào thì Neville luôn im lặng bỗng lên tiếng: "Ba mẹ mình đã trả giá rất lớn vì hoà bình của thế giới Phép thuật nên hơn ai hết mình rất ghét ai đó phá vỡ sự bình yên này. Mình biết các cậu đang cảm thấy bức xúc và tồi tệ ra sao. Nhưng mong các cậu hãy bình tĩnh lại, việc các cậu ở đây mắng chửi Voldemort không làm cho các cuộc tấn công ngoài kia biến mất đâu. Và biết đâu đây chỉ là sự hiểu lầm nghiêm trọng, chẳng phải cụ Dumbledore đã nói rồi hay sao." Nó nói rất nghiêm túc, vẻ sợ hãi của nó chẳng biết từ bao giờ đã không còn hiện hữu trên gương mặt nó.


"Neville! Chẳng lẽ cậu cũng bị Voldemort tẩy não ư? Nói không chừng tất cả là do hắn làm, một mình hắn diễn ra cả."

"Mình đã nói hết những gì mình nghĩ. Thôi, mình cũng đi đây. Chào các cậu." Neville hít một hơi thật sâu rồi thở ra, sau đó đứng dậy nối bước theo Ron.

Sage tuy tức giận vì những gì Ron và Neville nói nhưng ngoài mặt nó chỉ thở dài tiếc nuối, nó cất giọng ưu buồn: "Vậy còn ai trong chúng ta đi theo bước chân của tội ác nữa hay không?"

"Không ai muốn theo bọn Slytherin đâu."

"Làm gì có cơ chứ."

Sage nhìn nhóm người nối tiếp nhau hô thì âm thầm đắc ý trở lại, dẫu sao thì nhóm người này cũng đủ để làm nên sự nghiệp vĩ đại.

Từng làn hương nhạt nhoà khó thấy lướt qua mỗi người trong phòng, chỉ thấy gương mặt của họ càng thêm giận dữ. Thấy đã đủ, Sage vờ như không có gì hơi cong ngón tay ra dấu với một bóng người mờ ảo đang đứng trong góc tối.

Peter nhận được tín hiệu liền cho ngừng hương xâm nhập tinh thần do Calla tự thân điều chế. Sau đó, gã âm thầm lặng lẽ lùi về sau tấm màn che cách xa nơi bọn trẻ đang ngồi và đi theo thông đạo bí mật rời khỏi phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor.

Trong hành lang u tối, Peter không khỏi suy nghĩ về Calla. Trước khi được gặp ả, Peter đã nghĩ rằng Voldemort mới là kẻ độc ác nhất. Nhưng kể từ ngày đi theo Calla, chứng kiến biết bao những lời nguyền, phép thuật cổ xưa vô cùng đáng sợ được Calla thi triển lên những con người chống đối cô ta hay các bầy tôi vô dụng, Peter đã hoàn toàn thay đổi nhận thức. Calla chính là kẻ sinh ra đã tàn nhẫn đa đoan, không vì số phận cũng chẳng vì bất kể lý do gì, cô ta thích thì cô ta sẽ làm.

Khi đã ra khỏi mật thất, Peter hơi dừng lại, trong đôi mắt gã loé lên một chút không nỡ, cuối cùng lại biến mất không thấy đâu.

Kế hoạch đang diễn ra vô cùng suôn sẻ, Peter không thể thất bại, nếu gã không làm tốt nhiệm vụ thì người mất mạng sẽ là gã.

Chính vì vậy, một Hogwarts có mất đi cũng không đáng là bao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận