Tôi thi đậu vào một trường Nghệ thuật có chút danh tiếng, bố mẹ tôi vui rớt nước mắt.
“Vậy là được rồi. Miểu Miểu ngoan cứ ở nhà chăm sóc tốt bản thân, mẹ sẽ đi kiếm thằng con rể ba tốt để nó nuôi con.”
Ồ, tôi cũng thích ý tưởng này đấy.
Từ sau khi có kết quả đại học, tôi không gặp lại Tống Mặc nữa. Tôi thừa nhận là tôi có nhớ cái mặt anh, để bù lại khoảng nhớ đó, tôi mua mười mấy hai chục tấm poster cỡ lớn của n+1 tiểu thịt tươi khác nhau dán quanh phòng ngắm cho đỡ nhớ.
Nhan sắc đúng là biết an ủi tâm hồn con người mà. Mlem mlem.
Tôi có quen biết một chị học khoa Báo Chí truyền thông, chẳng gì cả, tôi đi chơi quên mang tiền, chị ấy đi ngang qua trả giúp tôi, chúng tôi thành chị em bạn dì. Khi tôi nhập học được hơn hai tháng, chị ấy qua trường tôi rủ tôi đi phỏng vấn giới nhà giàu với chị vì chị ấy sợ và lo lắng. Tôi liền đồng ý. Tôi đã quá quen mặt với cái giới hào môn, tôi muốn giúp chị ấy.
Người đầu tiên chị ấy được giao phỏng vấn là một doanh nhân trẻ, Tống Mặc.
Ờ, bình thường người chị này của tôi hổ báo cáo chồn lắm, nhưng chỉ mới hỏi được vài câu liền căng thẳng quá độ, đi vào nhà vệ sinh để giữ bình tĩnh. Tôi mắt lớn mắt nhỏ nhìn anh.
“Tôi tưởng Khương tiểu thư học Nghệ thuật?”
“Tiện chân ghé chơi thôi.”
“Ồ.”
Buổi hôm đó thành ra một mình tôi phỏng vấn anh thay cho chị ấy, kết thúc, anh nhướn mày nhìn tôi “Có ý định chuyển ngành không?”
“Không.” Tôi từ chối ngay lập tức. “Nhà em giàu.”
Không cần phải đi làm kiếm tiền đâu.
Bằng một cách thần kì nào đó, những bài phỏng vấn Tống Mặc đều rơi lên đầu người chị yêu quý của tôi, cô ấy chịu không nổi áp lực từ phía anh, thành ra nó lại rơi lên đầu tôi. Tôi đến công ty anh nhiều tới mức nhân viên bên dưới cũng quen mặt tôi luôn rồi.
Lúc đợi anh họp, tôi ngồi tán gẫu với mấy thư kí trợ lí của anh. Từ bọn họ tôi biết rằng suốt thời gian qua anh không hề quên Lâm Thi Thi, chỉ cần là những người thân cận anh là đều biết. Tôi có chút không hiểu, chỉ là một cô gái thôi mà, không người này thì người khác, xung quanh anh đâu có thiếu?
Tôi trực tiếp đem thắc mắc này quăng vào mặt anh. Anh không tức giận với tôi, chỉ lắc đầu cười buồn “Em còn trẻ, chưa hiểu.”
“Chỉ là một Lâm Thi Thi thôi mà, anh kiếm mười chị ta chẳng được, còn nếu khó quá thì bắt chị ta về nhốt trong nhà.” Đơn giản mà?
Ánh mắt anh nhìn tôi có phần ngạc nhiên. “Em thực sự dứt khoát như vậy à?”
“Vâng.” Tôi ưỡn ngực tự hào. Anh nên học hỏi tôi, tôi không có được cái mặt anh thì sao? Tôi không có khả năng nhốt anh lại, thì tôi vẫn có khả năng treo trăm cái poster của người đẹp khác lên tường!
“Ồ.” Biểu cảm của anh không có ý vị gì cả. Tôi nói tiếp “Vị đại ca này, rừng hoa ngàn hoa đua nở, hà cớ gì anh cứ phải ngoảnh mặt làm ngơ, nếu thích, anh có thể hái cả rừng!”
Tống Mặc “…”
“Anh có thực sự cần bạn gái không?”
“Hử?”
“Hỏi anh đó!”
“… em hỏi để làm gì?”
“Chuyện là thế này, đại ca, em thấy anh rất là có tiền.”
Tống Mặc “???”
“Em cần người có tiền nuôi em, anh cần một cô bạn gái. Nếu anh đồng ý, anh thích em bày ra dáng vẻ nào em cũng diễn cho anh xem.”
Tống Mặc nhìn tôi đầy sợ hãi “Khương tiểu thư, tôi từ chối bán thân!”
Tôi thuyết phục anh “Nào có, anh nghĩ xem, anh chỉ việc hàng tháng ném cho em một tấm thẻ, anh lại có cả cơ ngơi của Khương gia, em giúp anh làm chủ mẫu phu nhân gì gì đó, dù gì chúng ta cũng môn đăng hộ đối, không ai dám ý kiến đâu thế là được. Anh thực sự có lời.”
“…”
Tống Mặc rụt người lại “Chân thành của em đâu?”
Tôi nhìn anh đầy chân thành “Khi biết số tài sản của anh liền bám vào nó rồi.”
Tống Mặc “…”
Đương nhiên Tống Mặc không chịu, tôi liền bày ra cái vẻ thâm tình theo đuổi anh mười con phố. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy bộ dáng si tình đến mù quáng của tôi, ngày nào văn phòng anh cũng chất đống bó hoa tôi gửi đến, một ngày ba bữa không thiếu bữa nào, nhưng Tống Mặc vẫn không cho tôi cái nhìn thân thiện.
Đó là bên ngoài nói thế.
Chính chủ thì rõ ràng biết hơn tôi. Đống hoa kia tôi chính là tùy tiện đặt, bảo người gửi là xong, đồ ăn nhà bếp có đầu bếp nấu, người hầu đưa cơm cho anh. Tôi chẳng làm cái gì cả. Cùng lắm mỗi dịp có hứng đi ăn bên ngoài tôi rủ anh đi, mục đích để anh trả tiền hộ.
Khi bố tôi biết tôi “theo đuổi” Tống Mặc, ông cầm chổi đuổi tôi quanh nhà, ông không cho phép con gái ông lại rớt hết liêm sỉ theo đuổi một người không yêu mình. Nhưng khi phát hiện tôi chỉ nhắm đến tiền của anh ta, bố tôi liền không mắng tôi nữa.
“Mày cứ tích cực bám lấy nó, cấm buông, tao với mẹ mày đi sang bên nhà kia giữ chân thông gia cho.”
Tôi giơ ngón cái với bố.
Baba là number one!
Cứ có thời gian rảnh tôi sẽ chạy tới thăm bố mẹ Tống. Hai người họ cực kì vừa ý tôi, còn gọi tôi luôn là con dâu.
“Haizz, đứa trẻ này lớn nhanh quá, mới ngày nào mình còn bế nó trên tay… Lớn một chút thì lẽo đẽo chạy sau Tiểu Mặc gọi anh ơi…”
Tôi bí mật nhìn Tống Mặc. Còn có vụ này à?
Anh đứng bên kia lắc đầu kịch liệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...