Thiên Tình kinh ngạc, thật sự có người biết chuyện nàng sống lại, ông trời, rốt cuộc là ai?
Hắc y nữ tử cười lạnh 1 tiếng “Không ngờ ngươi cư nhiên trọng sinh, thật làm cho người ta ngoài ý muốn!”
Cả người hắc y nữ tử giống như được bao phủ trong 1 cỗ hàn khí, lạnh lẽo nhìn nàng “Ta sẽ giải huyệt cho ngươi, nếu ngươi dám kêu to hoặc dám chạy, ta sẽ làm ngươi không sống được qua đêm nay!”
Ngữ khí không chút gợn sóng, nghe giống như không phải chỉ là thuận miệng đe dọa. Trong chớp mắt, còn chưa thấy rõ ả ra tay như thế nào, cần cổ của nàng tức khắc được chạm vào
” Ta……” Mở miệng lên tiếng mới phát giác mình đã có thể nói chuyện, Thiên Tình cố gắng định thần, nhẹ nhàng nói “Ngươi là ai?”
“Vấn đề này hẳn phải là ta hỏi ngươi!” Nữ tử lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, ngữ khí đầy chất vấn “ Ngươi trở về vương phủ làm cái gì?”
” Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?” Thiên Tình không rõ ả đang nói cái gì, trong lòng thực sợ hãi, thật sự đã bị người khác nghe thấy sao, ả ta là ai? Vì sao lại mặc y phục dạ hành và che mặt, nhất định đây là người Thiên Tình quen biết
“Giả ngốc? Thiên Tình công chúa, chuyện ngươi nói cùng Lạc Đình Nam, ngươi đã quên rồi sao? Ngươi muốn phủ nhận sao?” Hắc y nữ tử tựa hồ đã sớm biết thân phận của Thiên Tình
“Ngươi có mục đích gì?” Thiên Tình lạnh giọng hỏi
” Đương nhiên có mục đích, không hổ là Thiên Tình công chúa!”
” Ách! Độc kia là ngươi hạ sao? Muốn ta rời khỏi vương phủ?”
” Hừ!” Hắc y nữ tử cười cười. ” Tạm thời không!”
Thiên Tình khẽ thở dài một hơi,” Ta không phải Thiên Tình công chúa mà ngươi nói, ngươi nhận nhầm rồi!”
” Nga? Phải không?” Hắc y nhân cười cười,” Công chúa, ngươi thật ra không giỏi giả ngốc cho lắm!”
” Ngươi rốt cuộc là ai, nếu ngươi khẳng định ta là Thiên Tình thì cứ giết ta đi!” Thiên Tình cười khổ trong lòng, nàng đã chết 1 lần rồi mà vẫn không được yên ổn, đời này, vận mệnh của nàng vô vàn biến chuyển
“Muốn chết cũng không dễ dàng như vậy!”
“Ngươi muốn thế nào?” Trong lòng Thiên Tình bối rối
“Muốn ngươi giết Lạc Đình Nam!” Nữ tử nhẹ giọng nói
” Không có khả năng!” Thiên Tình không khỏi kinh hãi. Người này là kẻ thù của Lạc Đình Nam. Khi nàng đang do dự, 1 tia hàn quang lóe lên, kiếm chỉa vào trước cổ nàng
” Chẳng lẽ công chúa muốn cho Âu Dương Thanh Minh biết rõ bộ mặt thật của ngươi?” Nữ tử lạnh giọng quát khẽ, bàn tay cầm kiếm hai động, mũi kiếm sắc bén tiến lại gần thêm nửa tấc
Thiên Tình ngưng trọng 1 lát, thân mình căng cứng, sợ mình không cẩn thận sẽ huyết tiên đương trường [ý là máu chảy lênh láng] “Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi cùng Lạc Đình Nam có thâm cừu đại hận gì?”
” Ăn đi!” Không hề cảnh báo, nữ tử đột nhiên nâng tay trái lên, đem viên thuốc trong lòng bàn tay nhét vào miệng nàng, tiện đà dùng sức vỗ vào lưng nàng, lúc nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã nuốt viên thuốc vào họng
” Ngươi cho ta ăn cái gì?” Thiên Tình kinh hãi mở to mắt. Là độc dược, nàng sắp chết rồi sao?”
” Độc dược.” Nữ tử lạnh lùng phun ra hai chữ.
” Vì cái gì? Ta căn bản không biết ngươi, vì cái gì phải hạ độc ta? Ngươi võ công cao cường như vậy sao lại bảo ta giết Lạc Đình Nam?” Đáy lòng có tia tức giận, nàng hung hăng căm tức nhìn ả. Dù sao cũng sẽ chết, nàng không phải sợ. Cùng lắm thì ả sẽ1 kiếm giết chết nàng
” Một tháng sau ngươi sẽ thất khiếu chảy máu mà mất mạng!” Tay ả bỗng dưng giơ lên, 1 viên thuốc tuyết trắng trong suốt chuẩn xác dừng ở bên giường “Nếu ngươi dùng thuốc này giết Lạc Đình Nam, ta sẽ cho ngươi giải dược! hắn vốn tín nhiệm ngươi, không phải sao?”
” Không có khả năng! Ta sẽ không làm!” Thiên Tình gầm lên giận dữ.
” Ngươi chỉ cần làm, sau khi xong việc, ta tự sẽ có ngươi giải dược!” Nữ tử lại cảnh cáo “Nếu ngươi nói chuyện này ra ngoài, ngươi ngay cả mạng cũng không còn!”
“Ta sẽ không giết Đình Nam!” Những lời này còn chưa kịp nói ra, thân hình kia đã nhoáng lên 1 cái, biến mất khỏi phòng
Thiên Tình thất thần. Làm sao bây giờ? Tự dưng xảy ra mối họa này. Đình Nam như thế nào lại có kẻ thù?
Cả đêm mất ngủ, Thiên Tình tĩnh tọa [ngồi yên] ở trong phòng, suy nghĩ rất nhiều việc. Đình Nam vẫn luôn đối xử tốt với nàng, cho dù không có giao tình thì nàng cũng không muốn hãm hại người khác. Bây giờ sinh mệnh nàng chỉ còn lại 1 tháng, như vậy cũng sẽ không cần liên can vào mấy chuyện phức tạp trong vương phủ. Độc dược đối với người đã chết 1 lần mà nói, căn bản không sao cả. Để nàng tự làm theo ý mình 1 lần đi
” Tiểu thư?” Sáng sớm Tiểu Đường đẩy cửa tiến vào, phát hiện Thiên Tình ngây ngốc ngồi cạnh bàn, kinh ngạc nói “Tiểu thư dậy thật sớm!”
“Tiểu Đường!” Thiên Tình mỉm cười, nói “Ta đói, có đồ ăn sáng chưa?”
“Nô tỳ đến phòng ăn!” Tiểu Đường đáp lời, cũng nở nụ cười. Tiểu thư hôm nay tâm tình không tồi, nụ cười thanh ngọt làm cho người ta nhìn thấy cũng phấn khởi theo
Thiên Tình lại nghi ngờ trong lòng, rốt cuộc là ai muốn hại Đình Nam? Vương phủ nơi nơi đều là những nguy hiểm, làm cho người ta trong lòng run sợ.
Sau khi sơ tẩy (làm vệ sinh cá nhân), nàng bước ra cửa phòng, vừa lúc nhìn thấy bóng áo trắng đi tới, Thiên Tình giật mình “Đình Nam?”
“Sao nàng dậy sớm như vậy?” đôi lông mi Lạc Đình Nam dính chút sương sớm, 1 vài giọt vương vít trên vầng trán trắng nõn của hắn, đôi mắt thâm tình giống như hồ sâu ngàn năm, u thâm mà lại mê người. Dáng người cao lớn, y phục trắng sáng lạn dưới ánh mặt trời, cả người giống như được bao phủ bởi1 tầng hào quang “Làm sao vậy? Sao sắc mặt lại tái nhợt như thế?”
” Ta không có việc gì!” Thiên Tình biết chính mình cái gì cũng không có thể nói.” Ta khỏe lắm!”
“Nhưng sắc mặt sao lại trắng như vậy?” Lạc Đình Nam nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, tựa hồ hồ vô cùng mỏi mệt
Nhìn thấy trong mắt hắn đầy quan tâm, đem tâm sự cả đêm định nói ra, bất giác mở miệng. Nói đi, không thể nói chứ không phải không muốn nói, mà là sợ hãi sau khi nói xong mình sẽ yếu đuối bật khóc. Sau khi trọng sinh nàng lại vướn vào cái chết! Muốn nàng giết nam tử trước mắt, đó là chuyện không thể
” Làm sao vậy?” Lạc Đình Nam đứng ở cửa, nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của nàng, làm cho hắn không đành lòng, chuyển mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhìn thấy ánh lệ bên khóe mắt, không khống chế mà vươn tay, ôm lấy Thiên Tình “Nàng cả đêm không ngủ?”
” Không có!” mở miệng phủ nhận
“Nàng có tâm sự?”
Thiên Tình tựa vào trong lòng hắn, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, rời khỏi vòng ôm của hắn, lắc đầu “Ta không có việc gì, ta chỉ lo cho cuộc chiến mà thôi!”
” Ách!” Lạc Đình Nam nhìn thấy thân ảnh nàng rời khỏi, trong lòng đột nhiên thấy tiếc nuối giống như mất mát cái gì, 1 cảm giác phức tạp chiếm ngự trong lòng “Ta nhận được tin phải đi chiến tuyến, ta là quân y, phải đi! Nhưng nếu nàng muốn đi ẩn cư, ta lập tức có thể cùng nàng rời đi, đến 1 nơi không ai nhận ra chúng ta!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...