Khi Tiến Cung Ta Chỉ Mới Mười Bốn Tuổi

41:

Con thuyền sắp cập bờ.

Bóng người trên bờ dần dần trở nên rõ ràng.

Trên người hắn mặc một bộ xiêm y màu đen, dáng người cao lớn đĩnh bạt như trúc, không cần phải nói, rất có khí phách hiên ngang trời sinh.

Trần tiểu nhị ra sức vẫy vẫy tay chào hỏi với tiểu Thái tử, sau đó vỗ vỗ bả vai ta, cực kỳ vui vẻ sắp xếp: “Ta và đại ca sẽ trực tiếp trở về quân doanh, hai người cứ chậm rãi nói chuyện.”

Ta nhìn về phía Trần đại ca, hắn ta chỉ mỉm cười, không nói gì.

Ta không nhúc nhích.

Thuyền vẫn còn chưa cập bờ, ta dồn dập hỏi hắn ta: “Nếu huynh đã không thích người trong tranh từ lâu rồi, vậy tại sao lại còn nói mình thất tình?”

Trần đại ca mỉm cười: “Có phải cung phản xạ của muội hơi dài rồi không?”

Thân thuyền chạm nhẹ vào mặt đất kiên cố, người cầm lái bắt đầu buộc mái chèo.

Ta hoang mang nhìn hắn ta, mà hắn ta rõ ràng cũng không muốn đáp lại.

Trần đại ca duỗi tay về phía này, tạm dừng trong không trung một lát, cuối cùng dừng lại trên mái tóc của ta, ra sức xoa xoa đỉnh đầu ta.

Giống như đang nối tiếp hành động vô danh chưa hoàn thành trong tiểu viện ở Tuyết Tùng quốc kia.

Sau đó hắn ta thu tay lại, mỉm cười nhìn ta, tựa như một người huynh trưởng thực thụ nói với ta: “Đi thôi, Tiểu Hà.”

Ta ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào hắn ta trong chốc lát, cuối cùng vẫn không thể nhận được câu trả lời trên khuôn mặt từ đầu đến cuối vẫn mỉm cười đó.

Trần đại ca không nói gì nữa, xua xua tay, ra hiệu cho ta đi nhanh đi.

Hắn ta giống như một vũ khí sắc bén, nhưng vào lúc này lại để mặc bản thân hoà cùng một thể với bóng đêm dịu dàng trên bờ sông Ung Tư.

Ta quay đầu lại, từ trên thuyền nhảy vọt lên bờ.

Cơn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, ta không hề giấu diếm ánh mắt của mình nghiêm túc đánh giá tiểu Thái tử.

Hắn vẫn luôn nhìn ta, cực kỳ bình thản nhìn về phía ta, trong ánh mắt tối tăm không có bất cứ cảm xúc nào.

Ta đi vòng quanh người hắn hai vòng, tấm tắc khen ngợi: “Không tồi, cao hơn một chút, cũng càng ngày càng anh tuấn. Nếu thúc ngựa đến kinh đô, có lẽ áo hồng sẽ vẫy đầy lầu cũng nên.”

Hắn vẫn không nói một lời.

Cho dù ta cố tình trêu chọc hắn vui vẻ như thế nào đi nữa hắn vẫn im lặng.


Ta không khỏi có chút hoảng sợ, sợ hắn sẽ thu hoạch sau khi tính sổ.

Ta dừng bước, nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn, nhỏ giọng hỏi: “Sao huynh lại không nói gì?”

Cổ tay bị người nắm ngược lại, ta bị kéo vào trong một vòng ôm cực kỳ ấm áp.

Mấy ngọn đèn dầu trong tay đoàn tuỳ tùng thức thời bị dập tắt.

Tiếng nước sông trong trẻo, chậm rãi cọ rửa bờ sông, giống như một khúc nhạc đệm nhẹ nhàng nào đó.

Sau đó, cuối cùng ta cũng nghe thấy một tiếng thở dài vang lên bên tai.

Thái tử chấp chưởng quốc sự vốn là một người lạnh lùng uy nghiêm biết bao, nhưng lúc này trong lúc mở miệng nói chuyện lại mang theo chút giọng mũi rầu rĩ, giống như đang lên án tội gì đó: “Muội đã rời đi 189 ngày rồi.”

Ta muốn ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của tiểu Thái tử, nhưng hắn lại đè đầu ta lại, không chịu cho ta nhìn trộm.

Cả khuôn mặt của ta bị buộc phải dán chặt vào hoa văn trên chiếc áo choàng đen của hắn, bỗng nhiên cảm thấy dáng vẻ cáu kỉnh thỉnh thoảng của hắn có chút dễ thương.

“Này,” Ta nói: “Đường đường là Thái tử điện hạ, tại sao lại phải yếu ớt nhào vào lồng ngực của nữ tử khóc nhè vậy?”

Hắn bật cười, giọng nói trầm thấp lướt qua lỗ tai tựa như cát nặng, rõ ràng đã nghe quen giọng nói này nhưng lúc này lại có một cảm giác không thể diễn tả thành lời.

Ừm, về cơ bản có thể chắc chắn rằng không khóc.

“189 ngày, muội suýt chút nữ đã biến thành công chúa nhà người khác. Đôi lúc ta lại nghĩ rằng ta tình nguyện để muội làm công chúa triều Hán chúng ta, mặc dù là làm muội muội của ta, mặc dù mỗi ngày không chịu học hành không biết làm gì thật đáng giận nhưng cũng tốt hơn là cách xa nhau ngàn vạn dặm không thể nhìn thấy.

Ta bị những lời nói của hắn làm chi cảm động, lại muốn ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của hắn một lần nữa.

Lúc này tiểu Thái tử đã thả lỏng bàn tay đang đặt sau gáy của ta, ta ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Tựa như mấy ngôi sao từ trên trời rơi xuống, tất cả đều hào phóng ban tặng cho đôi mắt hắn.

Hoặc là cảnh núi rừng đêm đông trong bức tranh sơn thuỷ, chỉ có một ngọn đèn dầu lay động trong căn phòng nhủ.

Đang sáng lên.

“Có ai đã từng khen đôi mắt của huynh rất đẹp chưa?” Ta lẩm bẩm.

Hắn mỉm cười, cực kỳ dịu dàng: “Chỉ có muội nói như vậy thôi.”

Những người nắm giữ binh quyền tối cao vô thượng luôn tỏ ra thâm trầm, luôn không để lộ cảm xúc ra ngoài, giống như đó là di truyền của Hoàng gia, là lời răn dạy khắc sâu vào tận trong xương cốt, để khi ngồi trên vị trí trên vạn người đây, bọn họ có thể gánh vác trọng trách chống đỡ toàn bộ thiên hạ.

Đương nhiên điều này cũng là một cái gông xiềng.

Ta dùng sức ôm chặt lấy hắn: “Đại ca nói ấn tượng đầu tiên của huynh đối với muội là, làm sao lại có một người có thể tự do và hoạt bát như vậy.”


Hắn không phủ nhận: “Đúng là như vậy.”

Cho nên mới nảy xinh một chút lòng hiếu kỳ, cho nên mới càng đi tiến lại gần hơn nữa.

Giống như một con chim bị nhốt trong chiếc lồng xinh đẹp, mong chờ một ngày nào đó có thể được như con mèo đang giễu võ giương oai bên ngoài, không ngừng chạy nhảy lung tung, tự do tự tại.

Hắn suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Phụ hoàng bảo ta nhanh chóng thành thân, hỏi ta có phải đang chờ tiểu cô nương nhà họ Triệu lành bệnh không. Ta lo ngày ấy sẽ chỉ hôn, nhưng không ngờ ngài ấy lại nói rất hài lòng khi ta làm Thái tử phi.”

Ta ngạc nhiên: “Tại sao?”

Thành thật mà nói, ta nhận thức khá rõ ràng về bản thân mình.

Thái tử phi là quốc mẫu tương lai, nên là một người vững vàng như núi, bao dung như biển.

Nhưng con người ta lại cẩu thả, hơn nữa còn rất hẹp hòi.

Ta không khỏi nghi ngờ Hoàng đế lại có âm mưu gì.

Tiểu Thái tử cười: “Tự nàng đi hỏi ngài ấy đi.”

42:

Ngày hôm sau, bệ hạ triệu kiến ta.

Ta đi ngang qua những toà cung điện quen thuộc, cuối cùng gõ gõ cửa điện của Hoàng đế.

Ông ta vẫn ngồi phía sau chiếc bàn sách rộng lớn như thường lệ, một tay cầm sách, trước mặt đặt một tách trà nhỏ.

Chỉ là gầy ôm hơn rất nhiều.

Thấy ta đi đến, bệ hạ ngước mắt nhìn lên, giọng điệu vô cùng quen thuộc, giống như khi ta vẫn còn là Lý Tiểu Hà kia: “Đến rồi sao, ngồi xuống đi!”

Ta giả vờ ngoan ngoãn, cầm lấy một tách trà xanh Lục An, ngồi bên ô cửa sổ thưa thớt ánh nắng mặt trời mỉm cười tủm tỉm.

“Bệ hạ, đã lâu không gặp.”

Bên dưới hành lang gấp khúc treo mấy lồng chim tinh xảo, tiếng kêu véo von trầm bổng của chim chóc thỉnh thoảng lọt vào tai bọn họ.

Hoàng đế chậm rãi mở miệng trong tiếng chim hót vui vẻ: “Lúc còn nhỏ, A Triệu quá hiểu chuyện và nghe lời, điều này khiến trong lòng trẫm vẫn luôn nghi ngờ liệu nó có thể gánh vác được giang sơn hay không, dù sao những người ngồi trên vị trí này cần phải có một chút dũng cảm gan dạ vô pháp vô thiên. Nhưng mà con cũng có thể coi là một sự khác biệt, mặc kệ người khác nói như thế nào đi nữa cũng sẽ làm theo ý mình, ở bên cạnh con một thời gian dài, tiểu Thái tử- Người từ trước đến nay vừa nói mấy câu trước mặt trẫm đã lấm tấm mồ hôi lại có thể tranh luận với trẫm.”

Ta gãi gãi đầu: “Thực ra ta cũng không tốt như ngài nói đâu.”


Hoàng đế nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nói tiếp: “Sau này nếu như trở thành Thái tử phi, con còn phải đi gặp một người, mặc dù bà ấy đã từng làm tổn thương con, nhưng dù sao bà ấy cũng là đích mẫu của A Triệu.”

43:

Ánh mắt trời phản chiếu xuống mặt đất theo từng bước chân của ta, sau đó bị nhốt ở phía sau cảnh cửa đang khép chặt.

Toà cung điện vẫn là toà cung điện ấy, vừa sạch sẽ vừa lộng lẫy, nhưng dưới ánh mặt trời rực rỡ của ngày hè vẫn hiện lên chút cô đơn tĩnh mịch.

Có lẽ là vì thiếu hơi thở của con người.

Những hạt bụi bay lơ lửng trước cửa sổ, ta nhìn thấy Hoàng hậu đang ngồi trên ghế dựa, vẫy vẫy tay từ xa.

“Ngươi sắp gả cho Thái tử?” Đây là câu nói đầu tiên của bà ta.

Ta ngồi trên chiếc bàn nhỏ, im lặng nhìn bà ta.

Hai chúng ta cách nhau bởi một chiếc thảm tinh xảo nhưng lại xa vời vợi giống như bị ngăn cách bởi một đường rãnh trời.

“Vận khí của ngươi thực sự rất tốt.”

Ta thực sự không biết nên mở miệng nói gì, kể từ khi biết Hoàng hậu là tỷ tỷ ruột của phụ thân ruột thịt của ta, tâm trạng của ta đối với bà ta cũng trở nên ngũ vị tạp trần.

Nếu biết Triệu Tiểu Hà thực sự là Hoắc Tiểu Hà, bà ta sẽ còn hạ sát thủ với ta không?

Nhưng ta cũng không dám trực tiếp mở miệng hỏi rõ.

Trong toà cung điện to như vậy nhưng chỉ có hai người chúng ta.

Hoàng hậu vẫn ung dung cao quý như trước, từ quần áo đến kiểu tóc không hề có chút cẩu trả nào, nhưng ta nghe nói, bà ta đã bị điều tra ra mấy chuyện tàn độc không có tính người, vì thế vẫn luôn bị cấm túc trong cung, không nhận được sự tha thứ của Hoàng thượng.

Ví dụ như bà ta hại chết mẫu thân ruột của tiểu Thái tử, vì muốn nuôi dưỡng hắn dưới danh nghĩa của mình, để bảo vệ vinh quang trước và sau khi chết của ngôi vị Hoàng hậu.

“Biết đánh cờ không?” Bà ta hỏi.

Ta bước về phía trước vài bước, ngồi vào phía bên kia của chiếc trường kỷ.

Bà ta đánh quân đen, ta đánh quân trắng.

Bầu không khí trong điện yên tĩnh đến mức âm thanh của hí khúc Liên Hoa Lạc cũng bị phóng đại, không hiểu tại sao ta lại có ảo giác như mình đang ngồi trên vách đá.

“Ta có một người đệ đệ, vừa anh tuấn lại vừa thông minh, từ nhỏ đã đặt kỳ vọng rất cao, các trưởng bối trong nhà đều nói vinh quang của nhà họ Hoắc phải dựa vào hắn để kéo dài.”

Hoàng hậu hạ quân cờ vào trong góc, cũng không nhìn ta mà chỉ kể lại câu chuyện hơn mười mấy năm trước.

“Ta cũng rất mong chờ, mong chờ hắn có thể tạo dựng sự nghiệp, lấy thân phận đích tử của nhà họ Hoắc để lưu danh sử sách.”

Bà ta bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt phượng sắc bén nhìn chằm chằm vào người ta: “Nhưng hắn lại đem lòng yêu một nữ tử dị vực, hơn nữa còn vì nàng ta mà ở lại dị vực. Gia tộc dốc lòng bồi dưỡng, mang đến cho hắn tài nguyên và địa vị mà người khác phải ghen tị, nhưng trong lòng hắn, người thân ruột thịt còn không quan trọng bằng một cọng lông chim.”

Ta nhìn bà ta, nói: “Không phải người nào cũng coi trọng quyền thế, có lẽ ông ấy vừa khéo là một trong số đó.”

Nơi khoé mắt Hoàng hậu đã có những nếp nhăn tỉ mỉ, thoạt nhìn khiến bà ta càng thêm cố chấp, nhưng đồng thời cũng khiến sự cố chấp này trông mỏng manh yếu ớt hơn.


“Hắn có một người con gái, nhưng lại vì đứa con gái này mà chết ở biên cương. Ngươi nói xem, nếu ngươi là ta, ngươi có cảm thấy chất nữ này thật đáng chết không? Vào năm hai tuổi, đáng lẽ ra nó đã phải chết. Nhưng nó lại không chết, hơn nữa còn trở về kinh thành, khuôn mặt kia của nó giống hệt với đệ đệ ta khi còn nhỏ.

Điều ghê tởm nhất chính là nó lại ngang nhiên tiến cung, ta không thể cho phép Hoàng thượng nảy sinh nghi ngờ, càng không thể cho phép vinh quang của nhà họ Hoắc bị huỷ hoại chỉ trong một sớm một chiều. Ta muốn giết chết nó, nhưng nó vẫn không chết, nhưng cũng may là không chết, nếu không thì ai sẽ viết tiếp vinh quang của nhà họ Hoắc đây?”

Bà ta siết chặt quân cờ ngẩn người, nở một nụ cười mãn nguyện.

Giống như một con thiêu thân không chút do dự đuổi theo ngọn lửa hư vô và lầm tưởng đó là toàn bộ cuộc đời của nó. Nhưng trên thực tế, cuộc đời này, bà ta chưa từng được sống một khoảnh khắc nào cho riêng mình.

“Nương nương, ta họ Triệu.” Ta không lạnh không nóng nói.

Bà ta giống như chợt bừng tỉnh từ trong giấc mộng, ánh mắt sắc bén tựa như lưỡi đao.

“Nói bậy!” Hoàng hậu vỗ mạnh vào bàn cờ một cái, quân cờ trắng đen bằng ngọc lệch khỏi giao điểm, rơi tán loạn, có mấy quân cờ rơi xuống trên mặt đất, âm thanh bị bao phủ trên chiếc thảm nhung dày.

Cả căn phòng yên tĩnh, chỉ có giọng nói của Hoàng hậu càng thêm sắc bén: “Trên người ngươi chảy dòng máu của nhà họ Hoắc, ngươi nhất định phải nâng đỡ nhà họ Hoắc, ngươi nhất định phải cũng cố cơ nghiệp của tổ tông.”

Ta không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng hàng lễ rồi xoay người rời đi.

Cánh cửa cung mở ra rồi đóng lại, Hoàng hậu và tất cả những mộng tưởng của bà ta về nhà họ Hoắc đều bị nhốt ở bên trong cung điện suy sụp về tinh thần đó.

Hơi thở cổ xưa, cây cối cổ xưa, vinh quang cổ xưa.

Tất cả những danh lợi phù hoa đó, Hoắc Du đều không đề bụng, ta để bụng làm gì chứ?

Con người chỉ sống một lần trên đời, hiểu rõ niềm vui và nỗi buồn của mình và nên tận hưởng những chuyện đáng giá.

44:

Cách khoảng hai bước chân, ta nhìn thấy điều đáng giá của mình.

Hắn đang đứng bên ngoài bức tường cung điện chờ ta, cao vút tựa như một cây bách.

Ta mỉm cười tủm tỉm nhìn hắn: “Mở tay ra.”

Tiểu Thái tử đưa tay cho muội.”

“Tại sao lại đưa cho ta cái này?” Hắn ngạc nhiên.

“Suỵt, đừng để lộ, đây là sinh lễ muội cho huynh.” Ta kiễng mũi chân lên, ghé sát vào tai hắn nói hươu nói vượn, sau đó nhân lúc hắn vẫn còn chưa phản ứng lại đã vội vã rời đi.

Tiểu Thái tử sửng sốt trong chốc lát rồi nhanh chóng đuổi theo ta.

“Muội dùng vong ưu làm sinh, ta lấy giang sơn làm lễ.” Giọng nói của hắn không thể che giấu được ý cười: “Triệu Tiểu Hà, muội không được đổi ý.”

Ta che lỗ tai lại định chạy trốn, nhưng lại bị hắn ngăn cản lại.

Ánh nắng hoàng hôn phản chiếu, hai bóng người trẻ tuổi rượt đuổi nô đùa trên những viên gạch cổ xưa.

Nơi phía chân trời, một chùm tia sáng đang lặng lẽ nhảy lên.

[HOÀN]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận