“ Tuy hắn không cùng chung huyết thống với ta, nhưng chung quy là cùng nhau lớn lên. Đối với hắn, ta chỉ có kính trọng, không có tình yêu nam nữ, có lẽ đây là số mệnh đi!”“ Công chúa, nô tì chính là lo lắng người phải chịu ủy khuất”“ Không có việc gì!” Thiên Tình cười nhạtTắm rửa xong, Thiên Tình thay đổi y phục, trời cũng đã sáng.Thiên Tình ngồi trước gương, nhìn chính mình trong gương, mái tóc đen dài búi thành một búi đơn giản, trên đầu trừ bỏ một bông hoa màu tím nhạt thì cũng không có kiện trang sức nào. Khuôn mặt nhỏ nhắn, được trang điểm nhẹ nhàng, lông mày lá liễu, đôi mắt đen to tròn tràn đầy linh khí, cái mũi thẳng, miệng nhỏ ôn nhuận kiều diễm. Bên tai có đeo một đôi khuyên hình mảnh trăng độc đáo càng tăng thên phần thoát tục. Trong ánh mắt không nói nên lời mị hoặc, lại cất chứa một tia bi thương.Không chỉ toàn thân đau nhói, mà tâm của nàng như bị dày xé! Một đêm chưa ngủ, hiện tại nàng thầm nghĩ trở lại giường ngủ một giấc. Lại không nghĩ rằng vừa mới nằm xuống, cửa đã bị đạp tung ra.Nàng ngạc nhiên ngẩn ra, nâng tầm mắt, nhìn đến Âu Dương Thanh Minh với đôi mắt giận dữ. Thiên Tình giật mình, trong mắt tràn đầy phức tạp. Hiển nhiên, hắn cũng đã tắm rửa, một thân y phục trắng tinh, trên tóc cài một cây trâm bạch ngọc, vật này cũng chứng tỏ thân phận tôn quý của hắn, ngọc kia chính là điền bạch ngọc rất hiếm. Vẫn là khuôn mặt anh tuấn, vẫn là ánh mắt lãnh khốc như vậy.Trong lòng Thiên Tình bây giờ trăm thứ cảm xúc hỗn tạp, trừ bỏ kinh ngạc, còn có một tia sợ hãi, thân thể lạnh lẽo bất giác run lên. Chậm rãi ngẩng đầu lên, đối mặt với con người cao lớn kia, khuôn mặt lãnh như băng, thở dài một hơi, mở miệng thì thào: “ Vương gia, có việc gì sao?”Âu Dương Thanh Minh sửng sốt, hắn nghĩ rằng trải qua đêm qua, nàng hẳn là hận chính mình!. Lại không nghĩ rằng ngữ khí của nàng vẫn bình thản như vậy. Hừ! Tiện nhân, lại diễn trò.Liên Nhi giặt sạch y phục của Thiên Tình chuẩn bị vào phòng, lại nhìn đến một bóng người cao lớn, đứng xoay lưng ra cửa, nhìn công chúa. Liên Nhi đi tới bên người Thiên Tình, cảnh giác nhìn Âu Dương Thanh Minh, hắn mày kiếm nhập tấn, hắc đồng như mặc, cũng là khuôn mặt tuyệt hảo, ánh mắt nhiễm thượng vẻ khinh sầu, đôi môi bạc mỏng, tỏa ra khí thế của hắn, tôn quý phi phàm. Âu Dương Thanh Minh đích xác có thể so sánh cùng Hoàng Thượng! Đều là mỹ nam tử!Liên Nhi mặc dù tức giận hắn đối đãi công chúa như thế, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện, hành lễ nói: “ Vương gia cát tường!”Âu Dương Thanh Minh lạnh lùng nhìn chủ tớ hai người, nói với Liên Nhi: “ Ngươi đi xuống!”“ Vương gia” Liên Nhi lo lắng Thiên Tình sẽ bị hắn khi dễ, không nghĩ rời đi.Thiên Tình lại cười ảm đạm. “ Ngươi đi đi, Liên Nhi, ta không sao”“ Chính là công chúa a…”“ Cút!” Lông mày của Âu Dương Thanh Minh nhanh chóng nhiu thành một đoàn, con ngươi lạnh như băng gắt gao nhìn Thiên Tình, như là hận không đem nàng giết chết được. “ Tiện nha đầu, ngươi không đi ra ngoài, vậy nhìn bổn vương thượng công chúa của ngươi đi!”Nghe vậy, sắc mặt Liên Nhi đã đỏ bừng, nhưng vẫn kiên quyết chắn trước người Thiên Tình, “ Vương gia, công chúa nhà ta thân mình không tốt, thỉnh Vương gia lưu tình”Âu Dương Thanh Minh đi tới, hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “ Bổn vương không lưu tình thì ngươi có thể làm gì?”“ Vương gia!” Liên Nhi nói trong tức giận.“ Cút!”“ Nô tì phải bảo vệ công chúa!” Liên Nhi chắn trước mặt Thiên Tình, “ Chết cũng không rời đi”“ Chết cũng không đi” Âu Dương Thanh Minh hừ lạnh, khóe miệng giương lên nở một nụ cười khiến kẻ khác phát lạnh, điên cuồng mà lãnh khốc, lộ ra một cỗ mơ hổ sát khí cùng huyết tinh. “ tốt lắm, ngươi đi chết đi!”“ Ha ha…” Hắn cười cuồng ngạo, đáy mắt phát ra một mạt sát ý nồng đậm, một chưởng đem Liên Nhân bay ra ngoài.“ A..” Ngay sau đó, bang một tiếng, thanh âm của một vật nện vào cửa, phanh một tiếng rơi trên mặt đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...