Khí Thiếp Vương Gia


Tề Phi, nàng rốt cuộc ở nơi nào?” Sở Nghi Hiên bối rối hỏi.

Trên mặt Thiên Tình cũng đầy lo lắng hỏi “Tề Phi, Giải Ngữ rốt cuộc đã đi đâu? Nàng có khỏe không?” Nói xong, nước mắt liền rơi xuống, nghẹn ngào nói “Nàng sao có thể nhẫn tâm bỏ đi như vậy? Nàng không thích người mẹ như ta, nhưng công tử chiếu cố nàng nhiều năm như vậy, không phải người nàng thích nhất là hắn sao? Vì sao ngay cả công tử nàng cũng buông tay?”
Âu Dương Thanh Minh lại thật sự rất bội phục Giải Ngữ, tuổi nhỏ như vậy lại vô cùng lý trí, trong lúc Sở Nghi Hiên không có phòng bị gì, nàng vô thanh vô thức đi vào sinh mệnh hắn, lại trong lúc hắn vẫn không có phòng bị gì, đột nhiên quyết tuyệt ra đi, làm cho người ta ứng phó không kịp, cho dù nàng biết Sở Nghi Hiên đã tìm nàng 1 năm nhưng nàng vẫn không xuất hiện, nàng ở 1 nơi bí mật quan sát hắn, quy tắc trò chơi nha đầu kia quả thật khó khan, chỉ sợ Sở Nghi Hiên không phải là đối thủ của nàng, hắn chỉ chờ ngày Sở Nghi Hiên trở thành con rể của mình
“Giải Ngữ nhất định vẫn rất khỏe, nàng không đến tửu lâu tìm ta, chỉ cho 1 tiểu khất cái [ăn mày] đưa ta phong thư này, cũng không thấy nàng chờ, khi ta đi tìm nàng thì đã không thấy bóng dáng” Tề Phi nói
“Nàng cố ý!” Sở Nghi Hiên vô lực nói “Nàng cố ý không cho chúng ta tìm được nàng, nàng đang trừng phạt ta, ta biết! Nàng lần nữa gợi ý cho ta, mà ta cho tới bây giờ vẫn không biết rốt cuộc trong lòng nàng đang nghĩ gì, ta thật vô dụng!”
Nàng không muốn nhìn thấy hắn, nàng vẫn đang trừng phạt hắn.


Sở Nghi Hiên đứng dậy đi ra ngoài.

Bàn tay nắm chặt, giống như đang chịu đựng nỗi thống khổ rất lớn
“Công tử, hắn?” Thiên Tình có chút lo lắng.
Âu Dương Thanh Minh mỉm cười.

“Không có việc gì đâu, chỉ là phản ứng bình thường mà thôi, đừng lo, Giải Ngữ không phải đã gửi thư về rồi sao? Nhanh đi xem đứa nhỏ đi, tới giờ uống sữa rổi!”
Nhắc tới đứa nhỏ vừa tròn 1 tuổi, Thiên Tình lập tức lo lắng, nàng sinh tới 3 đứa con, tiểu hài tử đàng lúc càng nhiều.

Âu Dương Thanh Minh lần nà cũng hận không thể tống hết bọn nó ra ngoài, bởi vì mỗi tối vào thời điểm quan trọng, bọn chúng đều khóc lên, hại hắn rất nhiều lần muốn hỏng cả rồi
Nhìn thấy thân ảnh lạc mịch của Sở Nghi Hiên rời đi, Âu Dương Thanh Minh lại nhịn không được đuổi theo.

“Sở, ngươi không có việc gì đi?”
Trong màn đêm, Sở Nghi Hiên nhìn chân trời lạnh lẽo, bầu trời đầy sao, trong lòng đầy ảm đảm, ánh mắt u am nhìn về phương xa, tựa hồ mọi thứ đều có thể lắng đọng trong bóng đêm, duy có ánh mắt cô tịch làm cho người ta không đành lòng.
Sau chuyện của Thiên Tình, hắn nghĩ mình đã sớm mất đi khả năng yêu 1 người, nhưng mỗi lần nghĩ đến Giải Ngữ, trong lòng lại đau đớn, cảm giác với nàng lúc bắt đầu là áy náy, sau đó áy náy cũng chậm rãi biến chất, cõ lẽ bị tình cảm mãnh liệt của nàng cuốn hút, cõ lẽ nàng bỏ ra quá đột ngột, làm cho mình cảm thấy thê sở [thê lương + khổ sở], tóm lại, trong lòng hắn hàng trăm tư vị phức tạp “Ta có thể thế nào?”
“Ách! Xem ngươi thật không ổn!” Âu Dương Thanh Minh nhẹ nhàng cười.

“Ta thoạt nhìn thật không ổn? Vậy thì thế nào? Ngươi biết nàng ở nơi nào cũng không nói cho ta, con người ngươi thật xấu xa, ta thì không có gì để nói với người xấu!” Sở Nghi Hiên tìm Giải Ngữ đã hơn 1 năm, đã tìm khắp các ngóc ngách thành thị, cho dù 1 tia hi vọng xa vời cũng không từ bỏ, nhưng đến nay vẫn chưa tìm được tung tích của Giải Ngự, hắn thật sự sắp hỏng rồi
Mùi hương trên phong thư là 1 loại hương thơm ngọt ngào, quen thuộc nhưng xa lại, hắn có thể cảm nhận được hơi thở thanh tân mê người của nàng.

Nhưng nàng lại không có ở bên cạnh
“Thoạt nhìn ngươi chẳng khác gì bị tra tấn, Sở, ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc có làm rõ tình cảm với Giải Ngữ chưa?
Gió lạnh nặng nề thổi qua , sắc mặt Sở Nghi Hiên âm u, không lên tiếng, mặt khác, đôi mắt thâm sâu của Âu Dương Thanh Minh vẫn dừng trên thân ảnh hắn, tình yêu, hai chữ này rốt cuộc nặng đến mức nào, thậm chí có thể đánh bại 1 con người vốn rất ngạo nghễ
“Ta không biết, ta muốn tìn Giải Ngữ, ngươi nhất định biết nàng ở đâu, ngày mai ta sẽ lại ra cốc tìm nàng” Sở Nghi Hiên liếc hắn 1 cái “nàng mới là 1 hài tử 10 tuổi, ngươi như thế nào nhẫn tâm cho nàng rời đi, vạn nhất gặp phải trắc trở thì làm sao bây giờ?”
Âu Dương Thanh Minh đạm bạc đích cong khóe môi lên, nụ cười như ẩn như hiện, xung quanh hắn lúc này là thần sắc quỷ dị “Ta đâu có cách gì, Giải Ngữ không nói cho ngươi, ngươi phải nên kiểm điểm hành vi của mình!”
“Nói như vậy ngươi thật sự biết Giải Ngữ ở đâu?” Sở Nghi Hiên đột nhiên xoay người, ánh mắt lập tức trở nên sang ngời “Đáng cết, ngươi nói cho ta, Giải Ngữ ở đâu?”
Ánh mắt Âu Dương Thanh Minh gắt gao khóa chặt gương mặt của Sở Nghi Hiên, nhìn bộ dáng vội vàng của hắn, hắn cười nhạt “Ngươi đến Cái Bang tìm đi! Nhất định sẽ có người biết chỗ ở của nàng, đương nhiên, đừng đánh rắn động rừng, cũng đừng nói ta tiết lộ với ngươi, nếu không sẽ không tìm thấy người đâu!”
“Cái Bang?” Sở Nghi Hiên kinh hãi.


“Ngươi nói nàng ở Cái Bang? Chẳng trách ta tìm nhiều nơi như vậy mà không tìm thấy người, nàng cư nhiên ở trong Cái Bang?”
Đứa nhỏ kia giả dạng khất cái ở Dương Châu nửa tháng trước, bây giờ có thể đã đi Tô Châu rồi, ngươi đi tìm đi!” Âu Dương Thanh Minh làm người tốt cũng chỉ có thể làm đến đây “Sở, ta nghe nói Tô Châu có 1 vị Ngọc Hư lão nhân biết dùng ngọc châu xem chuyện quá khứ, tương lai, không bằng ngươi tới đó hỏi đi, biết đâu có được đáp án”
“Tính đi!” Âu Dương Thanh Minh cười cao thâm khó lường “Ta là lo lắng ngươi ngại không muốn làm con rể của ta, ngươi đến đó hỏi có lẽ có thể giúp ngươi khôi phục lại tuổi xuân không chừng, đương nhiên việc này cũng có thể khó tin, dù sao ta cũng chưa bao giờ gặp qua!”
“Tạ!” Đây là lần đầu tiên Sở Nghi Hiên khách khí mà thiệt tình nói cảm ơn với Âu Dương Thanh Minh “ Ta sẽ đem nàng mang về.”
“Ta chờ của tin tốt của ngươi ! » Âu Dương Thanh Minh chau mi cười.

“Phải động thân đi, ta hi vọng có thể tiếp thêm chút sức [nguyên văn là chút “gió”] cho các ngươi”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui