“Chàng gọi Đình Nam vào đi!” Thiên Tình cụp mắt
Âu Dương Thanh Minh biết nàng còn cần chút thời gian, hắn cũng không cưỡng cầu nhiều, chỉ cầm chủy thủ đi ra ngoài, lại gọi Lạc Đình Nam đi vào
Thiên Tình nhìn thấy Lạc Đình Nam, nhìn thấy khuôn mặt ôn nhuận trắng nõn tuấn tú của hắn, sự quan tâm quen thuộc làm cho nàng an lòng “ Ca ca……”
Thì thào kêu lên, nước mắt của nàng rơi xuống “Ta đã có thân nhân rồi! Huynh nói đây có phải là 1 giấc mộng không?”
” Muội muội.” Không trả lời câu hỏi của Thiên Tình mà lẳng lặng đánh giá khuôn mặt nàng, Lạc Đình Nam nâng tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt cua nàng “Không ngờ muội lại là muội muội của ta!”
Chẳng trách hắn luôn có bản năng muốn bảo vệ nàng, nguyên lai hắn là ca ca của nàng. Trong nháy mắt, nàng đột nhiên ôm cổ hắn “ Ca ca…… Ca ca…… Ca ca……”
” Ta nghe thấy rồi!” Lạc Đình Nam thở dài 1 tiếng, bỗng nhiên mở miệng “Sớm biết muội là em gái của ta, ta đã sớm mang muội đi! Chịu nhiều khổ cực như vậy, ca ca thực sự đáng chết, xin lỗi muội!”
” Ca ca!” Thiên Tình ôm cổ hắn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực hắn “Hết thảy là số mệnh, huynh nên cảm tạ ông trời cho chúng ta còn còn có cơ hội quen biết, có phải không? Ta rất vui, ta lại có thân nhân! Chỉ là, ta và Âu Dương Thanh Minh…”
” Thiên Tình, buông xuôi đi, cái gì cũng đừng nghĩ đến, hãy quan tâm đến hạnh phúc của mình, hãy nhớ kỹ, hận thù rất công bình với con người, dù sao hết thảy đã không thể vẫn hồi, ta tin cha mẹ nơi linh thiên cũng sẽ hiểu cho chúng ta!” Sự việc cho tới bây giờ, hắn chỉ muốn Thiên Tình được hạnh phúc
“Nhưng trong lòng ta vẫn còn khó xử quá!” Thiên Tình nói
“Nha đầu ngốc, đừng nghĩ nhiều nữa, vì hạnh phúc của muội, ích kỷ 1 lần đi, trước đây muội rất ngốc, rất lương thiện, cha mẹ nếu biết muội chịu khổ sở như vậy nhất định sẽ không yên lòng!” Lạc Đình Nam an ui nàng, thì thào mở miệng nói “Ta tìm muội nhiều năm như vậy, không có chút manh mối gì, từ nơi muội mất tích kia, ta bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của muội, mỗi 1 tấc đất cũng không bỏ sót, mấy năm trôi qua, mỗi lần đều thất vọng mà trở về, nhưng ta biết muội không chết, muội nhất định đang ở 1 nơi nào đó chờ ta đến đón muội đi, chỉ là, không ngờ vẫn là như vậy, ông trời thương cảm, làm uội sống lại!”
Thiên Tình kinh ngạc ngước mắt, nhìn về phía khuôn mặt thống khổ của Lạc Đình Nam, đôi mắt luôn bình tĩnh kia giờ phút này lại không giấu được đau đớn hơn là hối tiếc, làm ọi người đều cam thấy ai thương [bi ai + đau thương], thống khổ theo hắn “Ca ca! ngươi đi tìm ta?”
” Đương nhiên! Ta không ở vương phủ, ngày ngày đi tìm muội, chẳng trách tìm mãi không thấy muội, bởi vì muội bị hoàng hậu cứu đi, bà ta nhất định biết tất cả manh mối, cho nên mới hành động âm thầm như vậy!”
“Cảm ơn huynh đã đi tìm ta, ta cứ nghĩ mình không có thân nhân!” Thiên Tình vẫn nghĩ là là đứa trẻ không ai cần đến, không ngờ lại là như vậy
“Nếu lão vương gia không nói ra, ta nghĩ cả đời này ta cũng không tìm thấy muội, rõ ràng ở ngay bên cạnh, lại không thể quen biết, thật sự làm cho người ta đau lòng!” Lạc Đình Nam thở dài 1 hơi
” Ngay từ đầu quen biết muội, ta đối với muội còn có 1 cảm giác khó hiểu, nhìn thấy muội liền cảm thấy quen thuộc!”
Nhớ tới ngày hắn cứu mình ở vương phủ, luôn sủng nịch nhìn nàng, Thiên Tình chỉ cảm thấy hốc mắt ươn ướt, thân mình bị Lạc Đình Nam ôm lấy run rẩy “Nhất định là cha mẹ dưới suối vàng phù hộ chúng ta, mới làm cho chúng ta gặp lại, chính là vì 1 ngày nhận mặt nhau này!”
“Nhưng là, ta vẫn không bảo vệ được muội, hại muội chết!”
“Không phải muội đã trọng sinh rồi sao? Không phải có thân thể cho ta tá túc là được rồi sao? Ta cảm thấy thật hạnh phúc, cho dù bây giờ có chết đi, ta cũng vẫn cảm thấy mình thật hạnh phúc!” Thiên Tình an ủi hắn “Được rồi, ca ca, không cần thương tâm! Ta thực sự rất hạnh phúc!”
“Đứa ngốc! Đừng nhắc đến cái chết, ta sẽ không để uội chết! Muội còn sống là tốt rồi, mặc kệ là thân xác của ai, đối với ta mà nói, muội còn sống là tốt rồi!” Lạc Đình Nam ôn nhu cười, bỗng nhiên ôm lấy thân mình gầy yếu của nàng, thâm tình thấp giọng “Muội muội, biết muội không chết, ta rất vui. Bây giờ, ông trời ban cho ta cơ hội để cho ta cứu muội, ta nhất định sẽ cứu sống được muội!”
Thân mình Thiên Tình run rây trong vòng ôm của Lạc Đình Nam, thiên ti vạn lũ cảm xúc dây dưa trong lòng “Cảm ơn huynh, ta phải hảo hảo sống!”
“Thế này mới tốt!” Vẻ mặt thỏa mãn làm cho đôi mắt đạm bạc của Lạc Đình Nam xuất hiện tia vui sướng đã lâu không thấy
Ban đêm u tĩnh, gió mát nhẹ nhàng phảng phát, trong trời đêm đầy sao, ánh trăng huyền ảo phía trên cao, mùi hoa thoang thoảng tung bay trong gió mát, hải đường, mẫu đơn, phù dung dưới ánh trăng, bóng đêm đêm nay có vẻ phá lệ mê người
1 nam tử cao ngất đứng dưới ánh trắng, dáng người hắn thon dài, 1 thân hắc y, tóc dài mềm mại được cố định bằng ngọc quan [đồ buộc tóc của nam tử ngày xưa], 1 thân long bào, lại càng thêm phần tịch lêu
” Hoàng Thượng!” Một thị vệ khấu thủ.” Đại sở đưa đến 1 mật tin kỳ lạ!”
Sở Nghi Hiên nhíu mày “Tin từ đại Sở?”
” Đúng vậy!”
Sở Nghi Hiên gật đầu, xoay người đi đến nội điên, thị vệ đi theo vào.
” Nói đi!” Sở Nghi Hiên dựa người vào trên ghế
“Bẩm hoàng thượng, trong thư nói Thiên Tình công chúa không chết, linh hồn của nàng cư trú trên thân xác của nữ tử tên là Mạc Y Tình….”
” Cái gì?” Sở Nghi Hiên đột nhiên ngẩng đầu, trong lòng cả kinh, mắt mở to. “Đem qua đây, trẫm nhìn xem!”
Thị vệ đưa thư tín qua, Sở Nghi Hiên nhận lấy, nhìn lướt qua, quả thật là như thế.” Mạc Y Tình?”
Sở Nghi Hiên cảm thấy trong đầu vang lên tiếng Ông Ông, chẳng lẽ là sự thật “Vạn Luân, ngươi cảm thấy việc này đáng tin không?”
” Thuộc hạ cảm thấy được sự tình có chút hoang đường, trước đây có nghe đồn đến chuyện trọng sinh, nhưng thuộc hạ chưa từng thấy qua, nhiều văn bản đề cập đến loại chuyện này, nhưng không ai biết đâu là thật đâu là giả!” Vạn Luân cũng không dám đoán bừa
Nhưng tin tức này giống như sét đánh giữa trời nắng, làm cho tâm hồn khô héo của Sở Nghi Hiên lại trở nên sinh động, kinh hoàng không ngớt “Mặc kệ có phải hay không, trẫm đều phải đi tìm nàng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...