Rạng sáng ngày hôm sau, khi bầu trời tờ mờ xuất hiện vài tia nắng yếu ớt len lỏi qua rặng mây, tôi cùng Lục Thành Tắc chạy bộ lên đỉnh đồi có trạm hải đăng.
Cả hai vừa thở hồng hộc vừa chờ đón bình minh của ngày mới.
Cảnh mặt trời mọc trên đảo Dương Cực có màu hồng hoa, từ nơi xa xa nom như một hoa viên tiên cảnh nơi tận cùng thế giới.
Ngân nga bản tình ca “La vie en rose“[1], tôi chống tay lên lan can, vươn thân mình ra xa nhất có thể, để hòa quyện vào gió biển cùng nắng sớm mai.
Tôi cảm giác được Lục Thành Tắc đang nhìn mình.
Anh vẫn thường hay ngắm nhìn tôi như vậy, như thể tôi là cảnh đẹp yêu thích nhất của anh.
Tôi quay lại nhìn: “Anh này, làm ơn thể hiện chút tôn trọng với thiên nhiên có được không?”
Lục Thành Tắc vén mớ tóc mây bay tán loạn ra sau tai cho tôi, giọng điệu anh lười nhác: “Em còn đẹp hơn cảnh bình minh nhiều.”
Tôi không đồng tình: “Nhưng mà thời khắc mặt trời mọc như thế này chỉ có thể gặp một lần trong đời thôi đấy.”
Anh cũng không chịu thua: “Nhưng mà em của thời khắc này cũng chỉ có thể ngắm một lần trong đời đấy thôi.”
Đôi mắt Lục Thành Tắc thiết tha ngời sáng, tựa như một tấm gương thần mà ở trong đó, lúc thì tôi được làm công chúa Bạch Tuyết, có lúc hóa thành mụ phù thuỷ độc ác, nhưng chung quy lại vẫn là người đẹp nhất thế gian.
Ai đã từng chìm đắm một lần trong đôi mắt kia, làm sao lại nguyện ý trở về làm một người phàm mắt thịt?
Vì vậy đột nhiên, tôi nêu lên một vấn đề vô cùng tối nghĩa: “Lục Thành Tắc.”
Anh: “Ừ anh đây.”
Tôi hỏi: “Anh có yêu em không?”
Ánh mắt Lục Thành Tắc lộ vẻ kinh ngạc.
Anh có phần không dám tin tôi lại hỏi đến vấn đề này, bèn đáp: “Tất nhiên là có rồi.”
Tôi bắt đầu tăng độ khó: “Anh sẽ yêu em mãi mãi chứ?”
Anh hỏi lại: “Định nghĩa của em về ‘mãi mãi’ là như thế nào?”
Tôi khẽ lắc đầu, bản thân cũng không có lời giải đáp: “Em không biết.”
“Mãi mãi” là gì cơ, là tổng số ngày tình yêu chưa hoá không hay thật sự là vĩnh cửu, chỉ có cái chết mới có thể chia lìa đôi ngã?
Tôi vừa muốn cười mà cũng vừa muốn khóc, do bởi thời khắc – không gian, do bởi con người – hoàn cảnh, hay do bởi bản thân tôi không cách nào chấp nhận được một cuộc sống thiếu vắng Lục Thành Tắc.
Nhất là khi hiểu rõ, kết cục của mỗi một đoạn nhân duyên trên cuộc đời đều không thể thoát khỏi hai tiếng “biệt ly”.
Ắt hẳn Lục Thành Tắc đã nhìn thấy khóe mắt tôi phiếm hồng, anh trở nên hết sức căng thẳng, bèn vội vàng giải thích: “Xin lỗi, anh không nên hỏi lại như vậy.”
Rồi anh lập tức thay đổi câu trả lời: “Anh sẽ mãi mãi yêu một mình em.”
Từ sắc mặt đến giọng điệu, anh nghiêm túc tới mức không thể nghiêm túc hơn.
Tôi vô cùng yêu thích bộ dáng này của anh – mỗi khi cảm xúc của anh bị tôi tác động.
Như vậy, tôi mới có thể cảm nhận được bản thân đang được yêu thương.
Tôi nhìn anh chăm chú: “Em từng đọc qua một câu nói ở đâu đó, rằng tình yêu không nhất định phải diễn ra liên tục không ngừng, mà được tạo thành từ những khoảnh khắc nhỏ bé cộng hưởng bởi những điều tích cực.”
Lục Thành Tắc hỏi: “Đây là góc nhìn của em về tình yêu ư?”
Tôi suy tư một chốc, rồi gật đầu.
Lục Thành Tắc bật cười, thở ra một làn khói mỏng lững lờ trôi.
“Chà, vậy có lẽ anh thực tế hơn em một chút.”
Tồi “ồ” một tiếng: “Thế anh suy nghĩ ra sao?”
Lục Thành Tắc nói: “Tình yêu chính là một niềm tin vào thiên thời – địa lợi.”
Tôi cũng cười theo: “Đây là lời bài hát mà.”
Lục Thành Tắc đáp: “Đúng vậy.”
Tôi đánh giá: “Định nghĩa tình yêu của anh còn trừu tượng hơn của em nữa.”
“Trước khi gặp gỡ được một đối tượng cụ thể, tình yêu không phải vẫn luôn trừu tượng sao?”.
Lục Thành Tắc im lặng trong một thoáng, sau đó anh gọi tên tôi: “Kỳ Diệu à, chẳng lẽ em không có cảm giác đó ư?”
Tôi nghênh đón ánh nhìn sâu xoáy của anh: “Cảm giác gì cơ?”
Anh trả lời: “Tụi mình còn không phải là nhân duyên trời định sao? Nếu anh không yêu em, như vậy sẽ làm trái ý trời mất.”
Mối quan hệ của chúng tôi được anh diễn tả như một lời tuyên thệ – một câu thần chú trói buộc phải dùng cả đời để phá giải.
Tôi cười tủm tỉm: “Nhưng mà ông trời cũng không quy định anh phải yêu em mãi mãi.
Đức tin của một người có thể thay đổi bất kỳ lúc nào.
Một số người sống vô thần phân nửa cuộc đời, nửa phần đời còn lại họ chỉ hận không thể đem kinh sách khắc hết lên bia mộ.”
Khoé môi Lục Thành Tắc cong lên.
Anh không tiếp tục nói nữa, chừng như đang suy tư điều gì.
Tôi lại xoay người, ngắm trời ngắm biển.
Ở nơi ranh giới tiếp giáp hai không gian, mặt trời tròn trịa như lòng đỏ trứng, từ từ bị ép ra khỏi mặt nước màu trắng bạc.
Sắc trời bắt đầu ửng sáng.
Phía dưới đồi, người ra bãi biển dần đông đúc hơn.
Một vài em bé chạy lăng xăng trên bãi cát trắng, vui đùa náo nhiệt, ném những nắm cát thay cho tuyết mùa đông.
Lúc khoác tay Lục Thành thả bộ xuống đồi, anh hỏi tôi: “Em đã từng nghĩ về điều này chưa?”
Tôi thắc mắc: “Điều gì cơ?”
Lục Thành Tắc đáp: “Về việc kết hôn với anh.”
Tôi kinh ngạc đến sững người, vẻ mặt đầy phòng bị: “Đừng nói anh chuẩn bị lôi nhẫn cưới ra cầu hôn em đấy nhé.”
Lục Thành Tắc cười khổ: “Không phải, anh chỉ đơn giản là tò mò vậy thôi.”
Tôi thẳng thắn nói: “Nhất thời em chưa nghĩ đến vấn đề này.
Tuy rằng tối hôm qua có đùa anh một chút, nhưng mà việc kết hôn với em lúc này còn quá sớm.
Em không muốn nhanh như vậy ràng buộc và hoạch định mối quan hệ của tụi mình.
Cứ như thể yêu nhau có mục đích vậy.”
Khi trả lời câu này, tôi vô cùng căng thẳng nhìn anh, sẵn tiện hỏi ngược lại anh vấn đề vừa nãy để dò xét.
Hôn nhân đối với tôi cũng không có mấy mặn mà.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi không mong chờ việc Lục Thành Tắc xem tôi là đối tượng kết hôn duy nhất.
Tuy đáp án của Lục Thành Tắc không nhất quán nhưng đủ khiến tôi trộm cười.
Anh nói: “Anh đã từng nghĩ về việc này.
Trên đường trở về nhà vào lần thứ hai gặp mặt em.”
“Lần thứ hai…” Tôi muốn xác định chắc chắn mình không nghe lầm mốc thời gian.
“Ý anh là cái lần mà em những tưởng là lần đầu gặp anh – ngày mà tụi mình đi uống cà phê sao?”
Lục Thành Tắc gật đầu lia lịa.
“Anh không đùa em đấy chứ.” Tôi quá đỗi kinh ngạc rồi.
Tóc mái anh bay phấp phới theo từng cơn gió lộng, nụ cười anh vẫn đẹp đẽ vẹn nguyên như trước: “Anh đã tự tưởng tượng rất nhiều viễn cảnh của hai đứa mình.
Em nhớ đoạn cuối bộ phim ‘La La Land’ không? Có một chiếc máy ghi hình phát lên những thước phim chung sống tương lai của hai nhân vật chính, giống như vậy.”
Nhìn chung, tôi đã nắm bắt được suy nghĩ của anh: “Ý anh là kiểu…trong đầu hiện lên những hình ảnh nắm tay nhau đến cuối đời sao?”
“Đại khái là vậy.” Dường như anh cũng không dám khẳng định: “Khi ấy, anh cứ mãi nhìn ra ngoài cửa kính xe, đầu óc anh hết sức phấn khởi.
Sau đó anh trông thấy một tiệm sách, liền dừng xe lại giữa đường.”
Tôi bổ sung lời anh: “Thế là anh mua quyển sách mà em đã mua ư?”
Anh nói: “Ừ, bởi vì lúc đó anh tin chắc, nếu có được thêm nhiều chủ đề để trò chuyện cùng em thì anh quá siêu phàm rồi.”
Trời ạ, sao anh ấy lại có thể đáng yêu đến vậy? Sao tôi lại đi hỏi mấy câu hỏi vớ vẩn thế này? Sao lại đòi nghe những lời thề non hẹn biển viển vông vô căn cứ? Tôi không ngừng yêu cầu anh dùng lời nói để chứng minh anh yêu hay không yêu tôi, hay sẽ yêu tôi được bao lâu, trong khi rõ ràng anh đang rất yêu tôi, và hiện tại đang là thời đoạn yêu đương đẹp đẽ nhất.
Tôi không ngăn được tiếng cười: “Cuối cùng anh đọc quyển sách đó chưa?”
Lục Thành Tắc quay đầu nhìn tôi: “Anh đọc rồi.”
“Đọc hết luôn rồi à?”
“Ừ hết rồi.”
“Woah, anh thật sự đọc hết rồi.” Tôi day trán, tự thấy giận mình hết sức: “Em còn chưa chơi thử trò chơi Grounded mà anh nói nữa.”
Anh rủ mắt nhìn tôi, hoàn toàn không chút để bụng: “Không chơi là lựa chọn chính xác.
Trong game có nhiều nhện lắm, chơi xong lỡ em gặp ác mộng thì làm sao đây?”
Tôi vô cùng áy náy hỏi: “Anh có thấy thất vọng không? Về việc em không muốn kết hôn ấy? Cũng như cái đêm giận dỗi, lúc đó em không nghĩ rằng tụi mình đang chính thức quen nhau.”
Lục Thành Tắc đáp: “Anh không thất vọng?”
Tôi nghi hoặc: “Là suy nghĩ thật lòng của anh à?”
Anh đáp: “Là suy nghĩ thật.”
Tôi tin anh rồi, không tiếp tục đoán già đoán non nữa.
—o0o—
Trên đường quay về Nghi Thành, mặt biển và bầu trời mang sắc màu đồng nhất, điểm xuyết lớp lớp mái nhà đa dạng màu sắc, khiến chúng tôi tưởng như mình đang lái xe trong một cảnh quay điện ảnh đậm chất nghệ thuật.
Lục Thành Tắc phát đi phát lại một bài hát, có tên là “”With Love“.
Anh bảo đây là câu trả lời, kiêm lời ước định tình yêu của anh.
Tôi liếc nhìn ca từ chạy tới chạy lui trên màn hình, cười hỏi: “Anh tìm bài này cả đêm luôn phải không?”
Anh cố tình nhướn mày tỏ vẻ bất ngờ: “Làm sao em biết được? Rõ ràng hôm qua anh đợi em ngủ rồi mới tìm mà.”
Tôi đắc ý: “Cho dù ngủ rồi thì tâm linh vẫn tương thông với anh đấy.”
Dừng xe đợi đèn đỏ, anh xoay đầu nhìn tôi, đằng hắng một tiếng: “Hụ.
Question.”
Tôi nghiêm chỉnh, ngoan ngoãn đặt hai tay lên đùi như đang ngồi phỏng vấn xin việc.
“Anh hỏi đi.”
Lục Thành Tắc cất lời: “Em xem series phim Before [2] chưa?”
Tôi đáp: “Em có xem nhưng chỉ mới xem phần một.”
Anh lại hỏi: “Em đoán xem sáu tháng sau nam nữ chính có gặp lại nhau không?”
Tôi đã từng thử tìm đọc trước nội dung phim và bình luận của khán giả, vì vậy tôi đương nhiên nắm rõ tình tiết tiếp theo.
Tuy vậy, tôi vẫn giả ngốc: “Chắc là không gặp lại đâu.
Phim tình cảm điện ảnh thường đi theo mô-típ thất hẹn rồi bỏ lỡ nhau để làm tăng tính kịch của bộ phim nhỉ?”
Lục Thành Tắc nói: “Ừ đúng rồi, hai người họ tận chín năm sau mới gặp nhau, và từ đó mới có phần hai.”
“Ồ…” Tôi trưng ra vẻ mặt ngạc nhiên cùng nuối tiếc: “Chia xa lâu như vậy lận à? Sau đó thì sao?”
Lục Thành Tắc tiếp tục kể: “Phần ba là chín năm sau phần hai, lúc này nam nữ chính sinh ra một cặp bé gái song sinh.”
Tôi bật cười: “Vậy ư, thật không ngờ nhỉ.
Em cứ tưởng phần một là phần phim đẹp nhất rồi, đoạn chia tay và ước hẹn cuối phim lãng mạn vô cùng.”
Lục Thành Tắc nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt anh đen lay láy.
“Chỉ có người nào từng thấu nỗi đau biệt ly mới hiểu được cách trân trọng.”
Tôi im lặng không hé môi, vì tôi biết anh đang ám chỉ điều gì.
“Kỳ Diệu à.” Đèn xanh đang đếm ngược từ mười, anh bất giác gọi tên tôi, đôi mắt anh rực sáng.
Lục Thành Tắc của thời khắc này hệt như một đứa bé thơ, dù biết rõ đáp án vẫn cố gặng hỏi.
Đáy mắt anh ngập tràn mong đợi cùng chân thành: “Khi trở về, tụi mình cùng nhau xem phần ba nhé, được không?”
“Vâng ạ” – Trong xe, tiếng nhạc vang vọng lấp đầy không gian.
Tôi không chút lưỡng lự, cứ thế nói lời đồng ý với anh trong niềm hạnh phúc ngập tràn.
“Do I ever dare to love again monogamy
Anh có đủ dũng cảm để yêu một người trọn đời trọn kiếp?
Cutting deep in my mind stress on my chest
Câu hỏi này khứa sâu trong tâm trí, đè nặng lồng ngực anh
Our checkmates are slowly sly to ’em confide to ’em
Âm thầm tấn công phòng tuyến và chinh phục trái tim anh
–
Girl I’m talking ’bout you put two and two together that’s forever with you
Em ơi, anh chỉ muốn hai ta cạnh bên nhau mãi mãi
Do the math don’t laugh and count it
Anh không đùa đâu, em hãy một lần thử tính thuật toán
The solution is our future we are nothing without it
Đáp số là tương lai duy nhất mà đôi ta gặt hái
I said do the math hold my hand and count it
Xin em hãy nắm tay anh và thử tính lại
The solution is our future we are nothing without be about it
Vì đáp số là tương lai duy nhất mà anh đợi chờ
–
Love love
Tình cảm này anh dành cho em
So easy but so hard
Thật đơn thuần mà cũng thật phức tạp
But I’ll take my time and show you
Nhưng anh sẽ dùng cả kiếp người để chứng minh được
You’re that girl for me babe
Rằng em là người con gái duy nhất của đời anh
True love can’t ever be explained
Tình yêu thực thụ không cần phải diễn giải bằng lời
But I’d like to show you with my heart and soul for you babe
Nhưng anh muốn phơi bày cả trái tim cùng tâm hồn cho em thấy
–
These days some people just can’t last
Rồi sẽ có một ngày khi chia ly ập đến
But I promise that I’ll try my best to make it forever
Nhưng anh thề sẽ cố gắng khiến khoảnh khắc kia xảy ra vào cuối đời.
Others don’t really understand
Người khác có thể không hiểu được
Cause their doubt is what I know that me and you will stay together
Tại sao ngay từ đâu anh lại nhận định em là của anh
–
With love with love
Đơn giản bởi tình yêu cùng tình yêu
That’s all we really need
Là tất cả những gì chúng ta cần và có
Relationships can’t work at all without it
Không mối quan hệ nào có thể tồn tại mà thiếu vắng nó
–
With love with love
Chỉ bằng tình yêu và tình yêu
We can do anything,
Chúng ta có thể làm nên tất cả
Believe me girl there’s nothing else without it.
Hãy tin tưởng rằng anh sẽ dành tặng một đời này cho em.”
[Hoàn chính văn].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...