Chương 3
Cự tuyệt tình yêu
Hứa Chí Hằng bận đến tối tăm mặt mũi, may mà khâu xây dựng cơ sở hạ tầng cũng đã hoàn tất vào dịp cuối năm. Anh bắt đầu công tác tuyển dụng nhân sự, những ứng viên phụ trách sản xuất và kỹ thuật đều do công ty tuyển dụng tìm giúp, sau đó anh cùng Vu Mục Thành tổ chức phỏng vấn và đưa ra quyết định tuyển dụng cuối cùng. Giám đốc kinh doanh được điều từ công ty mẹ bên Chiết Giang, về năng lực thì khỏi phải bàn. Giám đốc phụ trách nhân sự kiêm công tác hành chính do Vu Mục Thành tiến cử, vị trí này nhất thiết phải có nhiều mối quan hệ trong thành phố. Còn các vị trí cấp dưới sẽ do chính hai giám đốc này tự tuyển dụng và quyết định.
Sau khi Hứa Chí Hằng tốt nghiệp đại học, anh đến Mỹ du học. Đạt được học vị, anh quay về Trung Quốc nhưng không muốn tiếp quản công ty của gia đình. Anh đến Thượng Hải làm ột công ty có vốn đầu tư nước ngoài, sống cuộc đời công sở mấy năm nhàn tản. Dù gì bố anh vẫn còn minh mẫn lắm, anh trai anh trong chốn thương trường lại càng nổi tiếng thông minh. Chỉ đến năm ngoái khi chia tay bạn gái, anh bỗng cảm thấy chán nản với cuộc sống tẻ nhạt hiện tại.
Khi gia đình anh đề cập đến dự án hợp tác làm ăn với Vu gia, anh rất hứng thú, anh nghĩ đây đúng là cơ hội để mình thay đổi nếp sống. Ở đại học, anh học ngành Cơ điện, còn khi học thạc sĩ ở Mỹ anh lại đổi sang Quản lý. Học xong, anh lại đi làm về mảng thị trường. Anh với Vu Mục Thành vốn là bạn thân từ thời đại học. Thế nên khi mẹ cằn nhằn chuyện anh không giúp gì cho gia đình và tỏ ý muốn anh cộng tác với Vu Mục Thành, anh vui vẻ đồng ý khiến cả gia đình hết sức mừng rỡ.
Khi bắt tay vào công việc, Hứa Chí Hằng luôn nói không có gì phải nuối tiếc, việc gì anh cũng làm tận tâm tận lực. Tuy rất mệt nhưng công việc luôn mang lại cho ta niềm vui và cảm giác thành công. Nhìn khu công nghiệp ngày một hoàn thiện, anh mừng vui khôn xiết. Có điều đã lâu rồi anh không có thời gian để nói về chuyện yêu đương. Nhìn vợ chồng Vu Mục Thành tình cảm mặn nồng, trong lòng anh lại dấy lên nỗi buồn tủi.
Khi anh bày tỏ tâm sự của mình với Tạ Nam, cô lập tức giới thiệu với anh cô gái tên là A May vốn làm tiếp tân ở công ty cô. A May năm nay mới hai mươi ba tuổi, đang độ xuân thì, dung nhan xinh đẹp, tính tình vui vẻ chan hòa, lái chiếc xe QQ màu vàng, biết rõ mọi chốn ăn uống chơi bời ở thành phố này, có thể nói là một cô gái rất dễ gần.
Có điều Tạ Nam không nghĩ tới, đó là Hứa Chí Hằng đã từng ăn chơi nhảy múa hai ba năm ở Thượng Hải, mà bạn gái trước đây của anh cũng là típ người giống cô May, nên anh chẳng có chút hứng thú nào với A May.
Nhìn thấy Hứa Chí Hằng, A May cũng có chút rung động. Anh ột mét bảy mươi tám không phải là kiểu người cao to vạm vỡ nhưng đó cũng là chiều cao lý tưởng rồi. Dáng người cân đối, phong thái hiên ngang. Đến khi nhìn thấy chiếc xe Cayenne mà anh đi thì cô càng xao xuyến. Cô không phải là loại phụ nữ quá tham tiền hám bạc, nhưng một cô gái trẻ ai chẳng muốn người bạn trai lái chiếc xe thật oách đến đưa đón mình.
Hẹn hò nhau hai lần rồi, Hứa Chí Hằng luôn thể hiện một phong cách lịch thiệp chu đáo. Anh mở cửa xe giúp cô lên, kéo ghế cho cô ngồi, gọi món ăn bao giờ cũng hỏi cô thích món gì, lái xe đưa cô về tận nhà. Nhưng chẳng bao giờ anh nói đến cuộc hẹn tiếp theo sẽ vào thời gian nào, nếu A May gọi điện thoại hẹn thì dù anh ấy đang rảnh rỗi cũng không có hứng đi ra ngoài cùng cô. Thái độ hờ hững của Hứa Chí Hằng khiến A May cảm thấy như mình bị anh ta giội ột gáo nước lạnh vậy. Cô quay ra than thở với Tạ Nam: “Chị Tạ à, em nhờ chị giới thiệu bạn trai cho em nhưng không phải kiểu người đàn ông ba không này đâu”.
Tạ Nam không hiểu hỏi lại: “Ba không là cái gì cơ?”.
“Là không chủ động, không từ chối và không chịu trách nhiệm. Anh ấy cứ muốn em chủ động lao vào, đến khi anh ấy no xôi chán chè thì thanh thản rũ áo bỏ đi không chịu trách nhiệm gì hết.”
Tạ Nam cười: “Chí Hằng không phải loại người như thế đâu, nhưng thôi vậy, tôi cũng không thể đảm bảo được chuyện đó. Xem ra lần đầu tiên tôi làm ông tơ bà nguyệt đã thất bại thảm hại, sau này chắc chẳng bao giờ làm việc này nữa”.
“Đừng thế mà chị Tạ Nam, em sẽ không bị mắc lừa đâu, em có trúng phải viên đạn nào thì cũng tìm cách bắn nó lại. Hì hì. Em đợi chị tìm cho em một người đàn ông tốt như ông xã của chị ấy.”
Nói đến ông xã, mặt Tạ Nam tự nhiên đỏ bừng lên, A May cười lớn, thật không hiểu nổi bà chị Tạ Nam năm nay đã hai mươi chín tuổi, lại lấy chồng vài tháng nay rồi mà hơi tí lại đỏ mặt lên như thế.
Bữa ăn chỉ có ba người, Tạ Nam thuật lại ngắn gọn những lời nói của A May với Vu Mục Thành và Hứa Chí Hằng làm hai người đó phá lên cười, Hứa Chí Hằng lắc đầu lia lịa: “Tôi không đến nỗi mất tư cách thế đâu, chỉ là cảm thấy ở bên cô ấy không có hứng và cũng chẳng có tiếng nói chung. Nếu không phải vì nể cô thì tôi chẳng muốn tiếp tục hẹn hò cùng cô ấy nữa. Thời gian của chúng ta nên dùng vào những việc có ích hơn”.
Tạ Nam hận là không thể cười được nữa, anh chàng này lại tuyên bố tiếp tục hò hẹn là do nể mặt cô lắm, nhìn cái bộ dạng kiêu căng ngạo mạn thường thấy của anh ta, cô nói một câu châm chọc: “Thật không thể hiểu nổi các anh nghĩ gì nữa. Tôi thấy cô May rất được, tính tình vui vẻ hài hước, nếu là đàn ông tôi cũng muốn hẹn hò với cô gái như thế”.
“Này, em đang gián tiếp nghi ngờ gu thẩm mỹ của chồng em đấy ư?”, Vu Mục Thành cười nói đế vào.
Tạ Nam ngớ người ra mất một lúc mới hiểu được ý nghĩa sâu xa trong câu nói của chồng. Cô lườm anh một cái: “Dù sao em cũng chẳng bao giờ nghi ngờ gu thẩm mỹ của mình”.
Hứa Chí Hằng nhìn vẻ mặt lúng túng của Vu Mục Thành, thở dài mà than rằng: “Thôi đi thôi đi, sau này tôi không dám ăn cơm cùng hai người nữa đâu, thật phiền phức quá, tôi cứ ở một mình cho khỏe”.
Sắp đến Tết rồi, trên đường về, Hứa Chí Hằng tính toán những vấn đề của công ty và thấy rằng mọi việc đều tiến triển thuận lợi. Đến Tết về thăm nhà rồi báo cáo tình hình công việc cho bố và anh trai, chắc chắn sẽ được khen ngợi. Sau Tết là lúc bắt đầu sản xuất, e rằng sẽ bận hơn bây giờ rất nhiều. Nghĩ thế, anh càng cảm thấy mình không có thời gian hẹn hò với bạn gái, nhất là với những cô ham chơi bời như cô May kia.
Anh bước vào nhà, thấy thời gian vẫn còn sớm. Anh pha một tách cà phê, ngồi thư thái trên ghế sofa vừa uống vừa xem Tạp chí Kinh tế. Bỗng anh nghe có tiếng chìa khóa tra vào ổ lạch cạch ở cánh cửa nhà mình, nhưng cánh cửa không mở. Anh cũng có chút lo sợ, ở đây đã gần nửa tháng rồi, anh thấy Ban quản lý khu chung cư làm việc rất có trách nhiệm, có thể nói an ninh rất tốt. Hơn nữa giờ này kẻ trộm cũng chẳng dám ngang nhiên bẻ khóa vào chung cư được.
Anh bước đến cạnh cửa, nhìn ra ngoài theo lỗ mắt mèo. Anh thấy một người con trai đang đứng dưới ánh đèn tra chìa khóa vào ổ, xoay đi xoay lại rồi lại lôi ra xem, rồi lại tra vào có vẻ bực bội. Trông anh ta ăn vận tử tế, nét mặt cũng đàng hoàng, Hứa Chí Hằng đoán có lẽ anh ta đi nhầm tầng, anh mở cửa ra, người kia không kịp đề phòng trừng mắt kinh ngạc nhìn anh.
“Chào anh, đây là phòng 1601, xin hỏi có phải anh đi nhầm phòng không vậy?”, Hứa Chí Hằng hỏi một cách lịch sự.
Người đàn ông trước mặt khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, dáng người cao ráo, khuôn mặt thanh tú nhưng thần sắc có chút bất an, anh ta cứ nhìn chằm chằm Hứa Chí Hằng, trong mắt đã vằn lên những tia máu đỏ: “Anh là ai?”.
Hứa Chí Hằng tỏ vẻ bực bội, lạnh lùng nói: “Tôi ở phòng này, anh đừng lấy chìa khóa mà chọc ngoáy lung tung nữa”. Nói xong anh định đóng cửa, không ngờ người kia đã nhanh hơn một bước, lấy thân mình chặn cánh cửa lại.
“Ở nhà của người khác anh thích thú lắm sao? Dù anh đổi ổ khóa cũng không thể thay đổi sự thật là tôi mới là chủ ngôi nhà này.” Rồi anh ta ghé mắt nhìn một lượt vào phía trong, “Thu Thu đâu rồi, anh gọi cô ấy ra đây”.
Hứa Chí Hằng hoàn toàn không hiểu gì, anh tức tối: “Tôi không hiểu anh đang nói gì, anh muốn tôi gọi điện cho chủ nhà hay gọi cảnh sát đến lôi cổ anh đi?”.
Người đàn ông kia cười nhạt: “Tùy anh, anh gọi hết cả đến đây tôi cũng không phản đối”. Anh ta còn lôi ngay điện thoại ra bấm số, nói với giọng hằn học tức tối: “Thu Thu, cô ra ngay đây, chẳng phải cô nói là sẽ không trốn tránh nữa sao? Hà tất gì phải kiếm một thằng đàn ông ra chặn cửa”.
Diệp Tri Thu lúc đó đang đi vào căn hộ của mình, cô bấm nút nghe: “Anh nói gì đấy Phạm An Dân? Anh uống say rồi à? Tôi đang mệt muốn chết đây, chẳng có thời gian đâu mà nghe anh say sưa lải nhải”.
“Cô cũng ghê gớm thật đấy, hóa ra không phải dọa suông tôi. Vừa tuyên bố sẽ kiếm thằng khác là kiếm ngay được rồi, mà nhất định phải ở căn phòng này sao?”
Diệp Tri Thu hầm hầm tức giận nhưng cô kịp trấn tĩnh lại: “Anh hiện giờ đang ở đâu?”.
“Cô đừng đóng kịch nữa, tôi đang đứng ngay trước cửa căn hộ của chúng ta đây này, cô ra đi.”
“Anh có bị thần kinh không đấy, đừng đứng đó làm ầm lên nữa, tôi sẽ đến ngay.” Diệp Tri Thu vừa đi công tác về, lại họp với bộ phận kinh doanh xong rồi mới trở về nhà, người mệt nhừ. Nhưng cô vẫn cầm áo khoác vội vàng xuống đường gọi taxi, cũng may mà không xa lắm, đi một lúc là đến.
Vừa lên đến nơi, thấy trước cửa nhà mình thật ầm ĩ. Một người trong Ban quản lý chung cư mặc áo vét và một bảo vệ đang giải thích gì đó với Phạm An Dân. Hứa Chí Hằng lạnh lùng đứng dựa vào cánh cửa, khoanh tay trước ngực chẳng nói chẳng rằng. Bực hơn nữa là cái cậu Tây Môn và cô bạn gái Tiểu Phán ở phòng 1602 đang ở trong phòng ngó ra xem với vẻ mặt háo hức. Tụi nó biết rõ Phạm An Dân là ai, thế mà chẳng giải thích cho Ban quản lý chung cư một câu.
Diệp Tri Thu lườm Tây Môn một cái, cậu ta chu mỏ: “Chị Thu Thu, em có nói gì đâu”.
Diệp Tri Thu mặc kệ cậu ta, cô giải thích với Ban quản lý: “Thật sơ suất quá, tôi là chủ nhà này, đây chỉ là sự hiểu nhầm thôi, không có việc gì đâu, các anh cứ về đi ạ”.
Khi cho thuê căn hộ này, cô từng đến gặp Ban quản lý làm một số thủ tục, anh quản lý nhận ra cô, gật đầu nói: “Vậy thì ổn rồi, xin các vị đừng làm ồn ở nơi công cộng, những chủ hộ khác phàn nàn khiến chúng tôi cũng khó xử”.
Nhân viên Ban quản lý đi xuống, Diệp Tri Thu quay lại nhìn Tây Môn, Tiểu Phán cướp lời trước: “Chị Thu Thu, chị cứ mặc loại đàn ông đê tiện này đi, để anh ta chết cũng đừng chết trước mặt mình”.
“Hai cô cậu thôi đi, đã không giúp tôi giải thích rõ ràng còn ở đây để góp thêm rắc rối à? Vào phòng đi, tôi sẽ nói chuyện với cô cậu sau.”
Hai người đành miễn cưỡng vào nhà đóng cửa lại. Diệp Tri Thu đang định nói lời xin lỗi với Hứa Chí Hằng thì Phạm An Dân đã lên tiếng trước: “Xin lỗi em, Thu Thu, anh không biết em cho người khác thuê nhà nên đã nói nhiều lời không đúng”.
Diệp Tri Thu cười nhạt: “Lần này anh nói sao dễ nghe thế? Vậy em hỏi anh, chúng ta đã thỏa thuận rõ ràng rồi, rằng anh sẽ không bao giờ trở lại đây nữa, căn hộ do em toàn quyền quyết định. Hôm nay anh chẳng nói chẳng rằng chạy đến đây là có ý gì? Anh định bắt quả tang à? Em nói rõ cho anh biết, em chưa thực hiện được lời tuyên bố sẽ kiếm một người con trai khác cùng vào sống ở căn nhà này, anh phải cảm ơn vì em quá bận chẳng có thời gian đâu mà làm việc đó. Hơn nữa nếu em làm như thế thật thì anh cũng chẳng có quyền ngăn cản”.
Phạm An Dân đuối lý, chần chừ một lát rồi nói: “Anh đi qua, thấy điện trên phòng vẫn sáng, anh muốn xem em có ở đó không, chúng ta đã nói là sẽ cùng nhau ngồi nói chuyện cho rõ ràng mà”.
“Em cũng nói rõ với anh rồi, hiện giờ em rất bận, khi nào có thời gian em nhất định sẽ cùng anh tính toán rõ ràng. Em sẽ trả lại tiền cho anh, thế mà anh không đợi nổi sao? Được thôi, bây giờ chúng ta tính toán luôn.”
“Tiền tiền tiền, nói đi nói lại em chỉ có mỗi chuyện tiền để nói với anh sao? Em biết thừa là anh không có ý đó.”
“Nếu không là chuyện tiền thì chúng ta còn chuyện gì để nói nữa đây? Ôn lại chuyện cũ ư? Thôi đi anh ạ!” Diệp Tri Thu vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt nhẽo trên môi, dưới ánh đèn trông nụ cười đó thật ảm đạm. “Hay anh muốn chúng ta diễn những chuyện tình cảm sướt mướt? Nhưng muốn làm việc đó cũng phải có người xem mới hấp dẫn chứ?”
Nói đến người xem, hai người mới nhớ đến bên cạnh vẫn còn một người, họ cùng lúc quay ra nhìn Hứa Chí Hằng.
Hứa Chí Hằng bất giác đỏ mặt, bởi càng lúc anh càng chăm chú xem câu chuyện đang diễn ra trước mắt. Thoáng nhìn thì thấy cô Diệp lạnh lùng quả quyết nhưng khi nở nụ cười, ánh mắt cô toát lên một vẻ nhẫn nhịn và yếu đuối không thể che giấu nổi, anh bất giác dấy lên niềm thương cảm. Có điều, khi đang làm một khán giả công khai như thế này anh không thể để lộ tình cảm cá nhân được, đành tỏ vẻ công tâm: “Cô Diệp, tôi hy vọng những việc như thế này sẽ không lặp lại nữa”.
Diệp Tri Thu nhìn Hứa Chí Hằng, đành xuống nước: “Thật xin lỗi anh Hứa vì đã làm phiền, chuyện này nhất định không bao giờ xảy ra nữa, chào anh”.
Cô quay người bước đi và nhấn nút chờ thang máy. Hứa Chí Hằng đóng cửa lại, anh nhún vai, nhìn vào ly cà phê đã nguội ngắt của mình, bất giác mỉm cười. Từ trước đến nay, anh không bao giờ xem những phim tâm lý tình cảm sướt mướt, mà những cuộc tình trước đây của anh đều chia tay rất nhẹ nhàng, có gặp lại cũng là bạn tốt. Lần đầu chứng kiến cảnh hai người đã từng là người yêu mà lại cãi nhau đến tận mức này, anh vừa tò mò vừa thấy kỳ lạ.
Diệp Tri Thu và Phạm An Dân đi thang máy xuống tầng một mà không ai mở lời. Diệp Tri Thu rảo bước đi ra cổng khu chung cư, Phạm An Dân kéo tay cô lại: “Lên xe đi, anh đưa em về”.Ở bãi đỗ xe gần đó là một chiếc Mercedes SLK 280 mới tinh. Nước sơn màu gris bạc ánh lên những tia lấp lánh dưới ánh đèn đường. Diệp Tri Thu nhìn chiếc xe rồi chầm chậm quay đầu nhìn Phạm An Dân, Phạm An Dân buồn bã nhìn cô, nhẹ nhàng buông tay.
“Anh đến quán cà phê ở tầng một toà nhà Thanh Niên đợi em. Em sẽ mang hóa đơn chứng từ ra đó cho anh xem.” Cô bước ra cổng và không hề quay đầu nhìn lại, gọi taxi về khu trọ của mình. Tất cả hóa đơn cô đã sắp xếp gọn gàng để trong cặp tài liệu. Cô cầm máy tính xách tay và chiếc cặp tài liệu đó vội vàng đi đến quán cà phê đã hẹn. Chiếc xe Mercedes mới coong đã đậu ở ngoài quán rồi.
Cô đẩy cửa vào, Phạm An Dân đang ngồi bên một chiếc bàn trong góc phòng. Cô đi đến ngồi xuống, gọi một tách trà hoa quả. Sau đó cô bật máy tính xách tay, mở một bảng kê khai đã đánh máy rõ ràng, cô xoay máy tính sang phía Phạm An Dân, nói: “Anh xem đi, nếu thấy em liệt kê sai sót hay có ý kiến gì khác thì chúng ta có thể sửa lại”.
Đây là bảng kê khai rất rõ ràng:
Căn chung cư số 1601 tòa nhà B khu Tân Giang Hoa Viên, diện tích 97m2, tổng giá tiền 698400 tệ.
Trả tiền đợt một: 288400 tệ (Phạm An Dân góp vốn 150000 tệ, Diệp Tri Thu góp vốn 138400 tệ).
Đã trả góp các đợt: 3905.19 tệ/tháng x 14 tháng = 54672.66 tệ (Diệp Tri Thu trả).
Tiền trang trí nội thất, đồ gia dụng và đồ điện: 162731 tệ (có danh sách cụ thể kèm theo, Phạm An Dân góp 20000 tệ, Diệp Tri Thu góp vốn 142731 tệ).
Phạm An Dân tái mặt, đẩy máy tính ra: “Em làm như thế này là có ý gì? Định làm nhục anh à?”.
Diệp Tri Thu quay máy tính ngay ngắn, nói: “Em không có thời gian làm việc đó đâu. Nếu anh phải đi công tác liên miên như em thì sẽ biết, vừa xuống máy bay là lên tàu hỏa, vừa ra khỏi ga tàu hỏa lại đến bến ô tô đường dài, em chẳng còn sức lực nào để đi làm nhục người khác nữa. Chỉ mong mau chóng kết thúc chuyện bực mình này thôi”.
Phạm An Dân bỗng im lặng, anh ngừng một lát rồi nói: “Thu Thu, em gầy đi nhiều quá, khí sắc cũng nhợt nhạt. Em cứ làm việc như thiêu thân vậy cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Cuối năm nay Tập đoàn Tố Mỹ lại bận như vậy à? Trước đây anh có thấy em đi công tác liên tục như vậy đâu?”.
Diệp Tri Thu không muốn cho bạn trai cũ biết chuyện mình đã đổi chỗ làm, cô nói: “Chúng ta bàn vào việc chính đi được không, em muốn về sớm để nghỉ ngơi. Nếu anh không có thắc mắc gì thì chúng ta bàn bạc xem nên giải quyết như thế nào. Em định thế này, anh đã góp vào mười bảy vạn tệ, em sẽ đưa lại cho anh hai mươi vạn tệ. Anh cùng em đi làm thủ tục sang tên hợp đồng, phí thủ tục do em chịu, để một mình em đứng tên hợp đồng mua nhà. Đương nhiên như vậy hơi thiệt thòi cho anh, bây giờ giá chung cư đã tăng hơn 30% rồi. Nhưng phải tính đến một điều là hồi đó em chớp được căn hộ này với giá ưu đãi, sau khi trang trí nội thất cũng sử dụng một thời gian nên có nhiều khấu hao rồi, em thấy đề nghị của mình hợp lý”.
Phạm An Dân nghiến răng nhìn cô: “Anh không có ý định lấy lại số tiền này”.
Diệp Tri Thu cười ha hả, trong tiếng cười có chút hả hê: “Cứ cho như anh không muốn lấy lại thì mẹ anh cũng sẽ tìm đến tận nhà em để đòi. Em không muốn lâm vào tình huống đó chứ chưa nói đến bố mẹ em. Hơn nữa em cầm món tiền này với danh nghĩa gì? Là tiền bù đắp tuổi thanh xuân của em ư? Tuổi thanh xuân của em không thể chỉ đáng giá bằng ấy tiền”.
“Là anh có lỗi với em.”
“Thôi được rồi, chúng ta đừng như cái băng cát xét tua đi tua lại câu nói này nữa. Quay lại chủ đề chính đi, nếu anh đồng ý thì chúng ta hẹn thời gian. Em sẽ báo trước cho chủ đầu tư để đặt lịch hẹn làm thủ tục, giải quyết xong thì ai đi đường nấy. Nếu anh cảm thấy cái giá em đưa ra không hợp lý thì bây giờ ta có thể trao đổi lại. Em có thể cân nhắc trong phạm vi thích hợp, nhưng không được quá tham lam, không thì quyết định bán căn hộ đó đi rồi chia tiền theo tỉ lệ góp vốn, mà nếu thế anh phải trả một nửa tiền trang trí nội thất trước cho em.”
“Chúng ta nhất định phải nói với nhau những câu tuyệt tình như thế này sao? Em coi anh là hạng người nào vậy? Em nghĩ anh là kẻ quá tham lam ư? Chúng ta đã chia tay nhưng dù sao cũng có thời gian yêu nhau mà.”
Diệp Tri Thu lại nở nụ cười đau khổ: “Anh đã nói lời chia tay nên giữa chúng ta chẳng còn chút tình cảm nào rồi, còn gì mà tuyệt tình. Đừng ép em phải tốn thêm hơi sức để hận anh nữa, em quá mệt rồi”.
“Em lấy đâu ra tiền? Năm kia mua nhà, năm ngoái thì trang trí nội thất đã tiêu tốn toàn bộ số tiền tiết kiệm của em rồi mà, bây giờ lấy tiền đâu để đưa cho anh?”
“Em không ký cho anh những phiếu trắng đâu. Em đưa tiền mặt, anh yên tâm đi. Anh đừng nhìn em như thế, không phải em bán thân lấy tiền đâu, em dựa vào chính thực lực của bản thân. Tiền của em có nguồn gốc đàng hoàng.”
Phạm An Dân tái mặt, anh nhìn Diệp Tri Thu chăm chú: “Cuối cùng em cũng chịu nói ra những lời tự đáy lòng, em coi thường anh, khinh bỉ anh, em coi anh là kẻ bán thân đúng không?”.
Diệp Tri Thu nhìn chiếc xe Mercedes để ngoài cửa, xoa xoa khuôn mặt mình: “Em không giả cười với anh được nữa, mệt mỏi lắm. Phương án của em, anh có đồng ý không? Nếu đồng ý, mai em sẽ hẹn chủ đầu tư luôn, làm càng sớm càng tốt. Cuối cùng em nhờ anh một việc, sau khi anh nhận tiền, chúng ta xem như chưa bao giờ biết nhau, có gặp nhau trên đường cũng không cần chào hỏi. Yêu cầu này của em cũng không có gì quá đáng, phải không?”.
Chương 4
Khó lòng đoạn tuyệt
Diệp Tri Thu xách máy tính và cặp tài liệu lê bước trở về phòng trọ. Các đợt công tác liên miên, lại thêm những vấn đề đau đầu này nữa khiến cô dường như đã sức cùng lực kiệt. Cô đứng dựa vào tường, nhắm mắt lại điều hòa hơi thở. Cô nghĩ, nếu mình chết đi thì cũng phải trở về nhà nằm dài trên giường mà chết cho thoải mái. Bỗng có một cánh tay vỗ vào vai, cô mở mắt nhìn, thở hắt ra một hơi, người đứng trước mặt cô là Đới Duy Phàm, anh bạn cùng trường ngày xưa.
Đới Duy Phàm tốt nghiệp chuyên ngành Thiết bị môi trường của Học viện Mỹ thuật, trên cô hai khóa. Anh có dáng người cao lớn khỏe mạnh, tướng mạo khôi ngô, từ khi học đại học đã được mệnh danh là hot boy. Anh được chọn vào đội người mẫu của Học viện Mỹ thuật nên có quen biết với Diệp Tri Thu khi cô đang theo học ngành Thiết kế thời trang. Hai người khá thân thiết, sau khi tốt nghiệp, Đới Duy Phàm cùng người bạn tên là Trương Tân mở một công ty quảng cáo. Được Diệp Tri Thu giới thiệu nên ký được không ít hợp đồng quảng cáo thời trang.
Lúc đó, Đới Duy Phàm và Trương Tân cũng kiếm được khoản tiền nho nhỏ, nghe những lời giới thiệu êm tai của chủ đầu tư nên hai người quyết định mua hai căn hộ đơn ở chung cư này làm hàng xóm của nhau. Năm ngoái, thời gian Diệp Tri Thu đang cuống lên tìm nhà thì vừa hay Trương Tân chuyển đến ở cùng bạn gái, nên đã cho Diệp Tri Thu thuê lại căn hộ với giá tiền rất hữu nghị.
“Em sao vậy, đứng đây để hứng gió lạnh à? Sao sắc mặt tái nhợt thế?”
“Anh Đới, anh chính là ân nhân của em, dìu em với, em không thể đi nổi nữa.”
Đới Duy Phàm cầm giúp cô máy tính xách tay và cặp tài liệu, dìu cô đi: “Em muốn chết à? Sao để ra nông nỗi này, anh đưa em đi bệnh viện nhé!”.
Cô mệt mỏi lắc đầu: “Không sao đâu, do mệt quá thôi, em ngủ một giấc là khỏe ngay mà. Mình lên đi”.
Đới Duy Phàm biết cô đã chuyển chỗ làm, công việc rất vất vả. Anh vừa dìu cô vào nhà vừa cười đùa: “Sao lúc ở công ty thì lên mặt hét ra lửa như Kinh Kong mà bây giờ lại hiền lành thế này?”.
“Anh định nhân lúc em sa cơ lỡ vận mà cười nhạo em đấy hả?” Diệp Tri Thu cởi áo khoác, tháo giày rồi nằm dài lên giường, “Anh làm ơn tắt đèn và đóng cửa hộ em luôn cái, chúc anh ngủ ngon!”.
Đới Duy Phàm đóng cửa ra về. Trong màn đêm, Diệp Tri Thu nhắm mắt lại, cô biết mình chưa tẩy trang và cũng chưa tắm, cứ thế này thì nhan sắc sẽ nhanh tàn tạ, nhưng cô lấy đâu ra sức lực mà dậy nữa. Sau hai tháng với những chuyến công tác dày đặc, lại thêm cái đầu không ngừng tính toán tiến hành bước tiếp theo của chiến lược kinh doanh như thế nào khiến cô tàn sức, cộng thêm chuyện lằng nhằng với Phạm An Dân cứ như thêm sương vào trời tuyết.
Lúc nãy trong quán cà phê, cô còn cứng rắn tuyên bố là kiếm tiền bằng chính thực lực của mình, nhưng cái kiểu vắt hết sức lực và tâm huyết ra cho công việc thế này thì cũng coi như bán cả thân xác rồi còn gì. Nghĩ vậy cô cảm thấy thật thê lương. Nhưng lao tâm khổ tứ như thế cũng có ưu điểm, nó không khiến cô than thân trách phận được lâu, loáng một cái cô đã chìm vào giấc ngủ.
Đúng là đương tuổi thanh niên, chỉ cần ngủ một giấc sâu, khi tỉnh dậy thì con người lại tràn trề sức lực. Buổi sáng, Diệp Tri Thu tỉnh dậy, vội vàng chỉnh trang lại mình và đi đến công ty. Cô đã nắm được một cách cơ bản tình hình các thị trường chính của Tín Hòa. Trên đường đi, cô tranh thủ vạch ra hướng quản lý cho các thị trường đó.
Quy mô của Tín Hòa nhỏ hơn Tố Mỹ nhưng điều đó cũng có ưu điểm của nó, muốn gặp mặt tổng giám đốc cũng không phải hẹn trước. Diệp Tri Thu vừa ngồi xuống ghế trong phòng làm việc thì bà chủ công ty là Lưu Ngọc Bình dẫn theo một cô gái trẻ dáng người cao ráo đi vào.
“Cô Diệp, đây là con gái tôi – Thẩm Tiểu Na – vừa đi du học ở Pháp về, con bé cũng học Thiết kế. Trước đây tốt nghiệp khoa Thiết kế thời trang ở Học viện Mỹ thuật của cô đấy.”
Diệp Tri Thu đứng dậy làm quen Thẩm Tiểu Na. Cô cười thầm đau khổ. Các doanh nghiệp tư nhân đưa toàn con ông cháu cha vào làm việc, mà ở ngành Thời trang thì càng nhiều như nấm sau mưa. Công ty Tín Hòa này là một ví dụ điển hình: ông chủ Thẩm Gia Hưng trước đây phụ trách mảng thị trường bây giờ quay ra đầu tư khai thác địa ốc; bà chủ Lưu Ngọc Bình thì phụ trách sản xuất, thiết kế và khai thác thị trường; em trai ông chủ là Thẩm Kiến Thiết phụ trách cung ứng vật tư. Bây giờ lại xuất hiện cô con gái học Thiết kế, chắc chắn lại chiếm một vị trí quan trọng trong công ty. Nhưng nếu điều đó không liên quan gì đến cô là được rồi.
Quả nhiên Lưu Ngọc Bình nói: “Tôi định để Tiểu Na phụ trách quản lý mảng thiết kế của công ty, sau này hai người hợp tác tốt nhé!”.
Thẩm Tiểu Na khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, dáng người cao ráo chắc phải hơn một mét bảy mươi, làn da nâu khỏe mạnh, khuôn mặt cân đối được trang điểm kỹ lưỡng. Nhìn cô có nhiều nét giống bố. Giữa thời tiết lạnh thế này mà cô chỉ mặc chiếc áo len cổ chữ V khoét sâu màu trắng, không hề để ý đến phần da thịt tiếp xúc với gió lạnh. Cô đang rất hiếu kỳ quan sát Diệp Tri Thu, nghĩ đến những lời mẹ nói lúc nãy, cảm thấy Tri Thu chẳng có gì đặc biệt đáng phải bỏ ra những hai mươi vạn tệ để kéo về cho được.
Diệp Tri Thu lịch sự gật đầu với Tiểu Na, sau đó mời hai mẹ con họ ngồi và đưa cho Lưu Ngọc Bình xem phương pháp quản lý, kế hoạch kinh doanh, phương án khuyến mãi vào dịp nghỉ, cách giải quyết hàng tồn đọng mà mình đã vạch sẵn. Lưu Ngọc Bình xem qua hài lòng gật đầu, nói: “Dù sao thì cô cũng đã từng làm ở Tố Mỹ, vừa xem kế hoạch đã thấy rất chi tiết và khả thi”.
Diệp Tri Thu dở khóc dở cười: “Tình hình của Tố Mỹ và Tín Hòa hoàn toàn khác nhau, không thể đưa mô hình kinh doanh của bên này áp dụng vào bên kia được. Bác nên xem kỹ vì dù sao bác cũng là người hiểu rõ tình hình của công ty ta nhất”.
Sau khi tiễn hai mẹ con họ, Diệp Tri Thu nghĩ đến cách quản lý chuyên nghiệp của Tố Mỹ rồi so sánh với một mớ bòng bong của bên này, thật đúng là một trời một vực. Nhưng dù với trình độ quản lý tầm thường như vậy cũng không gây trở ngại cho việc xây dựng cơ ngơi lớn như thế này của hai vợ chồng Thẩm – Lưu. Thảo nào mọi người đều nói bậc cửa của ngành thời trang là rất thấp, thế nên những nhân tài rời bỏ Tố Mỹ đều lựa chọn tự mình lập nghiệp. Chứ như cô, chỉ vì hai mươi vạn tệ mà đày đọa thân mình đến kiệt sức, nói ra có khi còn khiến kẻ khác cười cho.
Hiện tại, Lưu Ngọc Bình rất kỳ vọng Diệp Tri Thu. Ngày hôm sau, bà ta cùng cô tổ chức cuộc họp toàn bộ phận Kinh doanh. Phương án quản lý của cô về cơ bản đã được thông qua, có điều bà ta đúng là rất hiểu về tình hình thực tế của Tín Hòa, đã đề nghị riêng với cô việc tạm hoãn thi hành một số phương án quản lý tương đối nghiêm khắc đối với các đại lý bán hàng đến sau Tết. Đề nghị này có lý riêng của nó, Diệp Tri Thu đương nhiên là gật đầu đồng ý.
Giám đốc kinh doanh vốn không hề nể phục gì Diệp Tri Thu, trông cô còn quá trẻ, cách nói chuyện từ tốn hòa nhã, luôn nghĩ rằng dù cô là một lính nhảy dù từ bên Tố Mỹ sang cũng chưa chắc làm nên cơm cháo gì. Nhưng từ lúc đảm nhiệm vị trí, liên tục đi công tác, khi về cô lại thuyết trình rõ ràng về tình hình kinh doanh của từng khu vực do cá nhân nào phụ trách; khu vực nào kinh doanh ứ đọng; khu vực nào các đại lý làm chưa tốt; khu vực nào tình hình trao đổi hàng hóa có vấn đề… Tất cả đều rõ ràng khiến người nghe toát mồ hôi hột. Nếu cơ chế quản lý không sát sao thì nhân viên chắc chắn sẽ có chỗ lơ là. Thêm vào đó là cách thức quản lý của bà chủ khiến họ không dám làm điều gì đột phá. Bởi họ tự nghĩ mình là nhân viên cũ, bao năm đi theo hai vợ chồng Thẩm – Lưu rồi, giờ chỉ cần tốn chút hơi sức để thảnh thơi cưỡi ngựa xem hoa thôi.Thẩm Tiểu Na chăm chú nghe Diệp Tri Thu trình bày, rồi nhìn một lượt vẻ mặt của những người ngồi dưới, cô không thể không khâm phục. Cô vốn quen với lối sống tự do, không chịu sự gò ép của bố mẹ, bố mẹ cô cũng chẳng còn cách nào khác mới đưa cô sang Pháp học Thiết kế, nhưng chỉ có cô mới rõ nhất mình đã học được những gì.
Khi cô trở về, bố mẹ đã thu xếp sẵn cho cô chức Giám đốc Thiết kế. Nghe thì rất oai nhưng cô chẳng được can thiệp vào mảng sản xuất. Ba nhà thiết kế của Tín Hòa đã có thâm niên, đến mẹ cô cũng phải vì nể mà nhỏ nhẹ với họ. Nên khi nghe những kiến nghị của cô thì họ hoặc là bỏ ngoài tai, hoặc thẳng thắn: “Thế thì cô cứ thiết kế ra vài mẫu cho chúng tôi xem là được”. Điều này khiến cô nàng như muốn ngã ngửa, thế mới biết không phải cứ cầm được thanh thượng phương bảo kiếm mà có thể hống hách vẫy vùng.
Cô đoán Diệp Tri Thu chỉ hơn mình hai, ba tuổi, chiều cao trung bình, nhìn sức khỏe có vẻ kém, sắc mặt xanh xao, thế nhưng lời nói và cử chỉ thật sự lão luyện, tự tin. Quản lý tiêu thụ ở bộ phận Thị trường xem ra ghê gớm hơn nhiều so với mấy vị thiết kế lịch lãm nho nhã, vậy mà bị cô ta dồn cho im một phép. Thẩm Tiểu Na liếc mắt nhìn về phía mẹ mình, quả nhiên khuôn mặt bà không giấu được sự mừng rỡ, hiện rõ vẻ đắc ý vì số tiền hai mươi vạn tệ của mình chi rất đúng chỗ.
Thẩm Tiểu Na hơi tủi thân, cô biết mẹ rất yêu thương mình, nhưng chắc chắn trong lòng bà đang ước: Giá như cô gái đang đứng thuyết trình trước ánh mắt bao người kia là con gái mình thì tốt.
Bố mẹ cô làm kinh doanh từ khi cô còn rất nhỏ. Bắt đầu từ việc đi xuống phương Nam nhập hàng mở tiệm bán quần áo. Khi tích lũy được số vốn nhất định thì mở xưởng sản xuất, cũng coi như là bắt đầu từ đôi bàn tay trắng, không thể nói là không gian khổ nên việc chăm sóc cô cũng có chút lơ là. Rất nhiều lần họ phải gửi cô đến nhà chú Trần là đồng nghiệp cũ của họ, nên cô còn thân thiết với gia đình chú Trần hơn bố mẹ đẻ. Khó khăn lắm mới ổn định được cuộc sống, bố mẹ cô lại sinh thêm cho cô một người em trai. Thế là họ lại chẳng có thời gian để lo lắng cho cô nữa. Trong hoàn cảnh như thế mà lớn lên cô vẫn ngoan ngoãn cũng là một kỳ tích rồi.
Thẩm Tiểu Na không gây ra những chuyện tày trời, có điều cô không thích đi học, bướng bỉnh và ham chơi, chẳng coi bố mẹ ra gì. Bố mẹ luôn nhìn cô với ánh mắt mâu thuẫn, vừa tự trách mình không làm tròn trách nhiệm, vừa bực tức vì thép nay chẳng tôi được thành gang. Cô nghĩ thế nên thấy nhức nhối trong lòng, dứt khoát đứng dậy bỏ đi ra ngoài, không muốn nghe thêm gì nữa.
Diệp Tri Thu không hề để tâm đến việc Thẩm Tiểu Na bỏ ra ngoài, cô hiểu rõ chức Giám đốc Thiết kế trên danh nghĩa của Thẩm Tiểu Na không thể bằng được cái ghế Tổng quản lý Kinh doanh của mình, mảng thiết kế vẫn do bà Lưu Ngọc Bình quản lý và quyết định.
Cô có nghe chuyện Thẩm Tiểu Na bị mất uy tín trước mặt các nhà thiết kế, nhưng cô cũng đồng ý với nhận xét của Tiểu Na là sản phẩm của công ty khá “quê mùa”. Nhưng bao năm nay, những sản phẩm thời trang tạo dáng đứng đắn của Tín Hòa đã tạo dựng được thị trường tiêu thụ rộng lớn và ổn định. Trước mắt, kế hoạch kinh doanh của Diệp Tri Thu hoàn toàn căn cứ vào dòng sản phẩm này. Cô không muốn khi chưa đứng vững trên thị trường đã lao vào cải tiến sản phẩm, như thế chỉ khiến cô càng mệt mỏi.
Họp xong trở về văn phòng, cô thở dài nhẹ nhõm. Cô gọi điện cho Tây Môn. Cậu ta chính là cháu của Tổng giám đốc Tần – chủ đầu tư khu Tân Giang Hoa Viên. Cô muốn nhờ cậu ta giới thiệu cô với Tổng giám đốc Tần để hoàn tất thủ tục sang tên hợp đồng. Nghe đâu tình hình ngày càng căng, Ủy ban Bất động sản càng ngày càng thẩm tra kỹ các hồ sơ xin sang tên hợp đồng để ngăn cản những hành vi đầu cơ gây rủi ro trên thị trường, thế nên cô nhất định phải nhờ đến sự giúp đỡ của Tây Môn.
Thực ra trước đây, nhờ công ông Tăng Thành – sếp cũ của cô – mà cô mua được căn chung cư này với giá ưu đãi. Ông ta có quan hệ thân thiết với chủ đầu tư, nhưng bây giờ Diệp Tri Thu sao dám đến nhờ cậy ông ta thêm nữa.
Còn việc cô quen biết với cái cậu Tây Môn xem ra cũng thật buồn cười. Cả gia đình cậu ta đều làm về kiến trúc hoặc kinh doanh bất động sản nên rất giàu có. Tây Môn trước đây được bố gửi ra nước ngoài du học. Sau khi về nước, cậu vào làm luôn cho công ty bất động sản của gia đình, đương nhiên là ngồi ở vị trí giám đốc và được chọn một căn chung cư theo ý thích để ở riêng.
Khi Diệp Tri Thu tiến hành trang trí nội thất thì phòng cậu ta cũng đang trong công đoạn đó. Có điều Diệp Tri Thu hoàn toàn tự mình thiết kế, vì cô có kiến thức nền vững chắc về mỹ thuật, hơn nữa mấy năm gần đây chuyên phụ trách mảng kinh doanh tủ bếp gia dụng và bài trí phòng trưng bày cho công ty nên cô tích lũy rất nhiều kinh nghiệm. Hai điều đó cộng lại đương nhiên là đạt đến sự hoàn hảo về thiết kế. Đến khi việc trang trí nội thất sắp hoàn thiện thì Tây Môn và cô bạn gái Tiểu Phán đều kinh ngạc và hoàn toàn thất vọng với thiết kế nội thất mà mình phải thuê với giá rất cao. Đến lúc căn nhà của Diệp Tri Thu hoàn thiện, hai người họ ngại ngùng đi sang hỏi han thỉnh giáo. Được cái Diệp Tri Thu tính tình thoải mái, cứ lúc nào rảnh rỗi là sẵn sàng góp ý cho họ. Tây Môn rất thích, cậu ta đưa danh thiếp cho cô. Diệp Tri Thu thấy tên tiếng Anh của cậu ta được ghi đường hoàng ở sau danh thiếp – Simon Qin – cô cười vui vẻ và đọc luôn thành “Tây Môn… Khánh[1]”.
Người bản địa phát âm âm mũi không chuẩn lắm, nếu lấy tiếng Anh để đọc tên tiếng Hán như thế thì rất hay bị nhầm âm và nghe rất buồn cười. Tiểu Phán cũng cười sảng khoái. Anh chàng Simon Qin vốn có tên tự là Tần Trạm khóc dở mếu dở, nhưng nhìn hai cô gái cười thoải mái như vậy, anh ta đành cười theo và không quên dọa Tiểu Phán: “Em có muốn làm Phan Kim Liên không?”.
Tiểu Phán vốn không phải người có thể giấu kín chuyện trong lòng, thế là vài ngày sau, bạn bè đều gọi cậu ta bằng biệt hiệu Tây Môn Khánh, lâu dần thành quen, cậu ta cũng chấp nhận. Hai người tuổi tác cũng tương đương Diệp Tri Thu và Phạm An Dân nên rất nhanh họ đã trở thành bạn bè thân thiết, đã nhiều lần hẹn nhau đi ăn hoặc hát hò. Đến khi Phạm An Dân cặp kè với một cô gái khác khi Diệp Tri Thu đi công tác xa thì bị Tiểu Phán phát hiện. Cô lập tức gọi điện thoại thông báo tình hình cho Tri Thu.
Chú thích:
[1] Tây Môn Khánh là nhân vật trong tiểu thuyết Thủy Hử của Thi Nại Am trong tình tiết nổi tiếng Võ Tòng sát tẩu (Võ Tòng giết chị dâu). Tây Môn Khánh là nhân vật hoang dâm vô độ, tư thông với Phan Kim Liên, vợ của Võ Đại Lang – anh trai Võ Tòng. Y đã cùng Phan Kim Liên đầu độc Võ Đại Lang khi Võ Tòng đi vắng. Đến khi Võ Tòng trở về, lo chuyện mai táng xong, liền giết chết cả Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên để lấy đầu tế anh trai mình
Sau này Diệp Tri Thu không hay liên hệ với hội Tây Môn nữa. Bởi thứ nhất là cô đã chuyển công tác, bận rộn đến mức không có thời gian rảnh; thứ hai, không muốn nghe Tiểu Phán chê trách Phạm An Dân trước mặt mình. Nghĩ đến đây, cô trở nên ưu tư hẳn. Cô nhớ hồi đó cô tức tối vội vàng chạy về, chỉ mong đó là chuyện hiểu nhầm, là do Tiểu Phán quá đa nghi. Rồi sắc thái không thể tin nổi của cô khi nghe Phạm An Dân nói câu “Xin lỗi em”… Cô thật sự không thể chịu đựng nổi khi bây giờ có người nhắc lại chuyện đó trước mặt cô.
Tây Môn dương dương tự đắc nói với cô rằng việc đó mười phần đã chắc chín rồi. Ông chú của cậu ta có ấn tượng rất tốt với Diệp Tri Thu, vẫn nhớ cô là một khách hàng do ông Tăng Thành giới thiệu đến mua nhà nên đồng ý ngay, nói khi nào cô tiện thì cứ ghé qua.
Diệp Tri Thu hơi xấu hổ, không ngờ cô vẫn phải nhờ đến bóng sếp cũ, cứ nghĩ đến Tăng Thành cô lại thấy căng thẳng. Nhân lúc này đang rỗi, cô nhấc di động gọi điện cho Phạm An Dân.
Phạm An Dân vội vàng nhấc máy: “Thu Thu, chào em!”.
“Chào anh, anh xem hai ngày gần đây lúc nào rảnh rỗi thì chúng ta hẹn nhau đến công ty giao dịch bất động sản sang tên hợp đồng.”
Phạm An Dân yên lặng hồi lâu rồi nói: “Được thôi, nếu em nhất định muốn vậy thì anh cũng chẳng có gì để nói. Có điều anh chỉ lấy lại đúng số tiền mười bảy vạn tệ mà anh đã bỏ ra, mà em không đồng ý thế anh sẽ không đi”.
Thêm hay bớt đi khoản tiền ba vạn tệ này đối với Diệp Tri Thu cũng chẳng to tát gì. Cô biết Phạm An Dân kiên quyết làm như vậy là muốn để lòng anh ta thanh thản hơn. Nhưng cô không thể bỏ qua dễ dàng như thế, nhất định cô phải để anh ta cảm thấy hổ thẹn suốt đời: “Tùy anh, em thế nào cũng được, chỉ cần mẹ anh đừng vin chuyện này để gây chuyện với gia đình em là được”.
Phạm An Dân cười khổ: “Thu Thu, hiện giờ anh không có nhiều tiền đến như vậy, ý của anh là muốn em đợi một thời gian, khi nào gom đủ tiền anh sẽ đưa ẹ anh để bà không gây chuyện nữa. Em cần gì phải vội vàng đi sang tên hợp đồng như thế?”.
“Bởi em không muốn dính dáng bất cứ thứ gì đến anh hoặc gia đình anh nữa, em đã nói rõ rồi đó. Em cảm thấy chuyện này đã đủ làm người ta mất hết tự tôn rồi.”
Phạm An Dân lại im lặng hồi lâu, Diệp Tri Thu sốt ruột định nói gì đó thì anh ta lại tiếp lời: “Anh bị thế này cũng không thể nói được gì. Em nói thời gian đi, anh sẽ đúng hẹn”.
Diệp Tri Thu mở cuốn sổ tay ghi kế hoạch công việc, chỉ chiều mai là đi thị sát mấy siêu thị trong thành phố, có thể bớt chút thời gian làm việc riêng: “Ba giờ chiều mai nhé, chúng ta gặp nhau ở cổng công ty, được không?”.
Phạm An Dân gật đầu đồng ý.
Hôm sau, Diệp Tri Thu đến rất đúng giờ đã thấy Phạm An Dân đang đợi ở cửa. Anh đứng dựa vào chiếc Mercedes hút thuốc. Anh hút thuốc từ hồi còn học đại học, sau đó do Diệp Chi Thu gay gắt phản đối, anh đã bỏ thuốc được một thời gian dài. Bây giờ nhìn dáng anh cầm thuốc đứng trong gió lạnh, Diệp Tri Thu bất giác thở dài, đương nhiên cô sẽ không bao giờ can thiệp việc đó nữa. Phạm An Dân thấy cô đến liền dụi điếu thuốc, cùng cô đi vào trong.
Cô gái tiếp tân vừa thông báo thì Tây Môn đã ra đón ngay rồi. Cậu ta hờ hững gật đầu với Phạm An Dân, ân cần chào hỏi Diệp Tri Thu rồi đưa họ vào phòng làm việc của chú cậu ta. Trước đây, Diệp Tri Thu được Tăng Thành giới thiệu nên ông Tần rất lịch sự: “Chị là người quen của Tổng giám đốc Tăng, tôi nhất định sẽ giúp”. Ông ta gọi người phụ trách bộ phận Kinh doanh lại và dặn dò: “Anh giúp cô Diệp làm thủ tục sang tên hợp đồng nhé! Còn khoản phí sang tên thì không thu”.
Diệp Tri Thu kinh ngạc, trước đó cô đã hỏi thăm cặn kẽ rồi, tiền phí sang tên hợp đồng ở mỗi công ty giao dịch có quy định riêng, chí ít thì một vạn còn nếu nhiều thì phải từ ba đến năm vạn. Nhưng làm thủ tục sang tên hợp đồng vẫn tiết kiệm hơn là sau này đi làm giấy chuyển quyền sở hữu nhà, vì làm cái đó phải đóng thuế khá cao cho nhà nước. Cô chỉ muốn Tây Môn giúp đỡ để bớt được chút nào hay chút ấy, không ngờ uy tín của Tăng Thành lớn đến như vậy, trong lòng cô càng thêm bối rối. Cô tiếc những đồng tiền mà mình vất vả lắm mới kiếm được nên cũng chẳng dại gì mở miệng nói ra chuyện mình đã nghỉ việc và bây giờ không còn liên quan gì đến Tăng Thành nữa, cô mỉm cười bắt tay cảm ơn Tổng giám đốc Tần.
Cùng giám đốc kinh doanh đi ra, nghe anh ta giải thích tỉ mỉ về các bước làm thủ tục sang tên hợp đồng, Diệp Tri Thu mới thấy công việc này chẳng đơn giản tí nào. Ngoài việc chủ đầu tư làm lại hợp đồng mua bán nhà, còn phải làm giấy xin được đổi tên hợp đồng, xin được mở khóa tài khoản đặt cọc, xin được trả góp lại từ đầu. Cô phải đến ngân hàng mở khóa tài khoản, lấy giấy xác nhận đến Ủy ban Bất động sản làm thủ tục hủy bỏ giấy tờ chứng minh tài chính cũ, rồi xin chứng nhận mới, xong lại đến ngân hàng mở tài khoản để đặt cọc. Sau đó ngân hàng sẽ chuyển khoản cho người chủ cũ là Phạm An Dân. Hầu như mỗi công đoạn đều yêu cầu cô và Phạm An Dân cùng có mặt.
Diệp Tri Thu thấy thật phiền phức, thứ nhất vì công việc của cô rất bận, thứ hai vì cô không muốn dính dáng gì đến Phạm An Dân nữa. Nhưng việc đã đến nước này, dù đứt ruột bán căn hộ đi coi như mất đứt khoản tiền bài trí nội thất cũng vẫn phải chạm mặt Phạm An Dân. Cô đành cười buồn với Tây Môn và giám đốc kinh doanh, hẹn ngày giờ cụ thể đi làm các thủ tục tiếp theo rồi cáo từ.
Bên ngoài trời âm u lạnh lẽo, Phạm An Dân rất muốn đưa Tri Thu về nhưng không dám mở lời, chỉ chăm chú nhìn cô. Diệp Tri Thu lúc này chẳng có bụng dạ nào để tâm đến anh ta, cô nói câu tạm biệt rồi vẫy taxi định tiếp tục đi thị sát các siêu thị. Nghĩ đi nghĩ lại, cô rút di động ra, ngần ngừ một lát rồi bấm số điện thoại của sếp cũ – Tăng Thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...