Giang Cảnh Du bị sự xuất hiện của hàng xóm làm kinh ngạc chút, ngay sau đó tầm mắt cô dừng trên thân ảnh kia, biểu cảm cứng lại.
Bởi vì ——
Cô có thể nhìn ra bên kia có người, nhưng mà ngoài điều đó ra......!Hình tượng của đối phương y chang cái bóng người đen thùi chỉ hung thủ chưa xác định trong Conan kia!
Trừ bỏ có thể nhìn ra đây là một người, căn bản không nhìn ra được đối phương có điểm đặc biệt gì khác!
Đối phương là cao hay lùn, là nam hay nữ?
Không biết.
Giang Cảnh Du: "......"
Giang Cảnh Du: "............"
Giang Cảnh Du: ".................."
Cạn lời xong xuôi, Giang Cảnh Du thử chào hỏi với đối phương, mở miệng nói chuyện: "Xin chào?"
Không có phản ứng, cô vẫy vẫy tay, bên đối diện cũng không có phản ứng.
Giang Cảnh Du: Ý cái game này là nhất định phải để đám sương này biến mất rồi mới có thể để cô với hàng xóm giao lưu đúng không?!
Mừng hụt, thấp thỏm không công một trận.
Cố Hướng Hằng đầu bên kia nhìn "tiểu hắc" đối diện cũng chả có cách nào, anh làm ra không ít động tác, đối diện đều không có bất kỳ đáp lại nào, anh thậm chí còn không biết có phải đối phương vẫn luôn đứng đó không nhúc nhích hay không nữa.
Lớp sương mù này giống như một cái chắn tín hiệu, ngăn cách tất cả giao lưu.
Vẫn là phải nhanh chóng lên level mới được.
Đêm nay, hai bên đều tâm tình kích động, lăn qua lộn lại trên giường hồi lâu, không có cách nào tĩnh tâm xuống.
Giang Cảnh Du không tránh khỏi mà nghĩ đến hết thảy những gì ở hiện đại, cha mẹ cô, bạn bè cô, tất cả của cô.
Thời gian qua lâu vậy mà cô không hề thấy có dấu hiệu sẽ về, cơ bản đã hết hy vọng, nên cố ý khống chế mình bớt nghĩ những điều đó.
Nhưng mà hôm nay, cô không khống chế chính mình được.
Khi xảy ra ngoài ý muốn cô đang làm cái gì nhỉ?.
Truyện Võng Du
Cô lúc ấy đang trên đường đi xem mắt.
Cô là con gái một, vẫn luôn không tìm đối tượng, ba mẹ đều nóng nảy, nên sau đó liền tích cực xông xáo đi tìm đối tượng xem mắt cho cô.
Có thể chối cô đều đã chối, nhưng luôn có một vài người là đẩy kiểu gì cũng không được, chỉ có thể đi gặp mặt, đi ngang qua sân khấu rồi chia tay thôi, mà lúc này đây, cô chính là xảy ra ngoài ý muốn trên đường đi xem mắt.
Cái này là ngoài ý muốn thiệt.
Cô với đối tượng xem mắt hẹn nhau ở một nhà hàng rất hot trên mạng ở trung tâm thành phố, nhưng mà trên đường đến đó cô gặp phải một kẻ điên, thằng điên kia vì cuộc sống mình không như ý mà tính đi trả thù xã hội.
Nếu là kẻ điên bình thường thì không đáng sợ, chỉ sợ điên có văn hóa.
Cái thằng điên đó nó cầm bom tự chế đi đánh bom liều chết, mà đối tượng bị nhắm là một đám các bé nhà trẻ tay trói gà không chặt.
Giang Cảnh Du không thể nào trơ mắt nhìn những em bé với đôi mắt to tròn đong đầy sợ hãi kia cứ vậy mà mất đi tính mạng.
Khi nghe tiếng nổ mạnh ầm vang lên ấy, cô đã biết việc này rất là không hay rồi.
Cô cảm thấy mình rất có lỗi với ba mẹ.
Cô hẳn là đã chết rồi, vì chết rồi mới có thể đi vào thế giới này.
Nếu hàng xóm cô thật sự là người hiện đại, cô nhờ đối phương mang lời nhắn về giúp cho cô, liệu ba mẹ có cảm thấy tức giận vì có người cố ý vui đùa chuyện con gái họ qua đời hay không?
Nếu đối phương có thể giúp cô tìm hiểu một chút rằng là cô với nguyên chủ thay đổi thể xác sống sót thay cô, vậy càng tốt hơn.
Nếu được vậy thì dù cho cô không thể ở bên bọn họ nữa, dưới gối ba mẹ cũng sẽ không trống vắng.
Hồi đại học Giang Cảnh Du từng đi làm thanh niên tình nguyện, mang theo quà cáp tán chuyện với các cụ già cô độc, giải sầu tịch mịch cho các cụ.
Lúc ấy cô nhìn hiện trạng của các cụ mà cảm thấy rất chua xót, kết quả không ngờ tới......!Cha mẹ cô cũng sẽ phải chịu cái đau tang con.
Ngày hôm sau khi Giang Cảnh Du tỉnh lại cảm thấy không được tỉnh táo cho lắm, Giang Minh Trí nhớ thương măng chua làm khi trước, tới ngày rồi liền nhắc nhở cô: "Cảnh Du, có phải măng chua ăn được rồi không con?"
Giang Cảnh Du mở cái bình ra nhìn một phen, "Được rồi, hôm nay nấu măng chua đi."
Giang Nguyên Đồng: "Có phải mấy đứa muốn lấy măng chua đi làm tặng lễ không?"
"Dạ đúng."
Sau đó họ sẽ nhân ngày nghỉ cầm măng chua, còn cả một ít rau xanh nhà bọn họ tự trồng đến huyện thành một chuyến để tìm chú Vương xưởng quần áo.
Chú Vương này tên là Vương Cửu Thiên, trước đó có đưa địa chỉ cho, hai chị em bọn họ nhân ngày nghỉ tới cửa thăm hỏi.
Nhà họ Vương trú tại phòng ở trong xưởng quần áo phân phối cho, cả gia đình chen chúc trong một căn phòng cỡ năm mươi mấy mét vuông.
Diện tích này còn là khá lớn đó, lúc trước nếu không phải hai vợ chồng chú ấy đều là người của xưởng quần áo thì còn không được chia nhiều vậy đâu.
Hiện tại bọn họ là tam đại đồng đường.
Vương Cửu Thiên* sinh 2 trai 1 gái, con trai cả đã lập gia đình sinh con, hai đứa phía dưới vẫn còn đang đi học.
*: tên này là tác giả ghi thế, không dám chắc là tác ghi nhầm hay định đổi tên thật, nên để đó (vì dù sao cũng đâu thể đi hỏi tác nhể?)
Con cả của Vương Cửu Thiên cũng làm trong xưởng quần áo, con dâu của chú ấy là giáo viên toán học của tiểu học huyện.
Đi mở cửa cho đám Giang Cảnh Du chính là con gái út Vương Quế Anh của Vương Cửu Thiên, nhìn thấy hai người xa lạ, cô nàng sửng sốt: "Các anh chị tìm ai vậy?"
Giang Cảnh Du: "Bọn tôi tìm chú Vương."
Vương Quế Anh quay đầu hô một tiếng: "Ba, có người tìm ba nè."
Sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân đi về phía bọn họ, Vương Cửu Thiên đi tới, nhìn thấy hai chị em bọn họ thì có chút kinh hỉ: "Hai vị tiểu đồng chí tới à, mau vào ngồi."
"Nào, để chú giới thiệu cho mấy đứa chút, đây là vợ chú......"
Bởi vì là ngày nghỉ nên bữa nay chị em họ đều nhận mặt đủ hết thành viên nhà chú Vương.
Chú Vương giới thiệu đám Giang Cảnh Du thế này đây: "Đây là tiểu đồng chí ba đi công tác về gặp được, bọn ba là bạn vong niên!"
Vợ chú ấy nhìn một vòng: "Tôi biết rồi, ông đã nói, thì ra là hai vị này.
Ngồi đi, Quế Anh, con đi pha trà đi."
Giang Cảnh Du ngồi xuống: "Bọn con mạo muội tới cửa, không biết có quấy rầy hay không."
Vương Cửu Thiên: "Không có không có, hôm nay được nghỉ."
Giang Cảnh Du: "Trước đó có nghe chú Vương hảo món này, ba con cũng vậy, lúc này măng chua nhà làm vừa tới vị, liền muốn đưa tới một ít cho chú Vương nếm thử xem, xem thử xem có hợp khẩu vị hay không."
Vương Cửu Thiên xua tay: "Chú không thể lấy, mang về đi."
Giang Cảnh Du cười: "Chú Vương, đây là đào được trong núi với nhà mình tự trồng, không đáng mấy đồng."
Vương Cửu Thiên nhìn một chút, xác thật là vậy, tươi cười trên mặt tăng thêm: "Vậy chú liền không khách khí, đợi tí nữa mấy đứa về cũng cho mấy đứa chút nấm rừng, nấm này là nhà mẹ đẻ thím mấy đứa bên thôn Tế Liễu đưa tới đó."
Giang Cảnh Du: "Thật đúng là khéo, thím là người thôn Tế Liễu ạ? Nhà ông ngoại con cũng là thôn Tế Liễu."
Vợ Vương Cửu Thiên có chút kinh ngạc: "Điểm này hơi khéo nha, thím họ Diệp, ông ngoại hai đứa họ gì?"
Giang Cảnh Đằng: "Cũng họ Diệp ạ."
"Cũng họ Diệp à, vậy nói không chừng chúng ta còn là thân thích.
Ông ngoại mấy đứa tên gì, mẹ tên gì?"
Nói tên ra xong, bà ấy nghĩ nghĩ: "Có phải nhà ngoại mấy đứa ở chân núi, trước cửa có một cây hồng hay không?"
Hai chị em liếc nhau: "Phải, nhà hàng xóm sát bên trồng một cây sơn trà.
Bà ấy lộ ra thần sắc bừng tỉnh: "Vậy không sai được, tổ tiên hai nhà chúng ta xác thật là người một nhà, thím phải gọi ông ngoại mấy đứa là chú, mẹ mấy đứa phải gọi thím là chị."
Tươi cười trên mặt bà càng xán lạn hơn vài phần: "Thím tên Diệp Ninh, trước kia khi còn nhỏ còn từng nhau chơi đùa với mẹ hai đứa đó, chỉ là thím dọn khỏi thôn khá sớm, sau đó không ở chung với mẹ mấy đứa quá nhiều.
Mấy đứa đừng gọi thím, sửa lại gọi dì nha."
Hai nhà đã ra khỏi ngũ phục, nhưng nếu muốn nói thì xác thật là thân thích.
Giang Cảnh Du với Giang Cảnh Đằng liếc nhau, mẹ chưa bao giờ nhắc tới bà còn có một thân thích như vậy, hiện tại hướng đi của vụ này......!Thiệt sự có chút ngoài ý muốn nha.
Vương Cửu Thiên đều ngây ngẩn cả người: "Vậy là mấy đứa phải sửa lại gọi dượng rồi, ha ha ha." Nói nói rồi ông liền cười, mở miệng nói với Diệp Ninh: "Khi tôi nói với bà về cặp song sinh này đó, bà còn nói nhà họ Diệp bà cũng có người sinh song sinh, kết quả chính là hai đứa nó, thế này cũng thật khéo quá."
Diệp Ninh nhìn hai chị em cười, đây là thân thích nhà mình, một đứa đã tốt nghiệp cao trung, một đứa tốt nghiệp sơ trung, bằng cấp lấy ra rất có mặt mũi.
Còn sinh viên thì ấy đều là nhân tài hiếm thấy, vừa nhập chức lương bổng phúc lợi phải cao hơn công nhân bình thường rất nhiều, ví dụ như tiền lương của một công nhân bình thường là cỡ 20-30 tệ, vậy thì lương sinh viên thấp nhất cũng phải 50 tệ.
Bởi vì có thêm một tầng quan hệ, thái độ của mọi người đều càng nhiệt tình hơn chút.
Trò chuyện một hồi, Diệp Ninh cũng cảm thấy đáng tiếc.
Đều đã học lên cao trung rồi, thành tích còn tốt đến vậy, nếu mà không có vụ hủy bỏ thi đại học, không chừng có thể ra một sinh viên.
Mấy đứa con của bà, thằng cả là học không nổi, nó có cơ hội thi đại học, kết quả tốt nghiệp sơ trung xong liền không học nổi nữa.
Hiện tại hai đứa nhỏ hơn một đứa cao trung một đứa sơ trung, tiếc là hiện tại không có cơ hội được đào tạo sâu, cũng không biết có thể khôi phục thi đại học không nữa.
"Mặc kệ nói thế nào, nhân tài chính là nhân tài, cố gắng nỗ lực vào, sẽ có cơ hội." Diệp Ninh không phải không có tiếc hận.
Nếu con bé là hộ khẩu trong thành, muốn tìm một công việc sẽ dễ hơn nhiều.
Giang Cảnh Du nói ra ý đồ cô đến mới đầu: "Dì Ninh, trước đó con có nghe dượng nói chị dâu làm giáo viên ở tiểu học huyện phải không ạ?"
Diệp Ninh nghĩ đến bằng cấp cô là cao trung, bừng tỉnh: "Con muốn đi làm giáo viên?"
Tống Ngọc Lâm nhìn về phía cô em họ bà con xa mới vừa nhận, "Em muốn dạy môn nào? Hồi đi học thành tích em thế nào? Có sở trường đặc biệt gì không?"
Giang Cảnh Du: "Thành tích hồi em còn học ở trường vẫn luôn trong ba hạng đầu, em biết vẽ tranh, hiện tại em có tác phẩm được cập nhật đăng trên báo, ca hát cũng được luôn ạ, em muốn làm giáo viên mỹ thuật cùng âm nhạc, nếu các giáo viên khác không tiện lên lớp cần người dạy thay cũng không thành vấn đề."
Sách giáo khoa tiểu học hiện tại cô đều đã xem qua, mặc kệ là môn nào, cô đều có tự tin.
Tống Ngọc Lâm đầy mắt kinh ngạc, lên báo?
Và thế là Giang Cảnh Đằng kỹ càng mà kể lại việc gửi bài, việc này Vương Cửu Thiên cũng là lần đầu biết, ghé mắt nhìn sang.
"Em đây là chân nhân bất lộ tướng nhé."
Tống Ngọc Lâm cũng nhìn cô với con mắt khác, trường học các cô xác thật có tiết môn mỹ thuật cùng âm nhạc, chẳng qua rất ít, một tuần có một hai tiết.
Hiện tại hai môn học đó ở trường bọn họ là do các giáo viên thay phiên dạy, không có giáo viên nào chuyên phụ trách mỹ thuật và âm nhạc.
Tống Ngọc Lâm cũng từng đi dạy thay tiết âm nhạc, còn dạy học sinh môn mỹ thuật thì đành có lòng mà không có sức.
Tiểu học huyện thành không có giáo viên chuyên môn ở phương diện này!
Giang Cảnh Du động tinh thần, cô sẽ có cái ý tưởng này chính là vì cảm thấy có khả năng không có giáo viên chuyên phụ trách, mà là sẽ do giáo viên khác kiêm dạy, vậy thì cô liền có cơ hội.
Vào lúc này hai môn học đó đều không được coi trọng, tiểu học thôn bọn họ thì khỏi cần nghĩ, cũng không có khả năng chuyên môn thiết đặt ra một cương vị như thế, nhưng mà ở huyện thành vẫn phải có, nếu cái hố củ cải này vẫn chưa có ai chiếm, vậy cô liền có cơ hội.
Hiện tại vừa nghe, quả nhiên.
Giang Cảnh Du: "Không biết chiêu giáo viên tiểu học có điều kiện hay yêu cầu gì không chị?"
"Nếu em muốn tìm việc, vậy nên tìm hiệu trưởng hay là tìm ai ạ?"
Đây quả thực là công việc đáng mơ ước, một tuần dạy một hai tiết, hơn nữa là tiểu học, mấy đứa nhỏ vẫn là nhóc con, căn bản không hiểu cái gì.
Mỗi tháng có tiền lương cố định, có phiếu, có quan hệ nhân tế mới.
Giang Cảnh Du không biết huyện thành hiện tại còn sóng êm gió lặng này về sau có hung tàn lên hay không, vì cô đã drop cuốn tiểu thuyết này giữa chừng, dù cho về sau có cái gì đi nữa, cô là nhân viên tạm thời, cũng có thể từ chức bứt ra.
Tống Ngọc Lâm lắc đầu: "Nhân viên chính thức rất khó......"
Giang Cảnh Du: "Nhân viên tạm thời đã rất tốt rồi ạ."
Lúc này Tống Ngọc Lâm mới nhả ra: "Em có thực lực này, nếu em muốn thử xem cũng được thôi, cái này em phải đi tìm chủ nhiệm Lưu trước......"
Giang Cảnh Du đi nhà họ Vương vài lần, thông qua bà chị dâu này đi làm quen với chủ nhiệm Lưu, lại chọn một ngày nghỉ, xách theo bằng tốt nghiệp và giấy tờ hộ tịch còn có cả báo chí để đi tham gia khảo hạch.
Khi Giang Nguyên Đồng biết Giang Cảnh Du thành công rồi, chờ tuần sau là sẽ trở thành giáo viên dạy âm nhạc cùng mỹ thuật cho tiểu học huyện, ông không nén được giật mình.
Đối với cô cháu gái này, thật sự phải ghé mắt mà nhìn, người lớn trong nhà không ai nhúng tay, con bé đã xử lý mọi chuyện xong xuôi.
Diệp Hồng Tú vui vô cùng: "Vậy về sau con chính là giáo viên à? Là nhân viên tạm thời hay là?"
Giang Cảnh Du: "Nhân viên tạm thời, về sau 1 tuần dạy cỡ một hai tiết, sẽ không chậm trễ việc con vẽ phác họa."
Diệp Hồng Tú liên tiếp gật đầu, đôi mắt đều đang sáng rỡ lên: "Vậy con biết về sau dạy học sinh cái gì không? Ít tiết như vậy thật sự không sao chứ?"
Giang Cảnh Du: "Hiện tại việc học tập không có được coi trọng như trước kia vậy, chương trình học trong trường cũng có điều thay đổi tương ứng.
Ví dụ như theo bảng chương trình học của tiểu học huyện là buổi sáng đi học, buổi chiều là tiết lao động hoặc là về nhà nghỉ giúp đỡ gia đình làm việc."
Mà buổi sáng trừ bỏ một ít môn học tri thức cơ sở, còn có rất nhiều là chương trình học tương quan đến chủ tịch đại đại.
Cho nên cái môn mỹ thuật cùng âm nhạc này của cô thật sự không có bao nhiêu chương trình học cần an bài.
Tiết âm nhạc không có sách giáo khoa, cũng đơn giản thôi, dạy mấy đứa nhỏ học quốc ca, quân ca, đã an toàn lại lưu loát dễ đọc.
Về phần môn mỹ thuật, bọn họ có sách giáo khoa mỹ thuật, cô cứ chiếu sách mà dạy, không dễ mắc lỗi.
Trương Lưu Vân: "Thật sự 1 tuần chỉ đi 2 lần?"
Giang Cảnh Du: "Không nhất định ạ, nếu các giáo viên khác không rảnh, con sẽ lên lớp dạy thay, còn có khi học sinh đi lao động, có khả năng con sẽ bị rút đi trông chừng."
Trương Lưu Vân gật đầu: "Nên như vậy."
Giang Nguyên Động đột nhiên thốt một câu, "Địa vị của giáo viên hiện tại, con phải cẩn thận."
Giang Cảnh Du gật gật đầu: "Con biết, hiện tại chỗ chúng ta còn chưa có bầu không khí đó."
Cô liếc mắt nhìn Giang Cảnh Đằng một cái, bọn họ là từ Hải Thành về, Hải Thành hẳn là đã bị bọn họ nhìn ra.
Giang Cảnh Đằng cảm thấy vấn đề không lớn: "Chỗ chúng ta trước mắt còn tốt, nếu thật không ổn, vậy thì chị đi về nhà không phải được rồi à."
Lúc này Giang Nguyên Đồng mới gật đầu: "Buông xuống được thì tốt rồi."
Đời ông từng xảy ra rất nhiều chuyện, nó bảo Giang Nguyên Đồng rằng không thể đi ngược chiều với đại thế, khi đại thế thổi quét đến bên chỗ bọn họ, phải quyết định được nên lấy hay bỏ.
Hiện tại cháu gái như vậy, cũng phải vậy.
Giang Cảnh Du gật đầu, hiểu rõ sở dĩ ông nội bảo mình cẩn thận mà không phải trực tiếp cự tuyệt chính là bởi vì không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn.
Hơn nữa nói kiểu gì thành phần nhà bọn họ vẫn là rất an toàn.
Diệp Hồng Tú lúc này mới phục hồi tinh thần lại từ trong kinh hỉ, đếm thử xem từ đây đến hôm khai giảng còn mấy ngày, còn chưa đến lúc đó bà vẫn cứ cảm giác nó vẫn treo giữa không trung, trong lòng không yên ổn.
Đếm xong rồi, bà liền chui vào trong bếp: "Đây là có nhà dì Ninh con ra sức không ít, hiện tại định ra rồi, chúng ta cũng không thể tay không tới cửa.
Ba nó ơi, chúng ta lấy cái gì tới cửa thì tốt đây......"
Đang khi Giang Cảnh Du giải quyết vấn đề việc làm của mình, Cố Hướng Hằng cũng phải nhậm chức.
Lão đội trưởng từ chức rồi, chờ khi ông ấy đi trong đại đội còn mở một buổi tiệc đưa tiễn loại nhỏ vui vẻ, chúc ông ấy về sau từng bước thăng chức.
Lão đội trưởng vẫn là rất được lòng người trong thôn, ông làm việc không rề rà kéo dài, sẽ không cố ý chơi quan liêu làm chậm trễ chuyện của người trong thôn, ông không dùng người không khách quan, giờ ông ấy phải đi, rất nhiều người đều không nỡ.
Trong cái không nỡ được ấy còn có chút lo lắng, đội trưởng muốn thăng chức, vậy đội trưởng mới liền phải lên rồi.
Đối với việc Cố Hướng Hằng tiếp nhận chức vụ đại đội trưởng này, rất nhiều người đều là tán đồng, bởi vì tuy anh còn trẻ, nhưng mà anh cũng đã nhập ngũ được bảy tám năm rồi.
Thân phận của anh đã mạ một lớp vàng sáng bóng cho mình.
Hơn nữa anh vốn dĩ chính là người trong thôn bọn họ, đại bộ phận người đều biểu đạt thiện ý của mình.
Nhưng mà cũng có không ít người sẽ lo lắng, liệu anh có thể làm tốt chức vị này không?
Có thể dẫn dắt mọi người chạy về phương hướng phát triển tốt hơn chứ?
Giang Nguyên Đồng: "Buổi nói chuyện của tân đại đội trưởng nhậm chức con cũng không đi, rất náo nhiệt đó."
Giang Cảnh Du nhướng mày: "Gần đây tân đại đội trưởng của chúng ta có động tác gì?"
Giang Nguyên Đồng cười: "Tục ngữ bảo tân quan tiền nhiệm, ba đốm lửa.
Không biết lửa này sẽ đốt tới chỗ nào nhỉ?"
Rất mau, Cố Hướng Hằng châm lên đốm lửa đầu tiên của anh.
Lúc này cán bộ trong thôn xếp từ trên xuống dưới phân biệt là thư ký, đại đội trưởng, phó đội trưởng, kế toán, xuất nạp, chủ nhiệm hội phụ nữ.
Trong đại đội có 5 cái chi đội, trong 5 cái chi đội lại phân biệt có chi đội trưởng, mỗi chi đội lại có nhân viên chấm công riêng.
Đốm lửa đầu tiên của Cố Hướng Hằng chính là đốt kế toán.
Trước kia lúc bàn giao ấy, quan trọng nhất chính là kiểm toán cùng thẩm tra đối chiếu số lượng lương thực trong kho lương, xác nhận không có sai lầm mới có thể ký tên.
Lúc ấy kho hàng không có vấn đề.
Nhưng không biết có phải vì ủng hộ phó đội trưởng ra oai phủ đầu cho Cố Hướng Hằng, hay là vì lão đội trưởng không còn nữa, kế toán không khắc chế tham niệm của mình, lại hoặc là ông ta khinh thường cái thằng nhóc tân đại đội trưởng trẻ măng này, nên kế toán lục tục thông qua lý do bị chuột phá, báo tổn hại hơn 200 cân lương thực, trên thực tế là đều bị ông ta ám độ trần thương vào nhà của mình rồi.
Khi Cố Hướng Hằng dẫn theo thư ký và đám người phó đội trưởng đến tìm ra lương thực đã bị anh làm ký hiệu từ trong kho của nhà kế toán ấy, đám phó đội trưởng cùng thư ký đều không dám tin.
Phó đội trưởng vô cùng đau đớn: "Sao ông lại sẽ làm ra chuyện hồ đồ như vậy?"
Thư ký lắc đầu thở dài: "Nếu ông có khó khăn, nói ra rồi mọi người sẽ không giúp một phen sao? Giờ ầm ĩ thành như vầy......!Ai!"
Mà mọi người là sau khi trần ai lạc định rồi mới biết được.
Không hề có ngoài ý muốn, đại sự như kế toán tham ô này làm rất nhiều người tức giận.
Đây chính là lương thực của mọi người!
Trong một cái thôn loại người nào cũng có, có người không chịu chiếm hời của tập thể dù chỉ một chút, cũng có người tìm được cơ hội liền lén lút hốt đồ của tập thể về nhà.
Ví dụ như là khi thu hoạch lặng lẽ nhét một nắm thóc trong túi này, khi thu hoạch đậu cố ý để sót một ít trên đất để con cái nhà mình nhặt của hời hốt về nhà này.
Nhưng mà những điều đó cũng không đại biểu cho mọi người có thể chịu đựng việc người đào góc tường nhà mình quy mô lớn như vậy.
Ví dụ như bọn họ trộm ém đi chút này, phải tích góp biết bao nhiêu năm mới thể tích góp đủ 200 cân đây? Càng khỏi bàn tới còn có hơn phân nửa là lương thực tinh!
Kế toán cũng là biết vậy chẳng làm, vì sao ông ta lại làm như thế?
Nguyên nhân chính ông ta cũng nói không rõ, có lẽ là vì cách lúc thu hoạch vụ không còn bao lâu, lại là mới vừa kiểm kê xong, hơn nữa là có chuột thật, lại cái nữa là con trai ông ta muốn cưới vợ, bên thông gia đòi lương thực, ông ta thấy đại đội trưởng là một người trẻ tuổi, hẳn là chưa trải qua chuyện gì, đại khái sẽ không phát hiện được, nên ông ta liền không nhịn được.
Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, không có gì hay mà nói, mặc kệ ông ta có lý do gì.
Giang Cảnh Du hỏi Giang Nguyên Đồng: "Cuối cùng xử lý kế toán thế nào?"
Giang Nguyên Đồng: "Trả lại lương thực, còn bồi một số tiền, từ chức, bên thông gia cũng từ hôn."
Giang Cảnh Đằng nhún vai: "Chẳng qua em thấy đại đội trưởng lập uy, đánh phó đội trưởng một bạt tai, nhưng lại không vui."
Giang Cảnh Du: "Vì sao chứ?"
Giang Nguyên Đồng đoán được một chút: "Đại đội trưởng của chúng ta là người thiện tâm, đây là thấy cuộc sống của mọi người không dễ dàng, trong lòng cũng không thoải mái."
Trong thôn có rất nhiều người tới tuổi rồi cũng không cưới hỏi nổi, ví dụ như Triệu Tam Thạch xây nhà giúp Cố Hướng Hằng, mấy anh em nhà anh ta đều là chen chúc với nhau, dù cho không nói đến vụ sính lễ, nhưng bọn họ lập gia đình ngay cả căn phòng của chính mình cũng không có, con gái nhà ai sẽ nguyện ý gả?
Ở trong thôn vốn dĩ không có nhiều chuyện mới mẻ cho lắm, nên vụ việc kế toán vừa nổ ra liền tạo thành một đợt bàn luận cực nóng trong thôn, cả nhà kế toán ai ra vừa ra khỏi cửa cũng sẽ bị chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng không bao lâu sau liền đổi một đề tài khác, Cố Hướng Hằng nghĩ ra một biện pháp kiếm tiền cho trong thôn.
Đại đội Thượng Trang dựa gần sông ngòi, ruộng nước có thể trồng ra thóc gạo lại không nhiều lắm, đại bộ phận vẫn là vùng núi, cho nên bọn họ trồng rất nhiều khoai lang và cả các loại đậu.
Khoai lang đỏ chính là lương thực chính của mọi người, đậu là ăn kèm.
Biện pháp Cố Hướng Hằng nghĩ ra chính là lợi dụng đậu nành thôn trồng.
"Trung Thu sắp tới rồi, mỗi lần lễ tết các nhà xưởng trong thành đều sẽ chuẩn bị phúc lợi ăn tết cho công nhân, đậu của chúng ta có thể dùng làm đậu hủ, thôn chúng ta lại có nước tốt, đậu hủ làm ra ăn rất ngon, người thành phố cũng sẽ thích, chúng ta có thể sử dụng đậu nành làm đậu hủ đổi ít tiền hoặc là tàn thứ phẩm của nhà xưởng, mọi người cảm thấy thế nào?"
Phó đội trưởng đưa ra dị nghị: "Như vậy liệu có phải đã vượt quá giới hạn?"
Cố Hướng Hằng: "Nếu mọi người đồng ý, tôi liền đi huyện thành chạy thủ tục, làm một cái xưởng tập thể, thu nhập thuộc về tập thể, dùng để xây dựng đại đội."
Cán bộ đại đội thương lượng hai ngày, đồng ý rồi.
Việc chạy thủ tục giao cho Cố Hướng Hằng, anh sẽ nói ra đề nghị ấy chính là có nắm chắc.
Sau đó triệu tập người trong thôn làm đậu hủ, Cố Hướng Hằng đã bắt được đơn đặt hàng.
Mọi người cùng nhau làm đậu hủ khô, tàu hủ ky và chao.
Đi làm đậu hủ cũng cho công điểm.
Diệp Hồng Tú đã được phân đi làm đậu hủ, rất nhiều người đều nói bà nấu cơm ngon.
Diệp Hồng Tú: "......"
Những lời này đều là vì việc nhà bọn họ hỗ trợ nấu cơm cho Cố đội trưởng truyền ra cả, nhưng trên thực tế đầu bếp là con gái bà á.
Diệp Hồng Tú có chút dở khóc dở cười.
Nhưng lời này bà cũng không nói ra, bởi vì con gái bà không rảnh.
Thím ba Bạch hâm mộ chết được: "Cảnh Du thật sự đi huyện thành dạy học à? Phải bát sắt không?"
Diệp Hồng Tú xua xua tay, mười phần khiêm tốn, chỉ là tươi cười nơi khóe môi đã bại lộ tâm tình của chủ nhân nó: "Dạy học là dạy học, nhưng là nhân viên tạm thời, làm một ngày tính một ngày đi."
Thím ba Bạch vỗ đùi: "Nhân viên tạm thời cũng rất khó lường nha, đấy là việc ai cũng làm được sao? Cảnh Du thật là có tiền đồ, không biết con bé một tháng lương bao nhiêu vậy?"
Lời này vừa ra, tất cả những người đang làm đậu hủ chung quanh đều dựng lỗ tai lên.
Diệp Hồng Tú không chịu nói: "Tôi nào biết chứ, chẳng qua chắc chắn là không được bao nhiêu tiền, chỉ là nhân viên tạm thời thôi."
Có người nhịn không được: "Cũng không thể nói vậy được, đây cũng là phần mộ tổ tiên bốc khói nhẹ, nếu về sau tìm được chàng rể trong thành cho bà nữa, vậy bà liền được hưởng phúc rồi."
"Hiện tại Cảnh Du không xuống ruộng, đã hưởng phúc rồi."
"Giờ Cảnh Du cũng không còn nhỏ rồi, có suy xét tìm đối tượng không? Con trai tôi tuổi cũng tầm tầm với con bé......"
Mắt thấy bầu không khí càng ngày càng nóng bỏng, tươi cười của Diệp Hồng Tú càng xán lạn.
Ai da, như này làm bà khiêm tốn điệu thấp kiểu gì cho được chứ, mọi người cũng quá biết nói chuyện mà......
Cũng có người không quen nhìn, ở bên cạnh âm dương quái khí: "Miệng mấy bà có ngọt đi nữa cũng không liên quan đến mấy bà, việc làm đậu hủ này mới có liên quan đến chúng ta nè.
Nghe nói xưởng quần áo muốn một đám, bọn họ sẽ cho chúng tam vải dệt tàn thứ phẩm, đến lúc đó chúng ta có thể dùng công điểm đổi."
Lời này vừa ra, lực chú ý của mọi người lập tức bị hấp dẫn, có là Diệp Hồng Tú cũng xoay đầu lại nghiêm túc nhìn cái bà kia nói chuyện.
"Là thiệt hả?"
"Tám chín phần mười!"
Lời này vừa ra, mọi người đều cười: "Đây chính là chuyện rất tốt nha!"
Bọn họ tích cóp phiếu vải khó biết bao, mấy năm cũng không làm quần áo mới được một lần, nếu có đợt hàng tàn thứ phẩm này, càng nhiều càng tốt.
"Bọn họ rất coi trọng chất lượng, mọi người coi kỹ chút, nhất định phải sạch sẽ, hương vị cũng phải ngon miệng......"
Có đại sự liên quan đến mọi người này, chuyện Giang Cảnh Du vào tiểu học làm giáo viên không cần xuống ruộng này vốn dĩ có thể khiến mọi người thảo luận rất lâu, giờ chưa được bao lâu đã quá hạn.
Đề tài trung tâm bây giờ, không thể nghi ngờ, là Cố đại đội trưởng Cố Hướng Hằng.
Mọi người còn đang làm đậu hủ, anh lại làm một chuyện lớn.
Dưới chân núi phát hiện lợn rừng xuống núi tai họa vụ thu hoạch, anh triệu tập đám thanh tráng niên lên núi săn lợn rừng.
Lúc này lợn rừng là một loại hại, mấy năm trước cũng từng săn một lần.
Lúc biết được chuyện này, Giang Cảnh Du: "......"
Đừng hỏi, hỏi chính là rất động lòng.
Giang Cảnh Đằng không cần khắc chế chính mình: "Con muốn đi!"
Trương Lưu Vân duỗi một tay qua đè xuống, thế là đã chế trụ cháu nội: "Chỉ với cái thân thể này của bay, chờ hơn 2 năm nữa đi."
Giang Cảnh Đằng: "......"
Thật đả kích!
Bà nội cứ vậy mà nhẹ nhàng cản anh chàng lại, dù cho biết bà nội sức lớn, nhưng anh chàng cũng không nhịn được mà co giật khóe môi: "Bà nội, sức lực này của bà là cái lệ, ở trong đám bạn cùng lứa con đã không tệ! Hơn nữa vào núi lại không phải chỉ dựa sức lực."
Trương Lưu Vân không nghe: "Chờ con được 20 tuổi, sớm nhất cũng phải 18, giờ không được."
Diệp Hồng Tú cũng không muốn anh đi: "Bọn họ muốn vào trong núi, mang theo lương khô với nước qua đêm trong núi, còn không biết phải tới mấy bữa mới về được, bay chịu nổi cái khổ này không, đừng quậy."
Cho nên, anh chàng đã bị trấn áp.
Giang Cảnh Du tâm động một chút, nhưng mà rất mau liền hồi vị lại: Nếu mà cô cũng đi săn với mọi người, bại lộ sức lực của cô, vậy thì mọi người sẽ nghĩ như thế nào?
Trong 17 năm cuộc đời trước đó của nguyên chủ đều chưa từng có điểm đặc thù này.
Nếu mà có người nhằm về hướng phong kiến mê tín mà nghĩ về cô, rồi ấn một cái tội danh trúng tà cho cô thì sao?
Hơn nữa Giang Cảnh Du cũng muốn đi săn một mình, vậy thì càng thuận tiện hơn.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, nếu là một mình cô, săn được con mồi trực tiếp cho vào nhà gỗ nhỏ là được rồi, nếu mà gặp phải nguy hiểm gì, trốn vào nhà gỗ nhỏ là cũng có thể qua được.
Nhưng nếu mà có người ở đó, vậy thì không được rồi.
Bởi vì cái này, Giang Cảnh Du từ bỏ ý niệm đi săn cùng, cô dạy học trong trường cũng rất thuận lợi, đám học sinh này tuổi không lớn, lớp 5 là lớn nhất, chế độ học hiện tại là 5 năm tiểu học, bất kể là khối lớp nào, đều là 1 tuần 1 tiết âm nhạc và 1 tiết mỹ thuật, vào ngày đó cô sẽ bận rộn đi tới đi lui giữa các phòng học.
Trừ bỏ ngày hôm đó ra, giống như những gì bà chị dâu Tống Ngọc Lâm đã nói, rất nhẹ nhàng.
Một tuần mới đi dạy hai môn, thời gian còn lại chính là của cô.
Cô có thể ở trong nhà vẽ phác họa, cũng có thể làm những việc khác trong nhà, bởi vì cô có nhiều thời gian, cô cũng càng có kiên nhẫn với việc trong bếp hơn, này đây liền dẫn tới chi ra của nhà cô gần đây ở phương diện ăn uống này thẳng tắp bay lên.
Mọi người vừa hưởng thụ vừa nghĩ tới tồn lương nhà mình vèo vèo bay mà đau thịt, lại không nỡ bảo dừng.
Nhưng Giang Cảnh Du không phải cái gì cũng hài lòng như ý, cô chờ đến có chút nóng lòng, vụ gửi bài bên nhà xuất bản còn chưa có hồi đáp, tính toán thử, có canh chuẩn gửi đi thì hẳn cũng sắp tới rồi chứ nhỉ?
Tốc độ chuyển phát nhanh ở lúc này là không thể tưởng được, có lẽ người ta sớm đã gửi ra, nhưng mà giữa đường trì hoãn nên chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Khi cô nhàn rỗi cũng có đến chỗ làm đậu hũ nhìn nhìn thử.
Làm đậu hủ chia làm những bước đi thế này, đầu tiên chính là ngâm đậu nành, sau đó dùng cối đá mài đậu, đây là việc tốn sức, nên mài đậu nành đều là lao động khỏe mạnh, sau đó nữa chính là những bước đi cần khá là cẩn thận cho phụ nữ – nấu sữa đậu nành, lọc, điểm thạch cao, cho vào khung định hình vân vân.
Trong các bước đi kể trên, tàu hủ ky là làm ra ở bước nấu sữa đậu nành, còn đậu hủ khô với chao thì đều là thành phẩm sau khi đã làm đậu hủ xong.
Chỗ bọn họ việc làm đậu hủ rất phổ biến, nhà nào cũng có người biết làm, chỉ là khác ở chỗ làm tốt hay làm không tốt mà thôi.
Lúc Giang Cảnh Du đi xem trường hợp kia rất đồ sộ, bởi vì đây là làm phúc lợi cho nhà xưởng, trong một cái xưởng ít thì mấy chục người, nhiều thì mấy trăm người, mỗi người được tặng một phần, huống hồ đây còn không phải làm cho một nhà xưởng.
Mọi người đều nói là đại đội trưởng bọn họ có quan hệ, không chỉ dễ dàng mà lo liệu xây dựng xưởng tập thể của bọn họ, mà ngay cả nhà xưởng cũng liên hệ nhanh chóng như vậy.
Đây là người có năng lực nha.
Giang Cảnh Du nghe lời khen đầy lỗ tai, há mồm Cố đại đội trưởng, ngậm mồm cũng Cố đại đội trưởng, ở chỗ này cô còn thấy được một vài thiếu nữ chưa gả ngượng ngùng, so với đám gái có chồng cao đàm khoát luận kia, các cô ấy liền có vẻ phá lệ ngượng ngùng, nhưng mà......!Thật rõ ràng, cả đám khi nhắc đến Cố đại đội trưởng, trong ánh mắt phảng phất có ánh sáng.
Giang Cảnh Du: "......"
Đây có phải là minh tinh nông thôn thập niên 60 không ta?
Diệp Hồng Tú nhìn thấy con gái tới đây, còn tưởng là có chuyện gì: "Trong nhà sao vậy con?"
Giang Cảnh Du: "Không có gì, con chỉ là tới đây xem chút thôi.
Mẹ, nhà chúng ta vẫn còn đậu nành phải không, cũng làm chút đậu hủ nhé?"
Diệp Hồng Tú trực tiếp đáp ứng luôn: "Được!"
Trong não Giang Cảnh Du lập tức thổi qua một loạt tên các món ăn: Đậu hủ Ma Bà, canh đầu cá nấu đậu hủ, đậu hủ nhồi, đậu hủ thịt băm hấp......
*
Cố Hướng Hằng dẫn theo người vào trong núi qua 2 đêm, giờ bọn họ ra, đội ngũ này là đại đội trưởng đi đầu, tổng cộng mười mấy người thanh tráng niên đi săn cùng bình an trở về.
Có hai người bị vết thương nhẹ, cần phải nghỉ ngơi chỉnh đốn, những người còn lại chỉ là bị nhánh cây với bụi cỏ làm trầy da, có thể nói là rất thuận lợi.
Mà thu hoạch của bọn họ cũng làm người vui sướng, bọn họ bứng cả một nhà lợn rừng, 2 con lớn nặng cỡ hai ba trăm cân, còn có hai con nhỏ hơn một vòng, thêm lên là bảy tám trăm cân.
Tin tức này vừa truyền ra, mọi người đều không nhịn được mà đi coi thử.
Thôn bọn họ đã bao lâu rồi không có thu hoạch lớn như thế?
Có một lần mấy năm trước đó cũng săn về một con lợn rừng đấy, nhưng lại có người bị thương, lúc này tất cả đều bình an trở về thì không nói nữa, lại còn thu hoạch nhiều đến vậy, này đây nếu mà bán cho trạm thu mua thì có thể bán được bao nhiêu tiền đây? Rồi khi bọn họ ăn tết lại có thể được chia bao nhiêu tiền nhỉ?
Chỉ cần tưởng tượng đến chỗ này, mọi người liền thấy nhiệt huyết sôi trào.
"Đại đội trưởng không hổ là trở về từ trong bộ đội, người có năng lực nha."
"Lần sau đại đội trưởng sẽ đi lúc nào? Tôi cũng muốn đi."
"Bọn họ có thể ưu tiên phân phối, thật tốt."
"Đại đội trưởng ra sức nhiều nhất, thịt phỏng chừng phải ăn không hết đi......"
Cố Hướng Hằng xuất sắc mắt thường đều có thể thấy, nên chung thân đại sự của anh bị rất nhiều nhớ thương.
Nhà ngói gạch xanh khang trang anh mới xây còn ở đây, sáng sủa cỡ nào?
Đi vào ở chính là hưởng phúc.
Nếu mà gả con gái cho anh, vậy về sau chính là người một nhà của đại đội trưởng.
Không nói đến việc được anh chiếu cố nhiều bao nhiêu, chỉ là khi phân phối công điểm phân những việc tương đối nhẹ nhàng cho nhà mình, rồi cuối năm lúc chia hoa hồng chia một chút đồ thu hoạch tốt hơn chút cho nhà bọn họ, vậy cũng là đã chiếm hời to.
Vì thế các bà mối thiếu chút nữa đã dẫm trọc ngạch cửa nhà Cố Hướng Hằng.
Cố Hướng Hằng thì đều là: Đừng có thúc giục, thúc giục chính là một lòng lo sự nghiệp, không có ý lập gia đình.
Cố Hướng Hằng: Tôi là điên rồi mới có thể suy xét vấn đề lập gia đình ngay lúc này.
Chỉ là cưới vợ không suy xét tới, nhưng có một điều anh không cách phản bác là, anh sống một mình, vấn đề ăn uống thật sự có chút miễn cưỡng.
Vì sao trù nghệ của anh lại không có chút tiến bộ chứ?
Người chung quanh Diệp Hồng Tú đều xem đại đội trưởng là rể hiền, bà đương nhiên cũng động lòng, chỉ là nhìn thấy một đám bà mối bại trận trở về, bà ấy chỉ có thể thất vọng thở dài một hơi.
Đối với việc thúc giục con gái: "Mẹ cũng chưa nói là tác hợp con với đại đội trưởng, nhưng mà con phải chút coi, con muốn tìm cái dạng gì? Nếu con muốn tìm người thành phố cũng không phải không được."
Bà tận tình khuyên bảo: "Thanh xuân con gái chỉ mấy năm nay, con cũng không thể kéo dài tới cái tuổi như đại đội trưởng, có biết chưa? Cậu ta là đàn ông nên khác."
Giang Cảnh Du có lệ: "Mẹ nói đều đúng."
Cô như thế này làm Diệp Hồng Tú nhìn mà dùng sức vươn ngón trỏ chọc chọc trán cô, vì nhìn bộ dáng cô như thế là biết ngay cô căn bản không nghe những gì bà nói vừa nãy vào đầu.
Sao đứa con gái này lại không hiểu chuyện vậy chứ?
Trai tốt là quá hạn không chờ.
Từ khi Cố Hướng Hằng nhậm chức tới nay đã làm ra động tác không nhỏ, Giang Kiều vẫn luôn theo dõi tình huống của anh.
Cô ta vốn là ý định sẽ gắt gao nhìn chằm chằm anh, nếu anh phạm sai lầm, cô ta sẽ lập tức nắm lấy cơ hội.
Chỉ tiếc là phó đội trưởng quá vô dụng, hơn nữa kế toán cũng quá ngu xuẩn, trộm thì trộm đi, kết quả còn giấu trong nhà mình, đây chả phải là đưa nhược điểm tới tận cửa à.
Giờ thì hay rồi, chức vị của mình đã bay, kế toán bây giờ vốn là xuất nạp, là được Cố Hướng Hằng nâng đỡ lên, nên chắc chắn sẽ thiên vị Cố Hướng Hằng.
Sau đó anh lại lăn lộn làm đậu hủ, rồi lên núi đi săn, khi anh lên núi đi săn ấy, Giang Kiều âm thầm bái thần phật, hy vọng bọn họ đừng phù hộ anh.
Chỉ tiếc, trời không chiều lòng người.
Mà việc trời xanh không có mắt không chỉ ứng với bên Cố Hướng Hằng, còn có cả Giang Cảnh Du.
Cố Hướng Hằng là con rể tương lai được hoan nghênh nhất thôn, vậy thì Giang Cảnh Du chính là con dâu tương lai được hoan nghênh nhất.
Đã xinh đẹp có văn hóa, lại còn hiểu lễ phép, trong nhà ngoài ngõ đều một tay lo liệu, vừa có thể diện lại còn có thể kiếm tiền.
Chị ta càng tốt, càng làm bật lên cô ta không tốt, đi kèm đó là nhà họ Vương từ bỏ Giang Cảnh Du là "có mắt không tròng".
Không được, không thể tiếp tục như vậy.
Thái độ của mẹ chồng cô ta, còn có cả thái độ của Vương Bằng Phi, đều đang thúc giục Giang Kiều.
Cô ta cũng không ngờ tới được rằng Cố Hướng Hằng thật sự không tìm phiền toái cho cô ta, không thể không nói anh ta thật là lòng dạ rộng lớn.
Giang Cảnh Du cũng không có làm cái gì, nhưng mà hiện tại sự tồn tại của chị ta cũng đã là chướng ngại của cô ta.
Nếu chị ta ngã xuống từ trên đài cao, mẹ chồng cô ta với Vương Bằng Phi tất nhiên sẽ không hối hận nữa.
Nghĩ đến đây, Giang Kiều hạ quyết tâm.
Lúc này, cô ta nghe được tiếng đóng sầm cửa, sau đó chính là ánh mắt ghét bỏ của Lưu Phán: "Nói cho cô một tin tức tốt này, có bà mối trong thành tới làm mai cho Giang Cảnh Du, chị họ của cô rất mau chính là người thành phố, vui không nào?"
"Còn đại đội trưởng nữa, cậu ta nói lưu lại một con heo cho mọi người hầm canh, dính chút món mặn, còn lại đều bán đi cho vào sổ, nội tạng mấy con heo kia đều là người của đội đi săn bọn họ chia nhau, có thể ăn thịt ăn đến no đó."
Giang Kiều sửng sốt, ngay sau đó ánh mắt sáng ngời, đúng vậy! Còn có thằng chồng cũ kiếp trước của cô ta!
Gã ta thoạt nhìn cũng là dáng vẻ đàng hoàng, lại là người thành phố, lúc mới vừa làm mai miệng gã khéo ăn khéo nói, ai nhìn mà không khen một câu tốt? Mà có ai ngờ đó là một cái vực sâu không đáy chứ? Nói vậy gã cũng có thể dỗ Giang Cảnh Du vào tay.
Chỉ cần chị ta gả vào, nào còn có ngày lành nữa?
Nghĩ đến chính mình kiếp trước bị đánh đến cả người xanh tím, còn có đứa con bị sảy mất, Giang Kiều vừa mắt như phun lửa vừa cười lên.
Lưu Phán bị dọa đến nhảy dựng, không phải chứ, con dâu bà ta bị lời bà ta nói chọc tức điên rồi?!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...