Giang Cảnh Du nhận lấy con dao phay này của Cố Hướng Hằng.
Hàm nghĩa con dao phay này đại biểu cho cái gì? Ôi quá phong phú, cái rõ ràng nhất chính là đại đội trưởng thế mà cũng đi chợ đen, này đây nói rõ rằng anh không phải cái loại người bảo thủ không chịu thay đổi.
Có mấy cái đại đội trông chừng mấy vụ này nghiêm lắm, không cho phép chính là không cho phép.
Trước kia khi Giang Cảnh Du nghe người ta tám nhảm có nhắc đến, có mấy cái thôn làng chính là dù có móc được mấy quả trứng chim trong núi cũng phải hiến lên, càng khỏi nói mấy cái khác, còn nếu phát hiện đi chợ đen hay ngầm buôn bán cũng là nghiêm trị không tha, giờ đây đại đội trưởng của bọn họ đều tự mình lên làm, nó nói lên điều gì?
Nói lên rằng chỉ cần bọn họ đừng quá đáng quá, anh ấy đại khái sẽ nhắm một con mắt mở một con mắt.
Đây là chuyện tốt nha.
Chứ động cái là thượng cương thượng tuyến cho căng chặt làm chi.
Còn nữa là anh ấy ngụy trang rất nghệ nhé, Giang Cảnh Du nỗ lực nhớ lại thân hình cái người đàn ông tối qua kia, lúc ấy đối phương đứng cách cô không xa mấy, cô cũng không phát giác ra đấy là đại đội trưởng của bọn họ, không hề giống với bộ dáng hiện tại của anh.
Chẳng qua nghĩ đến anh xuất thân trong bộ đội, nói vậy hẳn là đã có chuyên học qua phương diện thân hình cùng tư thái này rồi, có thể ngụy trang được như thế cũng không quá bất ngờ.
Cố Hướng Hằng còn không biết rằng bởi vì một con dao phay mà việc tối qua anh đi chợ đen mua đồ đã bị bại lộ.
Cố Hướng Hằng là rất thành khẩn mà tới nhờ vả đồng chí Giang Cảnh Du hỗ trợ.
Từ khi ăn được sốt thịt băm Giang Cảnh Du hỗ trợ làm cho, anh kinh vì thiên nhân, có sốt thịt băm này, anh có nấu ra cơm heo cũng biến thành mỹ thực, thật sự là hóa hủ bại thành thần kỳ.
Đã nếm được đồ ngon rồi Cố Hướng Hằng không muốn chịu đựng tháng ngày không có sốt thịt trộn cơm ăn nữa, cho nên kết giao giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp với đồng chí Giang Cảnh Du là thế phải làm.
Bởi vì cái ý tưởng đó, đêm qua anh nhìn thấy dao phay liền nhớ tới trước đó có một lần ngẫu nhiên nghe được cô ấy nói con dao trong nhà mình xài không tốt cho lắm, nên anh liền mua con dao phay này, vì nếu vậy khi anh thường xuyên nhờ cô hỗ trợ nấu ăn sẽ có thể dễ nói chuyện hơn.
Ngẫu nhiên giúp người khác nấu một lần với nấu thường xuyên khác không nhỏ đâu à nha.
Nhìn thấy Giang Cảnh Du nhận lấy rồi, Cố Hướng Hằng cũng cười.
Giang Cảnh Du nhìn thấy con dao phay này, có chút ngứa tay: "Anh có ăn bơ lạc, sốt nấm, hay là tương hột không?"
Cố Hướng Hằng chỉ có một chữ: "Ăn!"
Đối với cái đáp án này, Giang Cảnh Du chả thấy ngoài ý muốn tí nào, "Vậy anh chuẩn bị nguyên liệu chút đi, để tôi làm luôn."
Cô tính toán làm cho nhà mình một đám, nếu đối phương đã tới tặng con dao phay này, vậy cô giúp làm luôn thể đi.
Không biết là sợ cô hối hận hay là sợ để trễ rồi cô lại sửa lại chủ ý không muốn làm, chân trước mới vừa đáp ứng, chân sau Cố Hướng Hằng đã đưa nguyên liệu cần dùng tới đây.
Có vài thứ là phải chuẩn bị sẵn trước đó, cô sai sử hai thằng em trai xoay mòng mòng, nhưng không có đứa nào có câu oán hận, đều hết sức cần mẫn.
"Chị cứ nói, để em!"
Giang Cảnh Du trừ bỏ bán đi 20 cân thịt lợn rừng chỗ dì Ninh ra, còn dư lại không có động tới, vì nếu là xuất hiện nhiều thịt, chắc chắn sẽ chọc cho có vài người chú ý tới.
Làng trên xóm dưới gần đây, chỉ có thôn bọn họ là săn được lợn rừng, nên sẽ rất dễ mà nghĩ đến thôn của bọn họ, có người bán 20 cân còn được, nhưng nếu mà nhiều rồi liền có vấn đề ngay.
Vì thế đó cô tính toán thịt dư lại sẽ làm thành thịt xông khói và thịt khô rồi lại bán đi, vì như thế sẽ dễ kiếm cớ giải thích nguồn gốc hơn.
Giang Cảnh Du nhận lấy đám đậu kia, ngày hôm qua đến trường dạy học, lúc về cô mang một miếng thịt nhỏ về theo.
"Đổi với người ta, bữa nay làm thịt băm."
Giang Cảnh Tường đưa mắt trông mong nhìn, rốt cuộc đã tròn giấc mộng bị thèm đến không ngủ được khi trước! Sốt thịt băm trước đó là chả liên quan gì đến bọn họ, còn bữa nay là nhà bọn họ có thể thiết thực ăn vào trong miệng!
Về phần muốn phối hợp với cái gì ăn chung......
Giang Nguyên Đồng nhìn về phía Trương Lưu Vân, Trương Lưu Vân đã hiểu: "Ăn mì trộn sốt tương thịt hay là bánh bao sốt tương thịt, còn có chút bột mì, lúc này ăn rồi là khỏi cần nhớ thương nữa."
Bột mì trước đó đã ăn hết rồi, chút xíu của bây giờ vẫn là bọn họ đổi lấy, không biết là đổi với ai.
Chuyện như thế này, thường thường đều là trưởng bối ra mặt giải quyết, Giang Cảnh Du cũng không hỏi.
Mọi người bỏ phiếu, tổng cộng 7 người, 5 người bỏ phiếu ăn mì sốt tương thịt, 2 người bỏ phiếu ăn bánh bao sốt tương thịt, Giang Cảnh Du tuyên bố: "Thiểu số phục tùng đa số, bữa nay ăn mì sốt tương thịt."
Giang Cảnh Đằng: "Em đi nhổ hành."
Giang Cảnh Tường: "Em đi rửa rau."
Cả đám rất tự giác.
Chờ khi mùi hương bay ra, cả đám đều không ngồi yên được.
Không gian trong bếp cũng không lớn, Giang Cảnh Du làm đầu bếp, Giang Cảnh Đằng coi lửa, còn Giang Cảnh Tường đu bám trên cửa lớn, Giang Nguyên Đồng đang "tản bộ" ngoài cửa, thường thường dừng lại hít sâu một hơi, Trương Lưu Vân ở cửa bện cái ky, còn Diệp Hồng Tú ở bên cạnh lặt đậu.
Giang Minh Trí thấy không còn vị trí, chỉ có thể đứng đằng sau nhìn mãi vào cửa nhà bếp, hỏi Diệp Hồng Tú: "Tú, nấu xong chưa?"
Diệp Hồng Tú cũng là lúc được lúc không mà lặt đậu, thất thần: "Sắp sắp rồi."
Mùi hương này thật là bá đạo nha.
Bà không làm được thế, chẳng qua trừ bỏ thiên phú ra, bà luyến tiếc nêm nếm bỏ thêm nguyên liệu cũng là một nguyên nhân, bà luyến tiếc, đau lòng.
Hiện tại cho vào nhiều thứ tốt như vậy, trách không được sẽ mê người đến thế.
Mì sợi là tự Giang Cảnh Du kéo, dai ngon lại có đàn hồi, lấy sốt tương thịt đậm màu tương xối lên mì, phối thêm mấy cây cải thìa xanh mượt, lại vẩy thêm chút hành thái, một tô mì sốt tương thịt đơn giản lại xa xỉ đã ra lò.
Giang Cảnh Du: "Được rồi."
Cơ hồ là một giây, cái tô trước mặt cô đã bị bưng đi, Giang Cảnh Đằng "thuấn di" hốt đi rồi.
Giang Cảnh Du buồn cười: "Gấp vậy à?"
Giang Cảnh Tường lớn tiếng biểu đạt mình đã gấp không chờ nổi: "Chị ơi nhanh lên, xông lên!"
Ăn no nê xong, trong đêm tối khắp nơi đều yên ắng, Giang Cảnh Du vào nhà gỗ nhỏ tiếp tục xử lý phần thịt còn lại.
Đám thịt này đều là không thể bảo tồn thời gian dài, có một bộ phận đã được Giang Cảnh Du làm thành sốt thịt băm, một bộ phận làm thịt xông khói, một bộ phận làm thành thịt khô.
Mỗi lần làm xong, cô cảm giác trên người mình đều là mùi thịt thôi, cần phải thay một bộ quần áo mới, tẩy bỏ đi hương vị còn sót lại trên người.
Rốt cuộc đã làm xong xuôi, Giang Cảnh Du cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn sao trời vĩnh hằng bất biến trong game duỗi người.
Cô đã sửa lại bài viết xong rồi, nội dung tiếp theo cũng đã vẽ ra, gửi cho nhà xuất bản rồi, tiếp theo chính là chờ hồi âm.
Không biết biên tập Dương có vừa lòng không, liệu có đánh về lại cho cô sửa nữa không ta?
Cô đã gửi bài, trung thu cũng tới rồi, việc làm đậu hủ trong thôn bọn họ cũng hạ màn.
Lúc kết thúc Diệp Hồng Tú có chút không nỡ, việc làm đậu hủ này nhẹ nhàng hơn xuống ruộng nhiều, lại tính công điểm như nhau, tiếc quá, giờ không có cách để tiếp tục làm.
Những đậu phụ khô, sữa đậu nành, tàu hủ ky kia chuyên dùng lá cây to rộng đã chưng và phơi qua gói lại, chồng lên đặt vào trong sọt tre, lại dùng xe bò vận đến huyện thành, do Cố Hướng Hằng tự mình dẫn đội.
Lúc bọn họ xuất phát Giang Cảnh Du ở ven đường nhìn thoáng qua, bọn họ chỉ vận một chuyến là không hết được, còn phải tiếp tục vận, hai bên còn có người hộ tống vì sợ xảy ra tình huống ngoài ý muốn, trông mênh mông cuồn cuộn.
Diệp Hồng Tú ở bên cạnh nhìn, vừa kích động lại thấp thỏm, "Liệu những nhà máy kia có đổi ý không thu không?"
"Phi phi phi!" Bà lập tức đổi lời: "Sẽ không sẽ không, chắc chắn sẽ thu, đều đã nói chắc rồi."
"Nghe nói là có thể đổi một ít sản phẩm tì vết của xưởng quần áo về, đến lúc đó nhà chúng ta đổi một ít, quần áo em hai của con có hơi ngắn rồi, phải làm đồ mới, trước đó mẹ vẫn luôn kéo dài." Trước đó chị hai chồng đã có tặng vải dệt, nhưng mà quần áo của ba mẹ chồng cũng phải thay, thế là đã xài hết rồi.
Giang Cảnh Du: "Quần áo của thằng út cũng làm luôn chứ?"
Diệp Hồng Tú: "Không được, lấy quần áo cũ của anh nó sửa lại là có thể cho nó tiếp tục mặc."
Thân là em trai chính là có cái chỗ hỏng này đây, đằng trước có anh có chị, đám em út rất ít có cơ hội mặc quần áo mới, cơ bản đều là nhặt quần áo cũ của anh chị mình mặc lại.
Giang Cảnh Du nhìn quần áo của mình một chút, quần áo của cô là nhiều nhất trong ba chị em, còn có một bộ quần áo mới chưa từng mặc qua, nó vốn là được chuẩn bị làm của hồi môn khi cô kết hôn, Giang Cảnh Du không muốn tiếp tục áp đáy hòm nữa: "Mẹ ơi mẹ đừng có cất cái bộ quần áo kia của con nữa, còn cất nữa, con cao lên rồi liền không mặc được, con vẫn còn có thể cao nữa."
"Con đã lớn vậy rồi còn có thể cao nữa à." Nhưng nghĩ đến tình huống của con trai mình, Diệp Hồng Tú bất đắc dĩ đồng ý: "Được rồi được rồi, về liền lấy ra mặc đi." Thật ra thì nếu có cao lên cũng không sợ, vốn dĩ lúc làm quần áo đã để lại đường sống mà sửa, chỉ cần gỡ ra cái bộ phận vải đã dự lưu kia là được rồi, nhưng hiện tại hiển nhiên là con gái muốn mặc quần áo mới, trong khoảng thời gian này đã có không ít chuyện xảy ra với con bé, cũng vất vả rồi, thôi thuận ý nó đi cho xong.
*
Xác thật là đổi được một đám đồ tì vết về, tin tức này vừa truyền ra, chỗ đại đội bên kia đã bị phụ nữ các nhà vây quanh lấy.
Nhà ai cũng muốn hết, chuyện tốt vải không cần phiếu này tìm ở đâu ra?
Trừ bỏ đám sản phẩm tì vết này ra, còn có những cái khác nữa, tất cả đều là số lượng có hạn, tới trước thì được.
Những người mua được vải dệt kia đều phải nói một câu đại đội trưởng tốt, vì nếu không nhờ có anh, sao bọn họ có thể mua được hàng rẻ như vậy?
Trước kia cả gia đình phải tích cóp lâu thật lâu mới có thể làm một bộ, quần áo đã vá lại vá chồng lên cũng không có cách nào, nếu trong tay tạm không dư dả, còn phải mượn với người khác một ít.
Bởi vì đợt vải dệt này không nhiều lắm, nên cả đám đều chen chúc nhào lên trên, kêu loạn xị, Cố Hướng Hằng bảo mấy lao động khỏe mạnh đi duy trì trật tự, lại quất một câu không xếp hàng liền không bắt đầu, thế mới làm các cô các bà, các chị các mẹ xếp hàng không làm xằng làm bậy nữa.
Nếu đã tới muộn vậy thì chả có cách nào, nếu không phải Cố Hướng Hằng bảo giới hạn số lượng, người không mua được sẽ càng nhiều hơn.
Nhìn thấy có người không mua được tâm tình không tốt, Cố Hướng Hằng ra mặt giải thích: "Lần sau tôi sẽ còn làm một đám nữa, đến lúc đó những người đợt này không đổi được có thể tới đổi, yên tâm, vẫn còn lần sau! Mọi người trở về đi!"
Nhìn thấy mọi người nghe lời anh nói, cả đám ngoan ngoãn rã đám, thư ký vui vẻ cười, tâm tình của phó đội trưởng cũng phức tạp mười phần.
Còn có một ngày ông ta được lên làm đại đội trưởng sao?
Cậu ta còn trẻ tuổi như vậy, làm đại đội trưởng mới lâu mà cũng đã làm mọi người nghe lời cậu ta vậy rồi.
Chỉ là đám cán bộ các ông đây không phải cũng thế à?
Hiện tại tiền trên sổ sách đầy đủ hơn bao giờ hết, mà như này còn chưa tới cuối năm đi bán lương thực, thu hoạch vụ thu còn chưa tới đâu!
Đầu tiên là bán mấy con lợn rừng, hôm nay lại đem đậu trong kho hàng thôn làm thành đậu hủ bán đi, đậu nành vốn dĩ không đáng giá tiền cho lắm, nhưng mà làm thành tàu hủ ky rồi, giá trị của nó lập tức được gia tăng lên, ấy là tương đương với kiếm được gấp mấy lần.
Công việc dưới ruộng cũng không chậm trễ.
Trong lòng phó đội trưởng chua lòm.
Diệp Hồng Tú với Trương Lưu Vân đều đi xếp hàng, cuối cùng Trương Lưu Vân mua được, nếu là Diệp Hồng Tú đi một mình, vậy thì đến phiên bà là hết rồi, vì bà đi chậm một bước.
Diệp Hồng Tú: "Cũng may là mẹ đi nhanh nên tới trước được, quần áo của Cảnh Đằng mới có vải mà làm."
Giang Cảnh Du không đi, cô vội vàng làm các loại tương chấm.
Khi cô làm tương, hàng xóm hai bên đều biết.
Khoảng cách giữa các nhà không tính là rất gần, nhà nào cũng có sân, nhưng mà theo gió thổi, mùi hương kia liền bị thổi qua.
Mùi hương thịt băm trước đó càng bá đạo hơn, càng chọc người thèm hơn, nhưng bọn họ có ngửi được, có thèm đi nữa cũng chả có cách nào, nhà bọn họ không có thịt, hiện tại sau khi biết được nhà họ Giang đang làm cái gì, bọn họ liền nổi lên tâm tư.
Sốt thịt băm thì khỏi cần nghĩ, nhưng mà mấy loại như tương hột, bơ lạc kia, bọn họ thấy không thành vấn đề.
Thím ba Bạch liền hốt một tô đậu nành lớn tới nhà: "Cảnh Du, thím không biết làm cái này, thím dùng đậu này đổi một ít với con được không? Con thấy có thể đổi được bao nhiêu?"
Giang Cảnh Du: "Dạ."
Cô nhìn một chút: "Thím ba, nếu thím cho một ít muối thì có thể đổi nhiều hơn chút, nếu không cho thì chỉ đổi được non nửa chén."
Thím ba Bạch liên tục gật đầu: "Chỉ dùng đậu đổi là được."
Trong nhà không còn nhiều muối cho lắm, hơn nữa muối phải bỏ tiền đi mua, còn đậu là nhà mình trồng, thím ba Bạch tình nguyện cho ra nhiều đậu hơn chút, vì đấy chỉ là vấn đề thuận tay vẩy nhiều hơn chút hạt giống khi trồng đậu thôi.
Giang Cảnh Du: "Tương hột còn cần lên men, không có làm xong nhanh như vậy, chờ nó được rồi con nói với thím."
Thím ba Bạch mới vừa về nhà, Giang Cảnh Du liền theo lại: "Thím ba, hành nhà con trước đó ngắt hết rồi, dư lại còn chưa có lớn, cho con mấy cây hành được không thím?"
Thím ba Bạch mở cửa, chỉ chỉ góc sân: "Ở đó đó, muốn bao nhiêu tự con nhổ đi." Hàng xóm mà, tình huống thế này quá ư là thường thấy.
Giang Cảnh Du nhổ xong thì đi ra cổng, liền nhìn thấy thím ba Bạch đang nói chuyện với bác gái Hoa nhà ở đằng trước, bác gái Hoa nhìn thấy Giang Cảnh Du thì vội vàng kéo lấy cô: "Cảnh Du, trước đó có thấy đại đội trưởng đến nhà con, đi làm gì vậy? Trước giờ không nghe nói nhà các con có giao tình gì với cậu ta mà?"
Việc này không có gì mà không thể nói với người khác, Giang Cảnh Du: "Nhà anh ấy không có người khác, tay nghề nấu nướng không tốt lắm, nên xin nhờ nhà con hỗ trợ nấu chút đồ ăn với cơm canh." Cô hàm hồ một chút, không có nói là anh ấy nhờ mình.
Miễn cho có người nghĩ nhiều.
"Ra là vậy à." Bác gái Hoa hiểu rõ, tầm mắt dạo trên người Giang Cảnh Du một vòng, cô nàng tuổi đang lớn còn chưa có đính hôn, bà ta còn tưởng rằng là đại đội trưởng có ý khác, nhưng mà dù cho mới đầu không có ý gì khác, càng về sau ngắm cô gái xinh đẹp động lòng người như vầy nhiều rồi không chừng sẽ có chủ ý.
Thế thì không ổn rồi.
Bác gái Hoa này là muốn tác hợp con gái của bà ta cho đại đội trưởng, để làm mẹ vợ đại đội trưởng.
Tuy con nhà mình tốt đấy, nhưng bà ta cũng không cách nào che đậy lại lương tâm đi nói con gái nhà mình xuất chúng hơn Giang Cảnh Du.
Vẫn là tìm người đi nói chuyện với đại đội trưởng sớm chút đi, con gái nhà mình cũng không kém, quản gia lo liệu việc nhà là rất giỏi giang: "Cảnh Du, cậu ta đến nhà con, có chuyện trò cái gì không? Ví dụ như có nói đến em trai em gái cậu ta không nè, rồi có nói đến chuyện cậu ta đi bộ đội không, rồi nguyên nhân vì sao cậu ta lại chuyển nghề nữa? Có phải cậu ta có chiến hữu ở trong thành không?"
Giang Cảnh Du cái nào cũng lắc đầu, "Những việc đó sao sẽ nói với người ngoài như nhà bọn con chứ, nhà con còn chờ dùng mấy cọng hành này đâu, con đi về trước." Nói xong cô xoay người đi ngay, lưu lại bác gái Hoa ở đó kêu: "Con chờ chút đi, nấu cơm cũng không cần gấp trong một chốc này!"
Thím ba Bạch vỗ vỗ cánh tay bà ta: "Bà hỏi mấy cái đó làm gì hả? Mà dù có muốn hỏi bà cũng hỏi sai người rồi, nên hỏi mẹ con bé chứ, con gái mới lớn sao sẽ cảm thấy hứng thú với mấy cái bà nói."
Bác gái Hoa chép chép miệng, không nói chuyện nữa.
Bà ta có hỏi rồi đó chứ, ai nói bà ta không hỏi, này đây không phải là chẳng hỏi được gì nên bà ta mới nghĩ xem có thể hỏi thăm ra được chút gì từ chỗ Giang Cảnh Du không à.
Bà ta chợt xoay tròng mắt: "Còn bà thì sao, bà có biết không, trên đường gặp phải có nói chuyện không?"
Thím ba Bạch bật cười: "Vậy bà hỏi sai người rồi, tui không biết."
Bác gái Hoa có chút thất vọng, lúc này mới đổi đề tài: "Tui nghe nói có người trên thành phố muốn cưới Cảnh Du làm dâu đó, có thành công không?"
Thím ba Bạch lắc đầu: "Đúng là có bà mối trong thành tới đây, mà có thành hay không tui cũng không biết, không nghe mẹ con bé nói, vậy chắc là không thành rồi."
Bác gái Hoa đã tiện lại đố: "Ánh mắt bả cũng cao thiệt, nếu mà con gái nhà tui có người thành phố tới hỏi, tôi sẽ đáp ứng liền luôn."
Lời đó thím ba Bạch nghe mà thấy mắc cười: "Nếu con gái tui cũng được như thế, ai không hâm mộ? Chính là hâm mộ không được nha, nếu con gái tui có năng lực đến thế, con bé có thể đi ngang ở nhà chồng."
Bác gái Hoa tán đồng: "Nói cũng phải, con gái nhà mình có bản lĩnh, nhà chồng cưới vào một đứa bé vàng, ai không cung phụng chứ."
Thím ba Bạch: "Mấy người thành phố đó hả, tui nghe nói có mấy người chỉ ngăn nắp trên mặt, nếu mà không có việc làm thì cuộc sống cũng chả dễ chịu gì."
Bác gái Hoa: "Tui có một cửa thân thích chính là hộ khẩu trong thành đó, làm nhân viên tạm thời, một tháng cũng có mười mấy hai chục đồng vào sổ, nuôi sống cả nhà già trẻ không thành vấn đề, bọn họ có nhiều cơ hội hơn chúng ta nha.
Nếu con bé gả vào như thế, về sau chờ có được cơ hội cũng lấy được cái bát sắt, như này không tốt hơn tự nó làm giáo viên ở tiểu học à."
Bác gái Hoa càng nói càng hăng hái: "Nó chỉ là giáo viên dạy thay, không biết chừng nào sẽ bị hủy chức."
Thím ba Bạch: "Vậy thì con bé không làm giáo viên cũng còn có thể gửi bài nha.
Con trai tui với thằng em út của con bé tuổi xêm xêm nhau, ta nói cuốn tập tranh kia vẽ đẹp ơi là đẹp, em con bé đừng có nhìn tuổi không lớn, nhưng nói đạo lý rõ ràng, con trai tui khóc lóc ầm ĩ cầu xin nó cho đọc chung với kìa.
Mà đừng nói, tui cũng coi rồi, vẽ thật rất tốt, tui không biết nhiều chữ lắm cũng biết đó là đồ tốt."
Bác gái Hoa bị nói cho có chút động lòng: "Coi hay vậy hả, cháu nội tui tuổi cũng xêm xêm đó, cho cháu nội tui mượn coi một chút được không?"
Thím ba Bạch: "Con trai tui với Cảnh Tường tuổi xêm xêm nhau, chơi cũng thân, mà như thế hỏi mượn cũng không đáp ứng kìa, Cảnh Tường nó quý nó giữ lắm, nghe nói chỉ có một cuốn vậy thôi, làm hư rồi là không còn đâu."
Bác gái Hoa không còn gì để nói: "Vậy à, cũng phải, đúng là phải giữ kỹ chút."
Phải nói cái là, Giang Cảnh Tường nhờ có cuốn truyện tranh ngụ ngôn chị gái tặng cho mà cực kỳ nổi bật trong đám tiểu đồng bọn.
Đứa nào cảm tình với cu cậu không tốt, chạm cũng đừng mơ chạm vào dù chỉ một chút, cho nên cái đám nhỏ choai choai khi trước không kiên nhẫn dẫn đám con nít nhỏ hơn chơi kia giờ đây đặc biệt ân cần với cậu nhỏ.
Giang Cảnh Tường một sớm xoay người làm chủ, khí phách hăng hái ôi khỏi bàn nữa.
Làm Giang Cảnh Đằng nhìn mà vừa bực mình vừa buồn cười, sao cái thằng nhóc ngông nghênh dào dạt này lại mắc cười vậy ta, mà cũng phải thôi, nếu là anh ở cái tuổi này cũng không nỡ buông tay như thế thôi.
Ai sẽ không thích truyện tranh hay như thế?
Giờ anh lớn vậy rồi, không phải cũng đu theo truyện chị gái vẽ yêu thích không buông tay à? Chị vẽ ra, anh dù cho không phải là người đầu tiên thì cũng là người thứ hai đọc.
Vốn dĩ thằng nhóc con còn không ngồi yên được mà học biết chữ, giờ đây vì đọc hiểu chữ trên truyện mà cực kỳ tự phát tự giác, mà tự mình học xong còn chưa tính, còn phải đi ra ngoài lặp đi lặp lại với các bạn nhỏ của mình một lần.
Vì nghe cậu nhỏ kể chuyện, đám bạn nhỏ của cậu chàng đặc biệt nghe lời.
Hiện tại Giang Cảnh Tường đã là đại ca của sắp nhỏ này rồi, ngay cả đứa tuổi lớn hơn cậu cũng gọi cậu là đại ca.
Trời ơi coi nó hãnh diện ngông nghênh chưa.
Giang Cảnh Du nhổ hành xong về nhà chui vào bếp, lúc gần đến giờ cơm, Giang Cảnh Tường mồ hôi đầy đầu chạy về, trong tay gắt gao mà ôm cuốn sách bảo bối của cậu chàng, cũng chính là cuốn truyện tranh ngụ ngôn bị trả về của Giang Cảnh Du đó, cô sau đó đóng lại thành sách rồi tặng cho cậu nhỏ.
Nhìn thấy cái bộ dáng hấp tấp kia của cháu nội, Giang Nguyên Đồng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cậu, "Mau đi tắm rửa đi, coi con mồ hôi mồ kê nè."
Giang Cảnh Tường lau lau lắc lắc mồ hôi trên đầu một chút, cười hề hề, cất tập truyện tranh bảo bối của cậu sang một bên, lúc này mới đi rửa tay rửa mặt, sau đó liền lẻn vào trong bếp: "Chị ơi, ăn gì vậy."
Con thỏ kia không có nấu hết trong một bữa, còn dư lại một ít, cô lấy mấy miếng thịt còn dư lại của con thỏ kia hầm khoai sọ với đậu nành, để chúng nó dính chút vị thịt, cũng có thể ăn vui vẻ thống khoái hơn.
Giang Cảnh Tường ngửi thấy mùi hương: "Vẫn còn thịt thỏ chứ?"
Giang Cảnh Du: "Hết rồi, đây là bữa cuối cùng."
Giang Cảnh Tường thất vọng thở dài một hơi: "Chị ơi, chị bắt được thỏ chỗ nào vậy, sao mà em không có thấy, có phải chị nhớ nhầm chỗ rồi không? Em không thấy được hang thỏ ở chỗ đó."
Giang Cảnh Du: "Có lẽ là con thỏ kia đi dạo chạy xuống đây."
Chỗ đó đương nhiên không có hang thỏ rồi, vì nếu có hang thỏ thì sớm đã bị người bứng nguyên ổ.
Giang Cảnh Tường: "Anh chị em với cha mẹ nó không thấy nó đâu, tụi nó không nghĩ tới đi tìm nó sao?" Cậu nhỏ nói thầm.
Giang Cảnh Du bật cười: "Em còn muốn hốt hết cả nhà nó luôn hả?"
Nhà họ Giang đầu bên này năm tháng tốt đẹp, đầu bên kia Lôi Đa Lương, chồng kiếp trước của Giang Kiều, trong một lần ngẫu nhiên nghe thấy có người tám nhảm, nói đến ở thôn làng nào dưới nông thôn có nhân vật phong vân, gã ta lưu tâm đến.
Chung quanh đây với trong xưởng là gã ta không tìm được cô nào thích hợp rồi đó, vì bọn họ đều hiểu tận gốc rễ rồi, biết mấy chuyện kia của gã, tìm một nhà môn đăng hộ đối rất khó, chỉ có thể hướng xuống mà kiếm.
Nhưng mà đi xuống kiếm gã ta lại không cam lòng, nên vẫn cứ kéo dài, kéo dài tới cái tuổi này, giờ gã đã 25 tuổi, là một thanh niên lớn tuổi rồi, mấy anh lớn như gã ta con đều đã chạy đầy đất, gã ta ngay cả cái bóng vợ cũng chưa thấy đâu.
Lôi Đa Lương đã muốn vợ mình phải xinh đẹp, lại muốn cô ta có hộ khẩu trong thành, còn phải có công việc mà cùng nhau nuôi gia đình, nhưng mà người như thế hiện tại cả đám đều hỉnh cằm lên tới tận trời.
Gã ta lại lần nữa hạ thấp điều kiện, đến bây giờ, Lôi Đa Lương cảm thấy nếu cái cô ở nông thôn kia có thể kiếm tiền, dù cho không phải là hộ khẩu trong thành cũng không sao cả.
Nghe nói còn xinh đẹp, là người làm công tác văn hóa.
Như thế còn được.
Lôi Đa Lương ủy thác bạn bè hỏi thăm dùm, chính mình cũng tới cổng trường tiểu học ngồi canh mấy ngày rồi rốt cuộc mới gặp được người kia, xác thật xinh đẹp, là một cô gái xuất sắc.
Lôi Đa Lương vừa thấy liền nhìn trúng, bảo mẹ mình đi tìm bà mối hỗ trợ làm mai.
Mẹ Lôi vừa nghe Lôi Đa Lương nói, không đáp ứng: "Sao mày lại đi tìm người nhà quê, con nhỏ nhà quê kia sẽ liên lụy mày, sau lưng còn có cả gia đình bà con nghèo, muốn để mẹ nói vậy thì còn chẳng bằng cưới quả phụ vào cửa, tốt xấu cũng là hộ khẩu trong thành." Bà ta tận tình khuyên bảo mà nói đạo lý với con trai.
Nhưng mà Lôi Đa Lương không vui: "Con không muốn cưới quả phụ."
Nhìn ra được không tán đồng trên mặt mẹ mình, Lôi Đa Lương kéo cái mặt: "Mẹ, lại kéo nữa, chẳng lẽ mẹ muốn kéo dài tới khi con 30 tuổi mới cưới vợ cho con thiệt sao?"
Mẹ Lôi: "Con à con có nghĩ tới không? Hộ khẩu nông thôn đó, hộ khẩu của con cái là theo mẹ ruột nó, con nhẫn tâm để con của mình về sau thành người nhà quê hả? Rồi đến lúc đó tụi nó không có lương thực theo hạn ngạch, cái gì cũng không có hết, tất cả đều dựa vào một tháng lương của con mà nuôi, con chịu nổi không?"
"Chờ cháu nó lớn rồi cũng rất khó tìm được đường ra, tụi nó không có hộ khẩu, cũng chỉ còn nước xuống nông thôn làm ruộng."
Mấy cái bà ta nói Lôi Đa Lương cũng biết, gã ta nói rồi liền bắt đầu cáu bẳn lên: "Mẹ, mấy cái mẹ nói chẳng lẽ con không biết? Nhưng giờ có cô nào trong xưởng nguyện ý gả cho con? Nếu không phải con đã không còn cách nào, sao sẽ nghĩ đến chủ ý này."
"Oan nghiệt mà!" Mẹ Lôi nghe mấy lời đâm tim đó, lập tức khóc lên, "Mày nói sao lúc trước mày lại xúc động như vậy, nếu mà mày khống chế được tính tình, giờ mẹ mày sớm đã bế được cháu nội!"
Lôi Đa Lương sụp mặt xuống: "Giờ mẹ nói mấy cái đó còn có ích gì? Cũng đã qua lâu vậy rồi."
Nói đến cái này Lôi Đa Lương liền mất kiên nhẫn, cũng chẳng còn tính tốt rồi: "Luận điệu cũ rích, nhai đi nhai lại, thật không thú vị."
Mẹ gã ta cũng biết gã không kiên nhẫn nghe mấy cái đó, nhìn thấy gã như thế liền dừng lại, nhìn gã cái tuổi này, ai thán một tiếng mệnh khổ, "Mẹ biết rồi, con nhìn trúng cô nào? Để mẹ đi hỏi thăm chút trước cho." Nhìn thấy con trai lại muốn nói gì đó, bà ta vội vàng mở miệng: "Con ơi đừng có gấp, muốn bàn chuyện kết hôn, phải dò la rõ ràng nhà gái như thế nào, nếu đối phương có một đống bà con nghèo kéo chân sau, mỗi tháng đòi trợ cấp cho mười tệ tám tệ, sính lễ cũng đòi đại kiện gì đó, vậy thì cô đó có tốt mấy cũng không được."
Cũng đúng là đạo lý này, lúc này Lôi Đa Lương mới không nói gì, mẹ Lôi biết con trai đã đồng ý, "Nói với mẹ coi đó là con gái nhà ai."
Lôi Đa Lương: "Là đại đội sản xuất Thượng Trang, tên Giang Cảnh Du, giờ đang là giáo viên dạy thay ở tiểu học huyện thành, nghe nói vẽ tranh rất tốt, tranh vẽ của cô ta còn từng lên báo."
Nghe đến đó, mẹ Lôi Đa Lương liền có vài phần nguyện ý rồi: "Lên báo à." Đây chính là chuyện mà người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ: "Mẹ nhớ rồi, con chờ đó, để mẹ đi hỏi thăm dùm cho.
Con à, lúc đang bàn chuyện kết thân con phải thu liễm tính tình, biết không?"
"Biết rồi." Lôi Đa Lương đóng sầm cửa lại đi ra ngoài: "Mẹ đừng nói nữa, con không phải con nít!"
Nhìn bóng lưng gã ta, mẹ Lôi tốt tính đáp lời với theo: "Rồi rồi rồi, mẹ không nói nữa, giờ liền nhờ người đi hỏi thăm, có tin tức mẹ nói cho con liền."
*
Hôm nay Giang Minh Trí làm việc ngoài đồng, ông phát hiện một con lươn trong cái lạch nước bên cạnh ruộng nước, ông mắt sắc tay cũng nhanh, bắt lấy đầu con lươn kia, từ từ kéo nó ra khỏi lỗ động.
Con lươn này không nhỏ, thô cỡ ngón tay cái của ông, ước lượng một chút còn rất là nặng, đủ lấy về nhà nấu một chậu đồ ăn.
Giang Minh Trí gõ ngất nó, dùng dây cỏ buộc lại đặt trong mũ mang về nhà.
Chung quy là để người khác thấy vẫn là không hay lắm.
Trên đường đi ông có gặp được anh hai mình, lúc ấy Giang Minh Trí đang nói gì đó với người bên cạnh, khóe mắt thoáng liếc thấy Giang Minh Bình, tiếp tục mắt nhìn thẳng, coi như không nhìn thấy, góc độ này anh hai ông cũng thấy ông, nhưng ổng cũng chả hề có phản ứng gì tương tự.
Lại nói, đều là anh em, nhưng mà sống cứ như người xa lạ ấy.
Giang Nhạc Sinh thẳng đến khi hai bên đi ngang qua rồi mới vỗ vai ông, "Anh với anh hai mình vẫn cương như vậy à."
Giang Minh Trí thở dài, không nói chuyện.
Giang Nhạc Sinh đồng tình: "Nhà nào cũng có bản kinh khó niệm." Người anh em này của ông với anh em ruột của ổng quan hệ tàn tàn, nhưng mấy phương diện khác lại có thể nói là mỹ mãn, mà ông thì sao, anh em trong nhà quan hệ thật ra là khá tốt, nhưng mà vợ ông với mẹ ông cứ hay ầm ĩ lên, ông bị kẹp chính giữa hai đầu không phải người.
Cho nên mới nói nhà nào cũng có bản kinh khó niệm đó.
Giang Nhạc Sinh biết ngọn nguồn sự việc, ông không cách nào nói ra cái câu rộng lòng một chút, vì nếu là anh em của ông làm như thế, ông cũng phải ói máu mất, cho nên ông dời đề tài.
"Anh à, ngày khác ấy, em bảo bà nhà em đến nhà anh lấy kinh nghiệm với chị dâu, măng chua lần trước đó con trai em đào về rất nhiều làm ra dở ẹc, cuối cùng đều cho gà ăn hết, mà cố tình măng nhà anh làm lấy về nhà ăn thế nào cũng không thấy đủ."
Măng chua này Diệp Hồng Tú xác thật biết làm, tuy so với con gái bà thì còn kém chút, nhưng cũng xấp xỉ: "Em dâu muốn lấy kinh nghiệm tất nhiên là không thành vấn đề, chú coi chú nói lời này liền xa lạ rồi, chú cũng nói đó là chị dâu chú mà, khi nào tới thì nói trước một tiếng, miễn cho trong nhà đều ra đồng làm việc, không có ai."
Giang Nhạc Sinh cười: "Được đó, vậy em bớt thời giờ đi đào chút măng." Quay đầu lại nhà mình có thể nhiều thêm một chậu đồ ăn rồi.
Lúc Giang Minh Trí về nhà thì ngó nhìn, bữa nay ba ông đi chăn trâu, chăn trâu là việc nhẹ nhàng, ba ông đi làm cũng sẽ không mệt.
Mẹ ông với vợ ông, con trai lớn nữa, họ được phân đi với nhau, hẳn là cũng sắp về rồi.
Lúc ông đẩy cửa ra, Giang Cảnh Tường đang cần mẫn ở trong chuồng gà dùng rau dại mình hái về cho gà ăn.
Giang Minh Trí đến chuồng heo sát ngoài rìa nhất nhìn một chút, heo đã ăn no, nó đang lười biếng nằm đó ư hừ.
Giang Minh Trí vào bếp, quả nhiên con gái đang ở trong bếp bận rộn.
"Trưa nay ăn gì vậy con?"
Về nhà chuyện thứ nhất chính là hỏi cái này.
Giang Cảnh Du đều đã quen rồi, mở nắp nồi ra cho ông nhìn.
"Bữa nay làm khổ qua nhồi, cà tím nhồi, đậu hủ nhồi."
Nếu trong nhà có thịt, vậy thì nhân nhồi vào đều là thịt, nhưng mà giờ nhà không có thịt, Giang Cảnh Du liền dùng gạo nếp thay thế, trong nắm gạo nếp lại gói một quả đậu đã chưng cho mềm nát, đã thơm lại mềm.
Giang Minh Trí: "Gạo nếp này ở đâu ra vậy con, không phải đã ăn hết rồi sao?"
Giang Cảnh Du: "Đây là con đổi với thím ba Bạch."
Giang Minh Trí gật gật đầu: "À, con đổi với bả à."
Đấy là đồ ăn, cơm chính là khoai lang đỏ khô hấp, mặt khác còn có một chậu gỏi rau dại, xanh mượt, nhìn mà có hơi không muốn ăn.
Giang Minh Trí lấy lươn ra: "Cái này thêm một tô đồ ăn."
Mới nhìn một cái có lẽ sẽ hiểu nhầm con lươn này là một con rắn, nhưng Giang Cảnh Du lại nhận biết, chỉ cần quan sát cẩn thận là sẽ không lẫn lộn hai loại vật: "Con lươn này không nhỏ nha."
Vẻ mặt Giang Minh Trí có chút đắc ý: "Mắt ba tinh lắm, thấy được nó, để ba đi làm rửa nó cho sạch sẽ trước."
Giang Minh Trí rất tự giác, con gái làm đầu bếp, nhưng mà có thể làm trợ thủ giúp đỡ ông sẽ hỗ trợ làm giúp.
Con gái ông lại không phải là ở nhà nhàn rỗi cái gì cũng không làm, những bản thảo nó vẽ kia, con bé còn phải soạn bài nữa, cũng vất vả.
Giang Minh Trí cực kỳ nhanh nhẹn mà giết con lươn này, xử lý sạch sẽ, lại cắt thành từng khúc từng khúc một, sau đó lại cho vào đĩa bưng về.
Lúc này Giang Cảnh Du đã chuẩn bị xong xuôi các phối liệu, gừng hành tỏi vân vân, rượu gia vị, còn có một hai trái ớt khô nữa, chỉ chờ nguyên liệu nấu ăn chính mang tới để nấu nướng.
Giang Cảnh Du làm món lươn xào lăn, cảm thấy cuộc sống hiện tại không tồi, hoặc là nói là đang rảo bước về phương hướng càng tốt hơn từng chút một.
Ở cái niên đại này cái gì được gọi là ngày lành?
Ăn no, mặc ấm.
Nếu còn có thể có thịt, điểm tâm, với kẹo đường để ăn, ấy chính là ăn tết.
Phải nói một câu là nhà bọn họ khá là bỏ được chi tiêu ở phương diện ăn này, đương nhiên bữa bữa ăn lương thực tinh, ngày ngày đều ăn thịt là không có khả năng đâu, nhưng cách mấy ngày ăn cái trứng gà thì được, như Giang Cảnh Tường với Giang Nguyên Đồng bọn họ càng là thường xuyên ăn.
Hai người kia, một người sức khỏe không phải rất tốt, một người là con nít đang cần phát triển thân thể.
Trứng gà nhà người bình thường không nỡ ăn, phải tồn trữ mà đổi kim chỉ, đổi muối và một chút vật phẩm thường dùng, lại thêm nuôi heo nữa, như thế thì cuối năm mới có thể lưu lại chút tiền chia hoa hồng kia mà tích trữ, chuẩn bị trước cho đại sự như là đón dâu hay gả con gái hoặc là xây nhà.
Nhà bọn cô không dựa vào bán trứng gà, vậy tiền lặt vặt kia ở đâu ra?
Một nguồn là trong nhà làm nghề mộc có chút vụn vặt, hai chính là Giang Nguyên Đồng trợ cấp.
Tiền của Giang Nguyên Đồng lại là ở đâu ra?
Ông cụ phân hai thằng con trai đầu ra ngoài, nếu đã ra riêng tách hộ rồi liền phải hiếu kính các cụ, mỗi quý bọn họ đều phải đưa đồ ăn tới cho ông.
Đối với việc ấy hai ông bác kia không dám kéo dài, vì nhà cửa hiện tại bọn họ đang ở vẫn là Giang Nguyên Đồng xây cho đó, nếu bọn họ không hiếu thuận, người trong thôn mỗi người nhổ một ngụm nước miếng đều có thể làm bọn họ chết đuối.
Trừ bỏ chút trợ cấp đồ ăn này, phần lớn nhất còn phải kể tới trợ cấp bên cô hai Giang Minh Nghi.
Cô hai là giảng viên đại học, tiền lương cao, dượng hai cũng làm nghề giáo, trong nhà không thiếu tiền, tuy cô hai không thân cận mấy với anh chị em bên này, thái độ với ba mình cũng không phải rất tốt, nhưng mà ở phương diện đưa tiền đưa đồ này vẫn là tương đối hào phóng.
Trong tay ông cụ có tiền, lương thực tinh hay cái gì mà nhà ăn hết rồi, không còn gì nữa, mà ông lại muốn ăn, vậy sẽ lấy chút tiền lẻ ra, đi đổi một ít với chòm xóm.
Mỗi lần cũng không đổi nhiều lắm, ăn hết rồi lại đi đổi.
Đổi không nhiều lắm một cái là vì số lượng mỗi nhà tồn trữ được sẽ chẳng nhiều đến đâu, cái thứ hai nữa chính là nếu có tình huống gì ngoài ý muốn, nhìn thấy trong nhà mình có nhiều lương thực tinh như vậy thì muốn nói rõ sẽ không dễ dàng, Giang Nguyên Đồng rất chú ý điểm này, cho nên mỗi lần đều chỉ đổi một ít.
Mà nhớ đến cô hai của mình, Giang Cảnh Du nhíu chặt mày, nghĩ đến cô hai này của cô cũng sẽ không sống vui vẻ được đến đâu, nếu nhà họ Giang bọn họ không có suy tàn thì cuộc sống này cũng chẳng hề dễ chịu, nhưng mà cô hai đã gả cho người, nhà bọn họ lại không có suy tàn, tuy rằng chỉ là nhánh nhỏ chứ không phải trực hệ.
Mơ hồ nhớ rõ là công tư hợp doanh, nhưng mà về sau lại ngay cả công tư hợp doanh cũng chẳng còn, cụ thể là cái năm nào ấy nhỉ?
Giang Cảnh Du đã không nhớ rõ, nhưng mà có thể nghĩ được là trong mười năm này bọn họ sẽ không dễ chịu.
Nhớ tới hai người họ đều là giảng viên đại học, rất nhiều giảng viên đại học đều xuông nông thôn cải tạo, cũng không biết cô dượng sẽ thế nào, chờ ông nội trở về lại hỏi chút vậy.
Chờ khi bọn họ trở lại rồi, nhìn một cái đĩa lươn xào lăn giữa bàn đều có chút kinh hỉ: "Lươn này ai bắt vậy?"
Giang Minh Trí cười trông có chút khờ khạo: "Là con trùng hợp thấy được."
"Vận khí con bữa nay không tồi."
"Đúng vậy."
Dùng đũa nhẹ nhàng chạm vào, thịt liền tách ra, vì đã hút no nước sốt tương mà thoạt nhìn phá lệ sáng bóng mê người, run rẩy mà cho vào trong miệng, mùi tanh bùn đất của lươn đã không nếm ra được, chỉ có thơm, non mềm, mượt, hận không thể to mồm mà ăn, rồi lại không thể không chậm lại tốc độ.
Lươn có xương, lúc ăn phải cẩn thận.
Diệp Hồng Tú gắp cho con út mình đều phải lặt trước một lần rồi mới cho cụ cậu, vì con nít nếu ăn quá gấp quá nhanh rồi bị mắc xương, vậy thì phải chịu khổ rồi.
Ăn xong rồi, Giang Cảnh Du thả đũa xuống: "Mẹ, đợt tương kia đã xong rồi, nếu mẹ đụng phải đại đội trưởng thì nói với anh ấy, có rảnh thì lấy hũ lấy bình tới đựng."
Nói đến cái này Diệp Hồng Tú liền cười: "Nếu là mẹ nói với đại đội trưởng, mẹ cảm thấy cậu ta sẽ đến đây ngay lập tức, bình cũng sớm đã chuẩn bị xong xuôi luôn rồi."
Qua mấy hôm này giao tiếp các bà đều đã nhìn ra, vị đại đội trưởng này của bọn họ là người thích ăn ngon.
Đại đội trưởng có tài lại có năng lực, tính cách cũng tốt, không phải người bình thường, khi biết cậu ta có sở thích này rồi còn thấy gần gũi hơn nhiều.
Rể hiền như vậy nếu bà còn có đứa con gái khác cũng phải động lòng.
Mọi người đều cười.
Buổi chiều mọi người đều xuống ruộng, Giang Nguyên Đồng thì không cần, ông chỉ đi làm nửa ngày, cho Giang Cảnh Du cơ hội để nói chuyện riêng với Giang Nguyên Đồng: "Ông nội, bên cô hai có còn ổn không?"
Giang Nguyên Đồng sửng sốt một chút, "Sao đang êm đẹp lại hỏi cái này?"
"Thành phần nhà dượng......" Ấy chính là tư bản.
Tuy rằng nhà dượng đã chia ra riêng rất sớm rồi, nhưng dượng vẫn là người từng xuất ngoại giao lưu.
Câu kế tiếp cô không có nói ra, nhưng Giang Nguyên Đồng đã hiểu, "Sao đột nhiên con lại nghĩ đến vụ này, cô dượng con đã lớn tuổi vậy rồi, còn cần con lo lắng sao, tụi nó tự hiểu rõ trong lòng."
Giang Cảnh Du: "Ông nội, con cũng là lo lắng, nếu là thật, vậy ông bảo nhà cô hai tính toán sớm chút, em họ chỉ nhỏ hơn con một chút, còn nhóc út nhà cô hai thì càng là chỉ mới mấy tháng thôi."
Giang Nguyên Đồng trầm mặc một hồi, cười nói: "Lời này coi con nói già dặn chưa, những việc này sao cô hai con lại không hiểu, quay đầu lại để ông viết thư đề điểm một chút, giờ yên tâm chưa."
Nghe thấy ông cụ nói như vậy, Giang Cảnh Du nghiêng đầu: "Ông nội tính toán đề điểm thế nào, thứ gì viết lên giấy cũng phải thận trọng."
Giang Nguyên Đồng: "Ông biết, chẳng qua là bảo cô hai con nghĩ cho kỹ nên an trí em họ của con thế nào thôi." Nói đến cái này liền thấy tiếc hận, vì đứa cháu ngoại này của ông đã lên đại học, nhưng mà giờ nghỉ học, cũng không biết tiếp theo đây sẽ thế nào.
Nếu là thật......!Vậy còn không bằng sắp xếp một phần việc cho cháu nó sớm một chút, chuyện vào đại học để sau lại nói.
Giang Cảnh Du: "Vậy là tốt rồi.
Đúng rồi, nhắc đến cô, bên anh họ với em họ bên cô cả mấy tuổi rồi ạ?"
Giang Nguyên Đồng ngẩn ra một chút, nhớ tới con gái cả đã hy sinh: "......!Anh họ con năm nay 19, còn em gái nó 15."
Giang Cảnh Du: "Hình như không có tin tức gì nói anh họ đã lập gia đình."
Giang Nguyên Đồng: "Con nhọc lòng cái gì, dù cho không có cô cả của con, dượng cả con cũng sẽ tính toán cho con trai nó."
Giang Cảnh Du: "Còn không phải vì ông ấy cưới lần hai nên mới hỏi?"
Giang Nguyên Đồng: "Cưới lần hai rồi là không phải con trai con gái ruột của nó hả? Sao mà hôm nay lại đột nhiên hỏi cái này?"
Giang Cảnh Du: "Đột nhiên nghĩ tới."
Giang Nguyên Đồng: "Con trưởng thành rồi, quay đầu lại để ông viết cho tụi nó một phong thư, cũng có đoạn thời gian không liên lạc rồi."
Nói thì nói như thế, chờ cháu gái đi rồi ông cụ vẫn là từ từ thở dài một hơi.
Bên con gái thứ hai khi trước thấy còn tốt, nhưng mà xác thật thời cuộc này không nói chắc được, nếu......!Nghĩ đến đây, Giang Nguyên Đồng lại thở dài một cái, hy vọng sẽ không đi đến cảnh ngộ không xong như thế.
Đang khi Lôi Đa Lương đòi mẹ mình hỏi thăm Giang Cảnh Du ấy, mẹ Lôi phát hiện cái bà mối bà ta kiếm này thế mà biết Giang Cảnh Du, khi trước còn từng tới cửa làm mai cho người khác, chỉ là bị cự tuyệt.
Mẹ Lôi vừa giật mình vừa vui sướng, vui là vì việc này nói rõ rằng cô gái kia hẳn là tốt, bằng không sẽ không có nhiều người chú ý đến nó như vậy.
Nghe tin tức từ bà mối xong bà ta vừa mừng vừa lo, những điều con trai nói cho bà ta thế mà không phải lừa bà ta, mà là sự thật.
Theo lời bà mối này, cô kia cũng rất xinh đẹp, cũng có năng lực, chính cô ta có thể tự mình kiếm tiền, rất có thể diện, có kém chỉ kém ở mỗi xuất thân, nhà mẹ đẻ cô kia cũng không có gì mà kéo chân sau, ở nông thôn cũng là ở trong căn nhà lớn, ba là người có tay nghề, có một người cô rất có tiền đồ ở thành phố lớn, đây cũng là nhà có nội tình.
Nghe bà mối kia nói như vậy, trong lòng mẹ Lôi liền rất nguyện ý, xin nhờ bà ta tìm cái ngày tới cửa, để hai người trẻ tuổi xem mắt.
Mẹ Lôi: "Bà cảm thấy vụ này chắc ăn không?"
Bà mối kia biết chút chi tiết nhà họ Lôi, nhưng chỉ nhìn ở việc Lôi Đa Lương là nhân viên chính thức này đây đã tốt hơn cái người chỉ có hộ khẩu không có công việc kia nhiều, nên bà ta cảm thấy khả năng thành công sẽ rất cao, đến lúc đó không thể thiếu tiền bà mối cho bà ta được.
Nghĩ đến đó, bà ta đáp ứng rất sảng khoái: "Yên tâm đi, đây chính là lương duyên trời cho!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...