Đột nhiên hắn mất khống chế, tung ra 1 chưởng về, ngọn lửa bổ cực nóng bổ về phía trước, gốc cây đại thụ trong nháy mắt bị hắn đốn ngã, Thiên Tình ngây ra nhìn hắn “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”
Ngay sau đó hắn lại tung 1 chưởng vào 1 gốc cây khác, cả rừng cây đều theo đó mà chấn động
Cây đại thụ gãy phát ra tiếng vang răng rắc nổ tung bên tai.
Thiên Tình hoảng sợ trợn to mắt, thân mình co lại, trong lòng thập phần sợ hãi, vừa rồi hắn hoàn hoàn hảo như thế, sao lại đột nhiên phát sinh chuyện như vậy? Hắn giống như thay đổi thành 1 người người khác, giống như 1 ma đầu
Dưới chân lảo đảo vài cái, nàng ngã xuống đất.
Đôi mắt sẫm máu của nam tử gắt gao nhìn nàng chằm chằm, trong mắt tựa hồ lướt qua 1 rừng cảm xúc hỗn loạn, hắn không tự chủ mà đi về phía nàng.
Thiên Tình nhanh chóng đứng lên, dùng hết khí lực toàn thân, túm lấy hắn, lớn tiếng hét “Ngươi làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Nam tử chỉ cảm thấy trong lòng truyền đến 1 trận đau nhức, hắn nhẫn nhịn không ngửa mặt lên trời hét dài.
Hắn ra sức gạt tay Thiên Tình ra, cảm giác có 1 luồng chân khí cực nóng như núi lửa phun trào, thiêu đốt kinh mạch hắn.
Lại không thể ngắn chặn loại cảm giác thống khổ mà con người không thể chịu đựng nổi này.
Thiên Tình kinh hãi nhìn hắn tung nắm đấm, thần kinh nàng đồng thời cũng chết lặng, tri giác của nàng như phát cuồng, 1 chưởng đánh tới, không chút lưu tình, đem nàng đánh bay
Đầu va thật mạnh vào 1 thân cây, 1 vệt màu đỏ rực xuất hiện, thân mình nàng chậm rãi trượt xuống
Lồng ngực giống như bị xẻ ra, 1 cơn đau phiên giang lệ hải vọt tới, loại mãnh liệt đau đớn đến tận cốt này làm cho nàng cảm thấy tâm phế của mình giống như đều vỡ cả ra, miệng gắt gao mím lại, nàng cơ hồ không thể hít thở, đau nhức dục liệt làm cho nàng sống không bằng chết, làm cho nàng muốn chết cả trăm lần
Thiên Tình nhẫn nại nuốt xuống ngụm máu đang dâng lên trong yết hầu, lau đi khóe miệng đầy máu, nàng mở to mắt, hoảng sợ, ai oán trừng mắt nhìn nam nhân kia.
Giờ phút này trên chiếc mặt nạ hồ ly của hắn tỏa ra tia sáng yêu dị
Ánh mắt nhẹ nhàng chăm chú như vậy đủ để làm cho hắn vạn kiếp bất phục.
Trong mắt hắn nổi lên sắc đỏ đậm như máu, rồi đột nhiên chấn động 1 chút, tựa hồ khôi phục lại l1y trí, khuôn mặt hắn chợt trở nên vặn vẹo, cứng ngắc, nhìn chằm chằm nàng.
Thân mình nằm trên mặt đất vì đau đớn mà run rẩy.
Đau lòng như độc xả quấn quanh người, tâm hắn như bị đánh mạnh vào.
Hắn quỳ xuống, tay run rẩy phủ lên hai má nàng, dùng giọng nói khàn khàn mà kêu lên “Ta làm sao vậy? Ta đây là làm sao vậy?”
Sắc đỏ đậm trong mắt hắn chậm rãi nhạt đi, khôi phục lại thành màu đen sâu thẳm, hắn cảm thấy trong lòng tốt lên được 1 chút, nhìn người con gái yếu ớt trước mắt, hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng thật đau, hắn như thế nào lại đả thương nàng? Hắn rốt cuộc làm sao vậy? Đột nhiên trở nên mất khống chế như vậy.
Ánh mắt bi ai của nàng làm cho lòng hắn lại nhói đau
1 loại cảm giác thống khổ mãnh liệt như ngọn lửa như muốn thiêu đốt hồn phách của hắn thành tro bụi
Đôi mắt Thiên Tình lưu chuyển, ánh lệ mông lung trong mắt, nàng nhíu mày, miễn cưỡng phát ra thanh âm mỏng manh “Ngươi làm sao vậy? Không có việc gì chứ?”
Bị trọng thương, nàng không trách hắn còn còn hỏi hắn như thế nào rồi? Nữ tử này ngốc nghếch làm cho người ta đau lòng, nỗi đau đớn lại chui vào trong tim hắn
Hắn gắt gao ôm đầu, nơi đó như có cái gì hung hăng bức thoát từ nơi sâu thẳm trong đáy lòng, khuôn mặt nữ tử trước mắt dẩn trở nên mơ hồ
Đột nhiên hắn phát ra tiếng kêu thê lương, thảm thiết, 1 ngụm máu phun ra.
Nhìn thấy bộ dáng điên cuống lúc này của hắn, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn, dùng hết khí lực giữ chặt hắn, đau đớn cất giọng “Ngươi không sao chứ? Có phải ngươi nghĩ ra cái gì không?”
Ánh mắt hắn lại trở nên trở ngầu, huyết mâu giống như mất hết thần trí, hắn dùng sức siết lấy chiếc cổ gầy yếu của Thiên Tình, cuồng loạn gầm lên “Ta muốn giết ngươi!”
Thiên Tình gian nan bật kêu lên 1 tiếng, nàng sắp không thở được rồi
Nam tử đột nhiên cứng ngắc, bàn tay buông lỏng ra.
Đôi mắt hắn lại dần dần mất đi sắc đỏ, nhẹ nhàng xoa lên cổ nàng, giọng khàn khàn hỏi nàng lại 1 lần “Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi là ai? Sao ta làm thế nào cũng không nhớ ra?”
Nam tử cũng không nói gì nữa, ý thức của hắn dần dần trở nên mơ hồ
Thân hình kiện tráng của hắn gắt gao bao phủ lên nàng, hơi thở cực nóng mà mãnh liệt quấn quít bên môi nàng
Một cỗ hương vị thanh tân, độc dáo truyền đến, như hóa thành dòng nước thanh lệ ngọt ngào quanh quẩn trong miệng hắn.
Hắn hôn nàng thật sâu, hòa lẫn với mùi máu tươi, nụ hôn nồng nhiệt giống như bão táp, triền miên điên cuồng, tựa hồ muốn từng ngụm ăn nàng.
Mưa càng lúc càng lớn, gió lạnh thổi qua làm cho hắn như thanh tỉnh lại
Thật lâu sau, hắn gắt gao ôm nàng, chặt chẽ áp chế dưới thân mình, đầu nàng vô lực rũ xuống, mái tóc dài màu đen giống như những dải lụa rối rắm phiêu tán trên mặt, cùng 10 đầu ngón tay hắn dây dưa không rõ.
Trong yết hầu lại truyền đến mùi huyết tinh.
Ánh mắt hắn lại chuyền thành màu đen thật sâu, nhìn nàng thống khổ mà bối rối, nàng như đang trong cơn sinh ly tử biệt, trong miệng thốt lên vài tiếng nỉ non.
Hắn cất giọng nhè nhè nói “Thực xin lỗi, thực xin lỗi! ta không phải cố ý!”
Hắn đột nhiên ôm nàng chạy như điên đến vách núi, đi vào 1 hang động, ngồi xếp bằng xuống, truyền chân khí cho nàng.
Chỉ cảm thấy có 1 cỗ nhiệt khí lưu chuyển trong cơ thể, Thiên Tình từ từ hồi tỉnh, quay đầu nhìn thấy hắn đang ngồi ở phía sau “Ngươi không sao chứ?”
Hắn lập tức gật đầu “Thực xin lỗi!”
Thiên Tình yếu ớt lắc đầu “Không sao, dù sao ta cũng không chết!”
Nam tử buông nàng ra “Ngươi chờ ta, ta nhóm lửa!”
Quần áo hai người đều bị ướt, nàng lại bị trọng thương, chỉ cảm thấy từng cơn lạnh rồi lại nóng đánh úp lại.
Hắn vội vàng nhóm lửa lên.
Nam tử trở lại, để cho nàng tựa vào người mình “Thực xin lỗi! ta không biết tại sao lại đả thương ngươi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...