Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa


Chương 9
Cuốn theo tình cảm
Diệp Tri Thu đi vào đại sảnh, nghĩ ngợi một lúc rồi dừng bước. Đứng trước cửa lớn nhìn chiếc xe Cayenne khởi động chuyển bánh, cô hơi choáng váng, không biết là do hơi men phát tác hay do nụ hôn vội vàng ấy. Nhưng quả thật, cảm giác đó cũng không đến nỗi nào. Cô lắc đầu, quyết định không nghĩ ngợi lung tung nữa, ngủ một giấc là đúng đắn nhất. Cô ngáp một cái, đi đến ấn nút cầu thang máy, bỗng phía sau có tiếng gọi: “Thu Thu”.
Cô ngạc nhiên quay đầu lại, thấy trên chiếc sofa ở góc đại sảnh có người đứng lên, phía đó ánh sáng mờ mờ nhưng vừa nhìn, cô đã nhận ra ngay đó là Phạm An Dân. Anh ta khom người dụi điếu thuốc vào gạt tàn rồi đi đến phía cô.
“Anh đến đây làm gì?” Diệp Tri Thu cau mày nhìn anh ta. Nhìn nét mặt anh ta có vẻ thất vọng, mái tóc bù xù, trong mắt có những tia đỏ.
“Chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện đi. Thu Thu, anh muốn nói chuyện với em.”
Diệp Tri Thu gượng cười: “Còn gì để nói nữa đây? Mong rằng anh đừng vì chuyện ban sáng bạn gái anh thị uy với tôi mà đến xin lỗi. Tôi không thích cảnh ấy nhưng cũng bỏ qua. Tuần sau tranh thủ đến ngân hàng làm nốt thủ tục, sau này các người muốn tìm tôi ra oai cũng không có cơ hội đâu”.
“Thực sự anh đến để xin lỗi em, nhưng ngồi ở đây hai tiếng đồng hồ mà không đủ dũng khí để gọi điện cho em. Anh đã xin lỗi em quá nhiều và em cũng đã nói câu ’Thôi được rồi, được rồi’ ấy rất nhiều lần rồi. Anh nghĩ, chẳng lẽ tất cả đã hết thật rồi sao?”
“Nếu không thì làm sao?”, Diệp Tri Thu cười phá lên, “Anh đừng giả thần giả thánh trước mặt tôi như thế nữa. Hôm nay tôi uống nhiều rồi, nếu anh cứ cố lôi tôi lại để nói về những việc cũ thì đừng trách tôi mượn rượu làm càn”.
“Thu Thu…”
Diệp Tri Thu làm động tác khoát tay: “Thực sự là hai từ ‘được rồi’, tôi cũng không muốn nghe. Yêu nhau gần sáu năm, chia tay đúng lúc chuẩn bị kết hôn, kỷ niệm không phải là ít nhưng tôi đã chọn con đường sống ình rồi. Sau này tôi sẽ sống thật tốt, anh thích theo đuổi những hồi ức cũ thì tùy anh, đừng ngăn cản tôi, cũng đừng có hy vọng tôi chịu trách nhiệm với những tâm sự của riêng anh. Tốt nhất là chúng ta ai đi tìm hạnh phúc của người đó”.
Cửa thang máy mở ra, cô định bước vào thì nghe thấy có tiếng cô gái ở phía sau: “An Dân!”.
Cô và Phạm An Dân cùng quay đầu lại, bạn gái của anh ta đang đứng trước cửa lớn, trừng mắt nhìn hai người. Diệp Tri Thu bực bội cười lớn: “Hai người biết đùa thật, chắc đã sắp xếp trước rồi nên mới xuất hiện đúng lúc thế?”.
Cánh cửa thang máy đóng lại, cô vội vàng giơ tay ấn nút nhưng không kịp. Không nén nổi sự bực tức, cô quay đầu lại nhìn họ.
Phạm An Dân quay đầu về phía cô gái kia nói với giọng mệt mỏi: “Tiểu Tĩnh, em đến đây làm gì? Thực sự anh không thích lúc nào em cũng theo sát anh như thế”.
Cô gái kia đi đến gần, níu cánh tay của Phạm An Dân, chân thành nói với Tri Thu: “Xin lỗi chị Diệp. Hôm nay tại tôi không phải, chị đừng trách An Dân, anh ấy đã quở trách tôi rồi. Tôi quyết định tự mình đến xin lỗi chị, xin chị thứ lỗi cho tôi”.
“Trong chốc lát, cả hai người đều đến cầu xin tôi tha thứ.” Diệp Tri Thu cười mỉa mai: “Sự tha thứ của tôi quan trọng với các người như thế sao? Nếu tôi không tha thứ thì các người có hạnh phúc không?”.
Cô gái kia chịu không nổi ánh mắt của Diệp Tri Thu vội nhìn tránh đi nhưng vẫn nói nhỏ: “Chị trách tôi cũng được nhưng đừng trách An Dân, anh ấy đã rất buồn khổ rồi. Với lại, nếu hai người đã từng yêu thương nhau thì giờ chia tay cũng nên chúc phúc cho người kia chứ đừng làm cho họ phải dằn vặt”.
Diệp Tri Thu nhìn cô ta rồi quay sang Phạm An Dân cười nhẹ: “Sự từ bi đại lượng và ngây thơ trong sáng của cô rất có ấn tượng với tôi, nhưng thực sự cô quá sai rồi. Tôi không thích màn kịch này nên đừng dụ tôi tham gia cùng. Có gì thì cứ nói thẳng, tôi không muốn xen vào và cũng không có ý định chúc mừng hạnh phúc của hai người. Cuộc sống của các người chẳng có can hệ gì tới tôi cả, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa”.
Cánh cửa thang máy khác lại mở, hai người bên trong đi ra, Diệp Tri Thu đi vào. Cô ấn nút đóng cửa rồi ấn số tầng hai mươi bảy. Cửa cầu thang đóng lại, ánh đèn trắng trên trần hắt xuống phản chiếu khuôn mặt lên gương thang máy, một khuôn mặt buồn rầu đến thảm hại với nụ cười như mếu làm cô không dám nhìn.
Dường như cả quãng thời gian này cô đều cười như vậy, cô cố nhếch mép nhưng chỉ lên đến một nửa đã trễ nải bỏ xuống, vì thế thành nụ cười treo nửa miệng, trông thật mỉa mai. Chỉ mình cô mới biết, thực ra cô không có ý cười mỉa mai ai cả mà chỉ đang cố gắng biểu hiện như không có gì. Nhưng việc đó quá khó so với tưởng tượng của cô.
Diệp Tri Thu đi về phía căn phòng nhỏ mà mình thuê, đây vốn là căn phòng của Trương Tân. Bên bán bài trí sơ sài thế nào anh ta cũng không buồn tu sửa thêm nên gian phòng hết sức đơn điệu. Vào đó sống, cô cố gắng bố trí lại theo sở thích của mình, trên giường trải một bộ ga màu vàng cam, bộ sofa nho nhỏ trải những tấm vải lanh trắng, bệ cửa sổ để một tấm thảm da dê màu hoa sặc sỡ, nhìn như vậy trông ra dáng một căn nhà hơn.
Cô ném túi xách xuống, tháo bốt ra, ngồi phịch xuống sofa, gác chân lên kệ để trà, nhìn chăm chăm vào ti vi chưa mở, một suy nghĩ chợt thoáng qua: Thà làm cái vụ tình một đêm với tên khách thuê nhà của mình còn hơn là về chứng kiến màn kịch vừa rồi.
Cô cũng không có sức lực nào để tự kiểm điểm những suy nghĩ quái gở như thế trong đầu mình nữa, dù sao giấc mộng đẹp vừa rồi do rượu mang đến cũng không còn.
Cô và người đàn ông đứng ở đại sảnh dưới kia đã yêu nhau gần sáu năm.

Hai người cùng tuổi, lớn lên trong cùng khu tập thể, có thể nói là một cặp thanh mai trúc mã. Có điều khu tập thể đó quá lớn, nếu nói đúng hơn thì họ chỉ là bạn học với nhau thời mẫu giáo. Phạm An Dân và cô học ở hai trường tiểu học khác nhau, lên trung học anh ta thi đỗ vào trường điểm của thành phố, sau đó lại thi vào một trường đại học ở tỉnh khác cho nên chỉ có thể nói là họ biết mặt nhau mà thôi.
Họ thực sự đến với nhau trong những ngày cô còn bỡ ngỡ sau khi tốt nghiệp. Cô thực tập ở một công ty thời trang nhưng công việc cũng chưa ra sao. Phần lớn các doanh nghiệp may mặc trong thành phố đều tập trung ở phía bắc, còn nhà cô ở phía nam bờ sông, cô lựa chọn phương thức đi lại tối ưu nhất là ngồi phà để qua lại hai bên bờ sông.
Gần đến mùa thu nhưng thời tiết vẫn rất nóng. Sẩm tối, ánh chiều tà vẫn chưa tắt hẳn. Cô bước qua những bậc đá dài, vượt qua những xà lan để lên phà, chỉ nghe thấy còi thổi “tu… tu… tu…” một hồi dài. Cô ngồi dựa vào lan can, nhìn xuống dòng sông màu vàng đục đang tung lên những đợt sóng trắng. Những làn gió mang theo hơi thở của dòng sông, từng đợt mơn trớn da mặt du khách trên phà khiến người ta có cảm giác thư thái thay vì cái lạnh buốt. Cô sầu não nhìn về phía bờ bên kia đang gần dần, nghĩ tới công việc của mình, nếu lần này Tố Mỹ vẫn chưa vào được quỹ đạo, e rằng cô cũng nên bỏ cái ý tưởng làm thiết kế thời trang đi.
Bố của Diệp Tri Thu thích mỹ thuật, từ nhỏ ông đã hướng cho cô học vẽ nhưng cô cũng không chắc mình ham mê lĩnh vực này. Chỉ sau khi vào Học viện Mỹ thuật, xem tác phẩm của các thày giáo, rồi tham khảo thêm một số bạn học tài năng, cô mới cảm thấy mình thật may mắn khi thi vào chuyên ngành Thiết kế thời trang. Bởi chỉ cần so sánh là biết dù kỹ năng của cô ổn nhưng tố chất và linh cảm nghệ thuật cũng chỉ dừng lại ở mức bình thường.
Ngành Thiết kế thời trang cần có linh cảm, cô cũng phải thất vọng mà thừa nhận rằng mình biết cách cảm nhận nhưng những tác phẩm của mình vẫn chưa nhận được sự đón nhận của mọi người. So sánh phương diện này với Tân Địch, cô không thể không phục cô nàng.
Thuyền cập bến, cô đứng dậy theo dòng người bước lên các bậc thang. Bỗng cô không đứng vững, hóa ra gót xăng đan bị tụt xuống một cái lỗ trên ván cầu, đột nhiên phía sau có hai cánh tay vươn ra đỡ cô dậy. Cô không kịp quay đầu, chỉ dựa người vào lan can nói tiếng “Cảm ơn” rồi cố gắng rút chân lên. Chân rút được ra nhưng xăng đan thì vẫn bị kẹt lại. Trong lúc cô đang lúng túng thì người phía sau đã quỳ xuống lôi chiếc xăng đan lên, sau đó để bên cạnh chân cô. Anh ta ngẩng đầu nhìn cô cười, đó là một khuôn mặt trẻ, khôi ngô.
Diệp Tri Thu đỏ mặt, chân xỏ vào xăng đan rồi nói cảm ơn lần nữa. Anh ta đứng dậy, cao hơn cô nửa cái đầu. Anh cười nói: “Đừng khách sáo, đi thôi!”.
Hai người bước lên những bậc thang để lên bờ rồi lại cùng đi về một hướng. Lúc này Diệp Tri Thu phát hiện họ cùng đường, cùng ở một khu tập thể, không chừng bố mẹ họ cũng là đồng nghiệp, thậm chí họ có thể chung một số bạn bè.
Phạm An Dân sau khi tốt nghiệp đại học thì về bên này, anh ta học ngành Cơ điện, được nhận vào làm ở một công ty có vốn đầu tư nước ngoài. Đầu tiên anh là nhân viên kỹ thuật, ngày ngày đi phà qua lại giữa hai bên bờ sông. Hai người thường xuyên gặp nhau trên phà, dần dần quen biết rồi trở nên thân thiết. Diệp Tri Thu nói cô không muốn tâm sự với mẹ về những khó khăn trong công việc của mình. Về điểm này, Phạm An Dân có thể hiểu và dùng cách nói chuyện dí dỏm để cô phấn chấn mà giải tỏa phiền muộn.
Tâm trạng của cô dần dần thoải mái hơn, không ngần ngại phát huy tài năng của mình, từ việc bố trí các cửa hàng, cách trưng bày sản phẩm để ông chủ hài lòng. Cuối cùng cô cũng ký được hợp đồng chính thức.
Trên một chuyến phà, cô đã thông báo tin vui đó cho Phạm An Dân, anh ta cũng chân thành chia vui cùng cô.
Đến lúc hai người yêu nhau, mọi chuyện đều diễn ra êm đẹp.
Cô không thể quên được quãng thời gian hai người hạnh phúc bên nhau. Thời gian đi làm của Phạm An Dân rất ổn định, ngày nào anh cũng chờ cô ở bến phà rồi hai người cùng đi về. Đến mùa đông, khi gió trên phà thổi lạnh buốt sống lưng, Phạm An Dân còn mở rộng áo khoác để cô đứng sát lại, lấy thân mình chắn gió cho cô.
Khi được nghỉ, họ cùng đi chơi, có lúc cô còn mang theo cả đồ nghề vẽ, anh nói anh thích được thấy vẻ chuyên tâm khi cô vẽ. Mỗi khi cô bất giác quay đầu lại, anh đều cảm nhận được ánh mắt chất chứa yêu thương của cô.
Hai người bên nhau có biết bao điều để nói, đến khi vào đến sân chung của khu tập thể mới bịn rịn chia tay. Khi bố mẹ hai bên biết chuyện, họ đều ủng hộ tích cực, hai đứa trẻ trông rất xứng đôi, có thể nói là sự lựa chọn tuyệt vời.
Sau này, Diệp Tri Thu không ngừng thăng chức, công việc càng ngày càng bận rộn, cũng chẳng có thời gian ra ngoài vẽ nữa. Để tiết kiệm thời gian đi lại, cô thuê một phòng ở Giang Bắc, thỉnh thoảng Phạm An Dân đi làm về đến đón cô cùng đi ăn cơm. Lần đầu tiên anh qua đêm ở phòng cô, cả hai người đều căng thẳng. Bởi họ đều là người đầu tiên của nhau. Cô đã từng cho rằng, họ sẽ là của nhau mãi mãi.
Nghĩ thế, cô nhắm nghiền mắt, cố không rơi lệ. Từ lần bật khóc khi nghe điện thoại của bố cô ở cầu thang khu thương mại đó, cô đã tự dặn mình sẽ không bao giờ khóc vì việc này nữa.Đợi cơn xúc động qua đi, cô đứng dậy đi lấy quần áo ngủ và đồ tắm. Chăm chú nhìn khuôn mặt mình trong gương, thấy khuôn mặt vẫn rất trẻ trung và sáng mịn. Nhưng cô cũng tự biết mình không còn là cô gái đáng yêu được Phạm An Dân thích mê mệt như ngày nào nữa rồi.
Càng ngày cô càng trở nên lạnh lùng, nụ cười giờ đây chỉ mang tính thủ tục, ngay cả việc nhổ đờm cũng chẳng có chút e dè, lời lẽ cũng trở nên sâu cay sắc nhọn. Công bằng mà nói, những điều này đều không thể đổ tội cho việc thất tình. Trải qua mấy năm kiếm kế sinh nhai, phải giao lưu với bao nhiêu đối tượng, tính cách cô đương nhiên có sự thay đổi, con người cô cũng không thể không trưởng thành hơn.
Thực ra trước khi thất bại trong tình yêu, Phạm An Dân đã nhiều lần nói đùa rằng cô đã trưởng thành hơn rất nhiều chứ không còn ngây thơ như trước nữa. Cô không cho điều đó là quan trọng, chỉ cảm thấy ở độ tuổi này còn nói những lời ngây thơ trong sáng có khi lại hơi xấu hổ. Hơn nữa, cô nghĩ chí ít thì trước mặt Phạm An Dân, mình không nên giả bộ. Vì thế lúc An Dân nói vậy, cô đã sà vào lòng anh, cười hì hì mà hỏi rằng cô đã già, đã xấu đi chưa. Anh ôm cô nhìn chăm chú rồi lắc đầu: “Trong mắt anh, em lúc nào cũng là người đẹp nhất”.
Những lời yêu thương ấy, chắc giờ anh đang nói với cô gái ngây thơ khác.
Diệp Tri Thu giơ tay lau những hơi nước đọng trên mặt gương, nhìn kỹ mặt mình lần nữa. Cô nghĩ nếu cứ ngây thơ mãi đến mức phải hổ thẹn thì mới hạnh phúc chăng. Nếu như có thể, cô cũng muốn được như cô gái dưới lầu kia, giữ mãi nụ cười trong sáng cùng ánh mắt luôn dựa dẫm vào người yêu. Nhưng cô đâu được lựa chọn nữa?
Có lẽ trước khi cô gái kia xuất hiện, giữa họ đã có vấn đề, chỉ là cô không nhận thấy. Cô đặt quá nhiều niềm tin vào mối tình này. Lần đầu nghĩ như thế, cô đã tự cười mỉa mai: Được một cô nàng trẻ trung hiền dịu, gia cảnh lại tốt theo đuổi, nếu là con trai thể nào mình cũng rung động.
Ngược lại, một mối tình kéo dài gần sáu năm, đã đi vào thời kỳ mệt mỏi thì có đáng gì?
Hơi nước trên mặt gương đã tan hết, khóe môi cô lại nhếch một nụ cười khổ sở. Kiểu cười đau khổ được coi là dấu tích rõ nét nhất của lần thất bại trong tình cảm này. Cô biết, không thể thay đổi được gì nữa, chỉ còn cách duy nhất là chấp nhận hiện thực thôi.
Sau khi Diệp Tri Thu sang Tín Hòa làm việc, điều làm cô phiền nhất là một tuần chỉ được nghỉ một ngày. Cô biết đó là chuyện thường trong ngành thời trang may mặc. Ở thành phố này, chỉ có một vài doanh nghiệp như Tố Mỹ là thực hiện cho nhân viên một tuần nghỉ hai ngày. Hơn thế, ở Tố Mỹ cô cũng thường làm thêm giờ. Nhưng giờ cái cảm giác bị tước đi một ngày nghỉ cuối tuần làm cô không thoải mái lắm.
Không thoải mái là việc của không thoải mái, sáng hôm sau ngày lễ Tình nhân, cô vẫn phải lọ mọ dậy đi làm đúng giờ sau một đêm thiếu ngủ. Việc bên bộ phận Kinh doanh vừa nhiều vừa phức tạp, ngay sau khi đàm phán với một đại lý tiêu thụ ngoài tỉnh về việc đổi hàng đến nỗi rạc cổ họng, tê cả đầu lưỡi, mới uống được ngụm nước thì Lưu Ngọc Bình đã gọi điện đến mời cô qua chỗ bà ta. Cô vừa ngồi xuống, bà ta đã nói: “Tiểu Diệp à, tập bản vẽ hình ảnh sản phẩm lần trước cô đưa, tôi thấy rất ổn, Tiểu Na cũng rất tán thành. Con bé vừa mời một công ty quảng cáo đến làm việc với tôi, có thể xem qua bản kế hoạch mà họ đưa đến”.

Diệp Tri Thu nhận lấy bản kế hoạch nhưng cô không mở ra: “Tổng giám đốc Lưu, mỗi bộ phận đều có chức trách và nhiệm vụ riêng của mình, nếu bà giao việc này cho bộ phận Thiết kế thì chúng tôi không cần phải thêm ý kiến gì nữa”.
“Đừng giận dỗi thế Tiểu Diệp. Tôi biết đây là một phần công việc của bộ phận Kinh doanh các cô, theo lý mà nói thì tôi nên bàn với cô trước, có điều tôi cũng có chút tư tình trong đó. Tiểu Na là con gái tôi, từ trước tới nay nó chưa bao giờ chuyên tâm làm việc như cô. Hiếm hoi lắm mới thấy nó chủ động như vậy, tôi cũng hy vọng có thể cho nó một cơ hội rèn luyện.”
Diệp Tri Thu không ngờ bà ta lại thẳng thắn như vậy, cô cười: “Tổng giám đốc Lưu, tôi không có thói quen dùng tình cảm trong công việc. Nhưng tôi đã viết toàn bộ ý tưởng vào tập phác thảo trong bản báo cáo kế hoạch trình lên bà rồi. Vốn dĩ tập phác thảo thuộc phạm vi công việc của bộ phận Kế hoạch, nhưng Tín Hòa không có bộ phận Kế hoạch riêng mà chỉ có một chuyên viên về kế hoạch làm việc ở bộ phận Kinh doanh. Vì thế tôi mới làm bản kế hoạch đó. Thực ra bà có thể thấy, công việc của tôi cũng đang túi bụi, nếu không có trợ lý kinh doanh thì e rằng có thể ảnh hưởng đến tiến độ công việc, càng không cần nói đến việc phải bỏ thời gian đi quản các tập phác thảo”.
Lưu Ngọc Bình cũng cười: “Yên tâm đi Tiểu Diệp, tôi đã bảo bên nhân sự cố gắng tìm cho cô một trợ lý kinh doanh. Nhưng bản phác thảo kế hoạch tôi đã nói với Tiểu Na rồi, nhất định phải lấy bản kế hoạch của cô làm hướng đi chính và đề ra các kế hoạch cụ thể tiếp theo. Thế cho nên tôi phải nhờ cô xem qua rồi mới bắt đầu chụp ảnh. Con bé này vốn dĩ không có cảm hứng về mảng thị trường, tôi bỏ tiền ra làm bản phác thảo này là để hỗ trợ cho việc tiêu thụ hàng hóa chứ không thể giao những bản phác thảo ấy cho con bé để nó làm cho vui được”.
Bà chủ đã nói đến nước này, Diệp Tri Thu gật đầu chấp nhận. Cô không thích can thiệp vào việc riêng của gia đình bà chủ. Bà ta vốn dĩ không có ý phân biệt rõ ràng việc công và việc tư. Trong quan niệm của bà ta thì việc của gia đình và công ty là một, và khi cần thiết cô cũng phải phối hợp với bà ta trong việc dạy dỗ con cái.
Ra khỏi phòng bà chủ, điện thoại đổ chuông, Diệp Tri Thu lấy ra xem thì thấy số lạ: “Xin chào!”.
“Cô Diệp, tôi là Hứa Chí Hằng, khách thuê nhà của cô”.
Diệp Tri Thu kinh ngạc, cô vừa đi về phòng làm việc của mình vừa nói: “Hình như vẫn chưa đến kỳ nộp tiền nhà lần sau mà?”.
Hứa Chí Hằng cười thành tiếng: “Biết ngay là cô sẽ nói như vậy. Tối nay chúng ta cùng đi ăn cơm, cô thấy thế nào? Cô đừng từ chối nhé! Bởi nếu từ chối, có thể ngày mai tôi lại gọi đến đấy. Ai bảo cô dán số điện thoại của mình lên tủ lạnh, chỉ cần tôi đi vào bếp là thấy ngay”.
Giọng anh rất thoải mái, Diệp Tri Thu không có cách nào từ chối đành phải mỉm cười đồng ý. Hứa Chí Hằng nói sẽ đến đón cô nhưng Diệp Tri Thu nói mình còn phải đi thị trường một chuyến, chi bằng cứ hẹn thời gian và địa điểm cho tiện.
Chương 10
Hẹn hò
Hôm nay Diệp Tri Thu đến cửa hàng trung tâm. Đây là tên mà những người trong giới thường gọi tắt cho cửa hàng bách hóa có lượng khách lớn nhất thành phố này. Dưới sự phụ trách của Diệp Tri Thu, năm ngoái Tín Hòa đã chi một số vốn lớn để đầu tư vào việc trang trí quầy bán hàng của công ty ở đây nhưng việc tiêu thụ vẫn chưa khởi sắc. Diệp Tri Thu đã đến tham quan nơi đây hai lần, đó là vào một ngày bình thường và một ngày trước Tết. Hôm nay là ngày cuối xuân, cô định đến để xem tình hình bán hàng ở đây như thế nào.
Quả đúng như cô dự đoán, trong buổi chiều ngày cuối tuần, khách hàng đến trung tâm đông như mắc cửi nhưng khu vực bán hàng của Tín Hòa vẫn giậm chân tại chỗ. Cửa hàng trưởng ấm ức báo cáo: Ngay cả ngày lễ Tình nhân hôm qua được xem như ngày mua sắm của phụ nữ mà doanh số bán hàng vẫn không tăng.
Diệp Tri Thu vừa chỉ cho cô ta cách trưng bày quần áo vừa nói: “Em đừng thể hiện tâm trạng đó ra mặt, mục tiêu hướng tới của Tín Hòa là khách lớn tuổi, những món đồ lãng mạn trong ngày Tình nhân ở đây sẽ không nhiều, vì vậy không nên quá kỳ vọng vào nó. Bán hàng thì có thể điều chỉnh từ từ nhưng những việc cần làm thì phải nghiêm túc”.
Cô lui vài bước, ngước mắt lên nhìn khu bán hàng, trong lòng thấy buồn bực. Phong cách trang trí của Tín Hòa ở các cửa hàng không thống nhất, mấy năm trước mời người đến thiết kế hình ảnh thương hiệu công ty thì thôi không nói làm gì, nhưng từ đó đến nay chẳng có bộ phận Kế hoạch nào chuyên nghiệp để duy trì thường xuyên, cứ người ra người vào rồi làm hỏng hết cả. Nếu muốn thống nhất lại cách trang trí của tất cả các cửa hàng, lại phải đầu tư vào đó một khoản lớn. Cô không định tìm rắc rối ình nhưng huấn luyện đội ngũ cửa hàng trưởng hiện là một việc vô cùng cấp bách. Hiện tại, cửa hàng trưởng của cửa hàng trung tâm so với các cửa hàng khác dù hoạt bát hơn rất nhiều nhưng vẫn tồn tại những điểm chưa thỏa đáng.
Về việc bán hàng không hiệu quả ở cửa hàng trung tâm, cô sớm đã có phương án cải thiện nhưng để làm được còn phải liên quan đến một loạt vấn đề như việc điều chỉnh vị trí bán hàng… Hơn nữa, nói bao giờ cũng dễ hơn làm.
Nhìn đồng hồ, Diệp Tri Thu đang định đi thì di động bỗng đổ chuông. Cô lấy ra xem, hóa ra đó là số của ông chủ cũ Tăng Thành nên vội vàng nghe máy: “Tổng giám đốc Tăng, chào ông!”.
“Tri Thu, tôi đang ở chỗ đỗ xe số 57 dưới tầng hầm của cửa hàng trung tâm, cô xuống đây một lát, tôi có chuyện muốn nói.”
Diệp Tri Thu vội vàng xuống ga ra. Việc sử dụng Mercedes Benz và BMV đã trở thành xu hướng chung của các ông chủ thời trang nơi đây, nhưng ông chủ Tăng Thành của một tập đoàn thời trang hàng đầu chỉ đi chiếc Audi màu đen, lúc này xe đỗ ở mãi vị trí số 57. Diệp Tri Thu có vẻ khó xử, gặp nhau thế này thật ra rất vô tư nhưng nghĩ đi nghĩ lại, một nhân viên vừa mới chuyển công tác như cô và ông chủ cũ đang lục đục chuyện gia đình lại gặp nhau ở chốn đông người này chỉ dễ gây điều tiếng thị phi mà thôi.
Cô mở cửa xe ngồi vào,Tăng Thành đang mở cửa kính xe và điều hòa để hút thuốc. Trong xe không có mùi thuốc lá nhưng ông ta vội vàng dụi điếu thuốc đi, cười giễu mình: “Gọi cô ra để gặp thế này, chắc lạ lắm hả?”.
“Tổng giám đốc Tăng đi xem xét cửa hàng ạ?” Thói quen đi thăm thú cửa hàng rồi làm phân tích thị trường của Diệp Tri Thu vốn do ông ta huấn luyện nên. Tuy đó là trách nhiệm của bộ phận Kinh doanh nhưng ông ta vẫn giữ thói quen tự mình làm công việc này, vì thế gặp ông ta ở đây không phải là điều bất ngờ.
“Tổng giám đốc Hồ của cửa hàng trung tâm có hẹn tôi bàn công việc, tiện thể tới xem thế nào, vừa hay thấy cô đang đứng chau mày ở khu bán hàng của Tín Hòa. Công việc thuận lợi chứ?”
Diệp Tri Thu cười buồn: “Cũng ổn, dần dần cũng sẽ thích ứng được với nhịp độ bên này”.
Tăng Thành quay đầu nhìn cô, ánh mắt ông ta từ trước tới giờ đều sắc lạnh, nhân viên dưới quyền thường sợ hãi khi ông nhìn kiểu này. Diệp Tri Thu có chút bất an, sẵn sàng tâm lý bị ông ta phê bình do một lỗi nào đó từ hồi còn làm ở Tố Mỹ. Nhưng Tăng Thành chỉ nói: “Tri Thu, tôi nghe nói hình như cửa hàng trung tâm đang có ý định mở rộng quy mô đúng không?”.

Diệp Tri Thu tim đập “thình thịch”, toàn bộ thành tích bán hàng thời trang trong cửa hàng trung tâm có thể xếp hạng quốc gia, luôn là mảnh đất màu mỡ để các hãng thời trang nổi tiếng tranh giành. Ở đây, hằng năm người ta đều căn cứ vào tình hình tiêu thụ mà điều chỉnh các khu vực mua bán. Tín Hòa đã bị điều đến một khu vực tương đối xa trung tâm, nếu giờ trung tâm lại điều chỉnh quy mô lớn hơn nữa, chưa nói đến việc sẽ lãng phí số tiền năm ngoái vừa bỏ ra tập trung cho việc trang trí lại cửa hàng mà nó còn ảnh hưởng đến cả việc hoàn thành nhiệm vụ tiêu thụ hàng hóa của cô. Cô cố gắng trấn tĩnh nói: “Tôi vẫn chưa nghe thấy tin này nhưng lời nói của Tổng giám đốc Tăng chắc chắn là đáng tin cậy”.
“Tri Thu, xem ra cô thực sự đã thích ứng với nhịp độ bên Tín Hòa rồi. Có điều tôi nói thẳng, đây không phải là việc tốt với cô đâu.”
Diệp Tri Thu hiểu ngay ý phê bình trong lời nói của ông ta nên lập tức im lặng. Quả thật, toàn bộ mục tiêu của cô đặt vào con số cuối năm chứ chưa vạch kế hoạch sau đó mình sẽ phát triển thế nào. Một mặt, đó là do chỉ thị mà Lưu Ngọc Bình thông báo cho cô, mặt khác là với tình hình của Tín Hòa hiện nay, cô chỉ có thể ưu tiên giải quyết những việc trước mắt.
“Tri Thu, tôi không phê bình mà chỉ muốn nhắc nhở cô một chút. Trước đây, nghề nghiệp của cô không bị dụi tắt ở Tố Mỹ, nhưng có khả năng tương lai sẽ bị Tín Hòa trói buộc thôi. Mở rộng tầm nhìn ra một chút, cho dù khi bà chủ không nghĩ xa được như cô thì cô cũng không nên hạn chế những suy nghĩ của mình.”Diệp Tri Thu mím môi gật đầu, cô biết ý tốt của ông Tăng Thành khi đã bỏ công gọi cô xuống đây khuyên nhủ, cô nói: “Cảm ơn Tổng giám đốc Tăng, tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc về những điều ông nói”.
Tăng Thành mỉm cười, khuôn mặt nhã nhặn của ông bình thường lạnh lùng, nhưng khi cười thì rất ấm áp, ông nói: “Dù gì cô vẫn xem tôi là người ngoài, làm nhân viên của tôi sáu năm, sao lại giữ khoảng cách rõ ràng như vậy? Lẽ nào mở miệng nói tôi giúp đỡ hai mươi vạn nhân dân tệ lại khó đến thế sao?”.
Diệp Tri Thu đỏ mặt, cô biết thực ra trong ngành thì không gì có thể giữ kín mãi, việc cô nhận hai mươi vạn tệ của Tín Hòa để nhảy sang đó làm vốn dĩ không thể giấu mãi được. Nhưng giờ ông chủ cũ đã nói như vậy thì thật xấu hổ cho cô quá, cô gượng nói: “Xin lỗi Tổng giám đốc Tăng!”.
“Không cần nói xin lỗi với tôi, tôi phải kiểm điểm lại bản thân vì chưa gây dựng được lòng tin cho nhân viên, vì thế mới có việc cô đánh cược cả tương lai và tiền đồ của mình mà không nói với tôi một lời.”
“Tôi không muốn gây phiền phức cho ông, cũng không muốn bản thân phải chuốc thêm phiền phức”, Diệp Tri Thu buột miệng nói nhưng cô lập tức thấy hối hận vì lời nói thẳng của mình.
Quả nhiên Tăng Thành im lặng, trầm tư một lát rồi mới nói: “Điều này đối với tôi mà nói thì chẳng phiền hà gì. Có điều, tôi muốn để cô ra ngoài rèn luyện một thời gian, cũng tốt cho sự trưởng thành của cô. Tôi đưa cô về nhé!”.
Diệp Tri Thu liền nói choTăng Thành biết nơi cô sẽ đến, Tăng Thành khởi động xe rồi đi thẳng ra đường lớn. Trên đường, cả hai người đều trầm tư. Xe đi đến đường ven sông, Tăng Thành mới nói: “Tri Thu, tôi đang nghĩ, vừa rồi tôi đã làm nghiêm trọng vấn đề hơn một chút, chắc giờ trọng trách của cô cũng không nhỏ. Cô trước giờ vẫn không ngại áp lực nhưng cũng nên học cách tự mình giải tỏa áp lực, sống vui vẻ hơn một chút”.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Tăng, tôi sẽ ghi nhớ lời ông, tạm biệt.” Diệp Tri Thu bước xuống nhìn Tăng Thành lái xe đi xa rồi mới đi đến địa điểm đã hẹn Hứa Chí Hằng.
Nơi đây là Long Cung Các, một nhà hàng sang trọng trên sông, ở bến tàu cũ đã không còn hoạt động. Nhà hàng được cải tạo và trang trí lại từ một con tàu viễn đông của Liên Xô trước đây, dài khoảng hơn trăm mét, cao bảy tầng, tổng diện tích khoảng hơn năm nghìn mét vuông, phía trên là khách sạn, phía dưới là khu dịch vụ giải trí gồm có: hàng ăn, quán cà phê, quán trà lộ thiên, khu hát karaoke. Phong cách trang trí ở đây toàn bộ là kiến trúc cung đình của Trung Quốc, đèn lồng đỏ treo dọc các lối đi, đứng từ khoảng cách rất xa cũng có thể thấy một chiếc thuyền lớn neo đậu bên sông với đèn đuốc sáng trưng, thật là lộng lẫy.
Gió bên bờ sông thổi rất mạnh, Diệp Tri Thu kéo kín áo khoác, đi theo đường thảm đỏ lên thuyền. Cô nói tên người đã đặt bàn và được cô gái phục vụ dẫn đến một căn phòng nhỏ có cửa hướng ra ngoài sông. Hứa Chí Hằng đã đợi ở đó, điều hòa trong phòng cũng đã được chỉnh đủ ấm, anh chỉ mặc một chiếc sơ mi màu ghi, đang dựa vào thành cửa sổ ngắm cảnh sông. Thấy cô vào, anh vội vàng đến giúp cô treo áo khoác, sau đó kéo ghế ra cho cô, hai người ngồi đối diện nhau.
Diệp Tri Thu đẩy thực đơn do nhân viên phục vụ mang đến về phía Chí Hằng, nói: “Tôi ghét nhất phải chọn món, tôi chẳng có kiêng kỵ gì đặc biệt cả, ăn gì cũng được, hầu hết các món ở đây là của Chiết Giang, anh quen thuộc hơn tôi, anh chọn đi”.
Hứa Chí Hằng bật cười, giở thực đơn ra chọn vài món vừa đơn giản vừa đặc sắc: “Khung cảnh ở đây có vẻ đặc biệt hơn cả, cảm giác được ngắm sông thật tuyệt”.
Diệp Tri Thu cười, cố ra vẻ ranh ma một tí: “Anh thích ngắm cảnh sông nước thế cơ à? Có lẽ tôi nên nghĩ lại việc tăng giá thuê nhà”.
“Vấn đề này thì cô cứ nói với thư ký của tôi nhé! Cô ấy rất cừ đấy, là một chuyên gia đàm phán, tôi đoán chắc là cô ấy không dễ để cho cô dắt mũi đâu.” Hứa Chí Hằng cười lớn: “Ít ra hôm nay cô đừng cố tỏ vẻ chủ nhà với tôi được không?”.
Diệp Tri Thu khá ấn tượng với cô nàng thư ký kỹ tính Lý Tinh đó nên chỉ cười lắc đầu mà chuyển chủ đề: “Nhà hàng này lúc mới mở rất nhộn nhịp, buổi chiều mùa hè ngồi ở quán trà lộ thiên trên tầng hai hóng gió, ngắm mặt trời lặn, phía dưới lại có người bơi lội, cực kỳ thoải mái”.
“Hy vọng mùa hè, chúng ta có thể cùng nhau đến đây.”
Diệp Tri Thu cười không nói, cô chỉ nghĩ không muốn tiếp tục gặp mặt kiểu này vào tuần kế tiếp chứ nói gì đến mùa hè, nhưng đương nhiên cô không thể nói thẳng ra như vậy được.
Đèn trong phòng lúc này rất ấm cúng, ngoài cửa sổ là cảnh sông nước mỹ lệ trong ánh đèn loang loáng. Ngồi đối diện cô lúc này là một chàng trai tuấn tú với những lời nói hóm hỉnh, nhân viên phục vụ lịch sự và chuyên nghiệp, món ăn ngon, vừa miệng, lại thêm rượu vang đỏ, khung cảnh này rất đáng để hưởng thụ. Đã lâu lắm rồi cô mới có một buổi tối nhẹ nhàng đến thế.
“Nói như vậy thì một phần công việc của cô là đi thị sát các cửa hàng sao? Thật tốt, đó là giấc mơ của nhiều cô gái.”
“Không thể nói như thế được, cái mà tôi phải chú ý là lượng khách, cách trưng bày sản phẩm, ưu đãi khách hàng, thực ra chẳng thú vị chút nào, bạn bè tôi không ai thích đi thị trường cùng tôi vì không tìm được tiếng nói chung.”
Hứa Chí Hằng cười nói: “Nếu đây không phải là giấc mơ của phụ nữ thì chắc chắn là mộng tưởng của nam giới rồi: Một bạn gái sẵn sàng đi mua sắm một mình”.
Diệp Tri Thu mỉm cười không tiếp lời.
Thời tiết mùa đông lạnh như vậy, không thể đi dạo được nên ăn cơm xong Hứa Chí Hằng rủ cô đi xem phim. Cô cười “khì khì”, chính xác là mô thức hẹn hò của phía đàn ông nhưng đã lâu lắm rồi cô không vào rạp chiếu phim nên gật đầu đồng ý.
Hai người lên bờ, leo lên những bậc cầu thang đá để đi đến chỗ đỗ xe và tới rạp chiếu phim. Hứa Chí Hằng hỏi cô thích xem phim gì, cô ngẩng lên đọc quảng cáo các loại phim, chỉ vào áp phích phim Mạng che mặt[1] nói: “Edward Norton[2], Hoàng Thu Sinh[3] là thần tượng của tôi, cứ xem những bộ phim có diễn viên ấy đóng là được”.
Nói như vậy nhưng vào đến rạp, Diệp Tri Thu chỉ để ý đến cảnh đầu của phim là phong cảnh Ly Giang mà khẽ xuýt xoa: “Thật giống một bức tranh sơn thủy!”.
Chú thích:
[1] Tên tiếng Trung là面纱 (mian sha). (BV)

[2] Edward Norton (tên thật Edward James Norton Jr.) là một diễn viên kiêm đạo diễn và nhà sản xuất phim người Mỹ. (BV)
[3] Hoàng Thu Sinh (黄秋生) thường được báo chí Việt Nam viết là Huỳnh Thu Sinh, tên tiếng anh Anthony Wong Chau Sang, là một diễn viên của điện ảnh Hồng Kông. (BV)Ngồi trong rạp, cô lim dim mắt nhìn Edward Norton mà không biểu lộ cảm kích hay vui vẻ gì cả. Không đợi đến đoạn Hoàng Thu Sinh xuất hiện, cô đã dựa vào thành ghế ngủ ngon lành. Hứa Chí Hằng nghiêng đầu nhìn cô dựa vào thành ghế, đầu nghẹo về phía anh, thiếu chút nữa thì ngả lên vai anh, nếu là tư thế ngủ thoải mái nhất thì chắc anh không thể đánh thức cô dậy được.
Hứa Chí Hằng nhìn cô nhờ ánh sáng phản chiếu của màn hình, thấy thần thái của cô bình thản. Cho dù lúc nãy trong bữa ăn, cô cười cười nói nói như thế nhưng anh vẫn thấy cô đang giữ một khoảng cách hợp lý với mình, dí dỏm tiếp chuyện theo chủ đề của anh, rất lịch sự và có sự điều chỉnh thích hợp. Thế mà giờ đây, cô đang ngủ như một đứa trẻ vô tư hồn nhiên. Hứa Chí Hằng nghĩ, không biết cô mệt đến mức nào mà lại ngủ say sưa như vậy.
Trên màn hình đang chiếu phim nói về dục vọng, phản bội, đố kỵ, chiến tranh, bệnh tật, tha thứ. Anh xem từng phân đoạn một nhưng không chú ý lắm, mà cũng không suy nghĩ để sâu chuỗi các tình tiết lại với nhau. Từ trước tới giờ anh cũng không quá say mê văn nghệ, và lúc này điều anh quan tâm chính là cô gái yếu đuối đang dựa vào mình ngủ ngon lành kia.
Đầu cô ngả vào vai anh nên anh khẽ nghiêng đầu là chạm mặt vào tóc cô, cảm nhận được mùi nước hoa rất nhẹ. Trong những khoảng lặng của phim, anh còn nghe thấy cả tiếng thở sâu, nhẹ nhàng của cô. Nếu có thể, anh thực sự muốn bộ phim tắt tiếng để cô ngủ được ngon hơn. Nhưng nhìn lại, thấy cô không có động tĩnh gì, rõ ràng âm nhạc và lời thoại phim chẳng hề ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô.
Hết phim, đèn trong rạp bật sáng, những khán giả khác ùn ùn đứng dậy. Hứa Chí Hằng lay nhẹ cánh tay cô, Diệp Tri Thu giờ mới tỉnh, mơ hồ nhìn xung quanh, phát hiện mình đã dựa vào người Hứa Chí Hằng mà ngủ gần như trong cả thời gian chiếu bộ phim, cô vội vàng ngồi thẳng dậy rồi cười ngượng nghịu: “Xin lỗi anh, anh chắc chưa bao giờ đi xem phim cùng một cô gái khó chịu như vậy nhỉ?”.
Hứa Chí Hằng nhìn cô cười, giơ tay giúp cô vuốt lại mớ tóc lòa xòa trước trán, động tác của anh rất tự nhiên, cô cũng không kháng cự gì. Hai người đứng lên đi ra khỏi rạp, bên ngoài trời mưa lất phất, thấp thoáng vài bóng người đi lại. Những cơn gió lạnh lùa qua trước mặt, anh giúp cô mặc áo khoác, quàng vai rồi đưa cô tới chỗ đỗ xe của tòa nhà đối diện. Lúc này cô mới tỉnh hẳn ngủ, cảm giác hai người đã thân mật hơn, thực sự không giống kiểu lần đầu hò hẹn.
Tuy lúc ăn cơm nói chuyện rất vui vẻ, biết rõ về nghề nghiệp của nhau nhưng cô và anh vẫn là người xa lạ. Không tính việc cô dựa vào anh ngủ say gần hai tiếng đồng hồ, lúc đó cô còn tự nhiên để anh khoác vai, thật giống như đôi tình nhân.
Nhưng cô cũng phát hiện mình không hề có ý kháng cự, trái lại còn thấy lưu luyến cái cảm giác ấm áp khi dựa vào anh. Không lẽ, nửa năm thất tình làm cho người ta tham lam tiếp xúc thân mật với người khác đến vậy sao? Suy nghĩ này khiến lòng cô dấy lên nỗi sợ hãi mơ hồ.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, vừa hay anh cũng cúi đầu xuống, nhìn cô dưới ánh đèn vàng của bãi đỗ xe và mỉm cười nói: “Em nhìn anh cứ như nhìn một người xa lạ ấy”.
“Tôi thực sự đang ngạc nhiên về điểm này đây, chúng ta vẫn chỉ được coi là những người xa lạ.” Diệp Tri Thu cười buồn: “Hóa ra, buông thả bản thân còn dễ hơn tưởng tượng”.
“Em coi hưởng thụ cuộc sống là một sự buông thả sao?” Hai người đã đi đến bên chiếc Cayenne của anh nhưng anh không vội lên xe mà thật lòng hỏi cô.
Diệp Tri Thu ngây ra, nghiêng đầu nhìn về phía xa, không biết trả lời thế nào. Cô chưa bao giờ buông thả mình một cách tùy tiện, cũng không phân biệt nổi cái gọi là buông thả và hưởng thụ. Nhất là mấy năm gần đây, áp lực công việc dồn lên vai cô ngày càng nhiều, cô thường có cảm giác mệt mỏi, thở không ra hơi, càng không thể biết đến mùi vị của buông thả và hưởng thụ. Sự bối rối của cô lọt vào mắt anh, anh khoác mạnh vai và ôm cô vào lòng, bắt đầu nụ hôn mà không để cô kịp phản ứng.
Đầu tiên, môi anh chạm nhẹ vào môi cô, rồi nụ hôn ngày càng mạnh và sâu. Cô vốn dĩ có thể lui lại để phòng ngự nhưng một tay anh đã vòng qua eo cô, tay khác giữ chặt đầu cô, không để cô kịp né tránh. Nhưng lúc đó, cô cũng bỏ ngay ý định tránh né, hai tay bất giác ôm lấy vai anh, ngước lên đón nhận nụ hôn dài nóng bỏng.
Phía không xa có tiếng khởi động xe nhưng cả hai người đều không cảm nhận được. Một lúc sau, có ánh đèn xe quét qua, một người mở cửa kính xe huýt sáo, bấm còi trêu chọc rồi lái xe lướt ngang qua họ. Lúc này Diệp Tri Thu mới sực tỉnh, vội đẩy anh ra và cố gắng thoát khỏi vòng tay anh.
Cuối cùng thì đôi môi anh cũng rời khỏi môi cô nhưng tay anh vẫn ôm chặt cô trong lồng ngực. Cô nghe thấy tiếng trái tim anh cũng đang đập loạn xạ, cô liền trấn tĩnh lại. Dừng một lúc lâu, cô ngước lên nhìn anh, khàn khàn mở miệng nói: “Hừm, giờ thì em thật sự không hiểu thế nào là buông thả và thế nào là hưởng thụ nữa rồi”.
Anh cười, cúi đầu hôn nhẹ lên mũi cô: “Nếu vẫn còn lẫn lộn như vậy thì xem ra nụ hôn của anh chưa đủ để em cảm thấy thế nào là hưởng thụ”.
Diệp Tri Thu biết phản ứng của mình vừa rồi, đương nhiên cô thừa biết, người đàn ông này hiểu phản ứng của cô. Anh cũng rất tự tin với biểu hiện của mình nên cô chỉ mỉm cười: “Không còn sớm nữa, đưa em về nhà đi”.
“Chẳng lẽ mai vẫn phải đi làm sao?”
“Không phải, nhưng mai em phải đi công tác, chuyến bay sáng.”
Hứa Chí Hằng nhướn mày: “Anh đúng là đại ngốc, suýt nữa thì tưởng rằng em muốn trốn tránh anh”.
Diệp Tri Thu không nhịn được nên cười thành tiếng, giơ tay chạm nhẹ vào cặp môi mỏng với đường viền môi rất rõ của anh: “Không, em không muốn thì em sẽ nói thẳng, không trốn tránh”.
“Nhưng khi em cần thì em lại không nói gì.” Anh hôn vào ngón tay cô, “Yên tâm, anh rất nhẫn nại và thành tâm, anh sẽ đợi”.
Một tay anh ôm cô, một tay lấy chìa khóa nhấn nút mở khóa, mở cánh cửa bên phải rồi bế cô đặt vào chỗ ngồi.
Anh lên xe khởi động máy, Diệp Tri Thu không dám nhìn anh nữa, cô nghiêng đầu nhìn về phía cửa xe. Lúc này cô mới cảm thấy mặt mình nóng rực cứ như đang phát sốt vậy. Nghĩ lại, vừa rồi cô cố làm ra vẻ cứng cỏi trước mắt anh nhưng thực ra chẳng có tí sức thuyết phục nào cả.
 
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui