Edit: Mạn Già La
“Thật vậy à?” Bạch Liên kề sát vào thiếu niên mặt lạnh, trong mắt hiện lên một chút ý cười.
Hắn chính là cố ý ghẹo Tống Diễm đó.
“Cách xa tôi một chút!” Tống Diễm đẩy Bạch Liên ra, hung ác trừng hắn.
Cậu coi như hiểu rõ rồi, gia hỏa Bạch Liên này chính là tên tra nam!
Bản thân còn bị hắn ăn sạch từ đầu đến chân!
Phắc!
Tống Diễm càng nghĩ càng giận, hận không thể bầm Bạch Liên ra.
“Đừng nóng giận mà.” Thấy dáng vẻ Tống Diễm sắp xù lông, Bạch Liên nhanh chóng trấn an.
“Tôi nói chính là “Nếu” tôi không thích em, chứ đâu có nói tôi không thích em đâu.”
Tống Diễm sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại, nâng nắm tay liền đánh về phía Bạch Liên: “Anh mẹ nó bị khùng à? Còn chơi chữ với tôi nữa chứ?”
Hại cậu vừa rồi khó chịu muốn chết.
Bạch Liên cười tủm tỉm tiếp được nắm tay cậu, nắm trong tay: “Em kích động như thế làm gì?”
Tống Diễm trừng hắn không nói lời nào.
“Vừa rồi anh thấy em giống như rất đau lòng.”
“Vì sao?”
“Hửm?”
Giọng điệu của Bạch Liên mang theo một tia ý vị không rõ.
“Anh lầm rồi!” Tống Diễm dỗi, bây giờ cậu rất tức giận! Không muốn trả lời Bạch Liên.
“Tống Diễm, em thích tôi.” Bạch Liên khẳng định nói.
“Thích cái đầu anh á!” Tống Diễm sao mà thừa nhận cho được, cậu thở phì phì chỉ vào cửa: “Anh mau cút ra khỏi nhà tôi!”
Ha hả, Tống Diễm lại thiếu đánh.
Con ngươi của Bạch Liên xẹt qua một mạt tối màu, giơ tay trực tiếp véo hàm dưới của cậu, ngữ khí âm trầm: “Đi hửm?”
Khí thế vừa nãy của Tống Diễm nháy mắt mất sạch, cả người héo queo.
Đậu xanh!
Vừa rồi cậu nổi nóng, đã quên không nên đắc tội tên biến thái Bạch Liên này.
“Em vừa mới nói gì, lặp lại lần nữa.” Bạch Liên kề bên tai cậu, như đang thủ thỉ với người yêu.
Tống Diễm nhanh chóng lắc đầu: “Em chưa nói cái gì hết!”
“Vừa rồi không phải em kêu tôi cút sao?”
“Không không không! Anh nghe lầm rồi!”
Tống Diễm lập tức phủ nhận.
“Ừm.” Bạch Liên vừa lòng gật gật đầu: “Tôi hỏi lại em một lần nữa, có phải em thích tôi không?”
Cuối cùng còn uy hiếp bỏ thêm một câu: “Trả lời cho tốt.”
Tống Diễm: “……”
Cậu còn có thể nói thế nào nữa.
“Đúng vậy, em thích anh.”
Lúc này Bạch Liên mới buông tay bóp cằm cậu ra, hôn hôn khóe môi cậu: “Tôi cũng thích em.”
Tống Diễm: “??? Anh lặp lại lần nữa?”
Bạch Liên: “Tôi cũng thích em.”
“Anh đây là đang thổ lộ à?” Tống Diễm hậu tri hậu giác phản ứng lại.
Vừa rồi cậu nói là bị ép, cho nên không tính! Còn Bạch Liên là tự mình nói, không ai ép hắn.
Bạch Liên nhăn mày, có chút hoang mang: “Không biết, tính không?”
Tống Diễm cạn lời.
Thật là, ai mẹ nó thổ lộ sẽ giống như hắn uy hiếp người ta, ép người ta nói thích.
Đồ điên!
Trong lòng Tống Diễm một chút tâm tư hường phấn cũng không có, cậu cảm thấy tâm rất mệt.
“Em không vui sao?” Bạch Liên hỏi.
“Không có!” Tống Diễm nhanh chóng trả lời.
Cậu nào dám!
“Chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi sẽ đối tốt với em.” Bạch Liên nghiêm túc nói.
Chỉ cần Tống Diễm đừng nghĩ thoát khỏi hắn.
“Ò…” Tống Diễm ngơ ngác đáp.
Thật ra vừa mới bắt đầu Bạch Liên không định như thế với Tống Diễm đâu, nhưng hắn phát hiện gia hoả Tống Diễm này chính là thiếu đánh, hơi tốt với cậu một chút thì cậu sẽ leo lên đầu ngồi luôn.
Phải tàn nhẫn với cậu một chút, cậu mới ngoan ngoãn nghe lời.
Tống Diễm chính là tên có máu M(*).
(*) Máu M: M – Masochism: Thống dâm – thích nhận đau đớn từ người tình.
( Thích bị người khác hành hạ).
Bạch Liên khẽ xoa xoa đầu cậu, hôn giữa mày cậu một cái: “Cho nên bây giờ em là người của tôi.”
Đương nhiên, ở trong lòng Bạch Liên, Tống Diễm đã sớm là người của hắn rồi.
Tống Diễm chớp mắt: “Vậy về sau anh có thể đừng bóp cổ em được không?”
Bạch Liên: “Em nghe lời tôi sẽ không làm.”
Tống Diễm:……
Thế là giáo bá Tống cứ như thế lắc mình biến hoá, thành người đàn ông của Bạch đại thần.
Nội dung trứng màu:
Kỳ hạn đánh cược đã đến, xe của Tống Diễm vẫn là xe bảo bối của cậu.
Tạm thời cậu coi như đã có được Bạch Liên, nhưng cậu không dám đá đít hắn đâu!
Sẽ chết.
Đau lòng xe yêu, mấy ngày nay Tống Diễm vẫn luôn buồn bực không vui.
Bạch Liên thấy trạng thái của cậu không đúng, hỏi cậu có chuyện gì, cậu cũng không chịu nói.
Tống Diễm nào dám nói chứ.
Cậu mà nói thì chuyện đánh cược không phải sẽ bại lộ à.
Nhưng mà dưới “Khảo vấn” của Bạch Liên, Tống Diễm vẫn là khóc chít chít nói mọi chuyện ra.
“Bạch Liên, anh đừng nóng giận…” Tống Diễm thật cẩn thận nhìn bạch Liên.
“Tôi không tức giận.” Đầu ngón tay khẽ vén sợi tóc ướt át của thiếu niên lên, Bạch Liên nhẹ giọng nói.
Nếu Tống Diễm thua, đã nói lên cậu không hề định đá hắn, nhưng mà hắn đoán Tống Diễm cũng không dám.
Bạch Liên có chút sung sướng.
Tống Diễm ngắm hắn vài lần, phát hiện hắn cũng không chỗ nào là không thích hợp, lúc này mới thở phào một hơi.
Cậu siêu sợ Bạch Liên tức giận.
Dọa người lắm đa!
Bạch Liên sờ sờ đầu cậu: “Ngoan.”
Thình lình bị khen, Tống Diễm có chút ù ù cạc cạc.
Cậu còn tưởng rằng Bạch Liên sẽ bóp chết mình luôn, không ngờ hắn lại dịu dàng như vậy.
“Sao anh không đánh em?” Tống Diễm ngơ ngác nói.
(Máu M thật rồi:v)
Nghe thấy lời này, Bạch Liên nhướng mày: “Em lại thiếu đánh?”
“Không… Liên… anh không tức giận sao…?” Giọng Tống Diễm yếu yếu: “Em bởi vì nó nên tiếp cận anh…”
“À không.” Bạch Liên cười tủm tỉm.
Hắn ngược lại cảm ơn lần đánh cuộc này, rốt cuộc Tống Diễm cũng bởi vì nó mới tiếp cận hắn.
“Nhưng mà…” Giọng điệu Bạch Liên đột nhiên thay đổi, âm trầm hẳn: “Nếu em dám thắng, vậy em cứ chờ chết đi.”
Tống Diễm bị dọa cả người chấn động, cậu biết Bạch Liên nói chính là cái gì.
“Không… Sẽ không…” Tống Diễm lắp bắp.
“Ừm, lúc này mới đúng.” Bạch Liên giống như sờ mèo sờ sờ cằm Tống Diễm: “Tôi nói rồi, chỉ cần em nghe lời thì tôi sẽ đối tốt với em.”
——
Ngày hôm sau nhóm bạn của Tống Diễm liền ngoan ngoãn trả xe bảo bối của cậu về cho cậu, trước khi đi còn giơ ngón cái với Tống Diễm: “Trâu bò nha người anh em!”
Tống Diễm không thể mô tê gì.
Nhưng cậu cảm thấy chuyện này khẳng định có liên quan với Bạch Liên.
“Bạch Liên, rốt cuộc anh nói gì với bọn nó vậy?” Tống Diễm đi theo sau mông Bạch Liên hỏi: “Vì sao bọn họ lại trả xe về cho em?”
“Em đoán xem.” Khóe môi Bạch Liên gợi lên một ý cười không rõ nghĩa.
“Anh trực tiếp nói cho em không tốt à.” Tống Diễm mới lười phải đoán.
Bạch Liên cười tủm tỉm nói: “Tôi nói với bọn họ là em không nỡ chia tay tôi, nhưng bởi vì đánh cược thua, tâm tình nóng nảy, trong khoảng thời gian này hở một chút là đánh tôi.”
“Hy vọng bọn họ có thể trả xe lại cho em, như vậy em sẽ không đánh tôi nữa.”
“Bọn họ thấy tôi thảm quá, nên đồng ý.”
Tống Diễm một lúc lâu mới tiêu hóa hết lời Bạch Liên nói: “Cứ như vậy?”
Bạch Liên gật gật đầu.
“Nhưng em không đánh anh mà…” Tống Diễm nhăn mày suy nghĩ một hồi, đột nhiên phản ứng lại: “Đờ mờ Bạch Liên!!”
“Anh khùng à!!”
“Em phá hư thanh danh của em rồi!!”
A truyền B, B truyền C nguyên một bản chữ cái đều biết, Tống Diễm cậu không phải thành tên gia trưởng sao.
Khó trách ánh mắt tụi nó nhìn cậu trước khi đi lại quỷ dị như thế, thì ra là như thế này!
Oan quá!
“Không có việc gì đâu, dù sao người ta chỉ biết tôi đáng thương.” Bạch Liên đẩy đẩy mắt kính.
Tống Diễm:……
Tức giận thiệt chớ.
Tống Diễm bị tức khóc, cậu bên khóc bên oán giận: “Rõ ràng là em bị khi dễ, vì sao đáng thương lại là anh!”
Đôi mắt cậu hồng hồng, nước mắt tí tách rơi xuống.
“Em bị khi dễ như nào?” Bạch Liên dịu dàng lau nước mắt trên mặt cậu.
“Anh luôn khi dễ em!” Tống Diễm ủy khuất mếu máo: “Ở trên giường cũng là…”
“Nhắc mới nhớ, tôi giúp em lấy xe về, em định báo đáp tôi thế nào?” Bạch Liên thấp giọng nói.
Người này! Vô sỉ quá đi!
Tống Diễm trừng đôi mắt ướt át: “Anh là đồ không biết xấu hổ!”
“Đúng vậy.” Bạch Liên giữ mặt thiếu niên, hung hăng hôn lên môi cậu.
“Tôi muốn em.”
—————
Già La: Dân đeo kính nguy hiểm quá>.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...