Edit: Du Phong Lãnh Huyết
Beta: Tiểu Hồ điệp
“Ta không sao, cảm ơn cô nương đã cứu giúp, bổn vương thật sự vô cùng cảm kích!” Âu Dương Thanh Minh cảm kích nói “Cô nương yên tâm, sư phụ của Sở Nghi Hiên sẽ không đuổi bắt cô nương nữa, bổn vương sẽ phái thị vệ của vương phủ bảo vệ ngươi!”
Nhắm ánh mắt phức tạp lại, Thiên Tình không thể nói thêm cái gì nữa, đi 1 vòng lớn, rốt cuộc cũng trở lại chỗ cũ. Nếu hôm nay nàng không quá kích động, Âu Dương Thanh Minh đã thành quỷ dưới đao sư phụ của Sở Nghi Hiên, chỉ là 1 khắc kia, nàng không chút nghĩ ngợi liền bảo vệ hắn. Nàng lại làm cho chính mình cùng hắn dây dưa không rõ
Thấy nàng không lên tiếng, Âu Dương Thanh Minh lại nói:” Cô nương có cái gì khó xử cứ việc nói, bổn vương nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ ngươi!”
Trong lòng nhói đau, hắn ôn nhu như thế, nàng không biết phải làm sao. Hắn thay đổi! Là hắn đã thay đổi hay là hắn vốn dĩ vẫn như thế này? “Tiểu nữ không có gì khó xử, cảm ơn vương gia đã quan tâm. Vương gia cũng là người bị thương, nên trở về nghỉ ngơi đi!”
Giọng nói của nàng mang theo vẻ thản nhiên, thấy nàng đối với hắn rất bình thản, trong lòng Âu Dương Thanh Minh thấy khó hiểu, ngữ khí của nàng rõ ràng mang theo sự quan tâm đến khắc cốt
” Cô nương?” Âu Dương Thanh Minh thấp giọng nói
Thiên Tình quay mặt đi, lệ lại lăn xuống hai gò má trắng nõn của nàng, trong mắt chỉ có đau xót
Không biết vì sao, Âu Dương Thanh Minh nhìn thấy nàng như thế lại cảm thấy nàng đang rất bất lực
” Ngươi làm sao vậy?” Ngữ khí của hắn vô cùng ôn nhu
Thiên Tình nghĩ đến việc hắn từ trước đến nay chưa từng đối với nàng ôn nhu như vậy, bây giờ thân phận thay đổi lại dễ dàng nhận được ôn nhu của hắn, nàng chậm rãi cúi đầu nhắm mắt cho lệ quanh hốc mắt chảy xuống
Bộ dáng yếu ớt như vậy làm cho Âu Dương Thanh Minh không khỏi nhớ đến Thiên Tình, nhớ tới lúc Thiên Tình quỳ trong trời tuyết. Trong lòng hắn co rút, Thiên Tình, nàng chết rồi, trong lòng lại đột nhiên thấy khó chịu, giống như bị bóp nghẹt
“Thiên Tình” Hắn đột nhiên thì thào lặp lại cái tên làm hắn yêu hận lẫn lộn này, đối với người trước mặt, không hiểu sao hắn lại gọi tên Thiên Tình
Nàng đột nhiên xoay người, trong mắt đầy lệ, kinh ngạc nhìn về phía Âu Dương Thanh Minh, trong mắt hắn cũng chứa đầy kinh ngạc. Lòng nàng bỗng nhiên cảm thấy bi lương [bi ai + thê lương] không nói nên lới. Hắn gọi tên nàng, nàng đã không phải là nàng nữa, hắn hận nàng như vậy, nàng chết rồi, hắn thật sự tiếc nuối? Không phải đã nói sẽ bắt đầu lại sao? Nhưng tại sao trong lòng lại cảm thấy kỳ quái như vậy?
” Thực xin lỗi, chính là nghĩ đến nội nhân [thê tử]!” Âu Dương Thanh Minh có chút xấu hổ giải thích.
Thiên Tình lại muốn biết tâm tình của hắn “Ngài rất yêu phu nhân?”
Âu Dương Thanh Minh như vậy liền ngẩn ra, lắc đầu, lại gật đầu “Ta không biết yêu là cái gì, chỉ biết cái chết của nàng làm lòng ta rối rắm khó chịu, không biết có phải là yêu hay không! Chỉ là, chung quy, ta đối với nàng không thể bù đắp nổi!”
Hắn nói không bù đắp nổi! Thiên Tình giật mình, hắn thật sự hối hận sao? Chính tai nghe thấy từ trong miệng hắn nói ra lời xin lỗi, trong lòng nàng càng thêm bi ai. Trong nhất thời, hai người đều không nói chuyện, 1 phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy hơi thở của hai người vang lên thật mạnh
Âu Dương Thanh Minh, hắn đối với nàng mà nói chính là 1 ác ma, mà bộ dáng của hắn bây giờ, tịch mịch mà cô độc, lòng nàng không hiểu sao mà bỗng dưng nhói đau 1 chút, không biết vì sao có chút khó chịu
Nghĩ đến đứa nhỏ đã chết cùng với thân thể của mình, trong mắt nàng hiện lên 1 nỗi tuyệt vọng, tuyệt vọng với sinh mệnh, tuyệt vọng với cuộc sống, tuyệt vọng với tương lai, Âu Dương Thanh Minh nhìn thấy bờ vai nhu nhược gầy yếu của nàng, đột nhiên bắt đầu nảy sinh 1 loại xúc động, nhưng nàng chỉ là 1 nữ tử xa lạ. Cánh tay đang nâng lên giữa không trung vô lực hạ xuống, nắm chặt thành quyền ở bên người
Âu Dương Thanh Minh đứng lên,” Cô nương nghỉ ngơi đi, hảo hảo dưỡng thương, chờ ngươi khỏe lại rồi nói sau!”
Hắn đi ra ngoài, nhìn theo bóng dáng rời đi của Âu Dương Thanh Minh, bóng dáng cương trực cao ngất kia, có chút lạc mịch, có chút cô đơn, thậm chí có chút đáng thương, ác ma này, hắn xứng đáng, ngày hôm nay đến bước này, hắn quả thật xứng đáng, chỉ là, chỉ là lòng nàng lại càng đau!
Hắn đi rồi, tinh thần của nàng lại trở nên hoảng hốt, nhớ tới đứa nhỏ chưa từng gặp mặt trong bỗng mình, khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn của nàng không 1 tia huyết sắc, đứa nhỏ của nàng và hắn đã không còn nữa! Ánh mắt trong suốt sáng trời trên gương mặt tái nhợt hiện lên 1 vẻ đẹp kinh người, suy nghĩ phiêu bạt về phương xa, cho đến khi trời hửng sáng, nàng đã vô thức thiếp đi
Vẫn nhìn lên bầu trời đêm hắc ám, vẫn giữ nguyên tư thế và biểu cảm, nàng giống như 1 pho tượng ngọc thạch xinh đẹp
Sáng sớm, tiểu Đường đã tới, nhìn thấy nàng tỉnh, tiểu Đường hoan hỉ kêu lên “Tiểu thư, ngài rốt cục cũng tỉnh rồi, dọa chết ta! Sao ngài lại ngốc như vậy, tại sao lại chắn kiếm cho vương gia kia?”
Thiên Tình nhìn nàng, mỉm cười, có chút yếu ớt “tiểu Đường, ta không sao!”
Lúc đó thực sự rất đau nhưng bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều, nhìn thấy khuôn mặt kinh động của tiểu Đường, nhớ tới mình trước khi lập gia thất cũng giống như nàng, là tiểu muội hoàng huynh sủng ái nhất, khi đó nàng rất hạnh phúc, cuộc sống sáng lạng như ánh mặt trời, bây giờ trọng sinh, ông trời không cho nàng chết, nàng có thể khôi phục lại trạng thái của ngày trước hay không? Có lẽ có thể!
“Tiểu thư, ngài còn đau không?”
Thiên Tình gật đầu “Đương nhiên đau, không thì em thử xem!”
Tiểu Đường nắm lấy tay nàng run rẩy 1 chút, đôi mắt nhỏ bất an ngắm nghía Thiên Tình, nuốt nuốt nước miếng, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch “Tiểu thư, em không ngờ ngài lại dũng cảm như vậy, sao hôm qua ngài lại cam đảm như vậy?”
” Phải không? Vậy bình thường ta thế nào?”
” Tiểu thư ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không, hôm qua ngài rống lên vài lần, dọa cho tiểu Đường tim đập thực mạnh!”
Nguyên lai chủ nhân của thân thể này lá gan rất nhỏ? “Ta về sau còn có thể rống nữa, em cứ học cách thích ứng a!”
” Tiểu thư, ngài về sau đừng ngốc nữa, ngài như thế nào lại giúp người ta chắn kiếm” Nhớ tới 1 màn đêm qua, cái mũi cay cay, oa 1 tiếng khóc lên “Tiểu thư, đều là tiểu Đường không tốt, không bảo vệ được tiểu thư, hại ngài bị thương!”
” Ách! Tiểu Đường, đừng khóc nữa, em khóc, ta cũng muốn khóc!” Trong mắt cay cay, Thiên Tình cố gắng ngẩng đầu lên, đem lệ trong mắt bức trở về, có ngươi quan tâm nàng, cảm giác thực ấm áp “Về sau ta sẽ không ngốc như vậy nữa, tiểu Đường yên tâm đi! Chờ vết thương ta khá lên 1 chút, chúng ta liền về nhà!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...