“Ân, được rồi, ngươi hạ dược Sở Nghi Hiên đi, nếu không, mục đích của chúng ta khó mà đạt được, tên kia rất thông minh!” Âu Dương Thanh Minh có chút đăm chiêu nói “Ngươi nói, vạn nhất Giải Ngữ đối với Sở Nghi Hiên là tình yêu nam nữ thì phải làm sao bây giờ?”
“Ta không biết, ngươi tốt nhất cứ chuẩn bị tinh thần đi!” Lạc Đình Nam nhún vai, bật cười nói “Giải Ngữ là nữ nhi của ngươi!”
Âu Dương Thanh Minh nghĩ ngợi, 1 thân mồ hôi lạnh “ta quan sát Giải Ngữ hai năm, tiểu nha đầu này thật sự rất quỷ dị, có lúc ta cảm thấy ánh mắt của nó vốn là của 1 người trưởng thành, nhưng ta thật sự không dám tin, ta chính mắt nhìn thấy nó từ trong bụng Thiên Tình chui ra, con bé vốn là nữ nhi của bọn ta!”
“Vậy không cần thử ta, ta cũng cảm thấy rất kỳ quái, ta không muốn làm phép thử tàn khốc đó, con bé cũng xem như là cháu ngoại của ta!” Lạc Đình Nam ngẫm lại, cũng lắc đầu “Có lẽ chúng ta đều nhìn lầm đi!”
“Được rồi, quyết định không làm cái chuyện xấu xa đó nữa!” Âu Dương Thanh Minh nhẹ nhàng thở ra “Chỉ là, ta vẫn muốn đem Giải Ngữ mang đi, nó cứ như vậy với Sở Nghi Hiên cũng không phải là chuyện tốt!”
“con bé mới có 3 tuổi, có lẽ lớn lên 1 chút thì sẽ khác!” Lạc Đình Nam nói
Đang nói chợt nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện, chú ý nghe kỹ thì thật giống như Liên Nhi đang nói chuyện với Giải Ngữ
Hai người đi ra ngoài nhìn hành lang lầu hai, phát hiện Liên Nhi đang đứng trước cửa phòng của Sở Nghi Hiên, khuyên bảo Giải Ngữ “Giải Ngữ, hôm nay Sở công tử có việc, tiểu thư nghe lời, đêm nay ngủ cùng Liên nhi, có được không?”
“Không cần!” Giải Ngữ nhíu mày nói
Âu Dương Thanh Minh và Lạc Đình Nam khi đi tới liền phát hiện Giải Ngữ đang ở trước cửa phòng Sở Nghi Hiên, mà Lí Hán giữ cửa không cho Giải Ngữ đi vào
“Sao lại thế này?” Âu Dương Thanh Minh hỏi.
Lí Hán có chút khổ sở “Công tử vẫn cứ bị tiểu thư quấn quít lấy, nhưng công tử cũng là 1 nam nhân bình thường, mấy năm nay công tử rất khổ sở
Đang nói chợt nghe thấy bên trong vang ra tiếng rên rỉ của nữ tử “Gia, để thiếp hầu hạ chàng!”
Âu Dương Thanh Minh và Lạc Đình Nam kinh ngạc, trừng mắt nhìn Lí Hán “Ngươi tìm nữ nhân cho Sở Nghi Hiên?”
Lí Hán đỏ mặt lên,có chút xấu hổ “Phải, Lí Hán đến thanh lâu tìm 1 nữ tử, gia yên tâm, sáng ngày mai ta sẽ cho người đưa nàng ra rời khỏi cốc!”
Tầm mắt Âu Dương Thanh Minh dừng ở trên người Giải Ngữ, liền thấy hai mắt Giải Ngữ đã bốc hỏa, sau đó nàng ra sức đi tới, nâng chân nhỏ lên, dẫm mạnh lên chân Lí Hán “Đi tìm chết!”
Tất cả đều ngây ngẩn cả người!
“Giải Ngữ, con nghe hiểu bọn ta đang nói gì sao?” Âu Dương Thanh Minh run rẩy nói
Giải Ngữ không nhìn hắn, chỉ siết chặt tay “Ta muốn ca ca!”
“Liên nhi, ôm tiểu thư đi xuống đi, đừng quấy rầy nhã hứng của công tử!” Lí Hán mặc kệ bị Giải Ngữ đạp cho 1 cước, hắn chính là vì cảm thấy ủy khuất cho Sở công tử, 3 năm nay đều bị tiểu thư cuốn lấy, 3 năm này hắn vốn không gần nữ sắc, mà hắn chỉ là 1 nam nhân bình thường “Gia, ngài mang tiểu thư đi đi, Lí Hán làm chuyện này cũng chỉ vì công tử thôi, công tử vốn rất khổ!”
Âu Dương Thanh Minh nhìn Giải Ngữ, biết Lí Hán nói cũng đúng “được rồi, Giải Ngữ, đừng náo loạn nữa, phụ thân mang con đi tìm nương, được không?”
Sắc mặt Giải Ngữ trắng bệch, xem ra nàng rất tức giận, trong cặp mắt kia như muốn phun ra lửa, nàng nhìn hai cánh cửa đóng chặt, hung hăng trừng mắt nhìn Lí Hán rồi xoay người đi
“Tiểu thư, ngài đi đâu?” Liên nhi đuổi theo
“Không cần quản ta!” Giải Ngữ nhìn ra con đường phía ngoài cốc, nàng phải rời khỏi nơi này
Giải Ngữ xoay người, nhìn vào phòng Sở Nghi Hiên, dưới ánh nến hiện lên thân ảnh nữ tử thoát y, hai mắt cay cay nhưng lại không hề có nước mắt.
Tựa hồ có cái gì từ trong mắt chảy ra, hàm răng tinh tế cắn vào nhau, Giải Ngữ nhanh chóng chạy ra phía ngoài , nhưng nàng căn bản quên mất đây là lầu hai, vì chạy xuống lầu quá nhanh mà không cẩn thận, thân mình nhỏ bé quay cuồng lăn xuống
“Giải Ngữ!” Âu Dương Thanh Minh nhanh chóng chạy lại, Giãi Ngữ đã té trên mặt đất, trên trán còn có vết máu, nàng quật cười đứng lên, cố gắng bước đi nhưng chân rất đau, liền lảo đảo vài cái
Âu Dương Thanh Minh 1 tay ôm nàng vào lòng “Giải Ngữ, làm sao rồi, ngoan, nữ nhi có đau không?”
“Buông ta ra!” 1 câu nói lạnh lùng của Giải Ngữ như đâm vào tim Âu Dương Thanh Minh, hắn cảm thấy lạnh như băng
“Giải Ngữ, con là trách phụ thân không giúp con, có phải không?” Âu Dương Thanh Minh nhìn cái trán chảy đầy máu của nàng
Giải Ngữ tránh thoát khỏi hắn, không để ý tới cái trán chảy máu, cũng không quản có chân đau, có đau bao nhiêu cũng không bằng nỗi đau trong tâm, tầm mắt lại nhìn lên phòng Sở Nghi Hiên, thấy bóng dáng của nữ tử đã muốn hôn lên mặt Sở Nghi Hiên, thân ảnh rõ ràng như vậy, lòng nàng hảo đau
“Giải Ngữ, cửu cửu bôi thuốc cho con” Lạc Đình Nam lo lắng chạy qua nhưng lại bị Giải Ngữ mạnh mẽ gạt ra
“Tiểu thư, nghe lời, bôi thuốc đi, ngài chảy máu rồi!” Liên nhi lo lắng, nhìn bộ dáng của nàng giờ phút này, đột nhiên cảm thấy rất đau lòng
Giải Ngữ lắc đầu “Không cần quản ta, tránh ra hết đi!”
Nàng lại đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài, nàng phải rời khỏi nơi này, nhìn thân thể nho nhỏ của mình, hai tay, hai chân nho nhỏ, nàng không thể cho hắn cái gì, tuy linh hồn nàng đã hơn 20 tuổi nhưng thân thể này lại không như vậy, nàng không thể mang lại cho Sở Nghi Hiên cái gì, nàng cũng không chịu được kho Sở Nghi Hiên có người khác, không bằng rời đi sẽ tốt hơn
Trên mặt đã bị máu tươi nhiễm đỏ, hàm răng cắn thật sâu vào môi, tơ máu cũng chảy ra.
Nàng từng bước đi ra ngoài cốc
“Giải Ngữ!” Âu Dương Thanh Minh lại có chút bối rối “Liên nhi, đi gọi Thiên Tình đến!”
Còn chưa nói xong, Thiên Tình đã chạy tới “Rốt cuộc là làm sao vậy?”
Nhìn thấy gương mặt đầy máu của Giải Ngữ, Thiên Tình đau đớn thiếu chút nữa đã ngất xỉu “Giải Ngữ làm sao vậy? Giải Ngữ?”
Muốn đem Giải Ngữ ôm lấy, nhưng nàng lại gạt tay Thiên Tình “tránh ra!”
Nước mắt đảo quanh hốc mắt cũng không làm cho lệ rơi xuống, cả người Giải Ngữ tản mát ra hơi thở lạnh lùng mà quật cười, mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.
Âu Dương Thanh Minh nhìn lên căn phòng ở lầu hai, do dự rốt cuộc có nên gọi Sở Nghi Hiên ra đây hay không
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...