Edit: Du Phong Lãnh Huyết
Beta: Tiểu Hồ Điệp
Xe ngựa 1 lần nữa xuất phát, kỵ binh hộ giá, Âu Dương Thanh Minh mở thánh chỉ ra xem, thủy chung không hề nhắc đến chuyện của Thiên Tình, trong lòng hắn có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Tiếu Vân Thiên không thèm để ý đến cái chết của Thiên Tình
Lúc này, nữ tử phía đối diện hắn đang dõi mắt ra ngoài khung cửa sổ, nước mắt chậm rãi lăn dài trên gương mặt trắng nõn. Âu Dương Thanh Minh thấy nàng trộm đưa tay lau lệ bên khóe mắt, động tác lau nước mắt kia lại làm xúc động nơi mềm mại nhất trong lòng hắn
Trong xe ngựa, Âu Dương Thanh Minh vẫn luôn quan sát Thiên Tình nhưng nàng không hề phát hiện, 1 mực nhìn ra ngoài cửa sổ, tiểu Đường thấy Âu Dương Thanh Minh vẫn nhìn tiểu thư, nguyên lai hắn đối với tiểu thư có ý a. Chẳng trách hắn cứ muôn mang tiểu thư về, vương gia này thoạt nhìn rất tuấn tú a, cũng là 1 người tốt. Tiểu Đường nghĩ nếu hắn có thể đối tốt với tiểu thư thì hay biết mấy
Xe ngựa đột nhiên thắng gấp, Thiên Tình đang thẫn thờ bỗng mất trọng tâm, ngã về phía trước, Âu Dương Thanh Minh mau chóng phản ứng, Thiên Tình ngã thật mạnh vào trong lòng hắn, đập lên lồng ngực đang nhảy bang bang của hắn, cũng vô tình chạm vào miệng vết thương. Âu Dương Thanh Minh đau đến nhếch miệng, cũng không dám thở, Thiên Tình phát hiện mình vừa đụng vào miệng vết thương chưa lành của hắn, đột nhiên ngẩng mặt, bởi vì khoảng cách quá gần, môi nàng không cẩn thận xẹt qua khóe miệng hắn
Trong lúc nhất thời, như bị sét đánh, trong lòng Âu Dương Thanh Minh có cảm giác tim đập bang bang, giống như lúc hắn ở cùng với Thiên Tình. Chỉ là hắn cho tới bây giờ vẫn không muốn thừa nhận, hắn nhìn thân thể của Thiên Tình như có chút mê luyết
Tim Thiên Tình cũng nhảy bình bịch, ánh mắt 2 người giao nhau, Âu Dương Thanh Minh từ trong ánh mắt trong suốt của nàng tìm kiếm bóng dáng Thiên Tình, ánh mắt đó làm cho hắn mê muội, nhịn không được thì thào “Thiên Tình!”
Thiên Tình lại run lên, trong mắt đau xót, nước mắt chảy xuống, đầy tuyệt vọng, vì sao sau khi nàng chết hắn mới thừa nhận tình cảm dành cho nàng?
Nàng nhớ đến mọi ngược đãi trước đây, đột nhiên lui ra sau từng bước, lại ngồi xuống “Thực xin lỗi, vương gia!”
Âu Dương Thanh Minh còn đang chìm đắm trong ký ức, bị cắt ngang, hắn ngẩn ra “Cô nương không sao chứ?”
“Không sao?”
” Thực xin lỗi, là tại hạ đường đột, cô nương đừng khóc!” Hắn tưởng bởi vì môi nàng chạm vào khóe miệng hắn nên nàng mới bi phẫn khóc như vậy
Không khí yên ắng, tiểu Đường nhìn bộ dáng của bọn họ, a! Tiểu thư đối với vương gia này có điểm bất thường a!
Xe ngựa vẫn không đình chỉ, sau 1 ngày 1 đêm đường dài, cuối cùng cũng tới đế đô, màn xe thật dày bị vén lên, Âu Dương Thanh Minh quay đầu lại liền thấy bọn họ đã dừng lại trước đại môn vương phủ, tùy tùng xếp hai hàng dài 2 bên, tất cả đều cầm 1 cây đuốc đỏ vừng, mà nữ tử tuyệt sắc đứng gần xe ngựa với ngọn đuốc nhỏ, nhìn thấy Âu Dương Thanh Minh, ôn nhu nói “vương gia, ngài không sao chứ?”
Gương mặt Âu Dương Thanh Minh ẩn trong bóng tối biến ảo khó lường, bạc thần hơi động, nhẹ giọng phát ra 1 tiếng “Ân”. Cũng không nhìn đám thê thiếp xếp hàng phía sau, mà sai người thắp đuốc, tự mình dìu Thiên Tình xuống xe
Bạch Mai Nhi và Duẫn Lâm nhìn nhau, rồi nhìn về phía Thiên Tình cùng nha hoàn của nàng. Có thế nào cũng không ngờ rằng khi nhận được tin công chúa qua đời, vương gia lại đem về 1 nữ tử, hơn nữa lại là 1 nữ tử tuyệt sắc
” Mạc cô nương thỉnh!” Âu Dương Thanh Minh rất khách khí.
Thiên Tình xuống khỏi xe ngựa, đi 1 vòng, xuất phát từ nơi này,bây giờ lại trở về với thân phận khác, nàng đột nhiên rất muốn cười, vận mệnh cho phép nàng làm lại những thống khổ đã trải qua. Nhìn về phía Duẫn Lân, trong mắt nhiều vẻ phức tạp, lại nhìn Bạch Mai Nhi, nàng ta là người của Vương gia, vậy Đình Nam đâu? Sao hắn không ở đây? Chẳng lẽ Âu Dương Thanh Minh đã phát hiện hắn giúp nàng rời đi?
” Mạc cô nương, thỉnh đi!” Âu Dương Thanh Minh thấy nàng không lên tiếng, nói thêm 1 câu, vô cùng kiên nhẫn
Duẫn Lâm, Bạch Mai Nhi còn có Y Lam đều rất kinh ngạc, vương gia từ khi nào trở nên kiên nhẫn như vậy, nữ tử này là ai? Bọn họ đều rất kinh ngạc, nhưng chỉ có thể đặt ở đáy lòng, ai cũng không dám hỏi
Âu Dương Thanh Minh cùng Thiên Tình đi đến đại môn, đoàn người hai bên trái phải sôi nổi theo sau, lửa đò chiếu sáng bầu trời đêm, cước bộ uyển chuyện chỉnh tề như 1 quân đội có huấn luyện, khí thế khổng lồ, mà mấy vị phu nhân nãy giờ sửng sốt đứng tại chỗ cũng nhanh chóng cất bước đuổi theo
” Vương gia, quấy rầy phủ thượng!” Thiên Tình khách khí nói, tiểu Đường đi theo, dáng vẻ ngây ngốc, vương phủ lớn như vậy a? Lâu quá không được nghỉ ngơi trong 1 đệ phụ đàng hoàng rồi
“Cô nương, ngươi đến ở Mai Nguyệt điện đi!” Âu Dương Thanh Minh không biết mình bị làm sao, đột nhiên muốn an bài nàng ở tại Mai Nguyệt điện
Thiên Tình sửng sốt!” Hảo!”
Dù sao cũng là nơi mình từng ở, trong lòng nàng vẫn có chút hoài niệm
” Các ngươi đều lui xuống đi! Bổn vương đưa Mạc cô nương đi nghỉ ngơi rồi sẽ trở về!” Âu Dương Thanh Minh nói với mấy nữ nhân phía sau, giờ phút này, hắn không thèm liếc mắt nhìn các nàng 1 cái, trong mắt thực lạnh nhạt
Tất cả mọi người đều không dám nói, đành phải lui xuống
Vừa mới đến cửa, Âu Dương Thanh Minh đột nhiên xoay người “Duẫn Lâm, ngươi bị phế truất danh hiệu vương phi, từ nay về sau trong vương phủ sẽ không có vương phi, vị trí này dành cho Thiên Tình công chúa đã tạ thế!”
Duẫn Lâm run lên, suýt chút nữa ngã xuống “ Vương gia!”
“Lui xuống!” Âu Dương Thanh Minh đối với nữ nhân hắn đã từng thích này không còn lại chút hảo cảm, hắn không lấy mạng nàng là vì không muốn lưu lại ấn tượng xấu với Mạc Y Tình, giờ phút này, hắn hận không thể đem Duẫn Lâm phanh thây trăm mảnh
Bạch Mai Nhi vừa mới bước tới, nghe thấy kết quả như thế liền rất kinh ngạc, chuyện của Duẫn Lâm, sợ là vương gia đã sớm biết. Theo tính cách của vương gia, có thù tất báo, nhưng không công khai giết Duẫn Lâm, dù sao bọn họ cũng từng có vài năm ân ái
Duẫn Lâm khó tin bùm 1 tiếng quỳ xuống đất, đối mặt với Âu Dương Thanh Minh, cảm xúc có chút lẫn lộn, vẻ mặt như điên cuồng “Vương gia, Duẫn Lâm đã làm gì sao? Tại sao vương gia lại đối với Duẫn Lâm như vậy?”
Đây là nỗi nhục nhã của nàng, nàng là Vương phi, như thế nào có thể bị phế vị
“Ngươi làm gì thì chính ngươi hiểu rõ, không cần bổn vương phải nói thẳng ra!” Thanh âm lạnh lùng, mang theo cừu hận khắc cốt, hắn ngưng trọng nhìn nàng, thù hận trong ánh mắt cơ hồ thiêu đốt nàng hầu như không còn 1 mảnh
Duẫn Lâm nhất thời trên mặt không còn chút huyết sắc, đôi mắt lạnh lẽo. Nàng nhất thời há miệng thở dốc, không nói nên lời
Bạch Mai Nhi nâng nàng dậy “Chúng ta đi xuống đi!”
Thiên Tình nhìn thấy trước mắt mình 1 màn đại diễn này, trong lòng thở dài, có chút buồn cười. Không ngờ sau khi chết mình lại được phong cho danh hiệu vương phi, như thế có chút làm người ta cười khổ không thôi “vương gia đối với công chúa thật sự thâm tình a!”
Ngữ khí cười nhạo làm cho Âu Dương Thanh Minh chấn động, khó hiểu nhìn nữ tử trước mắt “Cô nương, ngươi tựa hồ đối với bổn vương rất bất mãn?”
” Không có!” Thiên Tình cười cười.” Như thế nào có thể?”
Âu Dương Thanh Minh kinh ngạc nhíu mi, nữ tử này rốt cuộc sao lại thế này?
Vào cửa, Thiên Tình mờ mịt ngẩng đầu, nhìn cây mai trong sân, ngày ấy nàng ở trong trời tuyết quỳ mấy canh giờ, nhớ tới liền không nhịn được mà rơi lệ, gật mình, tựa hồ nhớ tới ngày ấy, nước mắt lại 1 lần nữa theo hốc mắt chảy xuống, da thịt nóng rực, nước mắt mông lung, luồn cảm xức dây dưa phức tạp có cuồn cuộn ập đến, là đau lòng, là động tình, hoặc là tư niệm khắc cốt ghi tâm, nguyên lại có chút thương xót, không phải đã quên, mà là đã khắc vào tận trong máu thịt, đem mọi thống khổ xâm nhiễm vào trong mỗi tấc da thịt.
“Không có việc gì chứ?” Thấy bộ dáng nàng yếu ớt như thế, Âu Dương Thanh Minh muốn vươn tay giúp nàng lau đi nước mắt trên mặt, vì sao nàng luôn lệ rơi đầy mặt, cả người lại kỳ quái như thế, tựa hồ chỉ cần 1 cơn gió cũng có thể mang nàng thổi bay
Chậm rãi nâng tay định lau nước mắt trên hai má nàng, bỗng nhiên 1 trận gió lạnh thổi tới, cơn lạnh như băng trong nháy mắt làm cho Âu Dương Thanh Minh khôi phục lý trí, bàn tay nâng lên giữa chừng nhanh chóng thu về
Khi gió lạnh thổi qua hai má, Thiên Tình cũng nhanh chóng nâng tay lau lệ trong mắt, nàng khóc cái gì? Nàng phải kiên cường, rời đi từ nơi này, nàng cũng phải làm lại từ nơi này! Đứa nhỏ của nàng, đứa nhỏ nàng chỉ vừa mới mang trong bụng đã không còn nữa! Là ai hại nàng?
Bộ dáng yếu ớt trong tầm mắt của Âu Dương Thanh Minh nhanh chóng biến mất, thay vào đó là 1 bộ dáng đầy khó hiểu, Âu Dương Thanh Minh không hiểu nàng bị làm sao vậy?
” Cô nương?”
Thiên Tình đột nhiên cười, cười sáng lạn với Âu Dương Thanh Minh “Vương gia, nơi này thật đẹp, nhưng sao lại không có người ở?”
” Ách!” Trong nháy mắt Âu Dương Thanh Minh nghĩ rằng nàng cố ý hỏi như vậy, nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong suốt của nàng, trong lòng hắn lại nhớ đến Thiên Tình “Cô nương, nơi này là nơi vương phi Thiên Tình của bổn vương đã từng ở!”
” Ách!” Thiên Tình gật gật đầu.” Ta thích nơi này! Vương gia, Vương phi như thế nào mà chết vậy?”
1 câu hỏi khơi gợi lại nỗi đau của Âu Dương Thanh Minh, nghĩ đến vừa rồi Duẫn Lâm còn cố chấp, trong lòng hắn nổi giận “Cô nương vào nghỉ ngơi đi, bổn vương còn có chút chuyện!”
Từ biệt nàng xong, Âu Dương Thanh Minh xoay người đi ra ngoài, khí thế hung hăng làm cho người ta ngạc nhiên
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...