Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ - (hp/allhar)

Ngày xuất phát, đoàn người đi xuống địa ngục gồm 11 thành viên, trong đó Dumbledore và Grindelwald là người dẫn đầu.

Đường xuống địa ngục lạnh lẽo hơn so với họ tưởng, càng đi xuống tiếng rì rầm cùng tiếng reo hò thấp thoáng bên tai day dưa không ngừng khiến họ không thể nào xem nhẹ. Đường đi càng yên bình thuận lợi, lòng người càng thêm cảnh giác dè chừng.

Suốt quãng đường đều thong thả đến lạ, cả khi đến trước bông hoa đen ma mị kia, họ cũng không gặp bất kì một cuộc tập kích nào.

Dumbledore khẽ nhăn mày, đôi mắt cụ sáng quắc nhìn về một phía, ở nơi đất đá cằn cỏi lại mọc lên một thảm cỏ xanh mướt. Cụ trầm giọng hô: "Mọi người cẩn thận!"

Đáp lại cụ chỉ là tiếng lá cây xào xạt, khung cảnh càng thêm kì ảo, cụ quay người nhìn lại phía sau, nơi đã từng có một nhóm người giờ phút này lại không còn một ai, mà xung quanh cụ không chỉ mọc lên thảm cỏ mà có cả nhà, có bóng dáng con người xuất hiện ở nơi phiên chợ xa xa kia.

Một bàn tay thình lình đặt lên vai Dumbledore, khi cụ giật mình nhìn sau phía sau thì thấy một thanh niên đang tươi cười nhìn mình, gã trai trẻ nhếch môi nói: "Sao lại ngẩn người thế Albus yêu quý."

Albus yêu quý...

Albus nhìn về phía mặt sông, trên đó phản chiếu hình ảnh hai thanh niên đang tựa gần vào nhau, thấy gương mặt trẻ tuổi của mình khiến cậu có cảm giác hơi khó hiểu, tuy nhiên cậu lại không thể tìm được nguyên do của sự kì lạ đó xuất phát từ đâu.

"Gellert... Mình thấy kì lạ lắm..." Albus nghiêng mặt nhìn về phía thanh niên trẻ tuổi đẹp trai ngời ngợi trước mắt.

"Kì lạ... hmmm..." Gellert nhướn mày, sau đó gương mặt điển trai kia lại hiện lên vẻ tinh ranh, ngay lúc Albus không để ý hắn lại biến ra một cái nón rộng vành có dây thắt rút rồi chùm hẳn lên đầu cậu. Như thường lệ, Albus lại la lên oai oái, sau khi thoát ra được liền đuổi theo Gellert.

"Cậu thật quá đáng. Mình sẽ không tha cho cậu đâu."


"Albus yêu quý, ta không thể không nhắc nhở đôi chân của cậu quá ngắn để có thể đuổi kịp ta."

"Hừ! Mình là người cao nhất trong trường học phép thuật rồi đó! Đừng có sỉ nhục chiều cao của mình."

Đau đầu quá, tại sao đầu tôi lại đau thế này...


Albus hơi khựng lại, hình bóng Gellert lại hơi nhòe đi, cậu nhíu mày rũ mắt nhìn xuống bãi cỏ. Cho đến khi bóng cậu bị phủ mất bởi một cái bóng khác, một cái bánh rán được đưa đến trước mặt Albus.

"Thôi nào, Albus thân ái. Mình chỉ đùa cậu thôi, đừng cáu kỉnh nữa, ăn bánh rán đi." Giọng điệu của ai đó bất giác trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, mà có khi chính hắn cũng không nhận ra được trong giọng nói của mình lại chứa sự cưng chiều chưa từng có trước đây.

"Hừ! Người nào giận mới là kẻ ngốc." Albus lấy lại tinh thần, phụng phịu giật lấy cái bánh rán trong tay Gellert rồi cắn một ngụm thật to.

"Còn nói không giận..." Gellert thì thầm trong miệng, thấy bộ dáng của cậu thì không khỏi phì cười.

Khi Albus tức giận bỏ đi, Gellert lại chạy theo phía sau cậu làm một cái đuôi to, còn luôn miệng năn nỉ cậu tha lỗi. Người ngoài nhìn vào đều tưởng họ là một cặp tình nhân đang giận dỗi nhau. Mà cảnh tượng này phải nói là vô cùng quen thuộc với những người trong làng phù thủy nơi mà Albus đang sống.

Trái tim tôi đang đau nhói, từng lời nói dịu dàng của hắn lại khiến tôi vô cùng khổ sở...

Albus nghĩ mình có bệnh rồi, cậu biết mình có tình cảm với Gellert nên thường mỗi lần thấy hắn thì cậu sẽ vui vẻ cả ngày nhưng hôm nay lại khác, mọi thứ xung quanh thật xa lạ và từng cử chỉ, lời nói của hắn trái lại còn khiến cho lòng cậu càng thêm trống rỗng, đau đớn khôn nguôi.


Tại sao tôi lại không hạnh phúc...

Tại sao, tại sao...

Albus bỗng nhiên đứng lại khiến Gellert va phải lưng cậu, hắn vội hỏi: "Này cậu có sao không đó?"

Albus không quay lại mà chỉ đứng sừng sững ở đó ngước mắt nhìn xa xăm. Khi Gellert kêu đến tiếng thứ ba thì có chút sốt ruột, hắn vòng ra phía trước Albus. Đập vào mắt hắn giờ đây là hai hàng nước mắt của cậu, dịu ngoan mà khóc làm lòng hắn chợt nhói theo.

"Này, mình đụng cậu bị đau sao? Không khóc không khóc, đau ở đâu để mình chữa cho." Gellert nhẹ giọng dỗ dành.

Albus mím môi, chỉ tay về phía lồng ngực mình, nơi trái tim đang không ngừng đập, thì thào: "Đau ở đây."

"Cậu có chữa được không? Gellert..."

Đôi mắt Albus đầy đau thương, đôi tay cậu run rẩy, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm chạm vào hai gò má Gellert, xúc cảm mềm mại khiến Albus càng thêm lưu luyến.

Gellert ngỡ ngàng không thôi, hắn không những không hất bàn tay kia ra mà còn cho cậu vuốt ve gò má mình.


"Mình thích cậu Gellert."

"Mình thích cậu Albus."

Như cùng một lúc, cả hai đều cất giọng, một người đã chuẩn bị mà nói còn người sau thì theo bản năng thốt ra lòng mình.

Albus nghiêng mặt mỉm cười, cậu dịu dàng nói: "Mình đã chờ lời này rất lâu rồi. Thật đáng tiếc khi chỉ có thể từ trong mộng tưởng để nghe thấy lời này. Thôi vậy, nhiêu đây là đủ với mình rồi."

"Gellert, cậu biết không, nếu có thể mình rất muốn dừng lại mãi mãi ở thời niên thiếu ấy. Vì khi đó mình có cậu là năm tháng tươi đẹp nhất."

"Chào anh, Gellert của em."

Không hạnh phúc vì đây chỉ là một vở kịch giả dối do mộng tưởng dệt nên, người tỉnh thì kịch tàn...

Dumbledore mở mắt ra một lần nữa thì thấy bản thân đang đứng ở một bờ vực, đi thêm vài bước nữa là rơi xuống vực sâu vạn trượng, lúc này cụ mới chú ý đến dòng chữ la tinh cổ đại được khắc trên bia đá được đặt ở bên cạnh mình, đọc xong thì không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Trên đó khắc: "Chết trong hạnh phúc. Một giấc mộng hoàn lương."

Bấy giờ, Dumbledore càng cảnh giác hơn, đột nhiên từ phía bờ đối diện, một thanh niên đang từ từ đi đến bờ vực thẳm, Dumbledore nhíu mày quan sát gương mặt của người nọ. Đôi mắt cụ mở lớn ngờ vực, bởi trước mắt cụ giờ đây chính là Gellert trẻ tuổi mình vừa nhìn thấy trong mộng tưởng.

Gellert càng lúc càng gần vực, Dumbledore thấy thế lòng giật thót theo, cụ nhanh tay niệm một một thần chú trong ý thức, sau đó liền xuất hiện bên cạnh Gellert, đánh vào ót hắn một cái thật mạnh. Thân hình hắn hơi lao đảo, ánh mắt tan rã dần lấy lại được tiêu cự, hắn ngước mắt nhìn Dumbledore, sau đó lại ôm lấy cụ khóc như một đứa trẻ.

"Tha thứ cho ta, xin em hãy tha thứ cho ta, đừng rời bỏ ta..."


"Gellert... Gellert... Cậu bình tĩnh lại đi, tất cả chỉ là mơ thôi..." Nói ra lời này chính Dumbledore cũng thấy giọng mình đang run run.

"Không phải mơ... Ta thích em... Không không, ta yêu em mới đúng. Ta thật ngu xuẩn khi không nói ra lời này sớm hơn. Albus, ta biết dù đã muộn màng nhưng ta vẫn muốn nói ta yêu em." Gellert nói xong lời này liền gục mặt xuống, hắn sợ hãi lắm, hắn không còn dũng khí nào để đối diện với Albus yêu quý của mình nữa.

Dumbledore im lặng như lời báo tử dành cho hắn.

Hắn đã phải trả giá cho tội ác của mình.

Chỉ thấy Dumbledore cúi người xuống, ôm lấy Gellert, chất giọng ôn hòa cất lên: "Em đã chờ anh."

Thật khó hiểu, địa ngục một giây trước thì lạnh lẽo đến cùng cực, giờ đây lại ấm áp như có ánh nắng mặt trời chiếu rọi mà tia nắng này cũng chiếu qua tim hắn luôn.

Khi cả hai đi đến xem tảng đá được khắc chữ, nội dung lại khác hoàn toàn với bên còn lại: "Chết trong đau thương. Ác mộng vĩnh hằng."

Dumbledore không khỏi nghi hoặc, cụ hỏi: "Anh đã thấy gì vậy?"

Gellert mím môi đầy chua xót, ánh mắt sâu thẩm tràn ngập đau thương.

"Ta đã chờ đợi thật lâu trong ngục tối. Cuối cùng chờ được tang lễ của em..." Giọng hắn nhẹ như tan vào hư không.

Ở nơi đó, ta bất lực giãy giụa để thần chết cướp em đi mất. Ta không kịp nói lời yêu em, cũng không thể nhìn vào mắt em lần cuối... Tang lễ của em người người than khóc chỉ mình ta bật cười điên loạn.

Giữa chốn đông người, kẻ đến kẻ đi, ta cười thật lâu và thật lâu... Cười đến đất trời đều đảo điên...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận