Khi Tiểu Thư Và Hoàng Tử Đi Học

Zen bước dần đến lên núi, đi được nửa Zen qua đầu lại nhìn lên Kill vì cô biết Kill lo lắng cho mình và sẽ không bao giờ buông súng, cô nói lớn :
–Chị đang khinh thương em sao? –Zen
Hiểu được ý của Zen, Kill trút hơi thở dài rồi rời khỏi khẩu súng của mình đóng cửa trực thăng lại. Ngay lúc đó, chuông điện thoại của Zen reo lên :
–Mau cho tất cả những chiếc trực thăng đó hạ xuống. –Chí Hạo, Zen nhìn lên phía Tuấn :
–Anh cho tất cả hạ xuống đi –Zen. Có vẻ không muốn nhưng lời Zen là lệnh, trong những lúc như thế này lại càng quan trọng, Tuấn : “Cho mọi người tìm chỗ hạ xuống”. Mọi thứ ổn thỏa Zen tiến nhanh đến phía của Chí Hạo, đến nơi trước Zen là một hàng rào bằng cây tạp những lính của Chí Hạo đứng khích hai hàng rào, hai bên là cây cổ thụ to trên mỗi cây là một ngôi nhà nhỏ có 3 tên lính, một tên dùng ống nhòm để quan sát hai tên còn lại để bảo vệ và bắn những kẻ xâm nhập. Zen tiến đến tên lính bước ra, hắn cúi xuống kiểm tra giày thì cô hấc gối vào cổ hắn rồi dùng tay chặt xuống cổ hắn khi hắn bất tỉnh những tên khác nhanh chống chĩa súng vào vào Zen, từ xa một giọng nói :
–Để cô ta vào –Chí Hạo. Zen nhìn một loạt những tên đó rồi bước sâu vào trong với gương mặt lạnh lùng, thấy Chí Hạo Zen đanh thép :
–Sin đâu? –Zen. Gương mặt đểu cán Chí Hạo nói :

–Sin? Sin là ai?. Chí Hạo. Cú đấp Zen nắm chặt, tiếng rắt rắt từ tay cô phát ra, Chí Hạo :
–Sin hửm, Sin ở đâu nhỉ? –Chí Hạo. Cơn thịnh nộ của cô dường như được đưa đến đỉnh điểm, cô giương tay đấm thẳng vào Chí Hạo, hắn nhanh tay nắm cổ tay cô lại rồi hất ra, hắn bóp mạnh vào cổ của cô, Chí Hạo :
–Tao sẽ cho mày gặp nó –Chí Hạo, hắn quay sang những tên lính đứng cạnh :
–Đem hắn ra –Chí Hạo. Nhưng tên lính vào trong lều dựng rồi khiên Sin ra, với chiếc áo trắng rách tả tơi, nhuộm đỏ bằng màu máu tươi, toàn gương mặt đầy máu, thân thể với nhiều vết thương, Zen chạy đến :
Sin… Sin…ông tình lại đi, Sin…–Zen. Những tiếng kêu ngày càng vô vọng, tay cô rung rung từ từ đưa đến mũi của Sin, khi đưa gần đến tim cô như ngừng đập vì Sin chẳng còn hơi thở, cô trút hơi thở dài và mạnh rồi đứng dậy, Zen :
–Tại sao? –Zen. Chí Hạo tỏ ra mình vô tội, xoay qua những tên lình nắm áo chúng :
Mày, mày giết nó phải không? –Chí Hạo. Tên lính rung rẩy :
–Không, không tôi không giết hắn –Lính, Chí Hạo quay qua Zen :
–Cô nghe chưa hắn không có giết, không ai giết nó cả do nó từ chết mà thôi. –Chí Hạo. Zen xoay ngang giựt thanh súng của tên lính đang cầm rồi chỉ vào hắn và bắn nhưng không ngờ Chí Hạo đúng là Chí Hạo xảo quyệt hắn đã sắp đặc sẵn khẩu súng đó không hề có đạn, ngược lại súng đang chĩa thẳng vào Zen. Chí Hạo :
–Không ngờ mày lại có hôm nay –Chí Hạo. Đôi mắt bất cần Zen cười nửa miệng :
–Bắn đi –Zen. Zen đưa trán đến ngay đầu súng rồi mĩm cười. Chí Hạo cười lớn :

Nếu bắn mày mọi người sẽ nói tao ỷ đông hiếp yếu. Được, tao với mày sẽ chơi trò chơi, khẩu súng này còn 1 viên đạn, chúng ta sẽ lần lượt bắn.Một là tao hai là mày chúng ta còn 2 phát tao sẽ chơi đầu –Chí Hạo. Hắn chĩa súng vào nửa bên đầu và bắn nhưng vẫn không hề có đạn, Chí Hạo đắc ý :
–Ồ! Viên đạn đâu rồi! Còn một phát cuối, tao nghĩ mày đây là những giây phút cuối mày được nói hãy nói đi–Chí Hạo.
–Được, đứa bé đó là con của ai? –Zen.
–Tao nghĩ một đứa thông minh như mày đã hiểu–Chí Hạo. Zen cười khinh bỉ :
–Vậy mày là thằng đàn ông vô dụng cả mẹ, con và vợ đều không giữ được, vậy còn nghĩ đến chuyện điều khiển người khác đúng thật buồn cười. –Zen. Chí Hạo nóng giận, trừng mắt với Zen :
–Mày…Đúng vậy tao là kẻ vô dụng như tao sắp giết được kẻ đã giết chết họ và trở thành bá chủ nơi này. Có lẽ mày đã nói đủ rồi giờ thì nên nói tạm biệt đi –Chí Hạo.
–Bắn đi, nếu bắn tao rồi mày có thể bỏ hận thù –Zen. Chí Hạo cười nửa miệng :
Mày nghĩ nói như thế tao sẽ tha thứ cho mày sao? –Chí Hạo. Zen cười :

Đúng, nó không làm mày tha thứ cho tao nhưng nó làm thay đổi tất cả. –Zen. Sau câu nói của Zen những chiếc trực thăng liên tục xả đạn xuống nhưng mưa, Ju, Ry, Ken, King, Kelvin và Kirs cũng đến nơi. Ry khóc thét, khi thấy Sin nằm bất động trên mặt đất, người đầy máu, Ry chạy đến ôm lấy Sin và khóc trước cơn bão đạn. Nỗi đau khổ của con người khi đưa đến đỉnh điểm nó sẽ chẳng còn là nổi đâu mà là hận thù, Ry đỡ Sin đến một góc cây khuất, cô gạt nước mắt, tay mạnh mẽ hơn cằm súng chặt tiến đến Chí Hạo. Chưa bao giờ, chưa bất cứ bao giờ cô gái hồn nhiên nhất nhóm lại toát ra sát khí nhiều như hôm nay, chưa bao giờ ánh mắt của cô lại chứ đầy nổi oán hận như hôm này và cũng chưa bao giờ cô gái ấy muốn giết người như hôm nay.
=============================================================Ngoài truyện=============================================================
–Mình rất cảm ơn tất cả mọi người trong thời gian qua đã ủng hộ mình dùng một khoảng thời gian chap up muộn bởi lịch học của mình, nhưng khi up lại vẫn được mọi người ủng hộ mình thật sự rất cảm ơn các đọc giả. Bên cạnh đó mình xin được nói thật mình không phải là một tác giả chuyên nghiệp hay một nhà văn gì đó, những lời góp ý nhận xét của các bạn rất quý giá nhưng xin những bạn không thích truyện, không thích mình đừng bình luận nhật xét một các bất lịch sự hay dùng những lời lẽ khiếm nhã, mình xin cảm ơn. Các bạn có thể biết thêm thông tin về trện qua :
–Facebook : Gấu Sociu's
–Zalo : 01869459343


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận