Triệu Kiến Đan tò mò lại cẩn thận mà sờ sờ cái bụng nhỏ bằng phẳng của thím.
Trong bụng thím có một tiểu bảo bảo, phải đợi vài tháng bé mới ra. Trong một chỗ nhỏ như vầy, bé lại đang chậm rãi trưởng thành ở đó, thật thần kỳ nha.
Mắt Triệu Kiến Đan sáng lấp lánh, sờ tới sờ lui, Triệu Kiến Quân đứng bên cạnh duỗi dài cổ nhìn, nhìn cậu nhóc như thế kia, rõ ràng là muốn sờ sờ, nhưng mà lại không dám duỗi tay.
Giang Cảnh Du kéo tay cậu bé đặt lên bụng, cậu bé cẩn thận chạm chạm: "Thím có khó chịu không?"
Giang Cảnh Du: "Không khó chịu."
Cúi đầu nhìn nhìn bụng nhỏ, đến giờ chính Giang Cảnh Du còn có chút cảm giác không chân thật nghĩ: Đã có bầu rồi à?
Vốn dĩ kế hoạch chính là để cuối năm lại nói, giờ lại đã tới rồi.
Kinh hỉ bé nhỏ ngoài ý muốn.
Triệu Kiến Quân cảm thụ một chút, cẩn thận thu hồi tay, ánh mắt nhìn bụng cô có chút kính sợ: "Thím có muốn ăn cái gì không?"
Nhìn kiểu biểu cảm kia, ấy là muốn biết cô muốn ăn gì, hơn nữa còn là muốn chuẩn bị cho cô ăn, một mảnh tâm ý của bé.
Giang Cảnh Du nghĩ nghĩ: "Thím muốn ăn quả chua."
Triệu Kiến Quân lập tức gánh vác phần trọng trách này: "Thím, để con đi hái quả bong bóng* cho thím."
*: chú ý nhá, mấy tác đặt tên mấy trái dại này ấy à, do có khi là gọi theo vùng miền ở bển nên không search ra được nha, mấy bạn chỉ cần biết đó là trái cây dại trong núi là được ồi, chứ mình cũng bó tay.
Triệu Kiến Đan cũng đi theo: "Anh, để em đi với anh, em biết chỗ nào có tụi nó, cái chỗ đó người khác không biết."
Vừa nói chuyện, hai anh em liền chạy xa.
Hai anh em lắc lư ở bên ngoài không ít, chỗ nào có quả dại, sẽ không ai hiểu rõ hơn mấy đứa nhóc choai choai thế này được.
Cố Hướng Hằng đứng ngay sau lưng Giang Cảnh Du, cả khuôn mặt từ khi biết được tin cô có bầu vẫn cứ cười mãi thôi, Giang Cảnh Du quay đầu nhìn thoáng qua, hai đứa nhỏ đã chạy ra rồi mà anh còn đang cười, bèn vươn tay sờ sờ khóe môi anh: "Mặt anh cười riết không có chua sao?"
Cố Hướng Hằng hoàn hồn, bắt lấy tay cô: "Không chua, giờ em cảm thấy thế nào?"
Nhìn vào đôi mắt kia của anh, Giang Cảnh Du cũng không nhịn được cười, đôi mắt rất sáng, tràn đầy vui sướng, nhìn hoài cô cũng bất giác cười theo, giọng nói mềm nhẹ: "Hết thảy đều tốt."
Trừ bỏ lúc ăn cá khá là mẫn cảm với mùi tanh của nó ra, những phản ứng khác là cái gì cũng không có.
Có lẽ khẩu vị sẽ có chút biến hóa?
Cố Hướng Hằng ôm lấy vợ, cẩn thận khống chế sức lực – không dám quá nặng, lại không muốn quá nhẹ.
Cũng không biết đã ôm bao lâu, Cố Hướng Hằng cảm thấy chân mình đã đạp xuống đất bằng rồi: "Em muốn ăn cái gì?"
Vì sao đều hỏi cái vấn đề này thế?
Giang Cảnh Du nghĩ nghĩ, cô muốn ăn cái gì? Phản ứng đầu tiên là muốn ăn chua.
Giang Cảnh Du đứng dậy, đi vào trong bếp.
Quả dại chua đã có người đi hái, cô liền chuẩn bị chút gì đó khác.
Cái khác này lại là tấm bia mà ông chồng cô có muốn biểu hiện cũng không bắn trúng được —— trù nghệ của chồng cô, cô thiệt không muốn để miệng mình chịu ấm ức.
Đồ chua nhà mình có, một là đậu que chua, một cái khác là măng chua, cô nấu mì súp chua đi.
Nấu xong rồi, múc ra, ăn một miếng, Giang Cảnh Du cảm thấy có chút không quá đủ vị, bèn mở hũ tương ớt ra, đỏ đầy một muỗng ớt cay to, đỏ lè hà, nhìn mà Cố Hướng Hằng theo bản năng cảm thấy miệng đã nóng phỏng lên, nhiều ớt cay đến thế sẽ không quá cay sao?
Ngày thường Cảnh Du không có ăn đồ khẩu vị nặng đến vậy, kết quả giờ cô nếm một miếng, lại mặt không đổi sắc mà múc thêm một muỗng to cho vào tô, lại rót một ít dấm, vẩy thêm chút hành lá băm.
Tô mì của cô với của anh đối mặt so sánh, tô của anh cực kỳ thanh đạm.
Cố Hướng Hằng cũng học Cảnh Du bỏ thêm chút ớt cay, số lượng lại giảm phân nửa rồi lại phân nửa, sau đó anh không chịu nổi, thêm nước vào: "Em không cảm thấy cay sao?"
Anh vừa uống nước vừa hà hơi, miệng đều bị cay đỏ.
Giang Cảnh Du: "...... Thật sự rất cay sao? Em cảm thấy còn được."
Cố Hướng Hằng: "...... Trước kia, ở phương diện ăn cay này chúng ta đều không khác nhau là mấy."
Giang Cảnh Du: "...... Ờm."
Đây là biến hóa khẩu vị mà việc mang thai mang đến sao?
Giang Cảnh Du ăn mì xong rồi, nhìn cái tô nước lèo dư lại, ừng ực ừng ực bụp hết luôn rồi.
"Rất ngon."
Cố Hướng Hằng: "Không thì thêm tô nữa nhé?"
Giang Cảnh Du: "Cũng không cần, đủ rồi."
Thỏa mãn rồi.
Sau đó Diệp Hồng Tú liền tới đây.
Lúc Giang Cảnh Du đi kiếm cô em dâu Phương Minh Nguyệt của cô khám là lúc giữa trưa, lúc ấy Diệp Hồng Tú không ở nhà, bà đi tìm hiểu tin tức cho cháu gái bà rồi, là cô em họ nhỏ bên nhà cậu hai Giang Cảnh Du đó.
Diệp Hồng Tú vừa về nhà, liền nghe được thuật lại, biết con gái có thai, bà lập tức liền xách theo túi đường đỏ nhỏ còn dư lại trong nhà tới thăm con: "Cảnh Du, có bầu rồi, thích ăn gì? Phản ứng lớn không con?" Bà tươi cười xán lạn: "Có gì muốn ăn, không cần cố nhịn, cứ nói, mẹ nấu cho con ăn."
Giang Cảnh Tường cũng tới, lấy quả dại của mình ra, "Chị ơi, em thấy người ta có bầu em bé thích ăn cái này, em cho chị ăn nè."
Giang Cảnh Du không khách khí mà nhận lấy: "Rồi, cảm ơn em thay cháu nghen, về sau em chính là cậu út rồi đó, về sau thành người lớn rồi."
Cậu út!
Giang Cảnh Tường ưỡn ưỡn ngực: "Em là cậu của em bé, về sau em dẫn cháu đi chơi, nếu có đứa nào dám bắt nạt nó, em dần thằng đó một trận."
Giang Cảnh Du có chút dở khóc dở cười: "Em vẫn là học tập cho tốt đi đã, chờ về sau phải làm phiền cậu út dạy kèm cho cháu rồi."
Giang Cảnh Tường chống nạnh: "Đều được, em bao hết!"
Cậu nhóc đảm nhiệm nhiều việc, ngay sau đó lại nhíu mày: "Nếu là con gái, có phải em không thể đánh cháu hay không?"
Rồi cậu nhóc đã bị Diệp Hồng Tú phát cho một cái: "Sao vậy? Con còn muốn động thủ hả?"
"Con là cậu út, về sau phải làm gương cho mấy cháu nhỏ."
Theo sau, Diệp Hồng Tú hỏi: "Muốn ăn chua hay là ăn cay?"
Tục ngữ nói chua trai cay gái, chẳng qua cũng không nhất định sẽ chuẩn xác, khi trước bà mang thai chính là không chuẩn đấy, giờ cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, muốn biết khẩu vị của con gái thôi.
Giang Cảnh Du: "Chua cay đều thích ăn."
Giang Cảnh Tường: "Vậy chị ơi, về sau chị có còn đi dạy nữa không? Liệu có quá mệt hay không?"
Giang Cảnh Du sờ sờ đầu cậu nhóc: "Chị không có sao hết, giống ngày thường thôi." Cô đi dạy cũng không phải việc nặng nhọc gì.
Diệp Hồng Tú: "Còn muốn ăn cái gì?"
Giang Cảnh Du: "Con mới vừa ăn một tô mì xong, không có gì muốn ăn."
Diệp Hồng Tú tiếp tục cười: "Có thể ăn thì tốt rồi."
Mang thai sợ nhất chính là có phản ứng lớn, bà đã từng thấy có người phản ứng lớn đến mức cái gì cũng ăn không vào, chỉ có thể nấu cháo cho ăn, ấy thế mà sẽ còn uống được chút nào ói chút đó, lương thực trân quý đến mức nào cũng thế cả. Người kia chịu đựng đến khi tháng lớn gầy đến như chỉ còn xương, bụng chỉ phình lên một đường cong nhỏ, lúc sinh quả nhiên là khó sinh, đưa đến bệnh viện, cuối cùng phải tốn một số tiền mới bình an đưa người về nhà.
"Minh Nguyệt cũng nói sức khỏe con rất là tốt."
"Thật không có gì muốn ăn hả con?"
Thấy bà như thế, Giang Cảnh Du nghĩ nghĩ: "Mẹ, mẹ làm cho con một phần trứng nước đường đi."
Diệp Hồng Tú lập tức vén tay áo: "Chờ mẹ."
Cố Hướng Hằng cũng đi qua theo, "Mẹ, mẹ dạy con một chút với." Anh cảm thấy trù nghệ của mình có hạn, làm mấy món phức tạp hơn chút có lẽ không hợp khẩu vị vợ, nhưng mà mấy món đơn giản thì anh có thể học với mẹ vợ, để nếu lần tới vợ muốn ăn thì anh có thể tự mình làm.
Giang Cảnh Du cũng vào bếp theo, vừa nhìn mẹ làm trứng nước đường vừa tán gẫu: "Mẹ, trưa nay mẹ đi ra ngoài tìm hiểu, kết quả thế nào rồi?"
Người mà cậu hai với mợ hai nhìn trúng không phải ai khác, là cháu nội của lão hiệu trưởng.
Muốn nói ra, cháu nội nhà lão hiệu trưởng thiệt sự rất không tồi, tuy rằng tướng mạo hơi tàn tàn chút, cơ mà con trai đa phần không lặt lựa diện mạo, hơn nữa cậu kia còn có bằng cấp cao trung.
Vốn dĩ dựa theo biên chế của lão hiệu trưởng, cậu kia hẳn phải là bánh trái thơm ngon rất đoạt tay, cơ mà bởi vì sức khỏe của bà nội cậu ta nên cuộc sống cũng không dư dả, dẫn tới đến bây giờ bọn họ vẫn đang ở nhà cũ rất lâu, vì không có tiền tu sửa mà.
Hơn nữa nếu cứ vậy mà xem, cô dâu mới gả vào rồi phải hầu hạ ông bà.
Trong nhà có một người sức khỏe không tốt sẽ có rất nhiều chỗ cần cố kỵ, nhưng mà cụ bà cũng chỉ là sức khỏe không tốt, cuộc sống hằng ngày lại không có vấn đề gì, chứ không thì Diệp Hồng Tú cũng sẽ không ra mặt đi giới thiệu cho cháu gái.
Diệp Hồng Tú ngoài miệng tươi cười mở rộng, "Trễ chút nữa mẹ về nói bên cậu hai của con hẹn một ngày nào đó, ở nhà chúng ta, để hai người trẻ tuổi làm quen chút."
Bà cảm thấy hai đứa nó cũng xứng đôi, nhà trai có bằng cao trung, cháu gái bà là sơ trung, cũng không kém quá xa.
Bên thằng em lớn của bà tuy chẳng thế nào giàu có, nhưng nhà lão hiệu trưởng cũng chẳng khá khẩm hơn gì, hơn nữa hai nhà đều có một điểm chung, đó chính là hiếu thảo.
Thằng em lớn của bà rất là hiếu thảo với cha mẹ, mà bên lão hiệu trưởng cũng vậy, cháu nội ông ấy rất là hiếu thuận với ông bà nội.
Nếu mà không nhìn trúng nhau, vậy cứ nói là họ tới nhà bà làm khách thôi, còn nếu mà thành, vậy thì giai đại vui mừng. Chỉ cần bịt kín miệng, cũng sẽ không truyền đi khắp mọi nơi.
Giang Cảnh Du nghĩ nghĩ, nhà cậu hai có hai cô em họ, 2 cậu em họ, năm mà mấy đứa nó sinh ra khá là sát với nhau, "Năm nay con bé 16 đúng không?"
"Đúng vậy, đã 16."
Giang Cảnh Du: "Nhìn trúng cũng có thể kết hôn trễ chút, mới 16 tuổi mà đã kết hôn sinh con thì còn quá nhỏ, thân thể còn chưa phát triển toàn diện."
Diệp Hồng Tú: "Không phải bây giờ mới bắt đầu xem mắt sao? Nếu mà không thuận lợi thì lại xem mắt nhiều mấy người, thế là đến 17 tuổi. Chỉ là nếu nhìn trúng, muốn kết hôn trễ chút, vậy sang năm cũng được, hai đứa nó đều không lớn lắm."
Diệp Hồng Tú cảm thấy đều được.
"Hướng Hằng, con cảm thấy cháu nội nhà lão hiệu trưởng thế nào?"
Mỗi một người có văn hóa ở trong thôn ở trong lòng anh đều có một bút tính toán, suy nghĩ kỹ về quá trình giao tiếp một chút, gật gật đầu: "Cậu kia không tệ, kiên định chịu làm, nếu thật nhìn trúng, qua cỡ chừng 2 năm trong nhà cũng có thể xây nhà mới."
Lại nói tiếp, bên nhà mẹ đẻ Diệp Hồng Tú vốn là không coi trọng bằng cấp đến vậy, nhưng mà bà đã chu cấp cho con gái học tới tận cao trung, tuy không thể vào đại học, nhưng mà chính con bé có bản lĩnh gửi bài kiếm tiền, vừa lúc cô cháu gái của bà tốt nghiệp tiểu học, vốn nó nói không học nữa, nhưng mà bị kích thích nên lại tiếp tục học lên, học cho xong hết cấp sơ trung.
Nếu như một đứa là tiểu học, một đứa là cao trung, vậy thì kém quá xa. Nhưng mà giờ là một đứa sơ trung với một đứa cao trung, vậy thì còn được.
"Nhà cậu hai con cũng cũng có gánh nặng khá là lớn, sau này là không chu cấp nổi nữa, nên không có để nó học tiếp nữa. Con bé nó cũng thích đọc sách, cơ mà lại hiểu chuyện, nói không học nữa."
Giang Cảnh Du gật gật đầu: "Muốn đi học, khi nào cũng không muộn, nhà con vẫn còn có sách giáo khoa cao trung nè, nếu em cần thì mượn về đọc."
Muốn nói đến đấy là thân thích thật, nhưng mà lại không đi lại quá nhiều, những việc kia cậu hai với mợ hai cũng sẽ không nói với một đứa tiểu bối như cô, cho nên cô không có biết trong những việc này còn có những chuyện thế kia.
Cố Hướng Hằng: "Cuộc sống về sau sẽ càng ngày càng tốt, muốn đi học đều có thể đi học."
Anh cảm thấy nếu mà bỏ lỡ dịp khôi phục thi đại học thì thật sự quá đáng tiếc, chuẩn bị chờ tới học kỳ mới, để cho cái lứa tuổi đã không nhỏ kia, nếu muốn tiếp tục học tập thì đến trường học, học phí thôn ra.
Có thể nuôi ra được mấy người sinh viên, đó chính là nuôi ra được mấy con phượng hoàng vàng đấy.
Trương Lưu Vân và Giang Cảnh Đằng bọn họ cũng đều lục tục tới thăm, cả đám vui vẻ ra mặt.
Giang Nguyên Đồng: "Về sau chính là hai người rồi, lúc nên nghỉ ngơi phải nghỉ, đừng có quá đua."
Ông cảm thấy cháu gái quá mệt mỏi, vừa phải đến trường dạy lại phải viết bản thảo, còn phải chiếu cố cả một sạp việc trong thôn này nữa.
Người mà, có ai mọc được quá nhiều tay.
Giang Cảnh Du: "Ông nội, con sẽ lượng sức mà đi."
Theo đó, Giang Cảnh Du bị kéo vào trong phòng, bà nội và mẹ cô tự mình truyền thụ một chút kinh nghiệm của người từng trải cho cô, nói cho cô những việc cần phải chú ý. Lúc mới đầu Cố Hướng Hằng ở bên ngoài nói chuyện với cha vợ và cậu em vợ, sau lại biết bên trong đang nói cái gì, liền gia nhập vào, anh cầm sổ ghi chú vèo vèo viết những việc cần chú ý.
Diệp Hồng Tú ở bên nhìn mà không khép mồm lại được: "Con ghi chép mấy cái này lại làm gì?"
Cố Hướng Hằng: "Phải ghi, về sau con chú ý nhiều chút."
Cái này cái kia không thể ăn, động tác này kia bớt làm lại, đấy là điểm mù tri thức của anh. Thừa dịp có người truyền thụ tri thức, ghi chép lại, phải ghi chép lại thật kỹ!
*
Có thai sẽ có biến hóa, nhưng hình như lại không biến hóa, trên bàn cơm nhà bọn họ không xuất hiện cá, hiện tại Giang Cảnh Du cũng không có nấu món cá được, liền để đám Cố Hướng Hỉ nấu, rồi ăn hết luôn trong bếp để tránh cho bị Giang Cảnh Du ngửi thấy mùi, sau lại muốn ói ra.
Trừ bỏ cái đó ra, Giang Cảnh Du ăn những món khác đều sẽ không có phản ứng mạnh đến vậy.
Trong nhà có một vài chỗ bén nhọn đều sẽ được bọc lại, hoặc không nữa thì dịch vô trong góc xó, để ngừa vạn nhất.
Cố Hướng Hỉ phát huy sở thích làm quần áo của mình, làm quần áo be bé cho cháu trai hoặc cháu gái chưa sinh ra của mình.
Diệp Hồng Tú cũng giặt sạch quần áo nhỏ của Giang Cảnh Tường và Chương Học Thành đưa sang đây.
"Da em bé non nớt, mặc quần áo cũ thì tốt hơn."
Mọi người đều tỏ vẻ hoan nghênh cùng nhiệt tình với đứa bé chưa sinh ra đời này, làm tâm tình bà mẹ bỉm tương lai Giang Cảnh Du này dọc theo đường đi đều bay bổng.
Chuyện này rất mau đã liền truyền ra, lúc ấy Giang Kiều đã sắp sinh, cô ta vuốt cái bụng tròn xoe của mình, cảm xúc phập phồng kịch liệt.
Cô ta sắp sinh, không biết thai này là nam hay nữ nữa.
Khác với cô ta, Giang Cảnh Du dù sinh trai hay sinh gái, sinh ra rồi Cố Hướng Hằng hẳn là đều sẽ rất để ý nhỉ? Anh ta không có bao nhiêu người thân còn sống, vậy sẽ càng để ý đến huyết mạch của mình hơn, ở phương diện này Vương Bằng Phi so ra kém.
Hồi trước Vương Bằng Phi được làm độc đinh của cả cái lứa này lâu đến vậy, bị nuôi cho có chút tâm cao khí ngạo, còn chỉ có biết mỗi mình mình, cái thói tự kỷ đó ngày thường nhìn không có gì, nhưng mà sau khi cô ta sinh con gái rồi, có thể ra một chút từ thái độ của anh ta.
Lúc anh ta có hứng thú với con gái thì sẽ ôn tồn chơi với con, dỗ con bé, còn nếu không có hứng thú, ngay cả nhìn anh ta cũng sẽ không nhìn một cái.
Nghĩ đến đó, còn có con ả người tình bên xưởng thực phẩm của anh ta, trong lòng Giang Kiều chợt thấy ứ nghẹn.
Đến bây giờ cô ta còn chưa biết được người kia là ai.
Cô ta đến xưởng thực phẩm không ít lần để thăm chồng, phái nữ bên cạnh anh ta chỉ có nhiêu đó, thoạt nhìn đều chẳng có hiềm nghi gì.
Rốt cuộc là ai? Giấu gì kỹ vậy?
Nghĩ nghĩ, đột nhiên, Giang Kiều cảm cảm thấy bụng mình co rút, có thứ gì chảy xuống, cô ta lập tức vịn lấy cái ghế bên cạnh, "Con sắp sinh rồi!"
Một trận binh hoang mã loạn.
Nếu hai nhà không có ầm ĩ xé rách mặt, cô ta sinh con, thím ba như Diệp Hồng Tú cũng phải đi thăm một lần, nhưng mà giờ hai nhà là quan hệ như thế này rồi, nên chắc chắn là sẽ không đi, có người cùng làm việc đồng áng với nhà họ Vương nói với Diệp Hồng Tú chuyện này thì bà mới biết đấy.
"Dâu nhà họ Vương sinh rồi, sinh đứa con trai, nặng 5-6 cân đó."
"Ồ, thế à." Giọng Diệp Hồng Tú rất là lãnh đạm, "Thì đến tháng rồi."
Vận khí con nhỏ đó không tệ, vì có con trai rồi, mụ mẹ chồng kia của nó sẽ đối tốt với nó hơn không ít.
Với điểm này, con gái bà không cần cái vận khí đó, vì mặc kệ con bé sinh trai hay gái, đều sẽ không có ai ghét bỏ, con rể cũng đối với con bé rất tốt.
Nghĩ đến đó, Diệp Hồng Tú mới thật tình nở nụ cười.
Biết mình có con trai rồi, Vương Bằng Phi cũng vui lắm, ngay cả cái giọng dùng để nói chuyện với Giang Kiều cũng thay đổi, mà biến hóa lớn nhất đương nhiên là bà mẹ chồng Lưu Phán này rồi.
Nhớ lúc Giang Kiều sinh con gái đầu lòng chỉ được ăn mấy cái trứng gà, còn mấy cái khác là gì cũng không có, ác nữa là còn không đợi cô ta nghỉ ngơi được mấy ngày đã muốn bắt cô ta làm việc, làm Giang Kiều hận nghĩ sao mụ mẹ chồng này không chết ngay và luôn đi cho rảnh nợ.
Hiện tại sinh con trai, thái độ của mụ ta thiệt là một cái trên trời, một cái dưới đất.
Vì để cô ta có nhiều sữa hơn để cho con bú, cô ta được ăn cá mà mẹ chồng cố ý mua về nấu, mẹ chồng thậm chí còn giết một con gà nhà mình nuôi cho cô ta ăn, để cô ta được ở cữ cho thật tốt, còn không cần vội vàng làm việc, vì chỉ sợ cô ta quá vất vả sẽ hồi sữa, rồi để cháu mụ ta bị đói.
Đối lập như thế làm Giang Kiều rất đau lòng vì con gái, lại cũng bởi vì thái độ như thế mà lòng nóng lên – Nhà này để ý cái này đến vậy, sinh được con trai, vị trí của cô ta đã ổn.
Giang Cảnh Du có bầu thì thế nào? Còn chưa biết là nam hay nữ đâu.
Về điểm này, cô ta thắng.
Giang Cảnh Du không biết cô đang bị người nào đó lôi ra so sánh trong tối, cô đang phát hiện mình đã thành đối tượng xum xoe của một đám con nít.
Từ sau khi tin cô có thai truyền ra, ba đứa nhỏ Triệu Kiến Quân, Triệu Kiến Đan và Giang Cảnh Tường thì khỏi phải nói rồi, mỗi ngày đều sẽ ôm một vốc quả dại về cho cô, mặt khác còn còn có cậu bé choai choai Giang Hà mà bọn họ định kỳ mua củi nữa, cậu bé cũng thường thường đưa tới đây một túi quả dại kèm với củi.
Từ sau khi cô có thai, thiệt sự ăn không ít trái cây đâu.
Chuyện trong nhà vốn dĩ là mọi người mỗi người làm một chút, giờ cô cái gì cũng không cần làm, Cố Hướng Hỉ sắp tốt nghiệp, giờ đang là học kỳ hai của lớp cao nhị, chờ đến tháng sáu là cô nàng sẽ tốt nghiệp.
Cô nàng vẫn luôn học tập rất nghiêm túc, hiện tại cũng không có được thi đại học, cô nàng chỉ chờ thi xong rồi lấy bằng tốt nghiệp thôi.
Vừa về nhà liền làm quần áo và tã cho cháu trai hoặc cháu gái chưa xuất thế.
Giang Cảnh Du cần mẫn đều phải ngượng ngùng.
"Hướng Hỉ, em không cần vất vả đến vậy."
Cố Hướng Hỉ ngẩng mặt lên cười: "Chị dâu, em không vất vả, em cũng thích làm cái này."
Nhìn thấy cô nàng như thế, Giang Cảnh Du cũng phát sầu thay cô nàng, bèn thương lượng với Cố Hướng Hằng: "Chờ tốt nghiệp rồi là em nó về nhà làm ruộng sao?"
Về nhà làm ruộng cũng không phải không được, chỉ là Giang Cảnh Du cảm thấy có hơi tiếc, bởi vì nếu vậy, thường thì các cô gái cũng sẽ sắp sửa được làm mai rồi kết hôn.
Chờ khi kết hôn sinh con rồi, đời người cơ bản chỉ có mỗi cái đường đi đó thôi.
Nếu đại học không bị ngưng, thành tích của cô em cũng giống với nguyên chủ, đều là hạt giống tốt có hy vọng vào đại học.
Cố Hướng Hằng: "Về làm việc trước đã, chờ sau khi có tin tức thì đi đề cử."
Bởi vì chỗ bọn họ bây giờ còn chưa có được đề cử vào đại học Công Nông Binh, nếu mà khai thông con đường, lấy thành phần cùng tư lịch của nhà bọn họ, vẫn là có khả năng được chọn.
Nếu mà không được, lại xem chiêu số khác đi.
"Thầy cô của trường tiểu học chờ đến khi khuếch chiêu cũng không đủ, đến lúc đó tổ chức một cuộc thi, con bé cũng có ưu thế."
Làm giáo viên không có vất vả như xuống ruộng vậy.
Về phần chuyện bên trường khuếch chiêu, Cố Hướng Hằng triệu tập một cuộc họp cán bộ, nói tính toán của anh với mọi người: Đưa một vài đứa trẻ không gánh nổi học phí trong thôn đến trường học, học phí của các em sẽ là trong thôn trả.
Nhưng bọn họ cũng có yêu cầu với những bé như thế, tuổi sẽ khá lớn, hộ khẩu là ở thôn bọn họ, phải chăm chỉ hiếu học, không thể chỉ lăn lộn cho qua bữa ở trường.
Lúc ấy có vài người cảm thấy việc này không hề cần thiết: "Mấy đứa nhỏ không đi học nổi kia, dù chúng ta trả học phí cho tụi nó thì tụi nó cũng vẫn sẽ không học nổi, bởi vì tự mấy đứa nó cũng phải kiếm công điểm để ăn cơm, mà đi học, dù có là học mỗi buổi sang, thế cũng phải bị giảm hơn phân nửa công điểm."
Hơn nữa như vậy sẽ hấp dẫn được mấy nhà trong nhà có chút tiền, nhưng mà không bỏ được chu cấp con cháu đi học, mà như thế còn chẳng phải là chiếm hời của nhà nước sao?
Cố Hướng Hằng cũng nói đơn giản: "Mấy đứa nhỏ có thể đi học, như thế sẽ nhiều thêm một con đường, tôi cũng không phải muốn mỗi một em phù hợp điều kiện đều tới nhập học, chúng ta chỉ là trao một cơ hội cho những bé muốn đi học, nhưng mà trước kia không có cơ hội thôi, bọn họ có muốn bắt lấy hay không, có thể bắt lấy hay không, cái đó phải nhìn chính bọn họ. Chờ khi thu nhập của thôn chúng ta càng ngày càng cao, trường của thôn ta cũng sẽ nhận càng ngày càng nhiều học sinh, tôi hy vọng có một ngày có thể nhìn thấy những đứa bé muốn đi học của thôn ta, đều có thể ngồi trong lớp học."
Đối với thu nhập của thôn bọn họ bây giờ mà nói, chu cấp cho vài bé không phải vấn đề lớn, lại còn phải thi cử nữa, nếu mà thi không đạt tiêu chuẩn, vậy thì dù cho có muốn đi học đi nữa, thôn cũng sẽ không tiếp tục trả học phí cho nữa đâu.
Mà nếu thành tích thi cử của mấy đứa nằm trong ba hạng đầu, thôn bọn họ cũng có thể cho khen thưởng, khen thưởng không phí tiền gì lắm, chỉ là 2 cây bút, 2 cuốn tập, để có tác dụng cổ vũ thôi.
Lúc ấy mấy cán bộ thôn kia nghĩ tới mấy người mà đại đội trưởng bây giờ thích sai sử đều là có thể đọc và biết tính toán, đặc biệt là cái phương diện tính toán này là cần thiết phải nắm giữ, bởi vậy có mấy người muốn oán trách anh không trọng dụng những người thành thục ổn trọng, mà là dùng mấy người trẻ tuổi kia, cũng không có cách nào phản bác.
Mi thành thục và ổn trọng hơn nữa thì thế nào? Mi không tính chuẩn mấy con số kia, mi lên rồi mi có thể làm gì?
Sau đó bọn họ liền nghĩ tới con cháu nhà mình, ý của đại đội trưởng là về sau cái này có khả năng sẽ không có hạn chế, hơn nữa tuổi cũng sẽ giảm xuống, đến lúc đó con cháu nhà bọn họ cũng có thể đi học miễn phí.
Hơn nữa một bút chi ra này đối với thu nhập hiện tại của thôn bọn họ mà nói đúng thiệt là không lớn.
Hơn nữa những quyết sách của anh cho tới nay đều chưa từng để mọi người thất vọng, cho nên lần này mọi người cũng đều tán đồng.
Không thể không nói, hai vợ chồng Cố Hướng Hằng tiêu phí nhiều tâm lực với thôn Thượng Trang như vậy, cũng là bởi vì mọi người đều rất phối hợp và tín nhiệm bọn họ.
Bằng không nếu mà trả giá nhiều đến vậy, cái nhận được đều chỉ là nghi ngờ cùng không tín nhiệm, bọn họ có làm gì cũng sẽ dần dần mất đi động lực.
*
Tống Ngọc Lâm cảm thấy vui vẻ vì Giang Cảnh Du có bầu: "Tuổi còn trẻ sinh con có chỗ tốt, đó chính là khôi phục nhanh, chị tự mình thể nghiệm rồi."
Tống Ngọc Lâm cũng có bầu rồi, đây là đứa bé thứ 2 của chị ấy, chị lớn hơn Giang Cảnh Du vài tuổi, giờ có bầu rõ ràng có thể cảm nhận được mình không có nhẹ nhàng bằng lần trước, chị đều cảm thấy buồn bực: "Chị tuổi này cũng không lớn lắm, em nói coi sao mà cảm thấy mệt hơn lần trước nhiều đến vậy chứ?" Chị ấy đỡ đỡ eo, "Măng chua em làm lần trước có còn không em? Cho chị thêm một hũ với, anh họ em có cho chị một ít mơ, chị dùng cái đó đổi với em."
"Được ạ." Giang Cảnh Du là chua hay cay đều thích ăn, Tống Ngọc Lâm thì chỉ thích ăn măng chua, không ít lần mở miệng xin với Giang Cảnh Du.
Măng chua không yêu cầu măng phải non cỡ nào, hơn nữa số lượng tre trúc của rừng tre thôn bọn họ khá lớn, mùa nào lên núi tìm cũng đều có thể tìm được măng, nên không thiếu nguyên liệu.
Mà nói cũng khéo lắm, mới hồi nãy vừa nói măng chua, lúc về liền nhìn thấy Cố Hướng Hằng đang ngồi đằng kia bóc vỏ măng. Nhìn đống măng rơi rụng trên mặt đất, Triệu Kiến Đan đang ở bên cạnh rửa sạch.
Nhìn thấy cô đã trở lại, cô bé vui sướng kêu lên: "Thím."
"Đan Đan, hôm nay lên núi đào măng hả?" Giang Cảnh Du sờ sờ bím tóc cô bé.
Cố Hướng Hằng trả lời: "Anh thấy chỉ còn thừa lại có một vò măng chua, vừa lúc có rảnh liền đi đào một chút."
Triệu Kiến Đan ngẩng mặt lên: "Con với anh trai cũng đi cùng."
Cô bé hưng phấn: "Bọn con còn mò được 3 quả trứng gà rừng, chú rất là lợi hại, còn bắt được một con gà rừng đó! Lúc mà bọn con phát hiện được có cái tổ đó, chú biểu bọn con nói nhỏ chút, thật sự đã bắt được con gà kia! Giờ đang chưng cách thủy, bồi bổ sức khỏe cho thím đó."
Loại "đồ ăn" cực kỳ đơn giản, không cần hàm lượng kỹ thuật này, Cố Hướng Hằng làm là không thành vấn đề, anh xách con gà rừng về, vặt lông, rửa sạch, làm sạch nội tạng, sau đó đặt ở trong tô lớn, cho vào nồi chút nước, đậy nắp lại hấp.
Làm thế thì nước súp gà được chưng ra sẽ thơm ngon mười phần, bên vùng bọn họ cho rằng ăn gà như thế là bổ nhất.
Cố Hướng Hằng rửa sạch sẽ đám măng, sau đó rửa tay lại, xoa xoa lên người mình, lúc này mới giơ tay lên sờ bụng Giang Cảnh Du: "Bữa nay mấy đứa nó có quậy em không?"
Giang Cảnh Du: "Bữa nay mấy đứa nó cũng rất ngoan."
Đúng vậy, mấy đứa.
Bọn họ trước đó đã đi bệnh viện kiểm tra thai sản, cô giống mẹ, cũng là có bầu song sinh.
Từ đó về sau, mỗi ngày Cố Hướng Hằng đều phải hỏi một câu, lo lắng đề phòng.
Có bầu song sinh thoạt nhìn rất là may mắn hơn người khác, nhưng mà nguy hiểm khi sinh hai đứa bé cùng lúc cũng tăng lớn, càng dễ xảy ra chuyện hơn sinh thai đơn nhiều.
Anh rất lo lắng.
Nếu không phải Giang Cảnh Du kiên trì, anh còn muốn đưa đón Giang Cảnh Du đến trường đi dạy.
Cố Hướng Hằng cười cười, nhẹ nhàng mà sờ sờ: "Con ngoan, chờ tụi con ra rồi, ba dẫn tụi con đi chơi."
"Em bé nghe lời còn có khen thưởng."
"Tụi con đều là các bé ngoan nghe lời."
Qua một bận "cha con giao lưu", Giang Cảnh Du vào trong bếp, cơm đã nấu sẵn, đồ ăn cũng đã rửa sạch sẽ để riêng ở một bên, chỉ cần Giang Cảnh Du vừa về là có thể trực tiếp động thủ.
Triệu Kiến Đan ở bên cạnh nhìn, học cách nấu nướng với thím, về phần chú thì cô bé không ôm hy vọng gì rồi. Cô bé cũng không biết có phải chú trời sinh tương khắc với nhà bếp hay không nữa, trời ơi, đồ ăn chú nấu ra phải nói là một lời khó nói hết, cô bé nấu còn ngon hơn chú nhiều.
Súp gà được chưng ra thì rót ra để ở một bên, thịt gà thì xé ra. Gà này đã đã hầm mềm rã ra rồi, vừa xé là tách ra liền, như là gà xé tay ấy. Giang Cảnh Du xé nhỏ mảnh thịt gà ra, lại thêm gia vị vào trộn đều, vậy là đã có một món nữa rồi.
Lúc muốn làm món trứng gà xào, Triệu Kiến Đan giơ tay lên: "Thím ơi, không thì để con nấu cho, thím nhìn con làm thử."
Xuống bếp ở tuổi cô bé có không ít người đâu, con nít ở nông thôn chính là vậy đó, cái gì cũng phải làm, cái gì cũng biết làm.
Quan sát lâu như vậy, Triệu Kiến Đan cảm thấy mình có thể làm được.
Giang Cảnh Du nhường chỗ ra: "Được, con làm đi."
Cố Hướng Hằng tri tình thức thú mười phần: "Để chú nhóm lửa cho."
Chờ khi đồ ăn vừa ra nồi, Cố Hướng Hằng lấy đũa thử thử, vẻ mặt thâm trầm.
Thiệt là không hiểu nổi, rõ ràng là động tác và trình tự là như nhau, vì sao những gì anh nấu ra lại có hương vị y chang đồ ăn tập thể bỏ thêm nước vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...